Kế Hoạch Của Hủ Nữ: Nắn Cong Thành Thẳng

Chương 16: Ngươi là vị hôn thê của Bản vương




Vùng Courcy, nước Pháp

Giáo hội được cân nhắc là một tổ chức bình đẳng. Tuy nhiên, có những giới hạn quy định một người được coi là bình đẳng ở mức độ nào. Thật là một ý tưởng kì lạ khi nảy sinh giữa quá nhiều những đồng hữu mộ đạo, Gregory nghĩ.

Những binh sĩ cấp dưới được xếp ngồi chung một bàn, những lính hộ vệ ở một bàn khác, và những vị hiệp sĩ ngồi riêng với nhau. Một đạo hữu bỏ trốn khỏi sở chỉ huy giữa đêm đã bị phạt bắt phải ngồi ăn dưới sàn. Có nhiều luật lệ đề ra cho mọi hành vi cư xử, và một hình phạt cho mỗi sự vi phạm.

Bữa tối, dọn ra lúc giữa ngày, được phục vụ rất chu đáo. Thức ăn phong phú, và bao gồm cả món thịt không như các bữa ăn kiêng thường thấy trong các nghi thức tu viện khác. Quân Templar có những quy định ngiêm khắc với sự chay tịnh. Các binh sĩ không thể chiến đấu tốt nếu họ bị sự khắc khổ làm cho mệt mỏi.

Khi anh ta lần đầu tiên làm lễ tuyên thệ trở thành một người lính Templar, anh ta đã rất ngạc nhiên khi biết rằng có một vài vị hiệp sĩ có quan hệ họ hàng trong hàng ngũ Giáo hội. Đa số các tu sĩ - chiến binh là những binh lính cấp thấp, nhưng một số lớn các đạo hữu phục vụ với tư cách lệ thuộc để hỗ trợ cho những người tuyển mộ binh lính.

Bữa tối thường diễn ra trong im lặng, trong khi lắng nghe những tác phẩm của giáo hội. Tuy nhiên, trong lần này, Gregory đã quyết tâm sẽ nói ra. Anh ta sẽ chấp nhận hình phạt, nhưng thông tin anh ta nắm được quá quan trọng để có thể nén lại thêm hai giờ nữa.

Anh ta đợi cho đến khi Ngài Thống chế ngồi xuống phía đối diện, và được một đạo hữu khác phục vụ. Anh ta uống hết chỗ rựợu và đặt cái vại xuống. Anh ta chỉ gật đầu một lần, và ngài Thống chế nhướng một bên mày bạc trắng lên.

“Anh ta đã hành động rồi.”

Chỉ một nụ cười làm nổi bật biểu hiện trên khuôn mặt của Phillipe. Nhưng ông ta không phá vỡ sự im lặng của bữa ăn.

“Nguồn tin của tôi đã báo lại Sebastian đang đi về phía Nam.”

Một cái nhếch mày báo hiệu một câu hỏi. Gregory trả lời với nó với một nụ cười.

“Về hướng nước Pháp. Theo suy đoán của tôi anh ta sẽ đến Montvichet.”

Cỗ xe ngựa nàng ngồi không hơn một cái hộp gỗ có cửa. Lối hở duy nhất là ở trên trần, có nghĩa nàng sẽ là mục tiêu tấn công của mặt trời mùa hè nóng bức. Chỉ có một thuận lợi duy nhất là bầu trời rất quang đãng. Không có mưa. Nếu không thì cỗ xe ngựa sẽ trở thành một bể chứa nước trong cơn bão mất. Cuối ngày đầu tiên, Juliana đã quyết định rằng những chiếc ghế gỗ cứng nhắc chắc còn thoải mái hơn khi phải ngồi trên lưng ngựa. Nhưng đến hết ngày thứ hai, nàng nhận ra mình đã lầm. Một con ngựa quả là một đều may mắn dưới những hoàn cảnh như thế này. Lại biết thêm được một bài học nữa.

Luôn có một vài lý do để phải dừng chân. Những con ngựa phải được kiểm tra để tránh khập khiễng hay là bánh xe trông có vẻ nghiêng ngả, hoặc Sebastian tuyên bố chàng cần thời gian nghỉ ngơi vì quá nóng. Nhưng mỗi lần đó sau khi hai bàn tay nàng đều được xử lý và băng bó lại, nàng để ý thấy rằng cuộc hành trình của họ lại tiếp tục mà không hề có sự trì hoãn.

Nàng đề cập đến chuyện này với Jerard vào ngày thứ ba, nhưng anh ta chỉ mỉm cười, sự im lặng của anh ta với những thắc mắc của nàng giờ không chỉ biểu hiện sự trung thành của anh ta mà còn khiến nàng thấy bực mình.

Theo thông lệ, họ lẽ ra sẽ tìm nơi trú tạm tại một trong các tu viện, hoặc nhận được nơi ăn ở từ do các vị lãnh chúa ở trong các pháo đài cung cấp. Nhưng vì hoàn cảnh của Sebastian, họ không dám mạo hiểm. Thay vào đó, khi đêm xuống, họ hướng vào rừng, phân công canh gác để có sự theo dõi luân phiên trong khi những người còn lại ngủ dưới những gốc cây. Juliana thì ngủ trong xe ngựa, lại tạ ơn vì trời không mưa.

Sebastian dường như vẫn không ngừng xem xét xung quanh, chú ý hết sức tới những đỉnh đồi và những pháo đài phòng ngự của hai lâu đài gần đó. Chàng đang tìm kiếm điều gì?

Càng nghĩ nàng càng nhận thấy tất cả những sự đề phòng của Sebastian đều có lý. Không có giáo sĩ nói với dân chúng ở Langlinais vì cùng nguyên do ngôi làng không hề có vị linh mục nào. Giáo hội thường tịch thu tài sản của những người mắc bệnh truyền nhiễm, trục xuất, và rút phép thông công của họ. Tuy nhiên, trước khi chuyện đó xảy ra, họ sẽ thuyết phục một nhóm dân chúng đặc biệt giao nộp con người đã phải chịu đau đớn đến dở sống dở chết đó.

Liệu chuyện đó có xảy ra với chàng không? Quần chúng bị li gián là một việc thật kinh khủng. Nàng chỉ mới nghe kể về diễn biến của nó, chứ chưa từng chứng kiến tận mắt. Người phạm tội bị giải ra nghĩa địa, nơi anh ta bị buộc phải đứng trong một nhà mồ mở sẵn. Một cái bệ thờ, không khác gì một tấm ván đỡ bằng hai cái trụ, được đặt trước mặt anh ta. Trong khi anh ta đứng đó, mặt anh ta bị phủ bởi một cái mạng đen, tất cả những lời chỉ trích nghiêm khắc về cuộc sống của anh ta được đọc lên, tất cả những việc đó giờ đều đã bị cấm.

Chuyện tương tự sẽ xảy ra với Sebastian nếu Nhà thờ biết được bí mật của chàng. Không có gì lạ khi chàng đã quá mạo hiểm để nàng chấp nhận sự trao đổi của chàng. Langlinais sẽ vừa là quê hương vừa là nhà giam của chàng. Đến một ngày chàng sẽ chỉ việc đi vào phòng ngủ và không bao giờ rời khỏi đó.

Vậy thì tại sao nàng lại không ghê sợ chàng? Hay thực sự thấy lo ngại về căn bệnh mà thậm chí bây giờ cũng có thể đang làm hạn chế cuộc đời nàng? Có lẽ bởi vì thật quá khó để tin rằng Sebastian sẽ có thể gục ngã. Ngay lúc này đây, khi chàng đang đứng trước nàng, nàng không thể lẫn lộn người đàn ông mãnh mẽ với người ăn mày nghèo khổ mà nàng đã từng bố thí cho một mẩu bánh mì. Cũng như đối với số phận của chính nàng, có lẽ nàng cũng tràn đầy sự lạc quan chất phác. Có nhiều việc còn tệ hơn là sống chung với Sebastian. Họ đã đến với nhau như những người xa lạ. Kết hôn trên giấy tờ. Nàng đã học được ở chàng cách nàng có thể đọc một bản viết tay khó hiểu, những từ không rõ nghĩa, hay đã bị nhoà đi bởi một loại mực không hoàn hảo. Có một khía cạnh đáng sợ của chàng mà giờ đây nàng đã hiểu được. Rồi, bản chất thực của chàng. Một người đàn ông cầu nguyện với những lời vang vọng trong nỗi dày vò. Intellige clamoren meum. Xin hãy thấu hiểu cho tiếng khóc của con.

Chàng đã thể hiện cảm xúc khi nhắc đến Magdalene. Trong giọng nói của chàng không hề có sự chỉ trích những đức tin của bà, không co sự lên án lòng trung thành của bà. Chỉ có nỗi đau buồn và sự tiếc thương. Làm sao một người có thể chịu đựng được khi phải chứng kiến một cảnh tượng như thế? Và mất đi một người mà bạn thương yêu theo cách này, không lấy làm lạ khi Sebastian thấy thật khó khăn khi đề cập đến Magdalene.

Tu viện Thánh nhân từ bao gồm một nhóm những người phụ nữ hoàn toàn khác nhau. Họ bị thu hút lại với nhau bởi sự trung thành và bởi những mong ước của họ để xoa dịu những nỗi đau của thế giới quanh họ. Juliana chưa từng thấy họ quay lưng với bất kì người nào cần sự giúp đỡ, dù đó là đứa trẻ mới sinh hay một người đàn bà bị đuổi khỏi nhà vì tội ngoại tình. Nàng chưa từng biết đến sự thiếu khoan dung. Thậm chí ngay cả cha sứ, người đã tranh cãi om sòm với bà tu viện trưởng, cũng chỉ là một biểu hiện thú vị hơn là một sự chỉ trích.

Đó có phải là lý do tại sao Sebastian chưa bao giờ ngăn cấm công việc của nàng? bởi vì chàng đã biết những nỗi kinh hoàng của sự thiếu khoan dung? tại sao chàng có thể phác hoạ sự căm ghét của chàng vì những người Hồi giáo? Chàng lên án những kẻ giam cầm chàng, chứ không phải những người uyên bác. Một câu hỏi lại mở ra một câu hỏi khác, giống như một cái hộp chứa trong một cái hộp khác nữa vậy. Nhưng từ đầu sự việc đã như thế rồi. Mỗi lần nàng tự tin là đã có đủ những điều nàng cần biết, thì thế giới lại rùng mình thay đổi, lại trở nên mơ hồ không rõ rệt.

Nàng ngồi xuống, hai đầu gối co lên, bàn tay phải của nàng đặt trên chúng. Nàng đã ăn một vài mẩu bánh mì với pho mát và giờ đang đợi Jerard dùng xong bữa ăn của anh ta để băng bó lại tay trái cho nàng một lần nữa.

Họ sẽ sớm bắt đầu chuyến đi qua kênh đào để tới Pháp. Những đợt sóng ngỗ nghịch, nhuốm màu xám của những cái bóng dưới lòng đại dương. Biển dường như trải dài ra mãi mãi, chỉ tối dần lại nơi đuờng chân trời.

Sebastian đứng cạnh một cây sồi đã bị biến dạng bởi thời tiết. Một cơn bão đã gần như nhổ bật gốc của nó và ngả trên sườn đồi, một cột mốc trụi lá khẳng khiu. Một cách vu vơ, chàng rút một cành cây chìa ra, bẻ gãy nó thành những khúc nhỏ hơn khi chàng đứng quan sát mặt biển trước mặt. Chàng có thói quen làm những hành động như vậy, làm cho hai bàn tay chàng bận rộn khi chàng giữ im lặng. Một vài chiếc lá kiên cường bám chặt vào cành cây và có những dấu hiệu của chồi non đang phát triển ở những cành trên cao. Nàng có một ý nghĩ kì lạ nhất rằng Sebastian có nét gì đó giống như cái cây đó, gần như bị huỷ hoại bởi hoàn cảnh, những vẫn đấu tranh để giành lấy sự sống.

Jerard bước tới cái gò nàng đang ngồi. Trên tay anh ta cầm một cái lọ bằng đất nung chứa loại thuốc mà sơ Agnes đã chuẩn bị. Và một sấp vải lanh sạch. Nàng chìa tay ra để anh ta bôi thuốc rồi bắt đầu quấn nó lại với một động tác thành thạo.

“Anh ngày càng thạo việc này rồi đấy,” nàng nói, mỉm cười.

“Tôi đã từng là một người hộ vệ mà, thưa phu nhân. Chỉ nội việc đó thôi cũng đã dạy cho tôi cách để chăm sóc những vết thương rồi.”

“Sebastian có hay bị thương không?”

Trong một lúc nàng nghĩ anh ta sẽ không đáp, mà anh ta sẽ vẫn giữ thái độ im lặng thận trọng như trước. “Thật ra, thưa phu nhân, cũng không thường xuyên lắm.Nnhưng ngài đã sai tôi đi giúp đỡ những người khác. Khi chúng tôi ở vùng Đất thánh, bất kì người nào có khả năng chữa bệnh cũng rất cần thiết.”

“cả hai người đều chưa từng nhắc đến thời kì đó, Jerard. Tại sao vậy?”

Anh ta nhún vai. “Đó là quãng thời gian rất nặng nề với tôi.” Anh ta bước lui lại, kết thúc việc băng bó. Anh ta nhìn xuống mặt đất. “Cô chưa biết lý do tại sao Đức ngài lại trở thành như bây giờ, phải không ạ?”

Nàng lắc đầu.

Khuôn mặt anh ta đỏ bừng. Anh ta chìa tay ra, luồn chúng dưới khuỷu tay nàng và giúp nàng đứng lên. Nàng nhận ra mình đang đi dạo bên cạnh anh ta, xuống đường để họ cách xa những người khác. “Chúng tôi bị bắt và giam cầm bởi những người Hồi giáo, thưa phu nhân,” anh ta nói, hạ thấp giọng, những lời anh ta thốt ra rất nhanh. “tôi không phải là quý tộc, cũng không phải hiệp sĩ. Tôi không có giá trị gì, nhưng những tên Hồi giáo có kế hoạch để sử dụng tôi. Ngài Sebastian đã trả tiền chuộc cho tôi. Ngài ấy đã cứu tôi khỏi bị thiến bằng món tiền mà ngài đã thắng tại những cuộc thi đấu qua nhiều năm trời để mua sự tự do cho tôi.”

Nàng đặt một bàn tay băng kín lên cánh tay anh ta. Thậm chí những người bị tách biệt ở tu viện Thánh nhân từ cũng đã nghe những câu chuyện về những hành động kinh khủng như là thiến. “Nhưng anh không nên tự trách bản thân, Jerard, vì những nỗi khổ sở của chàng.”

“Nếu ngài không bị bỏ lại trong tù trong suốt quãng thời gian ấy, thưa phu nhân, thì có thể ngài sẽ không bao giờ mắc bệnh.”

“Cuối cùng làm cách nào chàng được thả tự?”

“Không còn đồng tiền nào để trả cho món tiền chuộc của bản thân ngài, thưa phu nhân. Bọn quân Templar đã sắp xếp cho sự phóng thích của ngài, những không diễn ra ngay cho đến tận tròn một năm sau đó. Chúng yêu cầu sở hữu Langlinais trong trường hợp ngài không thể trả hết khoản nợ. Giờ thậm chí chúng còn muốn nhiều hơn nữa.” vẻ mặt anh ta dữ dội, mắt hẹp lại.

“Chúng muốn gì, Jerard?”

Trong một lúc anh ta có vẻ như giật mình thảng thốt, như thể anh ta vừa mới nhận ra mình đã nói quá nhiều. Nhưng lòng trung thành rõ ràng đã cân bằng với sự lo lắng rõ rệt của anh ta, và sự thật giành phần thắng. “Chúng muốn kho báo của Cathar, thưa phu nhân. Và tôi không nghĩ chúng sẽ do dự khi giết Đức ngài để đoạt được nó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.