Kế Hoạch Cải Tạo Phu Thị

Chương 46: Mở màn




Nghi thức chấm dứt, bách quan có thể về nhà cùng gia đình đoàn viên, quý tử hoàng tộc phải đăng tháp tế trời, nhóm nữ quyến hoàng tộc thì đi Từ An Cung.

Thái Hậu thiết yến, khoản đãi tất cả phi tần và tôn thất phu nhân.

Do Tô Dự bận rộn công việc tế trời, nên chuyện yến hội cứ thế giao cho Đức Chiêu nghi và Thục Chiêu nghi an bài, hai người các nàng xuất thân đại gia, đối với việc xử trí an bài yến hội không nói đến xuất sắc cỡ nào, nhưng ít nhất cũng không có sai lầm. Thái Hậu vừa lòng gật gật đầu, khó được mà khích lệ hai người vài câu.

Hoàng tộc Đại An, ngoại trừ quý tử có thể làm Hoàng đế và Thân vương, phàm tử còn lại đều thuộc về tôn thất, tước vị tôn thất mỗi đời kế tục đều giảm bậc, mặc dù là Quận vương, thì sau năm đời cũng không còn tước vị, cho nên phụ nhân có thể tới tham gia cung yến, đều là thân cận trong nhà hoàng tộc.

Lần yến hội này, ánh mắt mọi người trên cơ bản đều tập trung trên người một nhà Ly vương. Ly vương gần đây vừa có được quý tử đầu tiên, đã chiêu cáo thiên hạ phong làm trưởng hoàng tử, mà tam trắc phi thì mẫu bằng tử quý, nhảy lên trở thành Chính phi Thân vương, nay mặc một y phục cáo mệnh Thân vương phi, ngồi ngay ngắn dưới tay Thái Hậu.

Phẩm cấp của Thân vương phi có thể so với Quý phi, nay trong cung phẩm vị cao nhất là Tô Dự không có mặt, Chính phi Ly vương tự nhiên phải ngồi ở thủ vị.Yến hội mở màn, Thái Hậu tùy ý nói vài câu, rồi bảo mọi người dùng bữa, không cần câu nệ, phụ nhân tôn thất trong kinh thành sớm đã quen với sự hiền hòa của Thái Hậu, đều cười tủm tỉm vừa ăn vừa nhỏ giọng trò chuyện.

"Ở kinh thành nhiều ngày như vậy đã quen chưa?" Thái Hậu quay đầu cười hỏi Ly vương phi."Trong kinh hết thảy đều tốt, chỉ là có chút nhớ hài tử mà thôi." Ly vương phi cười cười, thần sắc trong mắt có chút phức tạp, đã nhiều ngày Vương gia không về nhà, nàng cũng không có cách nào khác hỏi thăm tình huống của con, bất quá bởi vì được phong Chính phi, mấy ngày nay cuộc sống của nàng trong vương phủ đột nhiên trở nên vô cùng thư thái, cũng khiến nàng thoải mái hơn không ít.

"Nhớ hài tử thì cứ dâng bài tử tiến cung, đến chỗ này của Ai gia xem là được," Thái Hậu tự nhiên minh bạch tâm tình Ly vương phi, chỉ một món ăn trước mặt thưởng cho nàng, "Ly vương rất hiếu thuận, không có việc gì liền sẽ bồi ai gia nói chuyện phiếm, ngươi cũng thường đến đây đi, có gì không rõ thì có thể nói hết với Ai gia."

Nhìn Lâm cô cô bưng thức ăn qua, Ly vương phi thụ sủng nhược kinh đứng dậy tạ ơn, nàng lớn lên bên bờ Nam Hải, chưa từng đến qua kinh thành, nhìn thấy Thái Hậu không khỏi có chút lo sợ, nay thấy Thái Hậu hiền hoà như vậy, trong lòng yên ổn hơn hẳn, nghĩ đến nhi tử của Thái Hậu cũng là mèo, mà còn là hai con, nhất thời cảm giác thân cận rất nhiều, suy nghĩ hai ngày tới sẽ tiến cung đến tán gẫu cùng Thái Hậu.

Hai trắc phi còn lại của Ly vương cũng mang theo hài tử tham gia cung yến, chỉ là các nàng chỉ là trắc phi, tuy không hèn mọn như thiếp thất, nhưng so với Chính phi chung quy là kém nhau xa lắc, chỉ có thể ngồi cùng một nhóm phụ nhân tông thất mà thôi.

"Xem cái dáng vẻ đắc ý của ả ta kìa." Đại trắc phi căm giận vò tấm khăn trong tay, rõ ràng nàng vào phủ sớm nhất, cũng sinh hạ nhi tử trước nhất, dựa vào cái gì mà ột ả vừa bước qua cửa phủ một năm làm chính phi chứ!

"Bụng người ta không chịu thua kém, sinh được quý tử mà." Nhị trắc phi cười lạnh nói.

"Mẫu thân, ta muốn ăn cái kia." Trưởng tử Ly vương giật giật ống tay áo mẫu thân, chỉ vào món điểm tâm ở xa xa nói.

"Ăn ăn ăn, chỉ biết có ăn thôi, đã bảo con ở trước mặt Quốc sư phải biểu hiện cho tốt, con như thế nào lại không cố gắng như vậy chứ!" Đại trắc phi cắn răng nói.

Dưới lớp vỏ oanh yến nói cười nơi cung yến, là các nữ nhân ghen tị và đấu đá nhân tâm. Bất quá, mấy điều đó đều không quan hệ tới Tô Dự vốn nên xuất hiện ở nơi này, hắn giờ phút này đang bận rộn chuẩn bị tế phẩm.

Quốc sư trở lại An Quốc Tháp, sau khi dặn Tô Dự chuẩn bị tế phẩm như thế nào, liền trực tiếp đi lên tầng sáu.

Hoàng đế bệ hạ và nhóm Vương gia vẫy lui bách quan, rồi tụ tập tại tầng hai An Quốc Tháp. Theo ánh tịch dương khuất bóng hướng Tây, đại môn to lớn của An Quốc Tháp cũng ầm ầm khép lại, tế trời sẽ bắt đầu từ lúc trăng treo giữa trời, một mạch kéo dài liên tục đến tận khi mặt trời mọc. Trong lúc này, nhóm quý tử hoàng thất sẽ không bước ra khỏi An Quốc Tháp nửa bước, người không liên can tự nhiên cũng không thể tới gần.

"Đây là trà mới ta mang từ Nam Hải đến, trước pha một thùng đi." Ly vương từ trong tay áo lễ phục hoa lệ móc ra một gói giấy dầu, vốn định mang một bình đến, kẹt nỗi bộ quần áo này quá nhỏ quá mỏng, không chứa được, chỉ có thể gói một bao mang theo.

"Pha đi pha đi, buổi tối đỡ mất công nấu nữa a." Lăng vương nhớ tới phần sau của tế trời, không khỏi méo mặt, sai sử người hầu tầng một đi nấu nước.

"Cho ta một bình trước đi." Túc vương chỉ nghĩ đến cái bàn đầy cá khô kia liền cảm giác miệng khô lưỡi khô, liền bảo thị nhân đi trước pha một bình đến uống.

Tô Dự nhìn bộ dáng chư vị Vương gia, không rõ ràng cho lắm, nhỏ giọng nói với An Hoằng Triệt: "Hoàng thượng, ta đi tầng bốn chuẩn bị tế phẩm nhé."

Hoàng đế bệ hạ nhìn nhìn thúc thúc và huynh đệ ỉu xìu, lại nhìn nhìn Tô Dự ôn nhuận trắng nõn, quyết đoán đem trưởng hoàng tử trong tay áo móc ra ném cho Ly vương, chính mình thì cùng nô tài ngốc đi lên lầu. Tuy rằng y không giúp được gì, thế nhưng nhìn Tô Dự nấu ăn cũng rất thú vị a.

Tầng bốn nay dành ra một gian thạch thất đơn độc chuyên cho Tô Dự xử lý tế phẩm, bên trong có bếp lò, dao, nồi niêu xoong chảo, dầu muối, tương, dấm chua... đầy đủ mọi thứ.

Cá khô ướp cay đã có sẵn, chỉ cần cắt thành sợi là xong, cá viên thì bao giờ ăn mới làm, Quốc sư đã cùng hắn bàn bạc qua lưu trình, món này trước có thể bỏ qua. Cá nướng sau khi rã đông phải đặt lên bàn, phết thêm chút gia vị. Mấy thứ này đều rất đơn giản, không cần xử lý phức tạp gì. Chỉ có mấy con cá sáng nay vừa giết thì phải làm thành món ăn gấp, nghĩ nghĩ tính toán thời gian tế trời, liền đem thịt chinh ngư xắt thành miếng đi ướp, thịt Doanh Ngư cũng chặt gân đặt ở một bên.

Hoàng đế bệ hạ hứng trí nhiễu loạn vòng quanh Tô Dự, rồi sau đó lại dính đến sau lưng hắn, đem cằm gác lên vai Tô Dự, nhìn hắn thủ pháp lưu loát xắt sợi, cắt miếng.

"Có đói bụng không?" Tô Dự bốc lên một khối cá nướng nhỏ, bỏ xương, nhét vào miệng Hoàng thượng.

Hoàng đế bệ hạ há mồm ăn luôn, thịt cá tươi mới, mang theo một chút chua ngọt, tuy rằng không thích ăn ngọt, nhưng mức chua ngọt này y vừa vặn có thể chấp nhận được, ăn hết một khối, liền chưa đã thèm lại muốn ăn thêm một khối nữa.

"Cái này có chút lạnh, ăn ít thôi." Tô Dự không thể từ chối, chỉ có thể lại cắt một khối cho y.

Hoàng đế bệ hạ mĩ mãn cầm một miếng cá nướng lớn chậm rãi cắn, thấy Tô Dự lấy ra vây cá đã phơi khô của Doanh Ngư, bắt đầu xắt sợi, không khỏi nhíu mày, "Thứ này không phải là cho trẫm ăn sao? Như thế nào cũng lấy đến tế trời?"

"Quốc sư nói cá đem tế trời phải hoàn chỉnh, phàm là bộ phận có thể ăn đều không được bỏ đi." Tô Dự gãi gãi đầu, hắn vốn là muốn đem hết mớ vây cá này giếm đi cho Tương Trấp Nhi nhà mình, nhưng nghe Quốc sư nói thì lại không dám làm bừa, vạn nhất bởi vì hắn giấu đồ ăn cho Hoàng thượng mà dẫn đến thiên hạ đại loạn, vậy thì hỏng mất.

Hoàng đế bệ hạ hừ một tiếng, y như thế nào chưa nghe nói qua tế trời nhất định phải dùng cá hoàn chỉnh? Mới trước đây đệ đệ ăn vụng nửa bên một con cá khô, Hoàng thúc vẫn là mặt không đổi sắc cầm đi tế trời a.

Bỏ vây cá vào nồi, dùng lửa nhỏ đun, Tô Dự vỗ vỗ tay, những việc Quốc sư giao phó trên cơ bản đã chuẩn bị đầy đủ.

Thời điểm hai người trở lại tầng hai, nhóm Vương gia nguyên bản ngồi nghiêm chỉnh đã sớm không thấy bóng dáng, y phục tơ tằm màu đen huyền phân tán đầy đất, mấy con mèo lớn đang ở trên đệm mềm, vây quanh mèo con chơi đến quên cả thời gian.

Trên bàn đặt một vại nước bạch ngọc lớn cỡ một thước vuông, bên trong đầy nước trà.

Mèo mập nhỏ trắng vàng xen lẫn từ dưới gầm bàn chui ra, cố gắng nuốt một sợi miến cá hương cay cuối cùng xuống, bám thành vại ý đồ trèo lên uống miếng nước.

Hoàng đế bệ hạ thò tay nhấc đệ đệ sắp rơi vào trong vại nước lên, "Lại ăn vụng hả?"Mèo mập nhỏ nháy mắt mấy cái, há miệng thở dốc ý bảo mình cái gì cũng chưa ăn. Chỗ kẽ hở hình thành do cái răng rụng kia, vừa vặn còn dính non nửa sợi miến cá, theo miệng mèo mở lớn, lạch cạch một tiếng rớt ra ngoài.

Tô Dự cười cười, dùng cái đĩa rót chút nước cho tiểu thúc tử uống, "Hoàng thượng, pha nhiều trà như vậy để làm gì a?"

Hoàng đế bệ hạ nhíu mày, "Sau khi tế trời, số tế phẩm không bị tổ tiên thu đi, nhất định phải ăn xong trước khi mặt trời mọc."

Ăn... ăn xong? Tô Dự không khỏi mở to hai mắt.

Tế trời, theo hắn xem ra, hẳn là một nghi thức thần thánh, so với tế tổ bình thường không có gì khác biệt, chỉ là căn cứ trên ý tưởng không muốn lãng phí nguyên liệu nấu ăn trân quý, hắn mới đề nghị với Quốc sư đem cá làm thành thứ khác, đã lường trước sau khi tế trời còn có thể lấy ra ăn, nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới, tế trời xong ăn luôn tế phẩm dĩ nhiên là điều tất yếu!

"Ngươi cho rằng giang sơn dễ bảo vệ như vậy sao?" Hoàng đế bệ hạ hừ lạnh nói.

Ăn cá khô là thực vất vả, mấy con đầu còn cảm giác ăn rất ngon, nhưng ăn đến sau liền có chút chịu không nổi, Quốc sư còn buộc bọn họ nhất định phải ăn xong.

Trăng treo giữa trời, gần tới giờ tý, Quốc sư liền gọi mọi người lên đỉnh tháp.

Tô Dự đến nay cao nhất cũng chỉ mới lên đến tầng năm, đối với hai tầng phía trên An Quốc Tháp vẫn như trước hoàn toàn không biết gì cả.

Nhóm Vương gia một lần nữa mặc lễ phục, Ly vương ôm vại nước đầy nhóc trà, Hoàng đế bệ hạ nắm nhi tử lên, đem Tô Dự ôm vào trong ngực, thân thủ nhanh nhẹn nhảy lên một tầng rồi lại một tầng.Quốc sư thường xuyên bỏ lại khách nhân đi thẳng lên tầng sáu, Tô Dự đối với tầng sáu vẫn luôn rất tò mò, nếu là nơi Quốc sư thường xuyên đi, chắc là địa phương dùng để thôi diễn tinh đồ hoặc là tôi luyện thần lực.

Lướt qua phòng luyện công vắng hoe ở tầng năm, liền là tầng sáu thần bí, cái động tròn ở giữa An Quốc Tháp đến tầng này thì biến mất, Quốc sư đang ở đây chờ mọi người.

Trắng như tuyết, trước mắt trắng như tuyết! Thảm nhung màu trắng tuyết phủ kín toàn bộ tầng sáu, nhìn qua thập phần ấm áp mềm mại! Ở giữa mớ thảm nhung mềm mại này, là một chiếc giường lớn to một trượng, chân thấp có vòm, mặt trên trải nhuyễn điếm thật dày và áo ngủ màu trắng bằng gấm, vừa nhìn liền biết thập phần thoải mái.

Ngoại trừ cái giường to đùng đó, nơi này còn đặt hai nhuyễn tháp hình dạng khác nhau, một võng, một xích đu......

Bạn đang �

Quốc sư tuấn mỹ vô song, cứ như vậy lẳng lặng đứng trên thảm nhung dày, ngạc nhiên ở chỗ là cung thất đơn điệu làm cho người ta xem một chút liền mệt rã rời này hưởng lây mà trở nên tiên khí bức người.

"Đi thôi." Quốc sư đã thay bộ trường bào hoa lệ kia ra, mặc một kiện quần áo có chiều dài tương đối bình thường, nhưng vẫn như trước là giao tiêu trắng tuyết, chỉ là mặt trên thêu chỉ kim tuyến không phải hình mây, mà là đồ hình càng thêm phức tạp, nhìn như là phù chú nào đó. Nhẹ nhàng nâng tay, cơ quan trên đỉnh tầng sáu kẹt kẹt rung động, cửa động hình tròn lại xuất hiện, ánh trăng trong veo nháy mắt liền trút xuống.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

[ Chương: đệ đệ vì cái gì được sủng như vậy ]

Miêu công: Khó ăn chết, cá làm hàng năm đều một hương vị, phì phì

Quốc sư:[ mắt lạnh, trừng ]

Thập Tam thúc:[ nâng trảo ] Bổn vương đã ăn mười con, uống miếng nước rồi nghỉ

Quốc sư:[ nâng trảo, đánh!]

Thập Thất thúc:[ nâng trảo ] Nhị Thập Nhất, ta ăn không vô , ngươi đánh ta đi _[:з]∠]_

Quốc sư:[ nâng trảo, đánh!]

Đệ đệ:[ nâng trảo ] Hoàng thúc, còn không? Ta còn muốn ăn thêm một con [⊙ω⊙]

Quốc sư:[ nâng trảo, xoa đầu ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.