Kế Hoạch Cải Tạo Phu Thị

Chương 39: Khởi đầu mới!




Một trận tiếng chuông dễ nghe vang lên, chợt gần chợt xa, phiêu đãng không chừng, giống như thanh âm phảng phất truyền từ tuyên cổ của Quốc sư vậy, làm cho An Quốc Tháp tăng thêm vài phần thần bí.

Mấy vị trắc phi không dám ngẩng đầu, lẳng lặng chờ Quốc sư lên tiếng.

Phân biệt quý tử là một đại sự thập phần long trọng, An Quốc Tháp một ngày này ngoại trừ cả nhà Ly vương, không có người nào khác được phép tiến vào, cho nên, Tô Dự dùng xong cơm trưa liền cùng Hoàng thượng sớm lăn lộn vào trong.

Thời điểm Tô Dự đến, Quốc sư còn đang ở tầng sáu An Quốc Tháp, không biết đang bận cái gì, Hoàng đế bệ hạ mang theo hắn tay chân rón rén xuống lầu, trực tiếp đi phòng luyện công tầng năm.

Đây là lần đầu tiên hắn đến tầng năm An Quốc Tháp, lúc trước đã biết nơi này là chỗ Hoàng thượng luyện công, trong tưởng tượng của hắn, tầng năm hẳn là tràn ngập cọc mai hoa [mai hoa thung], người gỗ, trên cột nhà treo bao cát, bày bồ đoàn xung quanh, trên tường viết "Tinh, Võ, Thần" linh tinh gì đó.

Kết quả...... cái gì cũng không có.

Toàn bộ tầng năm phủ kín nhuyễn điếm, tám hướng đều là cửa sổ lớn, rộng rãi thoáng mát, Chiêu vương điện hạ đã khôi phục hình người đang khoanh chân ngồi tựa vào cây cột bên cạnh, nhắm mắt minh tưởng.

Tô Dự hiếu kì lại gần, nhìn nhìn Chiêu vương điện hạ luyện công chuyên chú. Chỉ thấy gã ngồi nghiêm chỉnh, hai mắt khép nhẹ, cằm hơi rụt, vẻ mặt bình tĩnh, phảng phất như đang du lịch tam giới. Miệng khẽ nhếch, một luồng trong suốt từ khóe miệng chậm rãi chảy ra, dưới ánh nắng sau giờ ngọ lòe lòe phát sáng, lắng nghe cẩn thận, có thể nghe được đôi chút thanh âm "khò khò".

Hoàng đế bệ hạ đi tới, nhấc chân đá đệ đệ.

"Ngô? Làm sao?" Chiêu vương điện hạ giật mình một cái mở mắt ra, mờ mịt nhìn quanh bốn phía.

"Ngươi luyện công như vậy đấy hả?" An Hoằng Triệt ôm Tô Dự ngồi xuống trước mặt đệ đệ, nâng tay vỗ cái ót gã một bàn tay.

Chiêu vương điện hạ ngẩng đầu chùi chùi khóe miệng, chột dạ sờ sờ phần đầu bị đánh, ngẩng đầu chống lại ánh mắt tò mò của Tô Dự, có chút ngượng ngùng.

"Hỏi ngươi, nói đi chứ!" Hoàng đế bệ hạ thấy đệ đệ ngây ngốc liền nổi giận, nâng tay lại vỗ cho gã một bàn tay.

"Ngô, Hoàng... Hoàng tô ngủ trưa, ta liền......" Chiêu vương cúi đầu, thời điểm nói miệng cũng không mở lớn, chỉ hàm hồ lầu bầu.

"Nói chuyện đàng hoàng!" An Hoằng Triệt không kiên nhẫn phất phất tay, đệ đệ lúc nào lại biến thành muội muội, bà bà mụ mụ như vậy.

"Điện hạ, có phải bởi vì thay răng, nên khi nói có chút hở hay không." Tô Dự nhìn mặt Chiêu vương điện hạ nhăn thành cái bánh bao, nhịn không được cười khẽ.

"Ngô......" Chiêu vương điện hạ che miệng không nói.

Ba người tại tầng năm ngốc một lúc lâu, một nhà Ly vương mới lũ lượt kéo đến. Quốc sư từ tầng sáu phiêu nhiên nhảy xuống, thời điểm nhìn thấy Tô Dự hơi hơi nhíu mày, "Ngươi sao lại ở đây?"

Tô Dự rụt rụt cổ, "Thần......"

"Trước khi nghi thức chấm dứt, không được hiện thân." Quốc sư đánh gãy lời Tô Dự, nói với ba người túm tụm ngồi dưới đất.

"Hoàng tô...... Ta sẽ không xuống dưới." Chiêu vương điện hạ nhanh chóng nói.

Quốc sư không để ý tới bọn họ nữa, nhẹ nhàng nhảy xuống.

Tiếng chuông xa xăm qua đi, Quốc sư một thân hoa phục trắng như tuyết từ cầu thang màu đen ánh kim chậm rãi bước xuống.

Giám định quý tử, nghi thức xem như tương đối long trọng, Quốc sư hôm nay mặc một kiện trường bào duệ vĩ, vạt áo thật dài buông xuống mặt đất, theo cước bộ Quốc sư, chậm rãi trượt xuống cầu thang, giống như sương mù màu trắng từ chín tầng trời hạ xuống. Trường bào tuyết sắc phiền phức mà hoa lệ, khoác ngoài một tầng áo khoác giao tiêu màu trắng cực kỳ trân quý.

Mọi người đều biết, giao tiêu là do Giao nhân nơi biển sâu dệt thành, bình thường đều là màu xanh biển, chỉ có cực ít Giao nhân có thể dệt ra giao tiêu màu trắng, chính là quốc bảo ngàn vàng khó cầu, trên dưới cả nước cũng chỉ có Quốc sư mới có thể mặc nó.

Tóc trắng áo trắng, từng bước ổn trầm, trong nháy mắt Quốc sư xuất hiện, các vị trắc phi tính cả tiểu vương tử cùng quỳ xuống hành lễ, Ly vương cũng cung kính khom người, "Bái kiến Quốc sư."

Con ngươi thanh lãnh hơi hơi buông xuống, không thèm nhìn tới mọi người đang quỳ, vẫn như trước không nhanh không chậm đi lên đài cao, nhẹ phất tay áo, ngồi lên bảo tọa ở trung ương đại điện, "Miễn lễ."

Thanh âm thanh lãnh dễ nghe đến cực điểm, mang theo một cỗ lực lượng trấn an nhân tâm, hai trắc phi đều mặt lộ vẻ hưng phấn, tam trắc phi nguyên bản sắc mặt ưu sầu cũng có chút thả lỏng.

Tô Dự nằm bẹp ở cửa động tầng hai, thò đầu xuống xem.

Bộ dáng Ly vương thoạt nhìn khoảng 27-28 tuổi, khuôn mặt anh tuấn, mi mục trầm ổn, nhìn cẩn thận thì hơi có vài phần tương tự với Lăng vương điện hạ, chỉ là trong mắt không có lúc nào cũng mang ý cười như Lăng vương vậy, thoạt nhìn ổn trọng mà tin cậy.

"Thần có ba đứa con trai, trưởng tử năm tuổi, thứ tử ba tuổi, ấu tử vừa tròn trăng, hôm nay bái kiến Quốc sư, mong được phân biệt thân phận, nhận lấy huyết mạch Đại An chính thống." Ly vương tiến lên một bước, từng từ nói ra, thanh âm trung khí mười phần vang vọng trong đại điện, trang nghiêm túc mục.

Quốc sư nâng đôi mắt thanh lãnh lên, hơi hơi nâng tay, lụa mỏng trong đại điện không gió tự bay, dãy nến khảm trên trụ đột nhiên sống động giống như con rồng vừa tỉnh giấc, lần lượt tự cháy theo thứ tự từ đuôi đến đầu.

Mấy vị vương phi bị cảnh tượng thần kỳ như vậy chấn nhiếp, thở mạnh cũng không dám.

Có người hầu áo trắng tiến lên, dẫn trưởng tử chậm rãi đi lên đài cao.

Đại trắc phi siết chặt tấm khăn trong tay, nhìn nhi tử từng bước một quy củ đi lên, cung kính quỳ trước mặt Quốc sư.

Quốc sư lẳng lặng nhìn hài tử trước mặt, chậm rãi nâng tay, bàn tay thon dài trắng nõn đến mức gần như trong suốt, một ngón tay điểm nhẹ nơi mi gian trưởng tử, sau một lát, chậm rãi lắc đầu.

Người hầu áo trắng lại tiến lên, dẫn hài tử còn chưa minh bạch sao thế này trở lại bên cạnh mẫu thân, trên mặt đại trắc phi lộ ra nét thất vọng rõ ràng, nhị trắc phi không khỏi càng khẩn trương lên.

Lão nhị còn nhỏ, nắm chặt tà áo mẫu thân, kinh hoảng không chịu cùng người hầu áo trắng đi, người đó liền tỏ ý bảo vương phi có thể lên cùng.

Nhị trắc phi trừng mắt nhìn nhi tử, sợ hành vi như vậy sẽ khiến Quốc sư cho rằng đứa nhỏ này nhát gan, nhưng hài tử cứ nắm chặt vạt áo nàng không chịu buông tay, đành phải kéo nó đi lên đài cao.

Quốc sư nhìn gần, làm người ta càng thêm kính sợ, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo đến mức phảng phất như điêu khắc mà thành, căn bản không giống phàm nhân, nhị trắc phi vội vàng đỡ hài tử cùng nhau quỳ xuống. Trong khoảnh khắc Quốc sư ra tay, nàng rõ ràng cảm giác được quanh mình có đôi chút rung chuyển, dường như có một cỗ lực vô hình nháy mắt tản ra.

Nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Quốc sư nâng tay, ý bảo bọn họ có thể lùi về.

Nhị trắc phi không dám có dị nghị, kéo hài tử đứng về chỗ cũ.

Tam trắc phi ôm mớ tã lót trong lòng, thấp thỏm nhìn nhìn Vương gia nhà mình.

Ly vương mặt không chút thay đổi nhìn nàng một cái, ý bảo nàng cứ tiến lên.

Tô Dự nằm trên lầu nhìn mà khẩn trương, lấy khuỷu tay chọc a chọc An Hoằng Triệt đồng dạng nằm sấp bên cạnh, "Hoàng thượng, ngươi nói Quốc sư làm sao thấy được a?" Chẳng lẽ Quốc sư có thể thông qua pháp lực kiểm tra đo lường ra đứa nhỏ này có thể biến thành mèo hay không?

Hoàng đế bệ hạ ngáp một cái, "Lát nữa ngươi sẽ biết."

Tam trắc phi cắn cắn môi, ôm hài tử đi lên đài cao.

Quốc sư nâng tay, chạm vào bên trên mớ tã lót, chậm rãi giương mắt, nhìn thoáng qua tam trắc phi, "Theo bổn tọa đi lên."

Nói xong, Quốc sư lại đứng dậy, cũng không quản tam trắc phi vẫn còn ngốc sững sờ trên đài cao, đi thẳng lên lầu.

Tô Dự đang quỳ rạp trên mặt đất ngồi bật dậy, "cốp" một tiếng va mạnh vào đầu Hoàng thượng.

"Nô tài ngốc!" Hoàng đế bệ hạ bị đụng đau, bất mãn trừng mắt nhìn Tô Dự.

Tô Dự nhanh chóng kéo Hoàng thượng lên, "Mau, chúng ta trốn đi."

"Trốn cái gì mà trốn, nghi thức kết thúc rồi." Hoàng đế bệ hạ lười biếng duỗi eo, tùy tiện tại ngồi xuống cái đệm nhỏ bên cạnh, bắt đầu ăn miến cá cay trên bàn.

"Kết thúc rồi?" Tô Dự có chút trố mắt, không bao lâu, Quốc sư liền đi lên, theo phía sau còn có Ly vương cùng với tam trắc phi ôm hài tử.

"Thần tham kiến Hoàng thượng!" Ly vương liếc mắt liền nhìn thấy An Hoằng Triệt, quỳ xuống đất hành lễ, tam trắc phi cũng cùng quỳ lạy.

"Bình thân." Hoàng đế bệ hạ khoát tay.

"Mở tã lót ra, để bổn tọa xem xem." Quốc sư ngồi lên nhuyễn tháp, nói với trắc phi của Ly vương.

"Này......" Tam trắc phi nhìn về phía trượng phu xin giúp đỡ, Ly vương tiếp nhận tã lót, tùy ý đặt lên bàn, hai ba cái mở ra lớp vải bên ngoài, một tầng thảm lông, một tầng đệm nhỏ, một tầng tơ lụa màu bạc bên trong, một tầng lại một tầng vạch mở, sau đó...... cái gì cũng không có.

Không có! Tô Dự mở to hai mắt, trong đống tã lót thế nhưng ngoài đệm chăn ra cái gì cũng không có, khó trách tam trắc phi ôm nhi tử vừa đầy tháng lâu như vậy mà không thấy mệt.

Tam trắc phi bắt gặp ánh mắt của Tô Dự, xấu hổ cười cười.

"Hài tử đâu?" Quốc sư giương mắt nhìn về phía Ly vương.

Ly vương nâng tay, vói vào trong áo mình, trái đào đào, phải đào đào, sờ soạng một lúc lâu, mới chậm rãi đào ra một thứ, đặt xuống đống chăn đệm trên bàn.

Tô Dự nhanh chóng lại gần xem, chỉ thấy ở giữa đống đệm chăn kia, là một con mèo con lông xù, đen vàng giao nhau! Mèo con đã đầy tháng rất có tinh thần, hai lỗ tai dựng đứng, trong mớ lộn xộn nghiêng ngả lảo đảo đi hai bước, ngẩng đầu nhìn nhìn bốn phía, mở to đôi mắt tròn vo, hướng về phía Ly vương sắc mặt trầm ổn tinh tế gọi: "Meo ~"

Quốc sư lẳng lặng nhìn một lát, chậm rãi thò tay, chọt chọt cái đầu nhỏ xù lông kia.

"Mẻo?" Mèo con hiếu kì nhìn nhìn ngón tay trắng nõn của Quốc sư, vươn đầu lưỡi phấn nộn, thử liếm liếm.

Quốc sư chậm rãi thu hồi tay, mặt không đổi sắc nói: "Kẻ này trời sinh phú quý, tổ tiên phù hộ, sinh thành quý tử."

Tô Dự giật giật khóe miệng, nói cả nửa ngày, quý tử chính là phán định như vậy, mấy cái nghi thức phức tạp mới vừa nãy kia, ngôn từ ngâm xướng cao nhã, nguyên lai, đều là...... lừa người ta a......

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

[ Chương: Chức nghiệp Quốc sư này thực không dễ dàng ]

Dân chúng: Bái kiến Quốc sư!

Thập Tam thúc: Mở cửa sổ ra, chú ý ngọn đèn

Thập Thất thúc: Đốt nến sáp, chú ý hiệu ứng hình ảnh

Miêu công: Hậu trường, nhanh đi lấy đạo cụ

Tiểu Ngư: Đến đây, đến đây [ đưa miến cá hương cay ]

Miêu công: Nô tài ngốc, không phải cái này!

Tiểu Ngư: A, nga [ đưa quyền trượng ]

Đệ đệ: [ dập bảng ] xx Cảnh thứ ba: nghi thức, action!

Quốc sư:[ ưu nhã nuốt cá khô xuống, ánh mắt thanh lãnh ] Thiên Hữu Đại An!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.