Kẻ Đánh Cắp Nỗi Buồn

Chương 34




Edit: Phạm Mai

"Nha, sao cậu lại tới đây?"

Thẩm Thiên Minh nhướn mày, trong giọng nói khó nén sự nhạc nhiên ngoài ý muốn.

"Làm việc gì trái lương tâm sao, nhìn thấy tôi cứ như nhìn thấy quỷ?" Đường Diệc Đình cũng không có đến bên cạnh hắn, mà là đi đến quầy bar cách đó không xa ngồi xuống, tùy tiện rót cho mình một ly rượu đỏ.

"Ha, cậu thật biết nói đùa." Thẩm Thiên Minh gặp sắc mặt hắn âm trầm, tựa hồ tâm tình không được tốt, vội vàng cầm lấy ly rượu đi qua, ngồi ở trên ghế cao chân bên cạnh hắn, "Ai chọc đại thiếu gia chúng ta mất hứng đây?"

Đường Diệc Đình ngước mắt, nhàn nhạt liếc hắn một cái, "Nghe nói hôm nay cậu ở vườn hoa khách sạn điều qunr chế, đây là có chuyện gì?"

"Nha, làm sao lại có người nói cho cậu biết vậy ." Thẩm Thiên Minh bĩu môi, lơ đễnh giải thích, "Không phải cãi nhau cùng Lý Xương Húc náo loạn một chút sao, khó có khi bắt được tay cầm của hắn (tay cầm ở đây là điểm yếu), làm sao lại không đi lợi dụng thật tốt được chứ?"

Hắn nói mây trôi nước chảy, không chút nào chú ý tới đáy mắt Đường Diệc Đình sương mù dần dần hội tụ, "Cho nên, cậu dùng thủ đoạn đê tiện này đi uy hiếp Lý Nguyên Y?"

Đường Diệc Đình nói xong, lực đạo bóp ly rượu đỏ, không khỏi gia tăng vài phần.

"Cái này cũng bị cậu đoán được, ha ha, mỹ nhân kia dầu muối đều không vào, không sử dụng một chút thủ đoạn mạnh, làm sao có thể ngoan ngoãn - - "

"Ầm - - "

Ghế cao chân dắt giá trong nháy mặt bị đá lật, Thẩm Thiên Minh nhất thời không chuẩn bị, ngã cái tướng chân hướng lên trời. Khóe miệng hắn giật giật, sắc mặt trở nên khó coi, oa oa kêu to: "Khốn kiếp, Đường Diệc Đình, cậu uống lộn thuốc?"

"Uống nhầm thuốc chính là cậu!" Đường Diệc Đình đi qua, kéo cổ áo hắn lên rồi thêm một quyền, Thẩm Thiên Minh cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu, nhưng hắn cũng không phải là người ngoan ngoãn chịu bị đánh, lần trước bị Lý Xương Húc đánh, là hắn cố ý thiết kế, lần này, có thể động thủ thật sự.

Rất nhanh hai người đàn ông đánh nhau cùng nhau, thân thể cùng thể lực bọn họ là tương đối bằng nhau, đánh nhau khó có thể phân ra thắng bại, so chiêu càng ngày càng nghiêm trọng, cơ hồ là bắt được cái gì đập cái đập, trong lúc nhất thời, trong phòng trở nên bừa bộn, đồ dùng ngã trái ngã phải, trên mặt đất là mảnh nhỏ ly rượu, bình rượu.

Dần dần, thể lực Thẩm Thiên Minh có chút chống đỡ không nổi, đành phải chịu thua cầu xin tha thứ: "Được rồi, tớ nhận thua, đừng đánh!"

Đường Diệc Đình cũng không để ý tới hắn, thuận tay mò lên một cái bình hoa liền đập tới, Thẩm Thiên Minh nhanh tay lẹ mắt tránh thoát: "Uy, đó là đồ cổ a đồ cổ - - "

Những đồ dùng trong phòng, đều là Thẩm Thiên Minh cho người mang từ nước ngoài về đây, giá cả đương nhiên quý không cần phải nói, bị Đường Diệc Đình phá một trận như vậy, tổn thất thảm trọng, lòng hắn đau muốn chết.

"Lần sau dám đi trêu chọc người phụ nữ của ta, sẽ không phải đơn giản như thế này."

Đường Diệc Đình nhướn mày, gương mặt tuấn tú tinh xảo âm trầm đến đáng sợ, tựa như ma vương trong đêm tối, mang theo nguy hiểm trí mạng.

"Phụ nữ của cậu? Ha ha, làm sao có thể!"

Thẩm Thiên Minh giống như là nghe được trò cười lớn nhất thế kỷ, nhịn không được cười lớn ra tiếng. Nhưng lúc nhìn đến ánh mắt lạnh lùng Đường Diệc Đình giống như có thể giết người, thoáng chốc hắn thu lại bộ dáng tươi cười. Trong đầu đột nhiên hiện lên lời lần trước Lý Nguyên Y đã nói, vốn cho là nói đùa, không nghĩ tới lại là thật, trong lúc nhất thời, không hiểu sao tâm tình có chút phức tạp.

"Video lập tức xóa cho tôi, về sau không được phép lấy bất kỳ cớ gì đến gần cô ấy, nếu không - - "

"Nếu không thì như thế nào, vì phụ nữ, cùng an hem như mình quyết liệt sao?" Thẩm Thiên Minh khẽ nhíu đuôi lông mày, từ trong cổ họng hừ lạnh ra, liếc nhìn sắc mặt Đường Diệc Đình khó coi, hắn cũng thể hiện sự nghiêm túc, "Không nên quên, cậu có hôn ước ! Nếu vì cô ấy mà cậu vứt bỏ Đường gia không thèm để ý... A, lão gia tử có thể tha cô ấy?"

- - - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.