Kẻ Đánh Cắp Nỗi Buồn

Chương 15




Editor: AnhThơ

Tịch Nguyệt đổi thái ý, chỉ qua ba, năm ngày thì cơ thể đã tốt lên, gương mặt cũng dần đầy đặn trpwr lại.

Còn Chu thái y, Hoàng thượng có nói, ông ta y thuật không tốt, nhìn nhầm độc dược thành thuốc chữa bệnh, làm tổn hại cơ thể Thuần tần, cũng may là Thuần tần còn trẻ tuổi lại phát hiện sớm nên không sao, nếu như bị tổn thương nặng hơn thì chỉ sợ về sau không thể có thai được nữa.

Sự việc này khiến cho mọi người xôn xao, Chu thái y đã bị xử trảm, Tịch Nguyệt uống trà, nghe Cẩm Tâm báo lại chuyện này, im lặng không nói gì.

Ngoài lời phán tội công khai này ra, mọi người đều biết rằng nhất định là Chu thái y bị ai đó sai đi hãm hại Thuần tần nhưng bị phát hiện nên mới có kết quả như vậy.

Những người chỉ biết bo bo giữ mình thì âm thầm phỏng đoán, sau đó quyết định nên khách khí với Thuần tần một chút.

Mà ngoài chuyện của Thuần tần thì còn có một chuyện khác khiến những mỹ nhân trong hậu cung này vò nát khăn tay.

Không biết vì sao mấy ngày hôm nay Hoàng thượng đều triệu Tề chiêu nghi thị tẩm, nhìn Tề chiêu nghi được sủng hạnh, mọi người đều lo lắng.

Ai cũng có thể được sủng ái, chỉ có mình là không được, đó là cảm giác thế nào?

Không cần biết người khác nghĩ gì, Tịch Nguyệt tự có suy tính của mình. Nói tới chuyện Tề chiêu nghi được sủng ái, không phải là một ngày trước khi mình được đổi thái y sao.

Nếu như người đứng phía sau quả thực là Tề chiêu nghi vậy thì mọi chuyện sẽ không phát triển theo hướng này, vậy thì chỉ còn một khả năng.

Người hại nàng không phải là Tề chiêu nghi, nhưng mà, người kia có phân vị rất cao, Tề chiêu nghi cũng là Nhị phẩm rồi, Hoàng thượng.... là muốn nâng nàng ta lên sao?

Cũng đúng, hiện tại từ Tứ phi nhất phẩm cũng chỉ có Đức phi, nhìn xuống thì ngay cả một vị Phi hay Quý cơ cũng không có. diendanlequydon

Cuối cùng Hoàng thượng cũng không vừa mắt Đức Phi một mình đứng đầu.

Ngoài Đức phi ra thì chỉ có Tề chiêu nghi và Ngô dung hoa.

Ngô dung hoa là người kiêu ngạo, thực sự kém xa loại mỹ nhân Giang Nam khiến người ta yêu thích như Tề chiêu nghi.

Nhìn tình hình này, hẳn là Tề chiêu nghi sắp được thăng vị rồi.

Có điều chuyện mình náo loạn mấy ngày nay đều là để cảnh báo người khác, chỉ là, không biết Hoàng thượng nghĩ thế nào?

Mặc dù Tịch Nguyệt không thăng cấp nhưng vẫn duy trì tâm thái như trước, không hề nôn nóng. Dù sao nếu như lên quá nhanh thì khó tránh khỏi bị vấp ngã. Tích lũy từ từ, vững vàng đi tới mới có thể chắc chắn.

Nếu thân thể đã khỏe rồi thì không thể giống như con mèo suốt ngày ở trong phòng, Tịch Nguyệt cũng biết được nàng nên đến Tuệ Từ Cung thỉnh an, mấy ngày nay nàng bị bệnh, Thái Hậu đã ban thưởng cho không ít đồ, mặc kệ thế nào thì nàng cũng nên đến tạ ơn.

Để mấy cung nữ chọn cho mình trang phục nhìn qua có vẻ có tinh thần hơn một chút, từ trước đến nay Tịch Nguyệt đều không thích yếu đuối, mỗi khi ra ngoài đều trang điểm rực rỡ.

Cẩm Tâm thấy Tịch Nguyệt vừa khỏe lại đã muốn ra ngoài thì cũng không quản nhiều, chỉ muốn chủ tử phải mặc nhiều đồ một chút, mấy người khác cũng ở bên cạnh phụ họa. Tịch Nguyệt không phản kháng nổi, cuối cùng mặc không ít đồ rồi mới ra ngoài.

Nhìn ánh mặt trời đã lâu không thấy, trong lòng Tịch Nguyệt vui vẻ.

Quế ma ma thấy Thuần tần tới thỉnh an thì vội vã bẩm báo với Thái Hậu.

Không lâu sau Tịch Nguyệt đã ngồi ngay ngắn bên trong Tuệ Từ Cung.

Thái Hậu thấy nàng cũng rất vui mừng: "Thân thể khỏe lại rồi hả? Đã lâu không gặp ngươi, ai gia thật là nhớ ngươi."

Không cần biết có phải là lời nói thật dd lòng hay không Tịch Nguyệt đều cười hì hì, Thái hậu không cần phải nịnh bợ loại nhân lequydon vật nhỏ như nàng, lời nói của bà ấy, nàng đương nhiên là tin.

Nàng bĩu môi: "Thần thiếp cũng thật nhớ người. Mấy ngày trước đều bị giam trong phòng, thật là bức bối."

"Con nhóc nhà ngươi, ai gia thấy, ngươi nhớ ta là giả, buồn chán mới là thật đi."

"Không phải đâu, Thái hậu, người đừng trêu chọc thần thiếp." Dáng vẻ hờn dỗi của nàng đúng là khiến cho người ta thương tiếc.

Thái hậu nhìn nàng như vậy cũng nở nụ cười.

"Nhìn dáng vẻ khiến người ta yêu thích của con kìa, cũng khó trách Hoàng thượng thấy con mất ngày liền không khỏi, tức giận đến nỗi hỏi tội thai y." Thái hậu nói như không có chuyện gì xảy ra, nụ cười cũng rất từ ái.

Nhưng mà đương nhiên Tịch Nguyệt nghe ra ý thăm dò trong lời nói này. Đúng vậy, nếu như thay đổi thái y thì tất nhiên thái y sẽ nói tình trạng cơ thể nàng cho Hoàng thượng hoặc Thái hậu. Mà chuyện mình mỗi ngày đều uống thuốc như cơ thể lại không có gì đáng ngại đương nhiên sẽ khiến cho Hoàng thượng và Thái hậu nghi ngờ.

Tịch Nguyệt nở một nụ cười: "Thái hậu nói sai rồi. Thần thiếp thấy, Hoàng thượng trị tội Chu thái ý không phải là vì thần thiếp."

"A?" Thái hậu nhíu mày.

"Chu thái y này y thuật không tốt, Hoàng thượng trị tội là đúng. Hôm nay, thần thiếp chỉ mắc một bệnh thương hàn nho nhỏ mà cũng có thể kéo dài tới nửa tháng, vậy nếu như là bệnh hơi nghiêm trọng một chút mà ông ta cũng là như vậy, chẳng phải là làm hại người ta sao? Nếu không có tài, sao có thể làm thái y trong Thái Y Viện. Vì vậy nên Hoàng thượng xử lý ông ta không phải là vì một mình thần thiếp."

Thái hậu nở một nụ cười như có như không, bê ly trà lên.

"Đúng là một người thông minh, cái miệng nhỏ thật là biết nói chuyện."

Tịch Nguyệt mím môi, nhẹ nhàng cười.

Đúng là rất ít khi nàng cười ôn nhu như vậy.

Thái hậu cảm thán: "Ngày trước thấy nụ cười của ngươi thật tùy ý mà tinh nghịch, nay mới khỏi bệnh, nụ cười lại trở nên thật dịu dàng."

Hai người đang cười đùa nói chuyện thì một cung nữ chạy vào, hành lễ rồi nói vào bên tai Quế ma ma mấy câu, Tịch Nguyệt làm như mắt điếc tai ngơ.

Quế ma ma kinh ngạc, vội đi đến bên người Thái hậu, thấy hai người thì thầm, Tịch Nguyệt vội vã bê ly trà lên, làm bộ thưởng thức trà.

Quả nhiên thấy Thái hậu nhíu mày: "Thuần tần, nếu không có việc gì thì lui xuống đi, bên chỗ ai gia còn có chút việc."

Tịch Nguyệt vội vàng đứng dậy: Thần thiếp xin cáo lui."

Sau khi nói xong liền nhanh chóng lui ra ngoài.

Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Tịch Nguyệt cũng không tò mò. Nàng hoàn toàn không cần dòm ngó bí mật không muốn cho người khác biết của Thái hậu.

Mà sau khi Thuần tần ra ngoài, Thái hậu liền nghiêm mặt: "Vũ nhi thế nào rồi? Các ngươi chăm sóc nó kiểu gì vậy?" Cung nữ vừa mới chạy vào lập tức quỳ xuống.

"Thái hậu tha tội, Thái hậu tha tội..." Không hề cãi lại, chỉ không ngừng đập đầu cầu xin.

Có điều tình huống như vậy không phải là mới xảy ra lần đều tiên. Thái hậu giữ tay Quế ma ma, đứng dậy.

"Dẫn ai gia đi xem thế nào."

Khi Thái hậu vội vã đi về phía tẩm cung của Đại hoàng tử thì Tịch Nguyệt đang rất nhàn nhã.

Ở trong phòng mấy ngày liền mới ra ngoài, cho dùtrời vẫn rất lạnh nhưng tâm tình Tịch Nguyệt cũng rất tốt. Nàng chậm rãi đi về, mấy ngày nay không có tuyết rơi, trên cành cây khẳng khiu hiu l3qu4d0n.com quạnh trên tường cung còn mang theo một tầng sương dày đặc.

"Tâm tình của Thuần tần thật tốt." Âm thanh đột ngột vang lên, có điều khi Tịch Nguyệt xoay người lại thì trên mặt chỉ có một nụ cười yếu ớt.

Người tới chính là Lệ tần Chu Vũ Ngưng.

So với Tịch Nguyệt thì dường như nàng ta mới thực sự là ra ngoài tản bộ.

Hai bên chào hỏi nhau

"Còn nói muội, muội thấy, tâm tình của tỷ tỷ mới thực là tốt." Đi qua khé nắm tay Lệ tần. Thẩm Tịch Nguyệt đối xử với người khác vẫn rất lạnh nhạt, hành động này của nàng khiến cho Chu Vũ Ngưng kinh ngạc một hồi, có điều cũng lập tức nở nụ cười. Nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của nàng ta, trong lòng Tịch Nguyệt cảm thán, không hổ là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, quả nhiên là mỹ lệ bức người.

"Tỷ luôn thích đi dạo một chút bên cạnh tường cung, không biết muội muội có rảnh rỗi không? Đi dạo với tỷ tỷ một lúc được không?" Lệ tần đưa ra lời mời.

Tịch Nguyệt vui vẻ đáp ứng.

Thực ra nàng vẫn muốn làm rõ, tại sao kiếp trước Lệ tần lại giúp nàng?

"Mấy ngày nay muội muội bị bệnh, không hề ra ngoài, hẳn là rất buồn bực đúng không? Trước kia chưa từng thấy muội ra ngoài đi dạo, trong cung này ai mà không biết Thuần tần sợ lạnh chứ."

Tịch Nguyệt gật đầu: "Không phải sao? Mặc dù muội không thích khí trời bên ngoài nhưng cũng không thể làm ổ trong phòng cả ngày. Đã lâu không ra ngoài, muội cũng sắp mốc meo rồi. Hôm nay ra ngoài, mặc dù vẫn rất lạnh nhưng trong lòng cũng hơi kích động."

Lệ tần nhìn quang cảnh xung quanh, cười lắc đầu: "Muội lớn lên trong kinh thành, đương nhiên không biết kinh thành không phải là quá lại, theo tỷ thấy, vẫn còn tốt."

Tịch Nguyệt nghi hoặc: "A? Còn có nơi lạnh hơn sao? Mùa đông ở kinh thành đều khiến muội lạnh không chịu được. Mùa đông hàng năm đều có mấy ngày muội uể oải mệt mỏi. Tỷ tỷ không lớn lên trong kinh thành sao?"

Nhìn bộ dạng nhăn nhó vì trời lạnh của nàng, Chu Vũ Ngưng cười: "Tỷ đã ở nhà ông ngoại, là một thành nhỏ ở biên cương ba năm, năm ngoái vì tuyển tú nên mới về kinh học quy củ, nơi đó mới là lạnh thực sự."

Tịch Nguyệt nghĩ lại, dường như là thanh danh đệ nhất mỹ nhân của Chu Vũ Ngưng cũng chỉ mới xuất hiện hai năm gần đây.

"Biên cương rất lạnh sao?"

Chu Vũ Ngưng gật đầu: "Đương nhiên rồi? Trong ngày mùa đông, để một chậu nước ra ngoài, chẳng mấy chốc đã đóng băng rồi. Nơi đó mới thực sự là lạnh lẽo."

Tuy rằng nói vậy nhưng vẻ mặt của nàng ấy lại có vẻ mong nhớ.

Tịch Nguyệt có thể thấy nàng ấy rất hoài niệm quãng thời gian đó.

Biên cương sao? Lục Vương gia cũng từng bị Tiên hoàng cách chức, tới một thành nhỏ ở biên cương. Ánh mắt Tịch Nguyệt tối sầm, lẽ nào lúc đó bọn họ đã gặp nhau? Cho nên lúc Chu Vũ Ngưng nhìn thấy Lục Vương gia mới giật mình như vậy? anhtho#$#dd%$#^lequydon

Giữa bọn họ... Tịch Nguyệt âm thầm phỏng đoán, không biết giữa bọn họ đã từng có chuyện gì?

Những chuyện đó có quan hệ đến chuyện của Thẩm gia hay không?

Tịch Nguyệt cười híp mắt nhìn Chu Vũ Ngưng: "Tỷ tỷ thật tốt, muội hầu như không được ra khỏi kinh thành, lần duy nhất chính là một lần ra ngoài dâng hương với ca ca và muội muội. Hơn nữa lần đó cũng không ở lại chùa, chỉ dâng hương xong là vội vã trở về.

"Muội muội là đóa hoa bên trong nhà ấm, đương nhiên không giống ta." Chu Vũ Ngưng vẫn cười nhưng lại có tâm thêm một tia tâm trạng khác.

"Có điều nếu muốn đưa muội đến nơi kia thì sợ là muội cũng không đồng ý, thời tiết ở kinh thành mà muội đã không chịu nổi, nơi kia còn lạnh giá hơn, sao muội có thể chịu nổi chứ?"

Tịch Nguyệt cũng không phản bác, gật đầu: "Tỷ tỷ nói cũng đúng. Nếu như đi chỗ nào đó ở phương nam thì có lẽ muội còn vui vẻ. Muội đúng là không chịu nổi thời tiết lạnh. Tỷ xem, không phải là vài ngày trước mới bị bệnh sao."

Chu Vũ Ngưng nghe vậy, ôn nhu cười: "Muội đó, suy cho cùng cũng là tuổi còn nhỏ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.