Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 40: Một tấc tử khí




Diêu Cẩm Ngọc lại tưởng bản thân đương nằm mơ, Tạ Thiếu Văn dịu dàng nho nhã, khiến nàng ta cảm thấy thân thể tựa hồ phiêu diêu trên mây, nghe hắn nói năng quyết đoán, nàng ta chấn động nhìn sâu vào hắn, khó lòng che đậy nỗi vui mừng khôn xiết.

Vốn dĩ Diêu Cẩm Ngọc rất mong được như vậy, hôm nay nàng ta tới với mục tiêu vừa muốn bôi nhọ Cẩm Sắt, khiến Tạ Thiếu Văn sinh lòng hận thù con bé, vừa muốn lựa lời khuyên nhủ để hắn đổi ý lấy nàng ta làm vợ. Trước đó khi chuyện Hầu phu nhân hãm hại Cẩm Sắt ở trên núi lộ ra, mẫu thân từng bảo với nàng rằng vì để bảo toàn thanh danh, Võ An hầu phủ hiển nhiên không dám từ hôn, còn nhất định phải kết mối thông gia tốt đẹp, đặng dẹp hết lời đồn nhảm. Nếu đã như vậy, Diêu Cẩm Sắt không muốn, vậy nàng thay thế cũng được chứ sao!

Diêu Cẩm Ngọc vốn ôm tia hy vọng nhỏ nhoi, không ngờ nàng ta còn chưa mở lời Tạ Thiếu Văn đã chủ động đề cập tới. Nàng ta mừng rỡ tới ngẩn ngơ, định thần lại rồi liền phấn chấn hỏi: “Văn ca ca nói thật sao?”

Trong lòng Tạ Thiếu Văn dĩ nhiên khinh miệt vô cùng, hắn chợt nghĩ chị em họ Diêu đúng là xấu xa cả đôi, ai nấy đều thấy người sang liền bắt quàng làm họ, ham mê quyền quý tới nỗi bất chấp lễ nghĩa liêm sỉ, một con bé mồ côi như Diêu Cẩm Sắt có thể trở thành phu nhân Võ An hầu đã là chuyện cực kỳ may mắn, thế mà nàng ta chẳng những không cảm kích, trái lại còn dám dụ dỗ thế tử Trấn Quốc công, mưu đồ bám vào gia tộc dòng dõi cao sang. Diêu Đại tiểu thư cũng thế cả thôi, ái mộ gì hắn chứ, chẳng qua coi trọng vị trí Hầu phu nhân tôn vinh ấy mà.

Giờ đây hắn căm hận Cẩm Sắt khôn kể, thương càng nhiều thì hận càng sâu, mà cơn hận này hiện giờ không thể trút vào Cẩm Sắt, hắn liền thuận thế chuyển dời sang Diêu Cẩm Ngọc trước mặt. Nhìn bộ dạng si tình ngây ngốc của nàng ta, hắn nổi cơn tà ác, tức thì nhẹ nhàng giơ tay ve vuốt gò má nàng, sờ mó từ trên mặt xuống dưới cổ, thọc tay vào vạt áo, hung hăng nắn bóp đôi gò bồng đảo đẫy đà. Thân thể họ dựa sát vào nhau, hắn nhoẻn cười thì thầm bên tai nàng: “Đại muội muội nở nang động lòng người như thế, ta tất nhiên nói thật mà…”

Tạ Thiếu Văn bóp mạnh, không hề biết thương hoa tiếc ngọc, Diêu Cẩm Ngọc bất ngờ đau đớn kêu to, song ngữ điệu nhẹ nhàng của chàng ta dường như khiến cơn đau bỗng hóa thành mật ngọt, đôi mắt nàng thoạt đầu ánh lệ long lanh, sau lại bất giác ánh vẻ sung sướng. Nàng ta tỏ vẻ sượng sùng e thẹn, dẫu sao vẫn chỉ là một cô tiểu thư chưa từng thân cận với nam giới, mặc dù láng máng hiểu trai gái cùng giường là như thế nào, nhưng chi tiết ra sao thì vẫn không rõ lắm.

Giờ bị Tạ Thiếu Văn bông đùa bỡn cợt, nhất thời nàng ta càng lúc càng ngại ngùng, mặt mày bừng đỏ, nàng ta đương nghĩ nam nữ hoan ái sao lại đau thế nhỉ? Chẳng hiểu sao đám phụ nữ dù phải chịu đau thế này song vẫn nhất mực hân hoan khi thấy nam nhân tới phòng họ… Bất luận ra sao, nàng ta vẫn vui mừng khi Tạ Thiếu Văn tỏ ra thân thiết hơn với mình, cho nên căn bản không phát hiện ra thái độ khác lạ của hắn.

Tạ Thiếu Văn lại ra sức nắn bóp, Diêu Cẩm Ngọc tức thì định thần lại, nàng ta vội đỏ mặt tách khỏi hắn, mắt rớm lệ, thốt giọng trách cứ: “Văn ca ca! Huynh đã nói muốn cưới muội, vậy nên… Nên tôn trọng muội… Đừng làm như vậy nữa!”

Tạ Thiếu Văn vốn chỉ định trêu đùa Diêu Cẩm Ngọc, nào biết vì bản thân trước giờ chưa từng chạm vào nữ nhân, cũng không có nha hoàn thông phòng, trong khi hiện giờ Diêu Cẩm Ngọc đương tuổi cập kê, vóc dáng yêu kiều lả lướt, khiến hắn bất chợt động tâm, đang định càn rỡ thêm nữa thì lại bị Diêu Cẩm Ngọc né tránh, tức thì liền tỏ ra cụt hứng.

Thấy Tạ Thiếu Văn trầm mặc, Diêu Cẩm Ngọc chỉ sợ hắn không vui lại đổi ý. Chẳng chóng thì chày nàng sẽ là người của hắn, vả chăng hắn là người nàng luôn ngày đêm mong nhớ, chẳng phải trong mơ nàng luôn ước ao tới cảnh tượng này ư? Vậy giờ cần gì phải làm trái ý hắn, nhỡ lợi bất cập hại thì tính sao bây giờ?

Nàng ta đành nhẫn nhịn, sáp lại gần hắn, e thẹn kêu: “Huynh đừng tức giận, muội… Huynh muốn làm gì muội cũng được… Nhưng nhẹ nhàng chút, muội đau lắm…”

Nàng ta vất vả giả bộ ngại ngùng xấu hổ, song Tạ Thiếu Văn lại thấy nàng ta vờ vịt đoan trang, tức thời lòng sinh ghét bỏ, hứng thú bay sạch, càng lúc càng thấy nhạt nhẽo vô vị, ghê tởm tựa hồ nuốt nhầm ruồi nhặng vậy. Huống chi hiện thời toàn thân đương thụ thương, hắn làm được gì đâu chứ. Mặt hắn lồ lộ vẻ coi thường xen chán ngán, đáng tiếc Diêu Cẩm Ngọc đang vờ vịt mắc cỡ nên không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ nghe thấy tiếng thở dài vang lên.

“Thôi, muội muội nói đúng, vừa nãy ta lỗ mãng quá, chờ tới lúc chúng ta thành hôn, tự nhiên…”

Diêu Cẩm Ngọc vô cùng xúc động, tim đập dồn dập, đương muốn dịu dàng đáp lại đôi câu, song lại nghe thấy Tạ Thiếu Văn cất giọng nặng nề: “Muội đưa lỗ tai lại gần nghe ta dặn dò tỉ mỉ đây.”

Diêu Cẩm Ngọc vội nghiêng người nghe hắn thì thầm, thoạt đầu nàng ta vui sướng, nhưng nghe xong rồi liền cau có, ra chiều tủi thân hỏi hắn: “Huynh đã muốn lấy muội, tại sao vẫn khăng khăng để tâm đến Tứ muội thế? Trấn Quốc công phủ thuộc dòng dõi cao sang quyền quý, chắc chắn không ưng thuận để thế tử nghênh nàng vào cửa, đến lúc đó Tứ muội coi như tự chuốc lấy nhục nhã, Văn ca ca chi bằng rộng lượng một chút, buông tha cho muội ấy đi.”

Tạ Thiếu Văn hờn giận nói: “Nàng ta dám làm nhục ta, ta há có thể dễ dàng bỏ qua như vậy?! Hôn sự này dù có không thành thì cũng phải do chính bản thân ta chủ động thoái lui trước, nào có đạo lý để nàng được lợi! Chỉ cần hủy hoại danh dự của nàng, ta thật muốn xem xem Dương Tùng Chi và nàng ta định làm một đôi chim liền cánh như thế nào!”

Tạ Thiếu Văn hóa ra đang bày cách hủy hoại danh dự của Cẩm Sắt!

Thấy Tạ Thiếu Văn khăng khăng cố chấp, Diêu Cẩm Ngọc bỗng thấy không vui, dù nàng ta căm ghét Cẩm Sắt, thường hay kiếm cớ gây sự, lại cũng hiểu đủ loại thủ đoạn đối phó thiếp thất của mẫu thân, nhưng chính bản thân nàng chưa hề làm ra chuyện nham hiểm ác độc gì, nên dẫu sao nghe vậy nàng ta vẫn thấy hơi khiếp sợ.

Hơn nữa, Tạ Thiếu Văn đã hứa sẽ cưới nàng, nhưng nếu làm theo lời hắn, chẳng phải Diêu Cẩm Sắt sẽ được đưa vào Hầu phủ trước nàng sao. Mà nàng muốn gả qua đó, ít nhất cũng phải thu xếp chuẩn bị mất một năm, Diêu Cẩm Sắt sắp 12 tuổi, hơn một năm sau nàng ta tầm 14, Tạ Thiếu Văn chẳng lẽ lại không chung chăn gối với nàng ta trước ư? Diêu Cẩm Sắt vượt mặt nàng, trở thành người đàn bà của hắn trước, đây chính là lý do tại sao Diêu Cẩm Ngọc vô cùng khó chịu.

Thấy Diêu Cẩm Ngọc ngần ngừ phân vân, cáu kỉnh không vui, Tạ Thiếu Văn trầm giọng hỏi: “Sao? Đại muội muội luôn mồm nói ái mộ ta, chẳng lẽ chút chuyện nhỏ này cũng không đảm đương nổi?”

Diêu Cẩm Ngọc vội lắc đầu: “Muội… chẳng qua không muốn trong lòng huynh mãi vương hình bóng nàng… Tứ muội đã làm tổn thương huynh, muội đương nhiên nghe lời huynh, giúp huynh đòi lại công bằng.”

Tạ Thiếu Văn bấy giờ mới thư thái, vừa nhẹ nhàng vuốt ve đôi tay Diêu Cẩm Ngọc vừa nói: “Có nàng rồi, ta còn để ý được tới ai? Ta làm vậy chẳng qua để trả thù mà thôi, nàng không cần phải ghen tị, Diêu Cẩm Sắt vẫn còn nhỏ, nào có tư thái yểu điệu thục nữ như nàng, dù đưa nàng ta vào cửa trước, ta cũng sẽ không động đến. Tương lai chúng ta thành hôn, nàng là chính thất, nàng ta lại chỉ là tiểu thiếp, còn chẳng phải mặc nàng trừng trị sao?”

Diêu Cẩm Ngọc mừng rỡ khôn kể, thầm tưởng tượng tới cảnh bản thân xiêm áo đỏ thẫm ngồi ngay ngắn trên cao, Diêu Cẩm Sắt trái lại chỉ có thể quỳ rạp xuống đất cầu xin tha thứ, nghĩ vậy rồi, dù trong lòng có không thoải mái tới đâu chăng nữa, nghe Tạ Thiếu Văn cam đoan chắc nịch, tức thì bay biến sạch cơn hờn mát, mắt rực sáng, đoạn nói: “Huynh yên tâm, chuyện huynh nhờ vả, muội nhất định an bày thỏa đáng!”

Nàng ta vừa đáp ứng, Tạ Thiếu Văn lập tức buông tay, cười bảo: “Nếu đã vậy, ta an tâm chờ tin của muội. Muội ra ngoài đã khá lâu, nếu bị đám tỷ muội phát hiện ra thì thật không tốt, muội có lẽ nên nhanh chóng trở về đi.”

Bản thân vừa đáp ứng, hắn lại lập tức lạnh nhạt, Diêu Cẩm Ngọc bất chợt hơi tỏ vẻ nghi ngờ. Tạ Thiếu Văn tinh ý nhận ra, đành miễn cưỡng kìm nén, nhoẻn cười, dùng ánh mắt suồng sã đảo qua đảo lại bầu ngực tròn trịa của nàng ta, đoạn bảo: “Sau này chúng ta còn nhiều thời gian, vội gì nhất thời nửa khắc…”

Diêu Cẩm Ngọc bỗng nhớ tới hành động càn rỡ ban nãy của hắn, tức thì mặt lại đỏ bừng, bay sạch nỗi nghi ngờ, thẹn thùng đứng dậy giậm mạnh chân, vội vã lả lướt ra ngoài, tới cạnh cửa lại quay đầu nhìn hắn, ra chiều vui sướng e lệ, sau mới đẩy cửa bước đi.

Nàng ta cùng nha hoàn Thúy Phù trở về cửa hàng vải, lúc bước vào căn phòng riêng, nhóm người Diêu Cẩm Hồng đã chọn xong xuôi vải vóc, đang ngồi dùng trà với nhau, Diêu Cẩm Hồng thấy nàng ta bước vào thì cất giọng: “Đại tỷ tỷ rề rà thế, bọn muội đợi lâu lắm rồi đấy.”

Diêu Cẩm Ngọc cười đáp: “Lâu gì chứ, tại ta chăm chú quá ấy mà, cũng muộn rồi, các muội chọn xong hết rồi phải không, chúng ta hồi phủ thôi, kẻo bà lại mong.”

Ngũ tiểu thư Diêu Cẩm Nguyệt năm nay 9 tuổi, đương tuổi hoạt bát, nghe vậy thì hăng hái bảo: “Đại tỷ tỷ, muội còn muốn tới cửa hàng Hạ gia mua mấy loại bánh điểm tâm nữa.”

Diêu Cẩm Ngọc hiện giờ chẳng còn lòng dạ nào để ý tới ai khác, nàng ta nghe vậy liền trợn mắt quát: “Muội muốn ăn gì thì sai nha hoàn đi mua là được, bà đang chờ ở nhà kia kìa, đừng chậm trễ nữa. Lần này ta phải liên tục cam đoan sẽ để ý tới các muội nên bà mới cho chúng ta ra ngoài, giờ đã chọn xong y phục rồi, nên nhanh chóng trở về thôi.”

Diêu Cẩm Nguyệt biết Đại tỷ tỷ chuyên quyền độc đoán, chẳng thèm nghe người ta phản bác, bởi vậy đành phải nghe lời, may còn có Diêu Cẩm Hồng biết sai bảo nha hoàn tới mua đồ điểm tâm để nàng ăn trong xe ngựa, thế nên nàng mới lại tươi cười vui vẻ.

Bọn họ về Phúc Lộc viện vào lúc gần chính ngọ*, lão thái thái hưng phấn cùng ngắm nghía bàn luận vải vóc với họ một lát, sau đó ai nấy tự giải tán về viện dùng cơm.

*Chính ngọ: Giữa trưa.

Trong Y Huyền viện, Cẩm Sắt vừa đặt lưng, lúc ngủ dậy đã qua trưa, Bạch Chỉ buộc lại tấm màn màu thiên thanh, thấy Cẩm Sắt vẫn nhắm hờ mắt, uể oải dựa vào thành giường thì cười nói: “Tiểu thư mau dậy di, trưa ngủ lâu buổi tối hay mất ngủ lắm. Lát nữa mối lái tới cửa, tiểu thư mà vẫn ở trên giường thì chỉ sợ lại mang tiếng lười biếng đấy.”

Cẩm Sắt nghe Bạch Chỉ trêu ghẹo thì càng rúc vào trong chăn, tinh nghịch nháy mắt nói: “Mang tiếng cũng chả sao, Bạch Chỉ chăm chỉ cần mẫn như vậy, lát nữa mối lái dẫn người tới, ta không ra đâu, Bạch Chỉ thay ta chọn người, rồi dạy dỗ bọn chúng đến nơi đến chốn mới càng thể hiện ra tài cán của một Đại nha hoàn. Tương lai thanh danh vang xa, thể nào cũng có chàng tinh tường tới cầu Bạch Chỉ cô nương mỹ lệ lại thông tuệ, giỏi giang lại cần cù chịu khó về lo liệu nhà cửa, Bạch Chỉ thuận lợi kiếm được một anh chàng tốt, nhớ đừng quên vị tiểu thư làm nền là ta đấy nhé.”

Tuy Cẩm Sắt đối xử với hạ nhân rộng rãi, nhưng luôn tỏ ra tao nhã trầm tĩnh, ít khi vui vẻ nô đùa cùng, Bạch Chỉ chưa hề bị Cẩm Sắt chọc ghẹo như thế, nghe vậy liền ngẩn ra, sau đó mặt mày ửng đỏ, vừa nhào tới cù léc Cẩm Sắt vừa kêu: “Tiểu thư học thói nói nhăng nói cuội ở đâu đấy hả, tiểu thư có mắng thì nô tỳ vẫn sẽ đi mách ma ma, ma ma thấy tiểu thư càng lớn càng không hiền thục, nhất định sẽ bắt tiểu thư ngày ngày học quy củ cho coi!”

Cẩm Sắt sợ nhất là ngứa, bị Bạch Chỉ chọc qua chọc lại nhất thời cong người như con tôm, lăn qua lộn lại, vội vã xin tha, Vương ma ma vào phòng, nhìn bọn họ vui đùa ầm ĩ thì chỉ cười bảo: “Bạch Chỉ định nói gì với ta cơ? Đừng đùa nghịch nữa, đỡ tiểu thư dậy thay xiêm y đi, mối lái đã tới nhị môn rồi.”

Bạch Chỉ ngưng cười, mau mắn lấy xiêm y trên kệ xuống, Cẩm Sắt ra khỏi tịnh phòng, vừa mặc xiêm y, vừa hỏi Vương ma ma: “Ma ma vừa từ Thư Tuyên viện trở về à, Mậu Nhi đã chọn được mấy gã sai vặt thành thật rồi chứ?”

Vương ma ma gật đầu đáp: “Tiểu thư yên tâm, tiểu thiếu gia rất quyết đoán, toàn chọn những đứa con nhà nông dân thành thật lanh lợi, lão nô chỉ ngồi bên quan sát chứ không xen vào, nếu là lão nô cũng chưa chắc chọn được như thế.”

Hôm đó các vị trưởng bối ra lệnh đuổi hết lũ sai vặt bên cạnh Văn Thanh, Thư Tuyên viện bất đắc dĩ toàn đám hạ nhân tạm thời, người của Diêu gia lại không thể sử dụng tiếp, thà rằng thông qua mối lái tuyển vài gã sai vặt mới tinh nhưng thành thật còn hơn.

Cẩm Sắt mỉm cười tỏ ý đã biết, Vương ma ma tiếp lời: “Hôm nay lúc Đại tiểu thư hồi phủ, Cẩu Nhi trong viện tiểu thiếu gia liền ra ngoài, một lát sau đã trở lại, thừa dịp không ai chú ý liền lén vào trong phòng. Tiểu thiếu gia nói miếng ngọc bội đó đã được trả lại. Chị gái của Cẩu Nhi là nha hoàn Thúy Phù bên người Đại tiểu thư, cha hắn hiện giờ đang phục vụ tại thôn trang, còn bà của hắn là vị ma ma quản lý phòng bếp trong Thục Đức viện.”

Sáng nay khi trở về từ Phúc Lộc viện, Cẩm Sắt liền nghe tin Thư Huyên viện gặp trộm, song kẻ này chỉ lấy mất miếng ngọc bội của Văn Thanh, Văn Thanh cảm thấy chuyện này hơi kỳ quái nên không hề để lộ ra, chỉ sai người báo cho Cẩm Sắt. Khi biết miếng ngọc bội do Dương Tùng Chi tặng cho Văn Thanh, lại nghe Vương ma ma kể rõ chi tiết, nàng sực nhớ tới hôm ở nhị môn từng bị Diêu Cẩm Ngọc cố tình xuyên tạc chuyện giữa nàng và Dương Tùng Chi, nhất thời mặt đanh lại, lạnh lùng thốt: “Thím không có trong phủ, Đại tỷ tỷ bỗng dưng không còn người ước thúc quản giáo, ta cũng muốn nhìn xem một mình nàng ta có thể gây ra sóng gió gì.”

Nàng dứt lời liền quay sang dặn Bạch Chỉ: “Tam tỷ cũng phải chọn nha hoàn, đằng nào lát nữa còn phải tới Kiều Tâm viện học tính toán, vậy ngươi bảo mối lái dẫn người sang Kiều Tâm viện trước, ta thay quần áo xong tự khắc qua đó.”

Bạch Chỉ nghe lệnh nhanh chóng rời đi, Vương ma ma vấn tóc kiểu Đồng Tâm cho Cẩm Sắt, rồi tìm trong hộp trang sức chiếc trâm Kim Bộ diêu nạm vàng khảm ngọc bích lung linh cài lên đầu, đeo thêm cho nàng một đôi khuyên vàng khảm san hô đỏ, một đôi vòng vàng khắc chữ song hỉ bình an, lại đeo thêm một chiếc khóa ngọc song ngư*, xong xuôi mới hài lòng ngắm nghía.

*Song ngư: Hai con cá.

Cẩm Sắt biết lát nữa chọn nha hoàn đầy tớ, nhất định phải ăn vận thật giàu sang phú quý, nhưng nhìn toàn thân ánh vàng rực rỡ, nàng vẫn không thích lắm, bèn tháo chiếc trâm Kim Bộ diêu ra, thế bằng đóa hoa lụa hải đường, nhoẻn cười lấy lòng với Vương ma ma rồi đứng dậy.

Lúc Cẩm Sắt tới Kiều Tâm viện, trong viện đã có hơn 10 tiểu nha hoàn xếp thành ba hàng. Cẩm Sắt còn chưa vào nhà, Diêu Cẩm Hồng đã ra cửa tiếp đón: “Hôm nay muội không tới cửa hàng vải, ta liền mang về giúp muội mấy khúc vải trắng đẹp lắm, mau theo ta vào xem nào.”

Cẩm Sắt cười đáp: “Tam tỷ chọn lựa chắc chắn phải đẹp rồi, không vội, chúng ta trước hết tuyển nha hoàn đã, chớ để bọn họ phải đứng mãi ở đây.”

Diêu Cẩm Hồng nói: “Tứ muội suy nghĩ thật chu đáo.” Dứt lời liền sai nha hoàn mang ghế tới để cả hai an tọa, rồi mới tiếp lời: “Viện ta chỉ thiếu ba nha hoàn làm việc vặt thôi, chỗ muội thiếu nhiều người hơn, muội chọn trước đi.”

Dứt lời, nàng sáp lại gần, cười bảo: “Mối lái này là do mợ ta giới thiệu, không phải do bà vú Chu lúc thím cả còn trong phủ, Tứ muội cứ yên tâm.”

Cẩm Sắt tươi cười gật đầu, nhấp một ngụm trà rồi mới cất tiếng trò chuyện với bà vú mặc trang phục đỏ tía, đầu đeo hai chiếc trâm: “Vị này tên gọi là gì?”

Bà vú kia bước lên hành lễ rồi đáp: “Phu quân ta họ Cao.”

Cẩm Sắt cười nói: “Bà vú Cao, ngươi quanh năm làm nghề, đương nhiên có mắt tìm người. Nếu trong đám nha đầu này có kẻ được người khác nhờ vả trà trộn vào, vậy đừng dẫn tới trước mặt tỷ muội ta, bằng không sau này bọn chúng gây ra sự tình gì, nếu để ta tra được, ắt sẽ báo lại tất thảy cho thím Tư. Đến lúc đó sợ rằng việc buôn bán của ngươi sẽ không thuận lợi được nữa đâu, ngươi thẳng thắn với ta, ta cũng sẽ hào phóng với ngươi.”

Bà vú Cao không ngờ trông Cẩm Sắt mảnh mai yểu điệu như thế mà có thể nói năng già dặn tới vậy, kỳ thực trong đám nha đầu này có ba người do Diêu quản gia dắt tới, bà ta vã mồ hôi trán, thầm nhủ số bạc vừa được thưởng lúc nãy chắc phải trả về rồi, nếu bị mất uy tín thì sau này còn tiếp tục làm ăn thế nào.

Nghĩ rồi bà ta cúi người thi lễ, nói: “Tiểu thư nghĩ oan cho ta rồi, bọn nha đầu này đều xuất thân gia đình nghèo khó trong sạch ở gần đây, chỉ có 3 đứa đã từng phục vụ ở các phủ khác, phạm vài ba lỗi, ta vốn thấy không có vấn đề gì, nhưng tiểu thư đã đích thân tuyển lựa nha hoàn, ta nghĩ cũng không nên đưa tới trước mặt người, vậy ta sẽ đưa bọn chúng về.”

Cẩm Sắt tỏ ý đã biết, bà mối lái tức thì đưa ba người ra khỏi hàng, sau đó bảo đám nha hoàn bước lên trước. Cẩm Sắt trước hết loại bỏ những người ăn vận sặc sỡ, mắt liếc ngang liếc dọc ra trước, sau đó mới bảo từng người xưng tên, hỏi kỹ lai lịch và sở trường. Những người hoặc nói năng ấp úng, hoặc tỏ ra ương bướng ngỗ ngược, cả những người so vai rụt cổ điệu bộ nhút nhát cũng bị loại hết.

Trong lúc Cẩm Sắt tuyển người, Bạch Chỉ trò chuyện đôi câu với Kim Bảo, nói tới chuyện nhóm Diêu Cẩm Hồng rời phủ, Bạch Chỉ cất giọng nói: “Ta cứ tưởng nhóm Đại tiểu thư và Tam tiểu thư khó khăn lắm mới được ra ngoài, lại không có trưởng bối đi theo quản thúc, chắc phải dạo chơi thật lâu mới về chứ. Tiểu thư nhà ta hôm nay mệt mỏi nên không đi cùng, ta vẫn ước ao được rời phủ dạo chơi như ngươi đấy, nhưng không ngờ mọi người chỉ tới cửa hàng vải liền trở về luôn.”

Kim Bảo chu miệng kêu: “Đừng nói nữa, Ngũ tiểu thư muốn đi mua hai hộp bánh điểm tâm mà Đại tiểu thư còn không cho kia kìa, nàng ta bảo ra ngoài đã lâu, sợ lão thái thái lo lắng. Nhưng Đại tiểu thư mới là người mất thời gian nhất, tiểu thư nhà ta vốn muốn tới Thải Ti lâu mua vài món đồ thêu, cuối cùng cũng chẳng được.”

Bạch Chỉ đang nghịch khăn tay, nghe vậy thì sững lại, đoạn tươi cười nói: “Chả trách hiện giờ Đại tiểu thư được lão thái thái coi trọng, đúng là làm chuyện gì cũng nghĩ tới lão thái thái.”

Đương lúc bọn họ nói chuyện phiếm, Cẩm Sắt đã chọn xong người, Diêu Cẩm Hồng bảo nhóm tiểu nha đầu giơ bàn tay ra, chọn hai đứa trên tay đầy vết chai, bộ dạng thành thật, rồi sai quản gia thu xếp cho chúng, sau đó cùng Cẩm Sắt vào phòng.

Trong khi đó, Diêu Lễ Hách với điệu bộ bực bội cáu kỉnh đang vội bước vào Phúc Lộc viện, ban nãy lúc y đang thân mật với Giang di nương, bỗng dưng lại nghe thấy đứa đầy tớ báo rằng ba vị trưởng bối trong tộc gồm có cả Diêu Trạch Thanh tới phủ, y vô cùng kinh ngạc, vội tới thư phòng tiếp đón, chẳng ngờ mục đích bọn họ tới là để thông báo rằng dòng họ đã nhất trí giúp Diêu Cẩm Sắt thượng kinh từ hôn. Y không thể ngờ được con bé đó lại có thể nhanh chóng xuất hiện trước mặt nhóm trưởng bối, còn thành công thuyết phục bọn họ.

Y thật sự không muốn tuân lời, song thái độ của họ rất cương quyết, hơn nữa Diêu Cẩm Sắt được gửi nuôi trong họ, việc hôn sự của con bé một mình y không thể định đoạt được, y lại không thể thẳng thắn ngỗ ngược, phản bác ý tứ của các vị trưởng bối. Vì thế cho nên tiễn bước bọn họ xong, y liền đi thẳng tới Phúc Lộc viện, lòng thầm trách Quách thị không đối xử tử tế với Cẩm Sắt, khiến con bé bới chuyện ầm ĩ tới vậy.

Lúc y tới nơi, Quách thị đang dựa vào gối, thong thả dùng chén canh long nhãn tổ yến, thấy y bước vào thì đưa chén ngọc xanh cho nha hoàn Nhã Tùng bên cạnh, cười bảo: “Sao lại tới đột ngột thế, các ngươi mau đi chuẩn bị một bát canh cho lão gia…”

Nhã Cúc còn chưa đáp lời, Diêu Lễ Hách trầm giọng bảo: “Lui cả đi.”

Quách thị thấy Diêu Lễ Hách đanh mặt lại, liền thầm lo lắng, bà khoát tay ra hiệu, đám nha hoàn đều lui hết ra ngoài, bà cất tiếng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Diêu Lễ Hách an vị rồi mới hỏi: “Mẫu thân, mấy hôm nay Tứ nha đầu có gặp gỡ riêng với các vị trưởng bối trong họ không?”

Quách thị chau mày đáp: “Chưa từng, Tứ nha đầu chỉ gặp người trong họ hôm chuyển giao gia sản thôi, mấy hôm nay nó không hề ra khỏi cửa.”

Diêu Lễ Hách thấy Quách thị chẳng biết gì thì càng bực bội thêm, y nói: “Nếu Tứ nha đầu không gặp riêng nhóm trưởng bối, vậy tại sao bọn họ lại bị con bé đó thuyết phục, đồng ý đưa nó vào kinh hủy hôn?! Mẫu thân không sai người theo dõi nó sao!”

Quách thị sững sờ, giật mình hỏi: “Không thể nào, bọn họ sao lại quản việc chẳng liên can gì tới họ như thế chứ?!”

Diêu Lễ Hách càng khó chịu nói: “Ban nãy gặp mặt, bọn họ bảo vì Võ An hầu phủ không hòa hảo với Trấn Quốc công phủ, nên mối hôn sự này không thể tiếp tục được, họ đã chọn ngày để Tam thúc phụ đưa Tứ nha đầu cùng vào kinh, còn bảo con chỉnh lý lại cho thỏa đáng sính lễ năm đó Võ An hầu phủ đưa tới, để ngày mai Tam thúc cử người tới lấy chuyển lên thuyền trước, chuyện này còn có thể là giả sao?”

Quách thị thấy con trai tức tối thì hơi chột dạ, bà nói: “Hôm đó các vị trưởng bối tới tiếp nhận gia sản, vì lo lắng chị em Cẩm Sắt lại gây rối, nên ta đã sai người quan sát kỹ chúng, nhưng không thấy Tứ nha đầu nói chuyện riêng với bọn họ. Có lẽ nhóm trưởng bối tự đưa ra chủ kiến này cũng nên, Tứ nha đầu chỉ là một đứa trẻ, sao có thể táo gan đến thế. Võ An hầu phủ và Trấn Quốc công phủ liệu sẽ trở mặt thật ư? Bọn họ đã cảm thấy mối hôn sự này không tốt, tất phải có lý lẽ riêng, con thử cân nhắc lại xem.”

Diêu Lễ Hách thấy Quách thị chối bỏ trách nhiệm thì cũng hiểu rõ tính tình mẹ mình, giờ sự tình đã vậy, y cũng không biết làm thế nào, chỉ nhăn nhó nói: “Bọn họ đều là thương nhân, hiểu gì chứ! Đại hoàng tử do Lệ phi sinh ra càng lúc càng trưởng thành, lại rất được lòng vua, Trấn Quốc công phủ mặc dù quyền cao chức trọng, nhưng hoàng hậu đâu thể sinh được con cái. Phụ thân Lệ phi – Triệu Thượng thư là trọng thần đương triều, sớm muộn gì cũng được “nhập các bái tương”*, Dương Kiến tay cầm trọng binh thì đã sao, y đâu dám mưu quyền soán vị chứ, ngai vàng chẳng chóng thì chày sẽ là của Đại hoàng tử thôi. Con nghe nói ngay cả Cương Tất vương và Tây Đô vương cũng đang có ý định theo phe Đại hoàng tử, nhóm tộc trưởng nhát gan sợ phiền, sợ rằng sẽ gây cản trở cho tiền đồ của con mất! Huống chi, con đã cam đoan với thế tử Võ An hầu rằng tuyệt đối không hủy hôn, thế tử vừa mới thứ lỗi cho con, nếu con nghe lời họ thì chẳng phải thành nói một đằng làm một nẻo sao, thế tử còn có thể tha cho con ư?”!

*Nguyên văn là cụm “Nhập các bái tương”: Có nghĩa là được vào nội các, tham dự vào chuyện cơ mật, quốc gia đại sự. “Bái tương” nghĩa là nhậm chức tể tướng. Cụm từ này trên baidu có quá ít thông tin nên mình không rõ “nhập các bái tương”, hay “nhập các bái tướng” có phải là trở thành tể tướng không, nhưng chắc chắn là sẽ trở thành trọng thần trụ cột quốc gia.

Y dứt lời, Quách thị càng sốt ruột âu lo, bà nói: “Vậy bây giờ biết làm thế nào mới được đây? Nhóm tộc trưởng sao có thể hồ đồ như vậy! Vả lại tại sao bọn họ nhất định phải dẫn theo Tứ nha đầu thượng kinh hủy hôn chứ?”

Diêu Lễ Hách đáp: “Hủy hôn cần có cớ, hôm ở chùa Võ An hầu phủ phát sinh chuyện bẽ bàng, Tứ nha đầu lại rõ mười mươi câu chuyện, họ mang theo nó để đề phòng Võ An hầu phủ trả đũa lại.”

Quách thị vô cùng lo lắng, chỉ sợ Võ An hầu phủ trút giận lên đầu Diêu gia, song bà ta cũng không biết nên làm thế nào, đương mặt ủ mày chau thì bỗng nghe thấy phía sau bình phong vọng ra tiếng nói.

“Xin cha và bà chớ âu lo, thế tử là người thông tình đạt lý, khoan dung nhân hậu, nếu biết chuyện từ hôn không phải là chủ ý riêng của cha, hẳn cũng sẽ không trách cứ, giận cá chém thớt đâu.”

Diêu Cẩm Ngọc bất ngờ xuất hiện từ phòng trong, Quách thị bấy giờ mới nhớ ra hôm nay bà giữ nàng ta lại dùng bữa, sau nàng ta thấy buồn ngủ, lại nũng nịu không muốn trở về Lạc Du viện, nên bà đành cho phép nàng nghỉ ở phòng ấm đằng sau, ban nãy do mải nói chuyện nên bà quên béng mất, khiến Diêu Cẩm Ngọc nghe thấy hết cuộc trò chuyện của họ.

Diêu Cẩm Ngọc thấy phụ thân vừa kinh ngạc vừa giận dữ nhìn sang thì tiến lên thi lễ, nói: “Con không cố ý nghe trộm, tại con nằm ở ngay phòng trong…”

Diêu Lễ Hách quở mắng: “Ngươi biết gì chứ, còn không mau ra ngoài!

Diêu Cẩm Ngọc trái lại tiếp tục cất tiếng: “Cha, con vì âu lo thay cha nên mới xen vào. Thế tử bị đả thương trong phủ ta, mặc dù cha đã tới biệt viện Hầu phủ tạ lỗi, song chị em con lại chẳng có biểu hiện gì, như vậy có vẻ không hợp lễ nghĩa. Thế tử một lòng nhớ thương Tứ muội, giờ đây chắc càng mong Tứ muội tới thăm, con thấy chi bằng bảo thím Tư đưa chị em chúng con tới thăm thế tử, thế tử nhìn thấy Tứ muội, nghe em ấy giải thích rõ chuyện từ hôn, chắc hẳn sẽ khoan thứ cho cha thôi.”

Diêu Lễ Hách nghe vậy liền đảo mắt, thầm suy tính, ngẫm cũng chỉ còn mỗi cách đó, tức thì gật đầu đáp ứng, Quách thị liền nói: “Lát nữa ta sẽ sai người gọi Tứ nha đầu tới thông báo chuyện này.”

Nửa canh giờ sau, Cẩm Sắt tới Phúc Lộc viện, thấy Diêu Lễ Hách cũng có mặt ở đó, bộ dạng nhăn mày nhíu mặt thì trong lòng thầm khẩn trương. Nàng thi lễ với Quách thị, nghe thấy bà ta bực bội cất giọng: “Con bé này, nếu đã quyết chí từ hôn, sao không nói rõ ràng với ta, lại dám qua mặt ta và chú con, tới cầu nhóm tộc trưởng, ta còn bị con dối gạt chẳng biết chút gì, cứ tưởng con đã từ bỏ ý định, nghĩ thông suốt hết rồi.”

Cẩm Sắt nghe vậy thì biết chắc hẳn Diêu Trạch Thanh đã tới tìm Diêu Lễ Hách, dù trong dạ rất vui, nhưng nàng vẫn phải tỏ vẻ kinh ngạc, vội hoảng hốt quỳ xuống thưa: “Lão thái thái nói gì vậy, con có tìm tới nhóm tộc trưởng đâu? Chuyện hôn sự vốn do các vị trưởng bối định đoạt, dù con không hiểu chuyện song cũng đâu dám thêm lời, hôm đó được lão thái thái giảng giải, con thấy thoải mái hơn nhiều, cũng không hề nói chuyện này với ai khác.”

Quách thị bảo: “Xem con này, không có thì thôi, ta tiện miệng thì hỏi, trông con phản ứng cứ như thể ta vô cớ khiển trách ấy. Mà cũng lạ thật, nếu con không tìm tới bọn họ, tại sao bọn họ lại muốn nhúng tay vào chuyện này, ra mặt giúp con từ hôn chứ.”

Cẩm Sắt bình tĩnh trả lời: “Từ lúc được gửi nuôi trong tộc cho tới bây giờ, chị em con luôn được các vị trưởng bối quan tâm săn sóc, các vị trưởng bối hẳn là có suy tính và lo nghĩ riêng, dù con không hiểu nhưng nhất định sẽ nghe theo, thật sự không dám ngỗ ngược trái lời. Huống chi, Võ An hầu phủ vốn xem thường con, có lẽ các vị trưởng bối không muốn con gả qua đó, bị người khác khinh khi chà đạp, họ thương xót con, nên mới thay con định đoạt như vậy, con biết bà và chú luôn để tâm lo lắng cho con, song thế tử bất ngờ bị đả thương tại Diêu phủ, sợ rằng không khỏi hoài nghi, hiểu nhầm con, nếu Diêu gia và Võ An hầu phủ kết oán, bà và chú hẳn cũng không đành lòng gả con qua đó chịu tội chứ.”

Cẩm Sắt nói một lèo khiến Quách thị bỗng dưng cứng họng, chẳng còn lời nào để nói, Diêu Lễ Hách bèn lên tiếng: “Nếu con quyết chí từ hôn, chúng ta cũng đành theo vậy, nhưng dù sao đi nữa cũng không thể để chuyện này làm tổn hại tới mối giao hảo giữa hai nhà bao năm qua.”

Quách thị tiếp lời: “Năm đó mẫu thân con thường xuyên qua lại Võ An hầu phủ, bây giờ dù con muốn từ hôn, song cũng không thể tuyệt tình quá mức, tránh để người ngoài chê cười. Dù gì đi nữa thế tử thật sự đã bị đả thương ở Diêu phủ, ta đã sai người chuẩn bị lễ vật, ngày mai thím Tư sẽ đưa chị em các con tới biệt viện Hầu phủ thăm bệnh. Chúng ta cho phép con từ hôn, vậy con cũng phải nghe theo ý chúng ta đấy.”

Thấy Quách thị tỏ ra cưỡng ép, Cẩm Sắt thầm cười khẩy, trong lòng tức thì hiểu rõ. Thân ở Diêu phủ, nguy hiểm vây quanh vốn đã trùng trùng, nếu thật sự bước chân vào biệt viện Võ An Hầu phủ, vậy chẳng phải là tự dâng dê lên miệng hổ sao, kiểu gì cũng phát sinh đủ chuyện bất ngờ khó phòng bị. Việc từ hôn mới bắt đầu, sao nàng có thể chạy tới chỗ Tạ Thiếu Văn chứ? Vả chăng hiện giờ hắn đâu còn tình ý gì với nàng, chỉ sợ đang căm tức khôn kể ấy chứ.

Nghĩ vậy, nàng liền tỏ vẻ giật mình, dập đầu sát đất thưa: “Lão thái thái và thúc phụ minh giám, chuyện thế tử bị đả thương chẳng mảy may dính dáng tới con. Hơn nữa các vị trưởng bối đã quyết định phải từ hôn, con sao có thể lại tới gặp mặt, nếu thật sự tới Hầu phủ mới khiến người ta chê cười đấy, xin thứ cho con không thể tuân lời.”

Quách thị tức tối phát run, quát: “Hai nhà giao hảo với nhau, một bên xảy ra chuyện, qua lại thăm viếng là chuyện lễ nghĩa thường tình, ai dám chê trách chứ?! Chuyện này ta và chú ngươi đã định, ngày mai ngươi chỉ cần đi theo là được.”

Cẩm Sắt bướng bỉnh đáp: “Con nghe nói phu nhân Võ An hầu bị bệnh, vẫn đang ở trong chùa Linh Âm, biệt viện Võ An hầu chỉ có mình thế tử, không hề có nữ quyến thân thích, chị em con tới đó lấy ai tiếp đón? Thế chẳng phải vừa gây thêm phiền hà cho thế tử, vừa hành xử không thỏa đáng sao. Hơn nữa, các vị trưởng bối ra quyết định từ hôn thì sẽ khó tránh khỏi làm mích lòng Võ An hầu phủ, giờ chú lại bảo chị em con tới thăm bệnh, chẳng phải thành ra đi ngược lại ý trưởng bối ư. Con đã quyết chí từ hôn, mong chú và bà đừng thúc ép nữa, bằng không con thà đâm đầu chết ngay tại đây còn hơn bị người ngoài nhạo báng.”

Qua những chuyện gần đây, Cẩm Sắt tự biết bản thân đã làm mích lòng Diêu Lễ Hách, bởi thế nàng nói năng cũng chẳng kiêng dè nữa, Diêu Lễ Hách và Quách thị bức bách nàng, không đếm xỉa tới thể diện, nàng đây cũng chẳng sợ phá tung bức màn hòa thuận giả dối, bày tỏ thái độ còn quyết liệt hơn so với bọn họ.

Thấy Cẩm Sắt đanh mặt, nói năng đầy vẻ đe dọa, cứ như thể Quách thị nói thêm một câu nữa thì lập tức đâm đầu vào tường, nhất thời bà ta tức giận tới mặt mày trắng bệch, run tay chỉ vào Cẩm Sắt, mãi mà không thốt nổi nên lời.

Mặt khác, Diêu Lễ Hách trông Cẩm Sắt cứng rắn như vậy thì cũng chẳng biết làm thế nào, chẳng nhẽ lại trói nó lại tống ra khỏi cửa ư, y đành bất lực khoát tay nói: “Thôi thôi, con không muốn thì thôi, đứng lên hẵng.”

Cẩm Sắt tức thì đứng dậy, cũng chẳng muốn vờ vịt thêm, nàng thi lễ rồi nói: “Nếu không còn chuyện gì khác, con xin cáo lui trước.”

Dứt lời được Diêu Lễ Hách gật đầu, nàng liền lui ra ngoài. Cứ tưởng việc này như thế là dứt, nàng chỉ cần không ra khỏi phủ thì sẽ tránh được tất thảy, ai ngờ hôm sau, Cẩm Sắt vừa dùng bữa xong thì trông thấy Vương ma ma lo lắng bước vào, bẩm: “Tiểu thư, lão nô vừa tới tiền viện, nghe Khâu Sơn bên người Nhị thiếu gia nói lão gia thấy thế tử Võ An hầu đang bị thương, mà trong biệt viện lại không có trưởng bối lo liệu, nên đã mời thế tử tới Diêu phủ tĩnh dưỡng, hiện giờ xe ngựa chở thế tử đang tới, tổng quản đương vội vã sai người thu dọn lại Thư Hằng viện đấy.”

Cẩm Sắt tức thì biến sắc, tức tối siết chặt tay, liên thanh nói: “Được! Được lắm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.