Ka Vẫn Luôn Dại Gái Như Vậy

Chương 24




“Anh cũng chơi đàn guitar?”

Dương Lỗi kinh ngạc.

“Thỉnh thoảng thôi.”

Phòng Vũ ngậm điếu thuốc trong miệng, rút một điếu khác đưa cho Dương Lỗi.

Dương Lỗi thật sự không ngờ tay đấm nổi tiếng nhất trong giới xã hội đen ở Giang Hải cũng thích chơi đàn guitar, hắn khó mà tưởng tượng dáng vẻ dịu dàng tha thiết ôm đàn guitar của Phòng Vũ, người đánh Côn Tử miệng mồm bê bết máu trên đường lớn.

“Trình độ thế nào?”

Dương Lỗi tò mò hỏi.

“Đánh bừa ấy mà.” Phòng Vũ hít vào một hơi, cười cười.

Dương Lỗi chợt nhớ đến cây đàn guitar của mình.

“Mẹ nó, đàn guitar của tôi vứt ở chỗ kia rồi!” Dương Lỗi xụ mặt, nhớ tới là tức giận.

Phòng Vũ nghe xong, gảy nhẹ đầu điếu thuốc, thò tay lấy cây đàn guitar trên tủ bát xuống, đưa cho Dương Lỗi.

“Cậu đàn cái này đi.”

Dương Lỗi rất thích tính cách phóng khoáng của Phòng Vũ, hắn không khách sáo nữa, nhận đàn rồi gảy thử một nốt.

Vừa nghe tiếng đàn, Dương Lỗi biết ngay là đàn tốt. Âm thanh trong trẻo, tiếng vang đầy đủ, cảm giác khi sờ vào cũng khác, tốt hơn cây đàn của mình nhiều.

Dương Lỗi bắt đầu ngứa tay, đàn thử một khúc nhạc dạo, kế đến là bài Tuổi thơ. Do có ý muốn khoe khoang trước mặt Phòng Vũ, Dương Lỗi đàn hết sức chú tâm, thời gian qua hắn luyện bài này khá nhiều, gần như không đánh sai âm nào.

Phòng Vũ tựa vào bên cạnh, vừa nhìn Dương Lỗi đàn vừa hút thuốc.

Hai người không ai nói chuyện, một người đứng, một người đàn, giai điệu êm tai vang vọng khắp căn phòng. Ban công phòng ngủ chưa đóng, gió đêm thổi vào, nhẹ nhàng lay động tóc hai người, hòa theo dòng chảy của tiếng nhạc.

Đến khi cánh tay bị thương mệt mỏi, Dương Lỗi mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn Phòng Vũ.

“Nghe được không? Cho một câu đi?” Dương Lỗi muốn nghe nhận xét của Phòng Vũ.

“Được lắm, chắc tốn không ít công sức luyện tập nhỉ?” Phòng Vũ híp mắt, mỉm cười.

Không hiểu tại sao, Dương Lỗi cảm thấy nụ cười của Phòng Vũ rất quái lạ, giống như có ẩn ý gì trong đó vậy.

“Có một âm đàn chưa đúng.” Phòng Vũ ra hiệu Dương Lỗi đưa đàn guitar cho mình. Phòng Vũ ôm đàn guitar, thuận tay gảy một cái, một đoạn hợp âm ngắn vang lên.

“Hợp âm này phải dùng cả năm ngón, không phải ba ngón.”

“……”

Chỗ này Dương Lỗi đã luyện nhiều lần nhưng cứ cảm thấy không ổn lắm, cũng không tìm ra vấn đề ở đâu. nghe Phòng Vũ nói vậy, Dương Lỗi lập tức thông suốt.

“… Anh đàn tốt đấy chứ!”

Dương Lỗi kinh ngạc, vừa nhìn Phòng Vũ gảy đàn, hắn đã biết Phòng Vũ không hề “đánh bừa” chút nào.

“Anh đàn một bài cho tôi nghe đi!”

“Đàn bài gì?”

“Tình khúc 1990, được không?”

Dương Lỗi cảm thấy bài này rất khó nhằn.

Phòng Vũ không nói gì, ngồi xuống, ôm lấy đàn guitar.

Thật ra lúc đó Phòng Vũ chỉ đàn, không có hát gì cả, nhưng nhiều năm về sau, mỗi khi hồi tưởng lại hôm ấy, trong đầu Dương Lỗi luôn có tiếng hát của Phòng Vũ…

Đôi mắt đen láy và nụ cười của em,

Làm thế nào cũng không quên được từng sắc thái trên gương mặt em,

Những tháng ngày xa xưa cứ nhẹ dần trôi,

Đến khi quay đầu lại, ngần ấy năm đã trôi qua…

Đường chân trời bao la chính là nơi phiêu bạt của em,

Bước chân anh mãi kiếm tìm bóng hình ấy,

Bên chiếc gối đơn trong đêm, nhớ tới sự dịu dàng của em,

Để rồi buổi sáng tỉnh dậy, anh lại thấy xót xa…

Sau khi đàn xong, Phòng Vũ ngẩng đầu lên, chỉ thấy Dương Lỗi không nói lời nào nhìn mình chằm chằm, biểu cảm trên mặt rất quái dị.

“Buổi tối anh có từng đến sân thể dục của trường trung học Thực Nghiệm bao giờ chưa?”

Dương Lỗi đột nhiên hỏi.

“Rồi.”

“Vậy anh, anh…” Dương Lỗi trợn mắt há mồm, không nói nên lời.

Chẳng lẽ người kia là Phòng Vũ?! Nhưng thế thì trùng hợp quá, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như thế?

Nhưng tiếng đàn của Phòng Vũ thật sự rất quen thuộc, có cảm giác như đã từng nghe qua, quen thuộc đến mức khiến cho Dương Lỗi lập tức nhớ đến anh bạn đánh đàn ngồi đối diện sân tập.

“Tôi thế nào?” Phòng Vũ hỏi, nghiêng đầu ngậm điếu thuốc, vẻ mặt vừa lưu manh vừa mang theo ý cười.

Dương Lỗi sực nhớ hôm đó mình tình cờ chạm mặt Phòng Vũ ở tiệm tạp hóa, nhưng lúc ấy Phòng Vũ không có mang theo đàn, Phòng Vũ đi tay không.

Nhất định không phải là Phòng Vũ. Dương Lỗi thầm nghĩ, đúng là cao thủ có khác, cách đánh đàn không khác nhau là bao! Phải công nhận đàn rất hay.

Chỉ có thể nói Dương Lỗi ôm quá nhiều ảo tưởng về người bạn bí ẩn kia, nhưng ảo tưởng đó chưa bao giờ là Phòng Vũ.

“Không gì, tôi có quen một người, người đó đánh đàn hay lắm, anh đàn khá giống người đó.”

Dương Lỗi tin rằng không có chuyện trùng hợp như vậy.

“Bài Tuổi thơ này là anh ấy dạy tôi đó. Tối nay tôi đến sân tập tìm anh ấy, nhưng tiếc là chưa gặp được. Lần sau tôi dẫn anh theo, bảo anh ấy dạy chúng ta.” Dương Lỗi nói.

Phòng Vũ cười rộ lên, cười vô cùng thích thú.

“Được.”

Dương Lỗi ở lại nhà Phòng Vũ cả đêm. Yến Tử Ất bảo Dương Lỗi đi theo Phòng Vũ vài ngày, đừng manh động chạy đi báo thù, chuyện còn lại cứ để đại ca này xử lý.

“Phòng Vũ, trông chừng Dương Lỗi giúp anh Yến.” Phòng Vũ làm việc, Yến Tử Ất yên tâm.

“Yên tâm đi, anh Yến.”

Mấy ngày nay Dương Lỗi đều đi theo Phòng Vũ, dù sao cũng rảnh rỗi không có gì làm, Dương Lỗi theo Phòng Vũ đến phòng bida chơi, nếu không thì đến phòng game chơi điện tử, hoặc theo Phòng Vũ đến xem những chỗ làm ăn khác.

Phòng Vũ là cao thủ bida nổi tiếng khắp thành phố, có thể đánh được những động tác với độ khó cao. Năm mười bốn mười lăm tuổi, cũng nhờ Phòng Vũ đến đây đánh bida quá ấn tượng nên mới được La Cửu chú ý, sau đó La Cửu phát hiện Phòng Vũ còn rất có năng khiếu trong việc đánh nhau, vì thế mới nhận Phòng Vũ làm thuộc hạ, Phòng Vũ đi theo La Cửu cho đến tận bây giờ.

Quy mô của phòng bida Quang Minh rất lớn, người đến chơi nhiều, Phòng Vũ cũng không cần ra đánh chung, trừ phi có cao thủ tới chỉ đích danh Phòng Vũ, Phòng Vũ mới xuất hiện. Dương Lỗi đánh bida tương đối khá, hắn đánh được cả kỹ thuật “một gậy nhập hồn” trong anime Nhật chiếu năm đó. Lúc phát hiện Dương Lỗi biết đánh động tác kia, Phòng Vũ cảm thấy hơi bất ngờ, còn Dương Lỗi thì đắc ý vì rốt cuộc mình đã gây ấn tượng với Phòng Vũ. Hai người ở phòng bida Quang Minh đấu một ván, anh một gậy, tôi một gậy, đánh đến nghiện, bên cạnh dần dần có đám người vây xem, dù sao bây giờ hiếm khi mới thấy Phòng Vũ ra đánh, lại càng hiếm khi có dịp nhìn thấy người đủ khả năng đánh một trận đặc sắc như thế với Phòng Vũ.

Lần đầu tiên nhìn thấy Dương Lỗi và Phòng Vũ cười cười nói nói, Tiểu Vũ suýt rớt cằm xuống đất.

“Cậu đến rồi sao, Tròn Vo!”

Dương Lỗi chào hỏi Tiểu Vũ, sau này hắn vẫn gọi Tiểu Vũ là “Tròn Vo”.

“Anh! Anh đưa nó đến đây làm gì?” Tiểu Vũ trợn mắt.

“Chuyện lần trước tôi nhận lỗi với cậu, cậu đừng ghi hận nữa người anh em.” Dương Lỗi thật lòng muốn bỏ qua chuyện cũ.

“Má!” Tiểu Vũ biết Dương Lỗi nổi tiếng là người có thù tất báo, cậu cũng buồn bực lắm, lần trước anh họ của cậu đánh Dương Lỗi nhập viện, sao hôm nay hai người lại thân thiết như vậy?

Mấy anh em Lý Tam và Xuyên Tử tìm cả ngày cũng không thấy Dương Lỗi đâu, đến khi phát hiện Dương Lỗi đang chui rúc trong phòng bida Quang Minh với Phòng Vũ thì cũng buồn bực không kém.

“Anh Lỗi, đi xem phim đi! Nghe nói có phim mới, hình đẹp lắm!” Lý Tam mập mờ nói, “hình đẹp” mà hắn nói chính là phim khiêu dâm, khi đó xã hội đen đều gọi kín như vậy.

“Không đi!” Tất cả hứng thú của Dương Lỗi đều đặt vào việc chơi bida với Phòng Vũ.

“Đừng vậy mà!” Lý Tam và Xuyên Tử phiền muộn.

“Đi đi, cả ngày cứ núp trong đây chơi bida, thịt trắng bóc luôn rồi kìa.” Phòng Vũ cũng đề nghị Dương Lỗi nên đổi trò mới.

“Vậy anh đi không?”

“Không được, tôi còn phải trông chừng nơi này.”

“Vậy tôi cũng không đi.” Dương Lỗi xua tay với Lý Tam và Xuyên Tử.

“Không có chuyện lớn thì đừng đến tìm anh, dạo này anh bận lắm!” Dương Lỗi vừa chà cây gậy vừa đi đến bên cạnh Phòng Vũ.

“……”

Lý Tam và Xuyên Tử bốn mắt nhìn nhau.

“… Mẹ nó!”

Hai người trăm miệng một lời, tất cả cảm xúc đều cô đọng qua hai chữ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.