Julia Yêu Dấu

Chương 7: Giấy trắng và bút




Từ sau khi Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng đến tửu lâu làm việc, khách nhân đến đó ăn cơm đều phải xếp hàng chờ vị trí, lão bản thu bạc về đến nỗi tay cũng mềm ra.

Thẩm Dũng nhìn hắn cười đế lộ ra khuôn mặt đầy nếp nhăn, nghĩ thật đáng giận, đây chính là bạc mà Phương Nhất Chước vất vả khổ cực mới kiếm được.

Hôm nay gió tây bắc bỗng nhiên nổi lên, tiết trời trở lạnh, Phương Nhất Chước làm xong cơm, lại thấy khách nhân còn muốn ăn nữa liền vì mọi người chuổn bị một chút điểm tâm nóng —— tôm tươi ngọt rượu nhưỡng.

Gạo nếp gạo nếp ủ bã rượu,

Tôm tươi trần qua nước nóng sôi.

Tơ vàng mứt táo thêm một trứng,

Tôm ngon rượu nhưỡng ngọt lại hương.

Phương Nhất Chước làm xong rượu nhưỡng, để lại cho chính mình một phần, rồi đưa cho tiểu nhị ở bên cạnh mang ra bàn ngoài. Chợt nghe Thẩm Dũng ở bên kia nói thầm, “Tham tiền đến chết, khi rảnh rỗi không lừa gạt của ngươi chút bạc không được.”

“Đúng vậy!” Phương Nhất Chước lập tức gật đầu, “Đúng là nên lừa bạc của lão ta.”

Thẩm Dũng xoay mặt, mở to hai mắt nhìn Phương Nhất Chước, “Ngươi… vừa nói lừa bạc của hắn?”

“Đúng.” Phương Nhất Chước gật đầu, múc một môi rượu nhưỡng ngọt ngào, đưa đến miệng Thẩm Dũng, nói: “Tướng công, ngươi tin hay không, vận khí phúc thọ của đời người đều có giới hạn? Chưởng quầy thoáng cái đã kiếm được rất nhiều bạc, lúc này làm cho hắn bỏ ra một chút, đối với hắn cũng là chuyện tốt.”

Thẩm Dũng nhấm nháp rượu nhưỡng trong miệng, vừa gật đầu khen ngon, há miệng ý bảo còn muốn nữa, vừa hỏi: “Cái gì cơ?”

Phương Nhất Chước lại nhét vào miệng hắn một môi, chăm chú nói: “Cha ta nói rằng, đời người, thời gian xuôi gió xuôi nước nhiều nhất cũng chỉ hai mươi năm. Một người cả đời không có gì bất ngờ gì xảy ra, cũng có thể sống đến sáu bảy mươi năm, nếu như gặp được vận khí tốt đường đời sẽ bằng phẳng, nhưng nếu như tiêu tiền như nước thoáng cái đã dùng hết, sau đó có thể sẽ không vực dậy được.”

Thẩm Dũng cười đến nỗi bụng cũng đau mới nói: “Một nha đầu ngốc như ngươi, làm sao có thể gặp được phúc khí?”

Phương Nhất Chước nhìn hắn một chút, nói: “Đương nhiên có thể gặp được!”

Thẩm Dũng hiếu kỳ, đưa tay đem toàn bộ rượu nhưỡng còn lưu lại trong bát trút tất vào miệng, chậc lưỡi hỏi, “Gặp được thế nào a?”

Phương Nhất Chước đưa tay tháo một sợi dây hồng ở trên cổ bên trên có treo một chiếc chuông bạc nhỏ xuống, đưa cho Thẩm Dũng.

“Đây là cái gì?” Thẩm Dũng tiếp nhận nhìn một chút, cau mặt nhăn mũi nói, “Chỉ là bạc vụn thế nào lại đeo ở trên cổ? Người khác đều chỉ dung bạc làm lắc ở chân. Khi nào ta sẽ mua cho ngươi một cái bằng vàng.”

“Thực sao?” Phương Nhất Chước tủm tỉm cười hỏi.

“Tất nhiên.” Thẩm Dũng nói, “Vợ Thẩm Dũng ta sao có thể chỉ mang bạc thôi.”

Phương Nhất Chước nở nụ cười, nói: “Cái này tuy rằng chỉ là bạc vụn nhưng là do chính tay cha ta làm cho mẹ.”

“Nga?” Thẩm Dũng nhìn một chút, nói: “Tay nghề của cha ngươi cũng thật khéo léo.”

“Ừ.” Phương Nhất Chước đắc ý, “Đó là tất nhiên.”

“Có điều là thế nào lại chỉ tặng chuông bạc nhỏ?” Thẩm Dũng không hiểu, hỏi: “Muốn tặng cũng phải tặng chuông vàng mới đáng! Cha ngươi cũng thật là không bài bản.”

“Vốn là cha mua cho mẹ ta một cái trâm cài.” Phương Nhất Chước cười cười, “Mẹ ta rất đẹp, mang gì dùng gì đều xinh đẹp nhất, các đại gia đến tìm mẹ ta tặng đủ mọi loại trang sức bằng vàng ngọc, thế nhưng mẹ ta, cũng chỉ mãi dùng một cái trâm vàng… Người khác đều thay đổi không biết bao nhiêu đồ trang sức, nhưng mẹ ta vẫn mãi mãi mang một cái như vậy.”

Thẩm Dũng nghe thế cười cười, nói: “Mẹ ngươi cũng thật đặc biệt.”

“Cha ta vừa ham cờ bạc lại mê rượu, bởi vậy cũng chẳng bao giờ có bạc.” Phương Nhất Chước cười nói, “Ngày ấy ông thắng một trận lớn, hoan hỉ vui mừng mua một trâm cài đẹp lộng lẫy rực rỡ cho mẹ ta. Chỉ là trên đường về nhà, lúc đi qua sòng bạc, thấy trên người còn chút bạc vụn, liền đi vào chơi.”

Thẩm Dũng cười nhạt một tiếng, nói: “Con bạc trên người sẽ không bao giờ có bạc.”

Phương Nhất Chước gật đầu, nói: “Mẹ ta bình thường nói với ta, nam nhân không xấu không tốt, xấu quá cũng không tốt, phải mở to hai mắt ra mà chọn rõ ràng.”

Thẩm Dũng liền cảm thấy phía sau gió lạnh từng trận, vội vàng quay đầu lại, tự nhủ… mẹ của Phương Nhất Chước sẽ không đến tìm hắn đi, hắn cũng không phải là mê rượu ham cờ bạc sao?! Nghĩ thế liền nhanh chóng đem trọng tâm câu chuyện kéo trở về, hỏi Phương Nhất Chước, “Sau đó cha ngươi đem số bạc còn lại cùng cả trâm hoa đều đặt vào?”

Phương Nhất Chước gật đầu, “Đúng vậy.”

“Tiếp theo?” Thẩm Dũng hỏi, “Mẹ ngươi có tức giận hay không?”

Phương Nhất Chước cười cười, nói: “Cha ta không có ưu điểm gì, chỉ hay nói ngọt, và tay nghề khéo léo.”

Thẩm Dũng lại hỏi, “Không phải là về nhà lừa người đi?”

Phương Nhất Chước gật đầu, nói: “Bởi vậy mới nói a, nam nhân biết nói ngọt đều chiếm ưu thế.”

Thẩm Dũng cũng tán thành, thầm nghĩ, tình nhân ở phiêu hương viện ưa thích vương gia công tử cũng bởi vì họ biết cách lừa người như vậy.

Phương Nhất Chước nheo lại con mắt nhìn hắn, hỏi: “Ngươi đang nghĩ cái gì đó?”

“Không…” Thẩm Dũng vội vàng lắc đầu.

Phương Nhất Chước chăm chú nhìn hắn, Thẩm Dũng hỏi tiếp, “Sau đó thì sao? Cha ngươi che dấu mẹ ngươi như thế nào?”

“Cha ta sờ soạng toàn thân trên dưới, chỉ còn lại một khối bạc vụn nhỏ, hắn tìm đến một cửa hàng làm nghề đúc vàng bạc, đem khối bạc vụn đó đập bể dẹp, sau đó tự tay làm thành một cái chuông nhỏ.”

“Chỉ làm ra một cái đơn giản thô ráp như vậy?” Thẩm Dũng nói, “Mang về mẹ ngươi không thể không tức giận mắng chửi a!”

Phương Nhất Chước lắc đầu, nói: “Mẹ ta ngược lại xem như bảo bối, luôn mang.”

“Vì sao?” Thẩm Dũng không giải thích được.

“Thời điểm cha ta đem hoa tai này tặng cho mẹ, hướng mẹ ta kể, ‘Nương tử à, nàng có nghe nói qua, vận khí cùng phúc thọ của đời người đều có một giới hạn?”

Thẩm Dũng cau mũi, “Giống như vừa rồi ngươi mới nói sao?”

Phương Nhất Chước gật đầu, nói tiếp: “Mẹ cũng là không giải thích được, cha ta mới đem hoa tai bạc này ra, đưa cho bà, nói: ‘Ta nếu tặng nàng một cái trâm vàng, như vậy một năm chỉ có thể tặng nàng một cái. Cho nên ta đem vàng đổi thành bạc, như vậy sau này mỗi ngày ta có thể tặng nàng một cái, tặng cả đời, nàng có chịu hay không?’ “

Thẩm Dũng nghe xong, chấn động một lúc lâu, lát mới nói: “Cha ngươi thật giỏi, lời này ta sẽ ghi nhớ, về sau tất hữu dụng…”

Còn chưa dứt lời, lại thấy Phương Nhất Chước quay ra nhìn chằm chằm, lại vội vàng hỏi: “Vậy sau đó, cha ngươi mỗi ngày đều tặng sao?”

Phương Nhất Chước lắc đầu, nói: “Tự nhiên là không, sao có chuyện mỗi ngày đều tặng.”

Thẩm Dũng có chút ủ rũ bĩu môi, “Nam nhân này, đáng thất vọng!”

“Thật sao?” Phương Nhất Chước nói, “Có điều là, may mà cha ta không phải mỗi ngày đều tặng vặt này vật nọ.”

“Hả?” Thẩm Dũng không hiểu, hỏi: “Giải thích thế nào?”

“Sau đó, nhà ta gặp khó khăn.” Phương Nhất Trước nói, “Mẹ ta đem tất cả đồ trang sức đáng giá bán đi, chỉ duy nhất hoa tai bạc này là còn giữ, bà thường nói, ‘Con người a, cả đời vận khí cùng phúc thọ đều có giới hạn, nếu như năm đó dùng vàng kia đổi lấy mấy đôi hoa tai bạc thế này thì có thể để lại cho Nhất Chước mấy món đồ gia truyền để suy nghĩ.”

“A.” Thẩm Dũng nghe thấy thế cảm thấy có chút khó chịu có điều là lại muốn cười hơn, nói: “Cha mẹ ngươi thật biết nói đùa.”

Phương Nhất Chước đem sợi dây hồng có treo hoa tai bạc hình chuông kia đeo vào cổ Thẩm Dũng nói: “Bởi vậy, tướng công à, sau này nếu có thời điểm mọi chuyện đều thuận lợi vừa ý, hãy nhìn hoa tai này, khi mọi chuyện khó khăn phải chịu khổ cực, cũng nhìn hoa tai này. Nhớ đến chuyện có thể gặp được phúc khí mà cố gắng sống cho tốt.”

Thẩm Dũng ngây ngô nhìn Phương Nhất Chước đeo cho hắn vật tai họa như vậy… Vốn là với thân phận của Thẩm Dũng hắn nhất định sẽ không mang loại đồ trang sức hạ đẳng thế này, đồ này lấy ra chỉ khiến người khác chê cười. Thế nhưng mấy câu nói của Phương Nhất Chước lại khiến hắn cứ thế nhận lấy, lại còn ma xui quỷ khiến thế nào đem hoa tai bạc ấy nhét vào tận áo lót bên trong, thật cẩn thận kiểm tra xem đã tốt chưa.

Ngẩng mặt lên, chỉ thấy Phương Nhất Chước đang cười với hắn, Thẩm Dũng đột nhiên ý thức được một điều —— nha, Phương Nhất Chước thật giống cha nàng, miệng cũng rất ngọt.

“Ngươi chờ một chút, ta thu thập một số thứ rồi chúng ta đi.” Phương Nhất Chước vừa thu thập đông tây vừa nói với Thẩm Dũng: “Lát nữa chúng ta cùng đi lừa gạt chưởng quầy kia, cho hắn bớt đắc ý, ngươi có biết hay không, hắn vừa rồi còn tự ý tăng giá tiền, một phần địa tam tiên xào hải tam tiên*, mà lấy đến mười hai lượng, chỗ bạc kia đủ mua một xe nguyên liệu nấu ăn đó, thật quá phận!”

*Địa tam tiên xào hải tam tiên: Không tìm ra được nghĩa tiếng việt cho món ăn này nên để nguyên cả. Hình ảnh đầu chương chính là món này.

Thẩm Dũng đứng ở một bên nhìn chằm chằm Phương Nhất Chước một lúc lâu, đột nhiên nói, “Này, ta hỏi ngươi một chuyện.”

Phương Nhất Chước xoay mặt nhìn hắn, “Hỏi đi.”

“Ngươi đường đường là nữ nhân tài ba, gả cho ta một tên ác bá côn đồ như ta, không cảm thấy giày xéo chính mình sao?” Thẩm Dũng không giải thích được hỏi tiếp, “Đến cả đồ gia truyền cũng cho ta?”

Phương Nhất Chước khẽ nhíu mày, nói: “Ngươi lại muốn ăn đòn à, đã nói ngươi không phải ác bá!”

Thẩm Dũng nghĩ tới ngày đó quỳ ở từ đường liền nói: “Này, không cho phép ngươi động chân động tay, ta là thật lòng hỏi.”

Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi rất tốt.”

Thẩm Dũng lắc đầu, nói: “Bằng không chúng ta không lừa gạt lão trưởng quầy kia nữa, bớt chút thời gian, ta mang ngươi đi đến thầy thuốc khám.”

“Đi.” Phương Nhất Chước nghiêm mặt nhìn Thẩm Dũng, cho đến khi hắn nhịn không được cười lớn.

Phương Nhất Chước không để ý tới hắn, tiếp tục thu thập đồ đạc, Thẩm Dũng túm tay áo nàng hỏi: “Này, nói nha.”

“Nói cái gì?” Phương Nhất Chước nhìn hắn.

“Ngươi thích gì ở ta?” Thẩm Dũng hiếu kỳ hỏi, “Làm vợ ta ngươi không cảm thấy ủy khuất sao?”

“Ủy khuất cái gì?” Phương Nhất Chước nhìn Thẩm Dũng, “Cha ta, ăn uống – phiêu kỹ – cờ bạc, mọi thứ đều rành cả, không biết kiếm tiền, không cha không mẹ, không nhà cửa sự nghiệp, thật vất vả cũng chỉ có tay nghề làm cơm, còn rước lấy bao nhiêu tai họa, cưới một người vợ tốt như vậy cũng không biết quý trọng, kết quả là hai bàn tay trắng. Ta nói với ngươi, nam nhân vô dụng nhất như vậy ta cũng đã gặp qua. Ngươi như thế này tính gì mà ác bá vô lại?”

Thẩm Dũng sửng sốt một lúc lâu, nhìn Phương Nhất Chước, hỏi, “Cha ngươi kém cỏi như vậy ư?”

Phương Nhất Chước gật đầu, nói: “Thế nên có vô dụng hơn nữa thì có làm sao?”

Thẩm Dũng nghe đến mạc danh kỳ diệu*, hỏi: “Cái kia… Con gái sợ gả nhầm chồng a! Nếu ta là ngươi, tuyệt đối sẽ không để cha mình hồ đồ lẫn lộn như vậy! Ta cũng rất hư hỏng, hiện tại còn nhỏ, nói không chừng tới tuổi của cha ngươi, so với hắn còn xấu xa hơn.”

* Mạc danh kỳ diệu: chả hiểu vì sao.

Phương Nhất Chước giương mắt nhìn Thẩm Dũng, nói: “Tướng công, ngươi đã khóc bao giờ chưa?”

Thẩm Dũng nhíu mày, nói: “Đại lão gia không có việc gì sao lại phải khóc, nam nhân khóc chính là đồ bỏ đi!”

Phương Nhất Chước cười gật đầu, nói, “Ta cũng hiểu được cha ta vô cùng vô dụng, người ta lấy tuyệt đối sẽ không phải một người nam nhân như vậy… Có điều là, ngày chôn cất mẹ, cha ta ở trước mộ phần của mẹ khóc ba ngày ba đêm. Cuối cùng, tưởng tượng ra ta là mẹ, không bao lâu sau cũng qua đời, trước khi chết còn luôn miệng gọi tên mẹ ta. Ta lúc đó đã nghĩ sau này cũng phải tìm một người nam nhân như vậy, vô luận hắn có bao nhiêu xấu xa!”

Thẩm Dũng sửng sốt một lúc lâu, mới hỏi: “Cha ngươi đã chết? Vậy Phương lão gia kia…”

Phương Nhất Chước sửng sốt, lúc này mới ý thức được lỡ miệng đem sự thật nói ra, lóng ngóng vụng về nói: “Hắn không phải…”

Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, liền hiểu được: “Ồ… Phương lão gia chỉ là cha nuôi của ngươi?”

Phương Nhất Chước liếc mắt một cái, không có lên tiếng, gật gật đầu.

Thẩm Dũng bĩu môi, nói: “Khó trách, đem ngươi gả thẳng cho ta, ta còn đang nghĩ lão nhân này có phải là không có não hay không.”

Phương Nhất Chước chỉ cười cười, không nói.

Thẩm Dũng lại hỏi nàng, “Vậy ngươi không oán cha ngươi sao? Hắn sớm bỏ rơi ngươi như thế.”

Phương Nhất Chước lắc đầu, nói: “Sẽ không, ông không phải chỉ là đi theo mẹ ta sao, như nhau cả thôi.”

“Ngươi thật ra cũng không dễ dàng a.” Thẩm Dũng nói.

Phương Nhất Chước thu thập xong mọi chuyện, vỗ vỗ bụi trên người, nói: “Đi thôi, chúng ta đi lừa lão chưởng quầy.”

“Được.” Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước đi ra khỏi nhà bếp.

Tới sảnh chính, chỉ thấy một đám thực khách ở giữa phòng dồn sức ăn uống, chưởng quầy không thấy bóng dáng, Thẩm Dũng hỏi một gã tiểu nhị đang thu thập bát đũa: “Này, chưởng quầy nhà ngươi đâu rồi?”

“Chắc là trở về phòng rồi!” Tiểu nhị nói, “Vừa rồi còn đang ở đây.”

Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước liếc mắt nhìn nhau, cả hai cùng đi ra sân sau đến phòng riêng của lão chưởng quầy.

“Chắc chắn là đi giấu bạc.” Thẩm Dũng nói, “Lát nữa xem hắn đến tột cùng là kiếm được bao nhiêu tiền!”

“Đúng.” Phương Nhất Chước gật đầu, hai người đi tới của chính, Thẩm Dũng nâng tay gõ cửa, “Chưởng quầy.”

Bên trong không có tiếng trả lời.

Thẩm Dũng khẽ nhíu mày, lại dùng lực lớn hơn vỗ vỗ cửa, “Chưởng quầy?!”

Vẫn như cũ không ai đáp trả.

“Không có ai sao?” Thảm Dũng có chút buồn bực, Phương Nhất Chước hỏi, “Chưởng quầy, có thểra ngoài hay không?”

Thẩm Dũng cúi đầu nhìn một chút, chỉ thấy trên cửa không khóa, liền nói: “Cửa cũng chưa khóa …” Vừa nói, vừa đẩy cửa, thế nhưng cửa lại không ra, rõ ràng là bên trong bị khóa.

“Có người.” Phương Nhất Chước nói, “Nếu không thế nào lại khóa trái bên trong? Hay là đang ngủ?”

Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, cố sức gõ cửa, nói: “Này, chưởng quầy! Chưởng quầy?!”

Đang gọi thì thấy cửa phòng sát vách mở ra, Cổ Đại Hoa từ bên trong đi ra, ngáp ngắn ngáp dài hỏi, “Ầm ĩ cái gì vậy?”

Đồng thời, tiểu nhị dưới lầu cũng chạy lên hỏi, “Chưởng quỹ à? Bên ngoài có khách nhân nói muốn đặt tiệc rươu!”

Thẩm Dũng chỉ chỉ cửa lớn, nói: “Đóng cửa, không ai trả lời.”

Tiểu nhị cùng Cổ Đại Hoa đều thấy buồn bực liền gõ cửa… Nhưng nửa ngày, vẫn không ai đáp trả.

Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, liền liếm ngón trỏ, ở trên cửa sổ chọc chọc mấy cái, đâm thủng một lỗ, ghé mắt vào bên trong nhìn.

“A!!!” Phương Nhất Chước vừa nhìn vào bên trong cả kinh, thét lên.

“Làm sao vậy?” Thẩm Dũng cũng ghé mắt vào lỗ hổng Phương Nhất Chước vừa mới chọc thủng xem xét tình hình bên trong… Chỉ thấy ở giữa phòng, chưởng quầy ngồi ở trên một cái ghế, hai mắt mở to trợn ngược nhìn trời. Trên ngực, cắm một cái kéo… Máu chảy lênh láng cả ra đất.

“Ách…” Thẩm Dũng cũng cả kinh rút lui một bước.

“Đã chết!” Cổ Đại Hoa nhìn thoáng qua, kinh hãi hô to lên.

“Trời ơi, chưởng quầy!” Gã tiểu nhị bắt đầu khóc, Cổ Đại Hoa nghe tiếng khóc trở nên khó chịu, đạp hắn một cái nói: “Khóc lóc cái gì! Nhanh đi báo quan!”

Tiểu nhị vội vã đứng dậy, vừa khóc vừa chạy ra bên ngoài báo quan, nửa đường mấy lần vấp ngã.

Cổ Đại Hoa nhìn Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước, hỏi: “Hai ngươi tìm chưởng quầy làm gì?”

“Ách.” Phương Nhất Chước chưa kịp mở miệng, Thẩm Dũng đã lên tiếng, “Chúng ta muốn đến nói với hắn, ngày mai sẽ không tới, sau ngày mai lại tiếp tục.”

Phương Nhất Chước nhìn Thẩm Dũng, chỉ thấy sắc mặt hắn không đổi, cầm lấy cổ tay nàng nhẹ nhàng thu lại, Phương Nhất Chước ngầm hiểu, không lên tiếng… Cũng đúng, đây chính là án mạng, nếu là noi vì trộm tiền mà tới, vậy không phải rất mới mẻ sao sao?

Cổ Đại Hoa không hiểu được, hỏi tiếp, “Vì sao?”

Thẩm Dũng nói, “Nương tử ta nói mấy hôm nay nấu cơm quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một ngày.”

Cổ Đại Hoa gật đầu, lại nghe Thẩm Dũng hỏi, “Cổ đầu bếp, hôm nay thế nào lại đi ngủ trưa sớm như vậy? Không ăn cơm trưa sao?”

Cổ Đại Hoa bĩu môi, nói: “Các ngươi tưởng ta nguyện ý sao, mấy hôm nay đều chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn suốt đêm, nếu không các ngươi có nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy ở đâu ra?”

Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước liếc nhìn nhau —— cái này đúng là không phải lừa người.

Không lâu sau, chợt nghe có tiếng bước chân ở dưới lầu vang lên, người của nha môn đã đến.

Dẫn đầu chính là bộ khoái Thẩm Kiệt. Thẩm Kiệt là trợ thủ đắc lực của Thẩm Nhất Bác, bởi vì cũng mang họ Thẩm, cho nên Thẩm Nhất Bác nhận hắn làm con nuôi, năm nay hơn hai mươi tuổi, võ nghệ vô cùng tốt, cũng rất thông minh, luôn giúp đỡ Thẩm tri phủ phá án, đối với Thẩm Dũng cũng rất chiếu cố.

“Thiếu gia, Thiếu phu nhân.” Thẩm Kiệt là người đầu tiên đi lên, hỏi: “Nghe nói xảy ra án mạng?”

“Đúng vậy.” Thẩm Dũng chỉ chỉ lỗ hổng trên cửa phòng, Thẩm Kiệt ghé mắt vào nhìn, nhíu mày, hắn nhìn một hồi, nói: “Cạy cửa sổ ra, bảo hai nha dịch, vòng đi từ sau lên trên!”

“Vâng.” Lập tức có hai nha dịch đi xuống lầu, còn hai người đứng chờ ở cửa, trước khi Thẩm Kiệt xuống lầu không quên nói với Thẩm Dũng: “Thiếu gia, mau dẫn Thiếu phu nhân trở về, tránh để dọa sợ.”

“À, được.” Thẩm Dũng gật đầu, kéo Phương Nhất Chước, nói: “Đi thôi.”

“Ừ.” Phương Nhất Chước gật đầu, bụng đầy nghi hoặc theo sát Thẩm Dũng xuống lầu.

Bên ngoài tửu lâu, thực khách đã sớm nghe nói án mạng chết người, chưởng quầy bị người ta giết, có đến vài vòng người tụ tập nghị luận, xem náo nhiệt.

Nhìn thấy Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng đi ra, mọi người đều vây tới hỏi. Thẩm Dũng túm lấy Phương Nhất Chước bỏ chạy, thật vất vả mới thoát ra được khỏi đoàn người, chạy tới nha môn, Thẩm Dũng ngồi xổm xuống thở dốc, nói: “Thực xui xẻo, rõ ràng một ngày êm đẹp lại có người bị đâm chết!”

Phương Nhất Chước ngồi xổm xuống bên cạnh hắn nói: “Vậy chưởng quầy, hiển nhiên là bị người hại chết.”

“Nhất định là thế.” Thẩm Dũng gật đầu, “Kéo còn cắm ở trước ngực… Không biết ai lại ngoan độc như vậy.”

“Kéo?”

Khi hai người đang nói chuyện, phía sau đột nhiên có người ghé miệng vào, Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng cả kinh nhảy dựng lên. Lúc nhìn lại mới phát hiện đứng ở trước mắt chính là Thẩm Nhất Bác.

“Cha… Ngươi dọa chết người đó!” Thẩm Dũng thở gấp nói.

“Trông bộ dạng của ngươi thật không có tiền đồ.” Thẩm Nhất Bác nhíu nhíu cặp lông mày, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Dũng, sau đó sắc mặt lập tức hòa hoãn, dáng vẻ tươi cười như hoa cúc chuyển về phía Phương Nhất Chước, đỡ cánh tay của nàng hỏi: “Nhất chước, con của ta, có làm con sợ không? Người đâu, mau đem cho Thiếu phu nhân một chén trà nhân sâm hạt châu cách thủy để trấn an!”

Thẩm Dũng đứng ở một bên, tức giận quất thẳng tới hai mắt trợn ngược, tự mắng, lão gia tử lão hồ đồ!

Thẩm Nhất Bác cuối cùng cũng có chút quan tâm Thẩm Dũng, nói: “Mấy ngày này đừng có chạy loạn, ngoan ngoãn ở trong phòng cùng Nhất Chước đọc sách.”

Thẩm Dũng giả bộ nhìn trời, Thẩm Nhấ Bác rống lên, “Câm điếc à?”

“Đã biết.” Vẻ mặt Thẩm Dũng rõ ràng không thoải mái, Thẩm Nhất Bác thở dài, xoay người mang theo nha dịch rời đi, phương hướng dường như cũng là tới tửu lâu.

Phương Nhất Chước quay đầu lại nhìn, hỏi, “Cha phải đi phá án mạng này sao?”

“Vậy cũng không hẳn.” Thẩm Dũng nói, “Dù sao cũng là Tri phủ… Có điều Đông Hạng phủ đã lâu không có án mạng chết người.”

Phương Nhất Chước thấy trên mặt Thẩm Dũng không chút vui vẻ nào, liền cười tủm tỉm duỗi tay bắt lấy cánh tay hắn, kéo đi vào bên trong phủ, nói: “Tướng công, lát nữa sẽ làm cho ngươi mấy món nhắm rượu, muốn ăn cái gì?”

Thẩm Dũng vừa nghĩ đến việc Phương Nhất Chước làm cơm nhắm rượu, tâm tình lập tức chuyển biến tốt đẹp hẳn lên… Mặt khác… Thẩm Dũng còn cảm thấy Phương Nhất Chước nắm cánh tay mình, dựa sát vào, ân… Ngực cũng có chút thịt.

Thẩm Dũng nhịn không được đánh mắt sang ngắm, Phương Nhất Chước đột nhiên duỗi tay nắm lấy lỗ tai hắn: “Tiểu sắc lang!”

“Ai u…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.