Julia Yêu Dấu

Chương 37: Con mèo ở kia, người này ở đây . .




Từ sau khi Thẩm Dũng phá được vụ án của Yến Thúy lâu, ở Đông Hạng phủ bắt đầu trở nên nổi danh, tất cả mọi người đều khen hắn lãng tử biết quay đầu. Mặt khác, mọi người đều thấy Thiếu phu nhân của Thẩm gia cũng là một người không thể không kể công, ngay cả khi phu quân vốn là một tiểu ác bá cũng có thể quản giáo trở nên tốt như vậy. Quả nhiên nam nhân phải có một nương tử tốt thì mới có tiền đồ?

Thẩm Dũng hoàn toàn không để ý đến thái độ của mọi người đối với sự thay đổi của hắn, vô luận trước đây bị coi thường xem nhẹ hay cho tới bây giờ được tán thưởng khen tặng, Thẩm Dũng đều không quan tâm, trên đời này người duy nhất đối với hắn trước sau như một, không cần biết hắn là ác bá hay là kẻ có tài, chỉ có Phương Nhất Chước.

Mặt khác, gần đây Thẩm Dũng rất bận rộn, Thương Mãn Vân và Mạc Phàm Đường rất nhanh đã trở lại, lúc trước bận rộn tra án, công phu Thẩm Dũng có thể tranh thủ luyện tập nhưng sách thì hoàn toàn không kịp đọc, mấy ngày nay hắn đều chú tâm vào đọc sách và luyện võ.

Phương Nhất Chước liên tục thay đổi phương pháp, làm thức ăn ngon cho Thẩm Dũng, mỗi ngày Thẩm Dũng đều không có tâm tư đi ra ngoài. Xem sách một hồi, lại chạy đi vui đùa với Phương Nhất Chước một chút, mỗi ngày đi qua vô cùng tự tại.

Nửa tháng chớp mắt trôi qua, hôm nay Thẩm Dũng dậy thật sớm, dẫn theo Phương Nhất Chước đi đến viện của Mạc Phàm Đường. Trong viện không có ai, chỉ thấy một quyển quyền phổ đặt ở trên bàn, bên cạnh còn có tờ giấy được cái chén đè lên, bên trên viết —— tiếp tục luyện.

“Sư phụ lại rời đi sao?” Thẩm Dũng thu hồi tờ giấy, cầm quyền phổ lật qua lật lại, “Hắn gần đang bận cái gì a?”

“Có thể là sự tình vẫn chưa xong.” Phương Nhất Chước nói, “Chi bằng sang bên chỗ Thương sư phụ nhìn một chút?”

“Ừ… Ta cũng không muốn về vội.” Thẩm Dũng kéo tay Phương Nhất Chước, trở về thành, đi đến nơi ở của Thương Mãn Vân. Quả nhiên, trong nhà Thương Mãn Vân cũng không có ai, trên bàn đặt một chồng sách lớn, khẳng định để lại cho Thẩm Dũng xem.

Thẩm Dũng ôm sách, “Lần này là sách sử.”

Phương Nhất Chước tiến đến giúp hắn cầm một ít, hai người ôm sách, tiếp tục trở về.

“Hai lão đầu này đi nơi nào vậy nhỉ?” Thẩm Dũng tự nói thầm, “Thần thần bí bí, không hiểu sao lại cảm thấy chuyện tình của hai người bọn họ dường như liên quan đến ta.”

“Sao cơ?” Phương Nhất Chước nhìn Thẩm Dũng, “Tướng công, ngươi đoán là có chuyện gì?”

Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, lắc đầu thở dài.

Hai người vừa trò chuyện vừa trở về phủ, Thẩm Dũng ngửi thấy hương bánh bao nhân thịt ở ven đường, nói: “Nương tử, ta muốn ăn bánh bao thịt.”

Phương Nhất Chước gật đầu, “Được, tý nữa đi mua thịt.”

“Ta muốn ăn bánh mứt táo.”

“Được.”

“Ta muốn ăn chao đậu phụ.”

“Được.”

“Ta muốn ăn súp bò.”

“Được.”

“Ta muốn ăn ngươi.”

“Được…Ách”

Thẩm Dũng nheo mắt nhìn nàng, trên mặt Phương Nhất Chước đỏ hồng, liếc nhìn hắn rồi lập tức cúi mặt xuống.

“Ngươi nói là được nha.” Thẩm Dũng liến lại gần, trên tay đang ôm sách, đành dùng khuỷu tay chọc chọc nàng.

Phương Nhất Chước bị hắn huých hai cái, trừng mắt: “Trên đường, đừng nháo!”

Hai người lại tiếp tục đi, liền thấy phía trước cách đó không xa, trước cửa một tửu lâu, có rất nhiều người vây quanh.

“Có chuyện gì thế nhỉ?” Phương Nhất Chước hiếu kỳ, cùng Thẩm Dũng liếc mắt nhìn nhau, hai người đồng loạt bước lên nhìn.

Chỉ thấy trong đám người, có một nữ tử mặc quần áo trắng, mang lụa trắng đang quỳ, phía trước mặt có bày ra một tờ giấy, dùng chu sa màu đỏ, viết hai chữ —— giải oan.

Phương Nhất Chước từ khe hở giữa đám người gắng nhìn vào, khẽ nhíu mày, hỏi Thẩm Dũng: “Tướng công, nàng viết giải oan đó.”

“Này, cô nương, ngươi có oan khuất gì?”

Trong đám người đang vây xem có kẻ hỏi nàng.

Cô nương kia không có lên tiếng, vẫn im lặng quỳ như trước, nữ tử này dùng khăn sa che mặt, bộ dạng không thấy rõ lắm, trên người một thân lụa trắng, dáng người gầy thướt tha, có vài phần vị đạo, vừa nhìn đã biết là một mỹ nhân.

“Cô nương, nếu có oan khuất, không ngại thì nói cho chúng ta nghe một chút được không?”

“Đúng thế, chúng ta nhiều người như vậy, xem có thể giúp được ngươi hay không.”

Nam tử vây xem không hề ít, đối với nàng đều rất là hiếu kỳ, liên tục hỏi thăm.

“Tướng công?” Phương Nhất Chước thấy Thẩm Dũng chỉ nhìn thoáng qua rồi cầm sách tiếp tục đi, liền đuổi theo, hỏi: “Mặc kệ sao?”

Thẩm Dũng cười cười, thờ ơ nói: “Chưa đến năm mươi bước phía trước là huyện nha, nàng có oan tình, không biết đến cửa phủ đánh trống kêu oan sao? Làm gì phải quỳ ở nơi này?”

“Có thể là người từ quê lên nên không biết quy củ?” Phương Nhất Chước hỏi, “Ta thấy nàng không nói lời nào, có thể là câm điếc hay không?”

“Ừ…” Thẩm Dũng gật đầu, “Yên tâm đi, người vây quanh đó nhiều lắm, mỗi ngày nha môn đều có nha dịch đi tuần, tự nhiên sẽ có người phụ trách việc này.”

“À…” Phương Nhất Chước nhìn Thẩm Dũng, lại hỏi: “Làm sao thế tướng công?”

Thẩm Dũng khẽ thở dài, tiến lại gần, nói với Phương Nhất Chước, “Nương tử, ngươi có để ý không, dáng người cô nương kia gầy nhưng thoạt nhìn chân lại hơi to, nhất là chỗ đầu gối, dường như là có lót đệm. Hơn nữa, lụa trắng trên người nàng là chất liệu tốt, còn có giấy nàng dùng để viết hai chữ ‘giải oan’ chính là giấy Tuyên Thành, loại giấy đó lúc trước ta đã nghe Thương Mãn Vân nói qua, hắn viết chữ chỉ thích dùng giấy đó, một lượng bạc mười tờ, so với lụa còn quý hơn.”

“Thật thế sao?” Phương Nhất Chước cũng giật mình, hỏi: “Vậy tướng công, cô nương kia là giả bộ sao?”

“Ai biết được.” Thẩm Dũng nhún nhún vai, “Đừng tìm đến nha môn gây phiền phức là được rồi, ăn mặc như vậy, vừa nhìn đã biết không phải xuất thân trong gia đình bình thường. Nha môn cách đó không xa nàng không vào, lại giả thần giả quỷ quỳ ở chỗ đó kêu oan, ai biết nàng đang tính toán điều gì.”

Phương Nhất Chước nghe xong gật đầu, nói: “Ừ, đúng vậy tướng công, vẫn là ngươi tỉnh táo.”

“Đừng nói cái này nữa.” Thẩm Dũng cười, “Khi nào được ăn đây?”

“Cơm buổi trưa sao?” Phương Nhất Chước hỏi: “Tướng công muốn ăn gì?”

“Đã nói là ăn ngươi rồi.” Thẩm Dũng cười xấu xa.

Phương Nhất Chước nhấc chân nhẹ nhàng đạp hắn một cái, rất nhanh, hai người cười đùa đi vào trong phủ.

Hai nha dịch coi cửa liếc mắt nhìn nhau, có chút ước ao cảm thán —— số của thiếu gia thật tốt a.

Trước đem sách bỏ vào trong thư phòng, sau đó Thẩm Dũng cầm một quyển sách theo Phương Nhất Chước đến phòng bếp, Phương Nhất Chước ngồi trên băng ghế trong sân bóc đậu nành, Thẩm Dũng ở một bên dựa vào vào ghế đọc sách. Sách sử lần này so với sách y lúc trước thú vị hơn chút, trong những tình tiết lịch sử, thi thoảng hắn lại phát hiện ra một sự việc lý thú, Thẩm Dũng đều nói ra cho Phương Nhất Chước nghe, chọc cho nàng cũng ha hả cười liên tục.

Thẩm Nhất Bác bận một ngày một đêm, đứng lên hoạt động gân cốt, liền muốn đi dạo về phía nhà bếp một vòng, nhìn xem có cái gì … ăn được hay không.

Từ khi Phương Nhất Chước vào phủ đến nay, toàn bộ mọi người trong phủ nha đều hình thành thói quen đi dạo ở phòng bếp, mỗi khi dạo nhà bếp, đều được ăn thức ăn ngon, tiêu tan mệt mỏi. (Phủ này có cái thói quen hay ha:D)

Vốn những loại việc như nhặt rau, bóc đậu, rửa thức ăn thế nào cũng không tới phiên Thiếu phu nhân Thẩm gia tự thân làm, thế nhưng Phương Nhất Chước chính là thích làm, có đôi khi còn làm cùng nhóm nha hoàn đến vui vẻ.

Thẩm Nhất Bác đi tới cửa sân, vừa nhìn vào bên trong liền bất đắc dĩ lắc đầu, thấy Thẩm Dũng cầm sách tựa vào ghế, đang nói gì đó với Phương Nhất Chước, khiến nàng cười vui vẻ.

Xoay người trở về, Thẩm Nhất Bác nghĩ, bóc đậu nành là để buổi trưa ăn sao? Đậu nành có thể nấu ra mỹ vị gì đây?

Mới đi được một đoạn, lại thấy Thẩm Kiệt đi đến trước mặt, nói: “Lão gia, có người tìm.”

“Ai?” Thẩm Nhất Bác hỏi.

“Phương Thọ Phương lão gia.” Thẩm Kiệt trả lời.

Thẩm Nhất Bác sửng sốt, đây không phải ông thông gia sao?! Liền nói: “Mau mời hắn vào.”

“Ta đã mời rồi, đang ngồi uống trà ở sảnh đường.” Thẩm Kiệt trả lời, “Lão gia…”

“Ừ.” Thẩm Nhất Bác gật đầu, lại nói hắn đối với Phương Thọ đúng là không vừa ý.

Thời điểm Phương Nhất Chước xuất giá, khi uống rượu mừng gia đình họ hàng thân thích của Phương gia hầu như không có người tới, may là bằng hữu của hắn nhiều, người giữ thể diện cũng nhiều, mới không khiến cho người khác chê cười. Phương Thọ cũng chỉ đến uống chén rượu rồi rời đi, hơn nữa ngày thứ hai, ngay cả để Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng trở về phủ lại mặt dâng chén trà cũng không, toàn bộ gia đình đã dọn đi nơi khác, quả thực hết sức hoang đường.

Vốn Thẩm Nhất Bác cho rằng Phương Thọ đem đại tài nữ nhà mình gả cho Thẩm Dũng thì có chút đáng tiếc, nhưng cũng không cần đối với nữ nhi tuyệt tình như vậy chứ? Hơn nữa người của Phương gia sau khi rời đi hoàn toàn bạt vô âm tín.

Thẩm Nhất Bác là tri phủ, đã gặp qua biết bao dạng người, cảm nhận được chuyện này có chút kỳ hoặc.

Sau lại quan sát mỗi lời nói cử chỉ của Phương Nhất Chước, Thẩm Nhất Bác dám khẳng định, nha đầu kia tuyệt đối không phải là tiểu thư khuê các, nói chuyện làm việc đúng là chừng mực nhưng không phải dáng bộ của tiểu thư, hơn nữa gặp người chết cũng không sợ, không hề yếu ớt, then chốt chính là một chút tài văn chương cũng không có.

Hắn cân nhắc rất lâu sau đó đem chuyện này nói với phu nhân nhà mình, không nghĩ tới phu nhân so với hắn mở mắt còn sớm hơn, cười liếc mắt nhìn hắn, “Bây giờ ông mới phát hiện sao, thật uổng cho cái danh tri phủ.”

Lúc đó, Thẩm Nhất Bác có chút choáng váng, hỏi phu nhân nhà mình, “Vậy nha đầu kia không phải Phương Dao? Cũng đúng, nàng bảo chúng ta gọi nàng là Phương Nhất Chước.”

“Bất kể nàng là ai.” Thẩm phu nhân cười cười, hỏi: “Nương tử này Dũng Nhi có thích không?”

“Ta thấy là nó rất thích.” Thẩm Nhất Bác gật đầu.

“Có giỏi giang không?” Thẩm phu nhân tiếp tục hỏi.

Thẩm Nhất Bác liên tục gật đầu, “Giỏi giang.”

“Nghe lời không?”

“Nghe lời!”

“Hiếu thảo không?”

“Hiếu thảo.”

“Vượng phu không?” (Vượng phu: vượng trong từ hưng vượng, ý chỉ khiến phu quân có tiền đồ.)

“Vượng!” Một tiếng ‘vượng’ này của Thẩm Nhất Bác, làm cho cả phòng bếp vang vọng.

Thẩm phu nhân cười, “Thế không phải là được rồi sao, đứa con dâu này ta rất thoả mãn, ai muốn cướp nàng từ tay ta, ta đều không đáp ứng, cái này gọi là duyên phận.”

“A.” Thẩm Nhất Bác bật cười, cũng không nói nhiều nữa, sau đó hắn lại đi tìm Thẩm Dũng nói chuyện, tự nhiên trong lòng Thẩm Dũng đã sớm biết, nói: Phương Nhất Chước mỗi khi nói về cha mẹ đều hàm hồ, đoán chừng nàng là thân thích của Phương lão gia hoặc tương tự thế. Có điều sinh ra rất khổ, khi còn bé cũng chưa từng được hưởng phúc.”

“Ừ.” Thẩm Nhất Bác nghe xong lại sinh ra thương cảm đối với nha đầu kia, gật đầu, nhắc nhở Thẩm Dũng sau này chiếu cố nàng cho tốt, sau đó cũng không nói gì nữa, mỗi người đối với chuyện tình của Phương Nhất Chước trong lòng đều hiểu nhưng không nói, chỉ có Phương Nhất Chước vẫn hồ đồ, cho tới bây giờ cũng chưa từng suy nghĩ quá nhiều.

Bởi vậy, ấn tượng của Thẩm Nhất Bác đối với Phương Thọ không tốt, nghĩ người này thật không phúc hậu, nếu ngươi không muốn gả nữ nhi đi thì có thể nói thẳng ra, cớ sao phải tìm người khác gả thay, may mắn gả thay là một người tốt, nhỡ đâu không tốt thì biết làm sao? Mặt khác, sau khi người được gả đi rồi, toàn bộ Phương gia cũng bạt vô âm tín, cái này mới là không phúc hậu nhất, lẽ nào bọn họ không sợ người Thẩm gia đối xử tệ với Phương Nhất Chước sao? Đổi lại nếu là nhà nào đó quy củ nghiêm ngặt một chút, số phận của Phương Nhất Chước hẳn sẽ rất thê thảm.

Có điều Thẩm Nhất Bác càng thêm buồn bực chính là, lâu như vậy không có xuất hiện, thế nào hôm nay đột nhiên lại đến? Có quan hệ gì với việc gần đây Thẩm Dũng trở nên nổi danh hay không? Nếu đúng như thế đoán chừng hắn càng không nên gặp lão nhân này.

Vào chính sảnh, Thẩm Nhất Bác thấy Phương Thọ đang ngồi ở ghế của khách uống trà, vừa thấy hắn tiến đến, vội vàng buông chén trà xuống, cười đứng dậy: “A … Tri phủ đại nhân.”

Thẩm Nhất Bác vô cùng khôn khéo, vừa nghe hắn gọi Tri phủ đại nhân mà không gọi thông gia, trong lòng liền biết, lão nhân này…

“À, Phương viên ngoại.” Thẩm Nhất Bác cũng cúi người bắt tay đi vào.

Một tiếng “Phương viên ngoại” của Thẩm Nhất Bác vô cùng thân thiết, nhưng lại khiến cho Phương Thọ ngẩn người, tại sao không gọi là thông gia? Không phải là … chuyện của Phương Nhất Chước hắn đã biết rồi chứ?

“Ngồi ngồi.” Thẩm Nhất Bác vội vàng bắt chuyện, mời Phương Thọ ngồi xuống, chính mình cũng đi tới bên cạnh kéo ghế ngồi cùng, Liên Nhi bưng một khay trà nhỏ đi vào, đặt lên trên bàn, rồi quay sang nói với Thẩm Nhất Bác, “Lão gia, phu nhân nói, người không thoải mái, không ra gặp khách được.”

Trong lòng Thẩm Nhất Bác hiểu rõ, phu nhân là không muốn nhìn thấy Phương Thọ, bởi vậy lấy lý do bệnh không tiếp, cười cười, gật đầu: “Đã biết, bệnh có nặng không?”

“Không, chỉ là trong người phu nhân mệt mỏi mà thôi.” Liên Nhi đáp lời.

“Được rồi, ngươi đi đến hậu viện nói cho Dũng Nhi cùng Nhất Chước đến chăm sóc nàng.” Thẩm Nhất Bác phân phó, “Nàng thấy Nhất Chước thì bệnh cũng tốt lên.”

“Hắc.” Liên Nhi mím môi cười, “Vâng, lão gia.” Rồi sau đó bưng khay trà chạy đi.

Thẩm Nhất Bác ngẩng đầu, quả nhiên thấy trên mặt Phương Thọ đầy vẻ xấu hổ.

Phương Thọ vội vàng nâng chén trà lên uống một ngụm, che dấu biểu hiện cứng ngắc trên mặt … Mấy câu Thẩm Nhất Bác vừa nói có vẻ tùy ý, nhưng thật ra lại mang ý tứ: thứ nhất, hắn đã đã biết Phương Nhất Chước không phải Phương Dao. Thứ hai, người con dâu này hình như rất được yêu quý.

“Phương viên ngoại đúng là người bận rộn, đến đi đều vội vàng a.” Thẩm Nhất Bác cười.

“À… chuyện đó, lúc trước ở bên ngoài bàn bạc một số chuyện, vừa mới trở về.” Phương Thọ đáp lời, “Được rồi, thiếu gia cùng Nhất Chước vẫn tốt chứ?”

“Tốt.” Thẩm Nhất Bác cười gật đầu.

“Lại nói tiếp, ta còn chưa thấy qua thiếu gia.” Phương Thọ mặt dày cười.

Trong lòng Thẩm Nhất Bác cười nhạt, ngươi vẫn có thể nghĩ tới chuyện này sao?! Nhạc phụ như ngươi cũng quá không đáng tin, thành hôn non nửa năm nay, ngay cả mặt mũi con rể nhà mình cũng chưa thấy qua. Nghĩ tới đây, Thẩm Nhất Bác cũng cười cười với hắn, nhưng vẫn không nói đến chuyện để Thẩm Dũng tới gặp mặt hắn.

Phương Thọ sốt ruột nhưng lại không có cách gì, nhiều lần ám chỉ nhưng Thẩm Nhất Bác không có phản ứng, giả bộ hồ đồ, chỉ cùng hắn nói lảng sang những chuyện khác.

Sau khi rời khỏi đại sảnh, Liên Nhi thực sự đi đến hậu viện, tìm Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước, nói trong người phu nhân khó chịu, lão gia bảo hai người đến xem.

Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng đều sửng sốt, vội vàng chạy đi.

Vào đến gian phòng của Thẩm phu nhân, lại thấy Thẩm phu nhân không có nằm ở trên giường nghỉ ngơi, mà ngồi trước bàn, một bên là Tiểu Thạch, hai người đang nghiên cứu thêu thùa, trên bàn còn bày một giỏ mận tím tím hồng hồng.

Thẩm phu nhân ngẩng đầu nhìn thấy Phương Nhất Chước, liền lên tiếng gọi: “A, Nhất Chước, con của ta, đến đây, đến bên cạnh ta.”

Phương Nhất Chước đã sớm xem Thẩm phu nhân như mẹ ruột của chính mình, liền chạy đến ngồi xuống bên cạnh nàng, “Mẹ à, thêu cái gì đó?”

“Thêu một nhành mai trong tuyết, để may xiêm y cho con.” Thẩm phu nhân cười với tay lấy một quả mận đưa cho Phương Nhất Chước.

“Đẹp quá.” Phương Nhất Chước vừa ăn mận vừa nâng vải thêu lên xem, mận cũng thật ngọt.

“Mẹ à.” Thẩm Dũng khó hiểu, hỏi: “Người không phải nói khó chịu sao?”

“Không có việc gì.” Thẩm phu nhân lại quay sang nói với Phương Nhất Chước nói, “Nhất Chước, ta đã chọn rất nhiều mẫu quần áo may sẵn, đem đến viện của con rồi, con đến đó chọn một chút, xem thích mẫu nào, rồi đưa đến cửa hàng quần áo để bọn họ cắt kiểu dáng.”

“À, được.” Phương Nhất Chước chạy về viện của mình.

Thẩm Dũng liếc mắt nhìn mẹ hắn, tiến đến gần hỏi: “Mẹ, có chuyện gì thế?”

Thẩm phu nhân cười cười, nói: “Phương Thọ tới, nhạc phụ đại nhân của ngươi đó, biết không?”

Thẩm Dũng sửng sốt, bật cười: “Nhạc phụ đại nhân của con hình như không phải là hắn a.”

“Cha ngươi đoán chừng đang trò chuyện với hắn ở đại sảnh.” Thẩm phu nhân cười cười.

Thẩm Dũng gật đầu, hỏi: “Có muốn con đến hay không?”

“Cha ngươi hình như không muốn để ngươi đi.” Thẩm phu nhân nói, “Về phần có muốn đi hay không … tự ngươi quyết định.”

Thẩm Dũng hơi sửng sốt, lúc này Phương Nhất Chước đã đem hai kiểu áo tới, nàng thấy hai cái đều tốt không biết nên chọn cái nào, lại có chủ ý đem đến để Thẩm Dũng giúp nàng chọn một cái.

Thẩm Dũng vừa nhìn thấy liền vui vẻ, “Chọn cả hai đi.”

“Đúng.” Thẩm phu nhân duỗi tay nhận lấy hai mẫu áo, rồi kéo Phương Nhất Chước ngồi xuống bên cạnh.

Thẩm Dũng vỗ vỗ Phương Nhất Chước, “Nương tử, ngươi ở đây với mẫu thân, ta đi xem sách một chút.”

“Ừ, được.” Phương Nhất Chước thấy Thẩm Dũng xoay người đi ra ngoài, trong lòng lại cảm thấy là lạ, dường như… Thẩm Dũng và Thẩm phu đang dấu nàng điều gì đó.

“Nhất Chước.”

Lúc này, Thẩm phu nhân gọi Phương Nhất Chước một tiếng.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn Thẩm phu nhân.

“Nam nhân khi nghèo khó yêu thương ngươi mặc dù không có bạc.” Thẩm phu nhân đột nhiên nói, “Khi đường làm quan của hắn rộng mở, vẫn có thể thương ngươi giống như khi nghèo khổ, người như thế mới đáng phó thác cả đời.”

“Vâng.” Phương Nhất Chước gật đầu, “Đúng thế.”

Thẩm phu nhân sờ sờ đầu nàng, cúi đầu tiếp tục thêu. Phương Nhất Chước mặc dù có chút khó hiểu, nhưng nàng cũng không phải một người suy nghĩ nhiều, liền nâng quai hàm, ở một bên cùng Thẩm phu nhân nói chuyện cười đùa.

Thẩm Nhất Bác cùng Phương Thọ trò chuyện rất lâu, vẫn không thấy Phương Thọ có ý định rời đi, dường như là muốn gặp Thẩm Dũng cho bằng được, Thẩm Nhất Bác có chút hoài nghi, Phương Thọ này đến tột cùng là muốn làm gì? Hắn muốn gặp Thẩm Dũng, sao lại không muốn gặp Phương Nhất Chước?

Đang nghi hoặc, chợt nghe thấy Tiểu Kết Ba ở ngoài cửa nói, “Lão gia, thiếu gia tới.”

Thẩm Nhất Bác sửng sốt, trong lòng biết… hạ nhân trong phủ nếu không được hắn phân phó thì không ai dám lắm miệng nói cái gì, có thể thấy được chính là Thẩm phu nhân để Thẩm Dũng tới.

Thẩm Dũng đi vào sân, đi vào tiền sảnh, hành lễ với Thẩm Nhất Bác và Phương Thọ, “Phụ thân, Phương lão gia.”

“Ách…” Phương Thọ bật cười, tự nói … Được đấy, xem ra là không muốn nhận vị nhạc phụ đại nhân này rồi. Có chút không được tự nhiên, Phương Thọ ngẩng đầu lên đánh giá Thẩm Dũng. Trước đây hắn đã gặp qua Thẩm Dũng một hai lần, chỉ là xa xa nhìn thấy hắn gây rối, ấn tượng đối với Thẩm Dũng rất không tốt. Đêm thành thân cũng không muốn thấy hắn, chỉ nghĩ nhanh chóng về nhà thu thập mọi thứ để đào tẩu, hôm nay vừa thấy, Phương Thọ đã ngay nghĩ đến một câu nói —— sĩ biệt ba ngày đương quát mục tương khán*.

*Sĩ biệt tam nhật đương quát mục tương khán: là một câu danh ngôn của Lã Mông đời Tam quốc nói với bạn. Ý nói ba ngày không gặp mặt kẻ sĩ thì đến lúc gặp lại đã phải nhìn họ bằng con mắt khác xưa.

Phương Thọ vuốt vuốt chòm râu quan sát Thẩm Dũng, Thẩm Dũng này tướng mạo rất được, thân thể cũng tốt … Tuấn tú lịch sự như vậy, lại là con trai tri phủ đại nhân tiền đồ vô lượng, kết duyên với nha đầu chỉ biết nấu cơm kia, thật đáng tiếc a. (Bắt đầu ghét lão Phương Thọ này rồi đới ►_◄)

Thật ra, lúc trước Phương Thọ không hề hối hận, thế nhưng thấy được Thẩm Dũng lại thực sự tiếc nuối. Hắn ở quê lúc nào cũng phái người tìm hiểu tin tức của Đông Hạng phủ, chỉ sợ người Thẩm phủ phát hiện ra thân phận của Phương Nhất Chước, nếu như Thẩm Nhất Bác có thẹn quá thành giận sẽ tìm hắn gây phiền phức, đến lúc đó vẫn có thể tiếp tục chạy.

Nhưng không nghĩ đến tin tức truyền về lại ngoài dự đoán, non nửa năm, Thẩm Dũng từ một tiểu ác bá, biến thành Thẩm thiếu gia của Đông Hạng phủ được người người tán thưởng.

Phương Thọ thật sự không rõ, mặt khác, khuê nữ Phương Dao nhà mình nghe được tin đó đối việc này cũng có chút hiếu kỳ, liền khuyến khích phụ thân trở về xem một chút, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra với Thẩm Dũng. Hôm nay vừa thấy mặt, Phương Thọ hối hận không thôi, một hiền rể tốt như vậy đã bỏ lỡ rồi, lại còn tiện nghi cho một nha đầu nấu cơm.

Có điều trên đời này không có thuốc hối hận, Phương Thọ cùng Thẩm Dũng hàn huyên vài câu, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không cam lòng, liền hỏi: “Thẩm thiếu gia, đối với Nhất Chước có thoả mãn không?”

Thẩm Dũng mỉm cười, gật đầu: “Đương nhiên là thoả mãn, Thẩm gia ta có quy củ, cả đời chỉ có thể lấy một người vợ, cưới được Nhất Chước là phúc khí của ta.”

“Ồ…” Phương Thọ tự nói, Thẩm Dũng không hổ là công tử của Thẩm Nhất Bác, lời này có thể nghe được hai ý. Câu nói “đời này chỉ có thể lấy một người vợ”, chính là nhận định ngoài Phương Nhất Chước ra thì không thể lấy người khác. Ngẫm kỹ còn ý tứ oán giận. Chính là nếu như lúc đó người gả thay không phải Phương Nhất Chước mà là cô nương loạn thất bát tao khác, vậy cả đời Thẩm Dũng hắn không phải lỡ dở rồi sao.

Phương Thọ thấy đã không có hy vọng gì, cười gượng hai tiếng, gật đầu: “Tốt tốt, thoả mãn là tốt rồi, ta cũng không có chuyện gì, chỉ đến xem một chút, mang theo ít đặc sản quê nhà lên.”

Thẩm Dũng cười cười, mời Phương Thọ ở lại ăn cơm, Phương Thọ sao có thể đồng ý, liền vội vàng cáo từ.

Thẩm Nhất Bác cũng có chút thoả mãn, đi đến thư phòng làm việc.

Thẩm Dũng tiễn lão đầu ra khỏi cửa phủ, sau đó quay về phòng bếp, trên đường gặp Liên Nhi.

Liên Nhi đang ôm củ cải trắng đi ra ngoài.

“Liên nhi.” Thẩm Dũng cười hỏi, “Ôm cải trắng đi chỗ nào?”

“Cái này, Thiếu phu nhân nói là muốn ướp, nên trước phơi ra ngoài nắng cho khô chút.” Liên Nhi trả lời.

Thẩm Dũng lắc đầu, rau lại đem ra phơi nắng sao, liền cười hỏi, “Có phải Thiếu phu nhân đã hỏi ngươi là ai tới đúng không?”

“Đúng rồi.” Liên Nhi nháy mắt mấy cái.

Thẩm Dũng gật đầu, cũng không hỏi nữa, Liên Nhi này là nha đầu thẳng thắn, tất nhiên sẽ nói là Phương Thọ tới, như vậy hiện tại trong lòng Phương Nhất Chước chắc chắn đang bất ổn.

Để Liên Nhi đi, Thẩm Dũng vẫn tiếp tục đi về phía phòng bếp, vào đến cửa thấy Phương Nhất Chước đang đứng bên cạnh bếp lò đến xuất thần, nhưng bên trên bếp lại truyền ra một mùi hương khiến Thẩm Dũng có chút giật mình… Trước đây chưa từng ngửi thấy a, cái gì mà lại thơm như vậy.

“Nương tử.” Thẩm Dũng vội chạy vào trong, khiến cho Phương Nhất Chước càng hoảng sợ.

“Cái gì thơm như vậy?” Thẩm Dũng nhấc lên nắp nồi, nhìn vào bên trong, thấy bên trong là một nồi cơm lớn, màu trắng xanh giao nhau đẹp mắt vô cùng, còn tỏa ra hương vị thơm ngào ngạt.

“Cơm đậu nành thịt mặn.” Phương Nhất Chước nói, dùng cái môi xới cơm ra bát cho Thẩm Dũng, lại bới xuống đáy nồi xúc lên miếng cháy khô vàng đặt vào một bát lớn, bên trên có rắc thịt vụn, rồi đem qua.

Thẩm Dũng ăn một miếng, cơm dẻo, đậu nành mềm mà thơm, thịt rất vừa miệng, miếng cháy lại càng thơm giòn mang theo hương đậu nành tươi mát và thịt béo ngậy: “Nương tử, ăn thật ngon.”

Phương Nhất Chước lại từ trong nồi khác múc ra một chén canh trứng đậu nành, còn có một đĩa lạp xưởng xào rau xanh đặt lên trên bàn.

Thẩm Dũng ngồi xuống ăn, liên tục khen ngon.

“Cái kia, tướng công.” Phương Nhất Chước cũng ngồi xuống, do dự một chút, duỗi tay nắm lấy ống tay áo Thẩm Dũng.

“Nương tử, sao lại không ăn?” Thẩm Dũng khó hiểu, chạy đi tự xới một chén cơm cho mình, đưa cho Phương Nhất Chước chén cơm vừa rồi của hắn.

Phương Nhất Chước nhìn một chút, lại từ bọc nhỏ bên hông, lấy ra một tập ngân phiếu, đưa cho Thẩm Dũng.

“Oa.” Thẩm Dũng nhìn lướt qua, “Nhiều ngân phiếu như vậy?”

“Là… của hồi môn Phương Thọ đưa cho.” Phương Nhất Chước thành thật nói, “Muốn trả lại không?”

“Dựa vào cái gì?” Thẩm Dũng cười, “Đó là của hồi môn của Thẩm gia ta, đưa đến lại đưa về, một phân tiền cũng không phải của bọn họ.”

“Ách…” Phương Nhất Chước nhìn Thẩm Dũng, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi biết rồi sao?”

Thẩm Dũng cười xấu xa tiến lại gần, “Biết cái gì?”

Phương Nhất Chước nhìn hắn.

Thẩm Dũng đem chiếc đũa đưa cho nàng, cười nói: “Ngươi cho rằng cha mẹ ngốc sao, ngươi vào cửa một vài ngày đã biết rồi.”

“Cha và mẹ cũng…” Phương Nhất Chước có chút khẩn trương, Thẩm gia là gia đình giàu có lại là quan, chuyện này đối với Thẩm gia… đúng là không tốt.

“Ừ, cha mẹ nói: nếu ta khiến cho ngươi đau khổ sẽ làm thịt ta.” Thẩm Dũng cười nói.

Phương Nhất Chước sửng sốt, Thẩm Dũng tiến lại gần, miệng đầy mỡ dán sát vào quai hàm của nàng, thổi một hơi: “Nương tử… xới cho ta một chén cơm nữa.”

Vành mắt Phương Nhất Chước hồng hồng đi xới cơm cho Thẩm Dũng.



Đến khi Thẩm Dũng ăn hết bát thứ tư, còn lớn tiếng nói muốn uống nốt nước sốt trứng trong nồi, Phương Nhất Chước liền nắm lấy chóp mũi Thẩm Dũng, cười khẽ: “Đúng là thùng cơm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.