JQ Phát Sinh Giữa Tiểu Hoàng Đế và Hoàng Thúc Của Hắn

Chương 42




Dịch: Thanh Dạ

Mạnh Phi Phàm lập tức quay đầu xe, bám theo sau xe của Nam Hạo.

Gân xanh nổi lên trên mu bàn tay đang cầm vô-lăng của anh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe phía trước, một chiếc Volkswagen Phaeton với vẻ bên ngoài vô cùng bình thường, hoà vào dòng xe trong thành phố G, không hề gây nên bất cứ sự chú ý nào. Xem ra, thằng nhóc này cũng hiểu ý Diệp Giai Ngưng ta.

Do bản tính kiêu ngạo từ trong trứng nước của anh, do đó anh không gọi điện thoại cho Diệp Giai Ngưng. Đáng lẽ, chỉ cần anh gọi một cuộc điện thoại thì có thể giữ chân cô lại, nhưng anh vẫn cố chấp bám đuôi cô, anh muốn xem thử cô muốn làm gì với bạn trai trước đây.

Lúc này là giờ cao điểm, chiếc Audi A8 của anh đang chạy về phía trước với tốc độ sên bò. Xe cộ chầm chậm chạy về trước, nhưng cơn giận trong lòng anh lại theo đó “bùm bùm bùm” nổi lên.

Anh khó khắn lắm mới trôi qua được một ngày, còn làm theo yêu cầu của cô, đổi một chiếc xe hơi bình thường, hết sức phấn khởi chạy đi đón cô, cứ tưởng rằng cô sẽ ngoan ngoãn đứng đợi ở chỗ hẹn. Nhưng trăm tính ngàn tính, cũng không ngờ rằng, anh chỉ kẹt xe có hơn mười phút thôi, thì tên họ Nam kia đã chạy đến trước, đón cô đi rồi.

Chạy qua hơn hai cột đèn xanh đèn đỏ, xe chạy phía trước phân luồng, anh dần dần chạy đến gần chiếc Volkswagen Phaeton kia. Cách nhau một chiếc xe, anh có thể thấy rõ mọi chuyện bên trong chiếc xe Volkswagen Phaeton kia, Diệp Giai Ngưng thỉnh thoảng quay đầu qua, vừa cười vừa nói với Nam Hạo.

Đèn đỏ bật lên, xe cộ dừng lại, xe của Nam Hạo cũng dừng lại, anh ta còn đưa tay ra, sờ đầu Diệp Giai Ngưng, không biết Diệp Giai Ngưng nghiêng đầu nói gì, mà Nam Hạo lại hôn trộm một lát lên làn tóc của cô.

Nhìn thấy cảnh này, anh ghen ghét vô cùng. Anh không xếm xỉa đến đèn xanh ở phía trước bật lên, anh quên luôn việc tiếp tục bám theo xe của Nam Hạo, hai tay chỉ lo nắm chặt lấy vô-lăng. Cho đến khi xe ở phía sau bấm kèn inh ỏi, anh mới sực tỉnh lại, lúc ngẩng đầu lên, chiếc Volkswagen Phaeton ở phía trước không biết chạy đi đâu mất rồi!

Anh buồn rầu hốt hoảng trong lòng, mất dấu mục tiêu rồi, đành phải lái xe đậu ở bên đường. Sau khi dừng xe lại rồi, anh châm một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu, nhưng nỗi buồn phiền vẫn cứ ứ đọng ở trong lòng, không giải toả được.

Đại đa số đàn ông đều có một suy nghĩ hèn hạ từ trong bản năng rằng: một người phụ nữ chủ động đưa đến tận cửa, bọn họ thường chẳng bao giờ trân trọng cả. Còn người phụ nữ đối xử với bọn họ lúc nóng lúc lạnh, thì bọn họ lại hao công phí sức, dồn hết sức theo đuổi cho bằng được.

Cho nên, khi Tống Hồng gọi điện thoại cho Mạnh Phi Phàm, anh đang có tâm trạng nóng nảy cực độ. Nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện lên chữ “Cuộc gọi của Tống Hồng”, anh cúp máy luôn.

Anh đã căn dặn Frank xử lý công việc của Tống Hồng từ trước rồi. Cô ta gọi điện thoại ngay lúc này, có lẽ muốn hỏi anh tại sao lại đối xử cô ta như vậy. Mà lúc này đây tâm trạng anh rất tệ, không muốn nhận bất cứ cuộc điện thoại nào. Huống hồ chi đây lại là điện thoại của Tống Hồng. Anh ném điện thoại lên ghế phụ, rồi hút thuốc tiếp.

Song, anh đã xem nhẹ tính nhẫn nại của Tống Hồng rồi. Người kia thấy anh không nhận điện thoại, vẫn nở nụ cười miệt mài bấm cố điện thoại của anh.

Mạnh Phi Phàm hút hết hai điếu thuốc, điện thoại vẫn rung. Anh chau mày lại, nếu cô ta cứ gọi như vậy, pin trong điện thoại sẽ hết mất. Anh không mang theo pin dự phòng, lát nữa còn phải giữ lại để gọi điện thoại cho Diệp Giai Ngưng nữa.

Vì thế, lần này khi cô ta gọi điện thoại đến, anh nhấn nút nghe máy, hỏi bằng giọng lạnh lùng: “Có việc gì mà cô gọi gấp vậy?”

Anh lại nghe thấy đầu dây bên kia cất một tiếng cười, nói bằng giọng bâng quơ: “Anh muốn biết Nam Hạo đưa Diệp Giai Ngưng đi đâu đúng không nào?” Cô ta nói bằng giọng rất tự nhiên, rất chắc chắn, như biết chắc được anh sẽ nôn nóng hỏi cô ta câu trả lời vậy.

Trái tim của Mạnh Phi Phàm run nhẹ lên, nhìn ngó xung quanh, làm sao cô ta biết được anh đang cấp thiết muốn biết đáp án này chứ?

Anh hắng giọng, giả vờ không quan tâm hỏi cô ta: “Cô muốn nói gì đây?” Song, lúc nói lại lên giọng ở âm cuối, chính điều này đã bán đứng tâm trạng căng thẳng ngay lúc này của anh.

Tống Hồng cất một tiếng cười, nói bằng giọng dịu dàng: “Nếu anh muốn biết Nam Hạo đưa Diệp Giai Ngưng đi đâu. Em có thể dẫn anh đi.” Đúng vậy! Cô ta chắc chắn lòng anh đang sốt ruột vì Diệp Giai Ngưng.

Mạnh Phi Phàm do dự một lúc, trong lòng đang cấp bách muốn biết Diệp Giai Ngưng đã đi đâu, bèn trùng giọng hỏi: “Bây giờ cô đang ở đâu? Tôi đến đón cô!”

Ở bên đầu kia điện thoại, Tống Hồng đang nở nụ cười khoái trá, nhưng giọng nói lại càng dịu dàng hơn: “Em đang đứng ở cửa quán cà phê Ốc Đảo bên cạnh toà nhà Trác Việt đợi anh đó.”

Mạnh Phi Phàm ném điếu thuốc ngay lập tức, chuyển vô-lăng quay đầu xe chạy về phía toà nhà Trác Việt.

Tống Hồng ngồi vào ghế phụ xe của anh, lông mày hơi chau lại, từ lúc nào Mạnh Phi Phàm lại lái loại xe này rồi? Nhưng, cô ta chỉ nghĩ thầm trong lòng thôi, không hề tỏ vẻ gì trên gương mặt.

Sau khi cô ta ngồi vào, Mạnh Phi Phàm hỏi địa chỉ, cài đặt hướng dẫn chỉ đường, chạy một mạch như bay đến thành phố D. Trên đường đi không nói lời nào, anh chỉ chăm chú nhìn về phía trước, lúc chạy xe còn nghĩ, nếu nhìn thấy thằng nhãi kia, có cần quật nó ngã xuống không ta.

Xe dừng lại ở một toà nhà có kiến trúc cổ điển, anh thấy khó hiểu bèn nhìn về phía Tống Hồng, hỏi: “Ở đây sao?”

“Đúng vậy! Chính là chỗ này. Hội sở Trà Hương. Chi nhánh Trà Hương ở thành phố G anh từng đến rồi mà.” Tống Hồng tao nhã cởi đai an toàn ra, đợi anh mở cửa xe cho mình, lúc này cô ta mới mang đôi guốc mười phân bước xuống xe.

Đi vào bên trong hội sở Trà Hương, đến quầy tiếp tân, một cô tiếp tân mặc áo sườn xám đỏ hỏi có thẻ VIP không. Tống Hồng mới lấy ra một tấm thẻ vàng màu cát xám đưa cho cô ấy, sau khi đợi nhân viên đăng ký xong, rồi dẫn đường đi về phía trước.

Hai người đi theo cô gái mặc sườn xám đi xuyên qua một rừng trúc anh biếc, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách. Đi ra ngoài rừng trức, liễu rũ hoa nở, phía trước hiện ra một dòng suối sâu màu xanh ngọc bích, rêu xanh mơn mởn, yên tĩnh mà tao nhã.

Một người luôn tự cho mình không biết gì là thú vui tao nhã như Mạnh Phi Phàm cũng phải thốt lên lời khen ngợi từ trong lòng “nơi này thật là đẹp!” Nhưng, một giây sau, gương mặt điển trai liền toát ra hơi thở nguy hiểm.

Cái thằng nhãi họ Nam kia, cũng biết cách tán gái thật! Anh lại tự trách mình, tại sao mình lại không nghĩ ra, phải đưa cô đến nơi có cảnh đẹp như vậy, để cùng nhau thưởng trăng ngắm hoa chứ.

Trong lúc anh đang nghĩ như vậy, cô gái mặc áo sườn xám đưa hai người họ vào trong một gian phòng độc lập, có tấm bình phong bằng gỗ tử đàn được trạm khắc vài bông hoa, lại mở thêm một cánh cửa nữa, đi vào trong gian phòng.

Mạnh Phi Phảm chỉ cảm thấy được bừng sáng mở mang thêm, bên ngoài cửa sổ sát đất chính là dòng suối khi nãy nhìn thấy ở dọc đường, dưới dòng suối xanh ngọc bích kia còn có một tảng đá lớn, bên trên còn có khắc chữ “Trà” nữa.

Sau khi cô gái mặc áo sườn xám lui ra ngoài, anh nhìn xung quanh, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của Nam Hạo và Diệp Giai Ngưng, anh chau mày lại, hỏi với giọng buồn rầu: “Bọn họ đâu rồi?”

Tống Hồng nở nụ cười xinh đẹp, chỉ ra phía ngoài cửa sổ, nói với anh: “Đấy, đang ngồi ở gian phòng kế bên kìa.”

Quả nhiên, anh nhìn về phía bên kia theo hướng tay cô ta chỉ, bên trong một gian phòng khác ở bên dòng suối, Diệp Giai Ngưng đang ngồi một bên với một người phụ nữ trung niên. Hai người họ ngồi xéo với cửa sổ, vừa hay anh có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Trên gương mặt của Diệp Giai Ngưng nở nụ cười tự nhiên, thỉnh thoảng còn quay đầu châm trà cho người phụ nữ trung niên bên cạnh. Gương mặt của hai người có chút giống nhau, Mạnh Phi Phàm đoán người phụ nữ trung niên kia chắc hẳn là mẹ của cô. Người phụ nữ trung niên đó đang nói chuyện rất vui vẻ với người ngồi đối diện.

Ánh mắt của anh loé lên một lát, tầm mắt di chuyển đến người đối diện hai mẹ con. Đứng ở góc độ này của anh nhìn qua đó, chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng. Một cái bóng là của người phụ nữ búi tóc còn một cái bóng của một ngườiđàn ông mặc áo sơ mi màu xanh nhạt sọc xéo. Không còn gì để nghi ngờ, người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh nhạt sọc xéo kia nhất định là Nam Hạo.

Còn người phụ nữ búi tóc thì anh không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng theo cách ăn mặc và trang điểm của bà ấy, còn có khí chất tao nhã, hơn nữa còn vô cùng uy nghiêm. Trong lòng anh vang lên một tiếng lộp độp, con nhím kia mỗi lần gặp người có chút uy nghiêm, thì liền đầu hàng thua trận rồi, Nghĩ đến đây, lòng anh lại treo lơ lửng.

“Người kia là ai?” Mạnh Phi Phàm chỉ người phụ nữ ngồi kế bên Nam Hạo, hỏi Tống Hồng.

“Người đó là mẹ của Nam Hạo.” Tống Hồng trả lời, rồi nói thêm: “Bà ta cũng chính là bà chủ đứng ở phía sau ‘hội sở Trà Hương’ này. Bà ta là vợ sau của ông Nam Tuyên Bình. Sau khi người vợ cả của ông Nam Tuyên Bình qua đời, bà ta từ Đài Loan đến thành phố D lập nghiệp, vừa hay gặp được ông Nam. Cho nên, tuổi hai vợ chồng họ chênh nhau ít nhất cũng phải trên mười tuổi.”

“Ồ? Thì ra là vậy.” Anh rất ngạc nhiên khi Tống Hồng lại nắm mọi chuyện một cách tường tận như vậy, nhưng càng làm cho anh ngạc nhiên hơn đó chính là mục đích ngày hôm Nam Hạo đưa Diệp Giai Ngưng đến đây, chẳng lẽ là? Nam Hạo dẫn Diệp Giai Ngưng đi ra mắt người lớn sao?”

“Nam Hạo từng cầu hôn Diệp Giai Ngưng. Đây là lần thứ hai cô ấy gặp mẹ anh ta. Nghe nói, mẹ Nam Hạo rất thích Diệp Giai Ngưng. Mà, mẹ Nam Hạo và mẹ Diệp Giai Ngưng lại là bạn bè lâu năm, có mối quan hệ tốt vô cùng.”

“Nam Hạo từng cầu hôn Diệp Giai Ngưng sao? Diệp Giai Ngưng từng gặp mẹ cậu ta một lần sao?” Mạnh Phi Phàm thầm ngạc nhiên trong lòng.

Tống Hồng không hề bỏ lỡ vẻ sửng sốt, do dự, căng thẳng lướt qua trong mắt anh, nói: “Đúng vậy, nghe nói lần đầu tiên gặp mặt, bà Nam rất hài lòng về Diệp Giai Ngưng.”

“Sao cô lại biết nhiều chuyện vậy chứ?” Anh hỏi với vẻ nghi ngờ, quay đầu nhìn cô ta, tại sao cô ta lại biết nhiều đến vậy, đã vậy còn biết mọi chuyện rõ ràng đến thế chứ?

Tống Hồng hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Anh biết không? Nam Hạo từng hại em gái em sống không bằng chết, nó vốn dĩ đã có một tương lai rộng mở, bây giờ chỉ có thể ở trong viện điều dưỡng, thành một kẻ vô dụng. Tuổi trẻ tươi đẹp của một cô gái, bây giờ lại phải sống trằn trọc ở các viện điều dưỡng khác nhau.”

Cứ nói, cứ nói, khoé mắt của cô ta đỏ lên, sống mũi chua xót, hai mắt ướt đẫm nước mắt trong nháy mắt. Cứ mỗi lần nhắc đến em gái, cô ta chỉ biết nghiến răng nghiến lợi với Nam Hạo, ngay cả tâm trạng ủ rũ đến diễn kịch cũng bỏ luôn.

“Thì ra là vậy. Cho nên, cô hận cậu ta, cô muốn tôi hợp tác với cô đối phó cậu ta, đúng không nào?” Cái cớ này có thể chấp nhận được. Trong lòng Mạnh Phi Phàm đang cân nhắc điều này.

Tống Hồng rút một tờ khăn giấy ở trên bàn, lau đi nước mắt ở khoé mắt. Lúc này mới nhìn Mạnh Phi Phàm, mỉm cười.

“Đúng vậy, lý do lúc nãy là nguyên nhân chính. Nhưng, vẫn còn một nguyên nhân khác đó là, Phi Phàm, em thật lòng rất yêu anh. Cho dù anh đối với em có tình cảm như thế nào, em chỉ mong có thể âm thầm ở bên cạnh anh, chỉ cần chia sẻ buồn phiền với anh, đối với em cũng đủ lắm rồi. Cho dù anh yêu Diệp Giai Ngưng, em cũng bằng lòng chúc phúc cho hai người.

Có lẽ người rơi vào bể tình chỉ số thông minh và chỉ số cảm xúc sẽ giảm xuống mức thấp, người rơi vào bể tình như Mạnh Phi Phàm cũng sẽ giãy dụa trong tiêu chuẩn về chỉ sổ cảm xúc, Tống Hồng nói những lời như vậy anh đương nhiên rất thích nghe. Cô ta nói như vậy còn làm cho anh có chút cảm động.

“Tống Hồng à, cô là một cô gái tốt. Nhưng cô không cần phải lãng phí tình cảm của mình cho tôi đâu. Cô xứng đáng có được một người đàn ông tốt hơn yêu thương cô.”

“Không, không đâu, Phi Phàm, điều này là do em muốn vậy. Anh đừng khuyên em nữa. Em thật lòng chỉ muốn đứng ở một nơi gần anh. Mỗi ngày được nhìn thấy anh, nghĩ đến anh, là tốt lắm rồi. Cho nên, Phi Phàm à, anh đừng đuổi em đi, có được không anh? Lúc anh cần một người nghe anh tâm sự, em có thể ở bên cạnh anh.” Cô ta ngước gương mặt đầy nước mắt, giọng điệu rất tha thiết.

“Do nội bộ công ty “Amy” tái cơ cấu lại, cho nên đó phải phân luồng một bộ phận nhân viên. Vì vậy, đây là nguyên nhân chính tôi bảo Frank sa thải cô. Hãng đá quý ‘Bảo Các Lệ’ là hãng đá quý lớn nhất thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Phi Phàm, phong cách của cô thích hợp làm người đại diện cho hãng đá quý này, chi bằng cô đổi hướng đi mới thử xem.”

Mạnh Phi Phàm không phải là người có lòng dạ sắt đá, nghe cô nói những lời cảm động như vậy, anh nghĩ lại mình làm vậy có phải quá tuyệt tình rồi hay không?

“Cám ơn, cám ơn Phi Phàm.” Tống Hồng nín khóc mỉm cười, nhìn anh chăm chú bằng ánh mắt đong đầy tình cảm.

Cái nhìn thắm thiết tình cảm kia của cô ta làm cho cả người Mạnh Phi Phàm không được tự nhiên.

Anh âm thầm tự giễu chính mình, người đã lớn từng tuổi này rồi, làm bất cứ việc gì cũng có chút lực bất tòng tâm rồi. Nếu như vào mười năm trước, khi mình chỉ mới hai mươi mấy tuổi đầu, ý chí hăng hái, trước hô sau đáp, bên cạnh còn có vô số người đẹp vây quanh, ai ai cũng muốn đưa nhau dâng hiến cho anh, anh có bao giờ cảm thấy mất tự nhiên đâu?

Trong lúc bầu không khí trở nên lúng túng, tiếng gõ cửa vang lên. Tống Hồng trả lời lại một câu: “Mời vào.”

Hai nghệ nhân pha trà mặc bộ sườn xám được trang trí bằng hoạ tiết sứ gốm sứ lượn lờ bước vào, hai người đó sắp xếp dụng cụ ở trên bàn gỗ khắc hình hoa lê. Trong đó có một cô rất xinh đẹp nhìn về phía Mạnh Phi Phàm, nở nụ cười ngọt ngào: “Thưa quý khách, trà quý khách chọn là trà đạo, sau đây chúng tôi xin biểu diễn nghệ thuật trà đạo độc nhất chỉ có ở hội sở Trà Hương của chúng tôi.”

Tống Hồng chau mày lại, liếc nghệ nhân pha trà vừa mới mở miệng, hai đôi mắt cứ nhìn Mạnh Phi Phàm kia. Trong lòng cô ta có chút không vui, nhưng trên gương mặt vẫn mỉm cười, nói: “Không cần làm phiền hai cô đâu. Tôi từng học qua lớp nghệ thuật trà đạo. Hôm nay vị này là khách quý của tôi, phải tự tôi pha trà mới đúng.”

Hai nghệ nhân kia vô cùng ngạc nhiên, không dám làm trái ý khách, đành phải lui ra.

Dưới cái nhìn chăm chú đầy ngạc nhiên của Mạnh Phi Phàm, bàn tay trắng nõn của Tống hồng chuyển động, ngón tay thành thạo bày dụng cụ pha trà ra.

Đợi thêm một lát, cô ta mới pha xong một ấm trà Ô Long. Cô ta mỉm cười đưa chun trà đặt trước mặt anh, nói: “Anh uống thử xem, đây là trà Ô Long Đống Đỉnh ngon nhất ở hội sở Trà Hương này đó.”

Mạnh Phi Phàm nghe theo, bưng chun trà nhỏ màu trắng bằng sứ lên, hớp nhẹ một hơi, mùi hương thoang thoảng quen thuộc trong miệng, ngay lập tức hoá thành một mùi hương thơm ngát chạy thẳng vào trong lòng. Mùi hương quen thuộc này, cho dù đã trôi qua N năm đi nữa, anh vẫn nhớ rõ như in trong đầu. Đây chính là loại trà Ô Long Đống Đình Trác Nhu thích nhất.

Anh vừa nghĩ đến cô ấy, trong lòng chợt cảm thấy chua chát. Đã trôi qua biết bao nhiêu năm rồi, cần gì phải nhớ lại chứ.

Anh đặt chun trà xuống, vô thức quay đầu nhìn về gian phòng ở bên dòng suối xanh ngọc bích kia.

Diệp Giai Ngưng vẫn nở nụ cười dịu dàng ngồi đó, hoặc ngồi nghe, hoặc nói khẽ. Nhưng, anh không nghe được cô đang nói những gì. Nhưng nhìn thấy gương mặt rạng ngời tươi cười kia của cô, dường như cô rất vui vẻ thì phải?

Anh vô thức nắm chặt chun trà đang cầm ở trong tay, một sự đố kỵ lướt nhanh qua trong đôi mắt anh. Ô! Thì ra anh đang biết đố kỵ rồi. Khi anh nhận ra được nỗi niềm nhỏ bé này của mình, thì bật cười khanh khách. Trong cuộc đời của anh từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện hai chữ “đố kỵ” này. Vậy mà bây giờ…

Thực ra, anh đã hiểu lầm Diệp Giai Ngưng thật rồi.

Diệp Giai Ngưng vào lúc này đây, ngồi bên cạnh là mẹ mình, trước mặt là Nam Hạo và bà Nam. Cô bị bao vây ba phía, khổ sở lắm chứ. Cho dù lòng cô đang nóng như lửa đốt, cũng không thể biểu hiện ra mặt chút nào.

Cô xem ba người kia như không khí vậy, lén lút nhìn điện thoại ở trong túi. Nhưng mà, điện thoại hôm nay không cất lên một tiếng chuông đến kỳ lạ.

Chẳng giống với tính cách của Mạnh Phi Phàm chút nào hết!

Lần nào anh đến tìm cô, không phải luôn gọi banh chành cái điện thoại này sao? Sao hôm nay, anh lại quái lạ chẳng gọi đến cuộc nào cả? Anh rất cuộc sao rồi nhỉ? Không phải anh nói sáu giờ đến đón cô sao? Sao hôm nay lại lỡ hẹn rồi? Chẳng lẽ anh xảy ra chuyện gì rồi sao?

Trong lúc cô đang rối ren nghĩ vớ vẫn, thì đột nhiên nghe thấy bà Nam dịu dàng ngồi trước mặt đang nói gì đó với mẹ. Mẹ mỉm cười vỗ tay cô, nói: “Giai Giai nhà chúng tôi quả không hiểu chuyện rồi, hiếm khi thấy bà đánh giá cao nó như vậy.”

Cô chẳng để tâm hai người họ đang núi gì, chỉ gật đầu hù theo.

Nhưng mà, có gì đó không đúng nha. Cô nhận thấy trên gương mặt mẹ và bà Nam nở nụ cười hài lòng, ánh mắt của Nam Hạo ngồi trước mặt cũng toả ra sự thoải mái như trút được gánh nặng. Gương mặt căng thẳng lúc nãy của anh, bây giờ lại nở nụ cười thoải mái.

Lúc nãy họ nói gì vậy? Cô chẳng nghe thấy cũng chẳng hiểu gì liền gật đầu rồi? Trái tim cô nhảy lên, tỉnh táo lại.

Nhưng cô vẫn chưa mở lời hỏi họ vừa nãy đang nói gì.

Thật đúng lúc, bà Nam quay đầu nói với Khâu Lệ Như: “Ấy, chị Lệ Như này, em chưa từng thấy thằng Hạo nhà chúng em quan tâm cô gái nào như vậy đâu. Chị nhìn xem, hôm qua em vừa mới từ Canada về, nó liền đưa Giai Giai đến gặp em rồi. Tối hôm qua, nó còn thúc giục em mãi phải mau chóng sắp xếp thời gian gặp chị đó. Hôm nay, chúng ta ở đây quây quần với nhau, không chỉ để ôn chuyện cũ, mà còn để trút được nỗi lòng vì hai đứa trẻ này. Chúng ta xem gần đây có ngày nào tốt hay kông, mau chóng làm lễ đính hôn cho chúng nó thôi.”

Những lời này bà nói rất nhỏ nhẹ, nhưng nó giống như sấm sét làm nổ tung trong màn nhĩ, trong đầu Diệp Giai Ngưng vang lên tiếng nổ ầm, tạm thời chẳng biết nên làm gì. Gì chứ? Lúc nãy hai người họ lại đang bàn bạc về chuyện đính hôn sao?

Lúc ba người đang nói chữ “được” với nhau, cô vội vàng cắt đứt lời nói của họ: “Dì à, lúc nãy, cháu, cháu không nghe rõ. Thật ra, cháu và Nam Hạo còn nhỏ, đừng nên nói về chuyện cưới hỏi….”

Bà Nam cho rằng cô đang xấu hổ, cười mỉm nhìn cô, rồi nhìn Khâu Lệ Như, nói: “Giai Giai là một cô gái dễ xấu hổ, sau này những chuyện hôn nhân như thế này, người lớn chúng ta tự bàn bạc là được rồi. Đúng rồi, chị Lệ Như này, buổi chiều nếu chị không bận gì, chúng ta cùng đi SPA nhé.”

Nói xong, bà còn nháy mắt với người phụ nữ ngồi trước mặt đang sững sờ với những lời con gái vừa nói lúc nãy, Khâu Lệ Như tỉnh táo lại, nói “được” liên tục.

Bà Nam quay đầu căn dặn Nam Hạo: “Hai đứa ngồi đây nói chuyện đi nha.” Nói xong, hai người mẹ dắt tay nhau rời khỏi gian phòng.

Trong lòng Nam Hạo như trút được một tảng đá lớn, anh vô cùng vui sướng. Anh biết rõ mẹ của Diệp Giai Ngưng nhất định sẽ đồng ý cuộc hôn nhân của hai người, cho nên mới cứ thúc giục mẹ sắp xếp buổi gặp mặt chiều nay.

Hừ! Mạnh Phi Phàm à, lần này quyết định của tôi làm đủ nhanh, đủ cấp tốc, đủ gấp rút rồi nhỉ! Miệng của Giai Giai đồng ý với anh thì có ích gì chứ? Tôi đã nói với anh rồi, chuyện hôn nhân cả đời người, cần phải qua được cửa của cha mẹ mà!

Mạnh Phi Phàm lạnh người hắc xì một cái, đứa nào đang nói xấu sau lưng mình nhỉ?

Anh chăm chú nhìn về phía gian phòng của Diệp Giai Ngưng, vừa hay nhìn thấy cảnh thế này đây: Nam Hạo nắm lấy bàn tay đang đặt ở trên bàn của Diệp Giai Ngưng, miệng không biết đang nói gì đó. Diệp Giai Ngưng mỉm cười nhìn Nam Hạo, hai tay vẫn để cậu ta nắm.

Hình ảnh hai người “yêu thương cuồn cuộn, tình cảm nồng nàn” kia đã làm cho thần kinh của Mạnh Phi Phàm chịu đã kích! Một cơn giận dữ, không kiềm chế được mà trào dậy, nếu so với đầu óc bình tĩnh đấm đá lăn lộn ở trên thường, thì giờ phút này đây chẳng thể nào kiểm soát được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.