JQ Phát Sinh Giữa Tiểu Hoàng Đế và Hoàng Thúc Của Hắn

Chương 28: Đêm khuya đưa tặng trâm cài




Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, bởi vì nàng mà Triệu tiểu thư mất tâm hồn thiếu nữ cho Dạ Thiên Dục? Sao lại nói thế?

Dung Cảnh không hề nói gì nữa, nhìn về phía cửa đại môn.

Vân Thiển Nguyệt bẹt miệng, Dung Cảnh sẽ không nói lời vô ích, nhưng nàng thật sự không rõ, lúc nào nơi này còn có chuyện của mình? Thấy Dung Cảnh không nói lời nào, nàng cũng lười hỏi nữa, ôm vò rượu nhìn về phía cửa đại môn.

“Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!” Quần thần quỳ xuống, âm thanh đinh tai nhức óc.

Lão Hoàng đế từ Ngọc liễn đi xuống, Văn Lai dìu đỡ, ánh mắt nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở trên người Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt, cũng không nói gì .

Lúc này mọi người cũng thấy Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt vẫn ngồi yên bất động, trong lúc nhất thời yên lặng như tờ.

“Hoàng thượng dượng, ngài sớm không tới, muộn không tới, làm sao hết lần này tới lần khác khi người ta ăn nửa bữa cơm ngài mới đến? Đây không phải là khiến người khác mất hứng sao! Cái vò rượu của ta đều sắp thấy đáy rồi.” Giọng nói của Vân Thiển Nguyệt mang theo vài phần men say, vốn là con ngươi trong suốt bị nhiễm một tầng vẩn đục, vừa nói chuyện vừa ôm vò rượu lại uống một hớp, miệng lưỡi có chút lớn lối.

Lão Hoàng đế nhíu nhíu mày, vẫn không nói chuyện, nhìn Dung Cảnh.

Vẻ mặt Dung Cảnh cũng bị nhiễm vài phần men say, từ từ từng chữ từng câu nói: “Hoàng thượng, Cảnh không ngờ ngài cũng tới, ta bị Vân Thiển Nguyệt chuốc rất nhiều rượu, rất khó chịu, hiện tại thân thể thể hư nhược chân nhũn ra, không đứng dậy nổi để nghênh giá.”

Vân Thiển Nguyệt trợn trắng mắt ở trong lòng, nàng lúc nào rót rượu cho hắn hả? Có điều hắn uống không ít là thật.

Sắc mặt lão Hoàng đế nới lỏng hơn vài phần, khiển trách Vân Thiển Nguyệt, giọng nói không nghiêm nghị lắm, “Nguyệt nha đầu hồ nháo, một nữ nhi gia, uống rượu nhiều như vậy làm cái gì? Thân thể Cảnh thế tử không tốt, lại có bệnh không tiện nói ra, nếu ngươi chuốc cho hắn say, ngày mai không thể xử lý chuyện triều chính, trẫm không tha cho ngươi.”

“Ha hả, chỗ nào có thể đây? Hắn là ai chứ? Sau khi ngủ một giấc sẽ vẫn giúp ngài xử lý triều chính được.” Vân Thiển Nguyệt cười hắc hắc, lại mạnh mẽ rót một ngụm rượu, rượu đi vào họng, ngọt tinh khiết.

Mọi người thấy nàng uống rượu ngụm lớn như là uống nước, mặc dù là Lê Hoa Bạch thượng hạng, nhưng cũng không chịu nổi sức uống như vậy. Tất cả không khỏi thổn thức trong lòng, quả nhiên không hổ là Thiển Nguyệt tiểu thư, đổi lại là nữ tử tầm thường, một chén đều uống không xong.

“Trẫm xem ngươi thật là uống nhiều quá rồi!” Lão Hoàng đế lại quở trách một tiếng, không hề để ý tới nàng nữa, phất tay một cái với mọi người, “Các vị khanh gia đều miễn lễ đi!”

“Tạ ơn Hoàng thượng!” Mọi người đứng dậy.

“Thiên Dục đi đâu rồi? Hôm nay là sinh nhật của hắn, sao hắn lại không có ở đây?” Rốt cục lão Hoàng đế đã hỏi tới chính sự.

Mọi người không người nào trả lời.

“Hả?” Lão Hoàng đế nhìn mọi người.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, thân thể điện hạ nhà thần khó chịu. . . . . .”Đại quản gia Tứ hoàng tử phủ vội vàng tiến lên đáp lời.

“Thân thể khó chịu? Làm sao khó chịu?” Lão Hoàng đế trầm mặt hỏi.

“Này. . . . . .” Đại quản gia hình như khó mà mở miệng, không biết nên nói như thế nào.

Ánh mắt lão Hoàng đế bén nhọn nhìn hắn, “Ngươi chỉ cần nói cho trẫm, hắn ở nơi nào?”

“Ở bên trong viện. . . . . .” Thân thể đại quản gia run lên, cúi đầu, sợ hãi nói.

“Trẫm đi xem hắn một chút!” Lão Hoàng đế nghe vậy cất bước đi về phía trong viện.

“Chuyện này, Hoàng thượng xin dừng bước, để nô tài đi mời điện hạ.” Đại quản gia cả kinh, vội vàng ngăn cản lão Hoàng đế.

Lão Hoàng đế một cước đá văng hắn ra, “Cút ngay, trẫm tự mình đi, trẫm đến muốn xem một chút ở nơi này, sinh nhật của hắn, người khác đều đến chúc sinh nhật hắn, hắn thế nhưng lại trốn tránh không gặp là đang làm cái gì?”

Một cước này lão Hoàng đế dùng thêm mấy phần độ mạnh yếu, nhưng tuổi hắn đã già, mặc dù có lực độ, cũng không còn bao nhiêu, theo lý thuyết đá vào trên người Đại quản gia không đến nổi nặng như vậy mới phải, mà Đại quản gia lại bị đá lăn lóc, lăn sang một bên.

Trước mặt lão Hoàng đế không có người tiếp tục ngăn cản, bước nhanh đi vào phía trong viện, đám người Văn Lai vây quanh đi theo phía sau hắn.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, mấy trọng thần như Đức thân vương, Hiếu thân vương, Vân Vương gia, Tần Thừa tướng cũng nhấc chân đi theo. Dạ Thiên Dật nhìn thoáng qua Vân Thiển Nguyệt, cũng nhấc chân đi theo, hắn đi đầu, mấy tên Tiểu hoàng tử cũng chen chúc đuổi theo hắn.

Dạ Khinh Nhiễm nhìn mọi người chen chúc đi vào phía trong viện, hắn quay đầu lại nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, hỏi: “Tiểu nha đầu, muội có muốn đi tham gia náo nhiệt hay không.”

Vân Thiển Nguyệt ôm vò rượu đứng lên, gật đầu, “Đương nhiên muốn đi!”

Dạ Khinh Nhiễm gật đầu, nhìn về phía Dung Cảnh, Dung Cảnh chậm rãi đứng lên, chậm rãi rời khỏi bàn. Mặc dù bộ dạng có mấy phần men say, nhưng nơi nào gọi là chân mềm nhũn ra không thể đứng dậy? Hắn hừ nhẹ một tiếng, “Nhược mỹ nhân, chân của ngươi không phải là mềm sao?”

“Vừa nãy là có chút mềm.” Dung Cảnh nói.

Dạ Khinh Nhiễm lườm hắn một cái, xoay người rời đi.

Vân Thiển Nguyệt ôm vò rượu, đưa tay lôi kéo Dung Cảnh, nói với hắn nói: “Ta đỡ chàng, lần sau không rót nhiều rượu cho chàng như vậy nữa. Tránh cho chàng không nghênh đón được thánh giá.”

“Ừ!” Dung Cảnh nghiêm trang đáp một tiếng.

Dung Phong nhìn hai người, cười lắc đầu, Dạ Thiên Khuynh dường như cũng có chút buồn cười, đoàn người không nói lời nào, đi về phía nội viện.

Vân Thiển Nguyệt kéo Dung Cảnh chậm rãi đi ở phía sau cùng, nghĩ tới một lát nên kinh tâm động phách như thế nào. Nếu lão Hoàng đế đã đến đây bắt kẻ thông dâm, nói vậy cũng đã nghĩ kỹ biện pháp ứng đối, nếu không hắn hẳn là sẽ làm bộ như không biết.

Vừa tới cửa tẩm điện của Dạ Thiên Dục, Vân Thiển Nguyệt đã nghe được bên trong truyền đến tiếng quát lớn của lão Hoàng đế , “Đồ hỗn trướng, ngươi đang ở đây làm cái gì?”

Nàng nghe vậy lôi kéo Dung Cảnh đi nhanh hai bước, chen chúc qua đám người, chỉ thấy lão Hoàng đế đứng ở bên trong cửa đại điện nhìn vào phía bên trong nội điện, hắn đưa lưng về phía mọi người, không nhìn thấy vẻ mặt, nhưng nghe giọng nói như vậy có thể tưởng tượng nhất định là vẻ mặt âm trầm.

“Phụ hoàng?” Vang lên giọng nói kinh ngạc của Dạ Thiên Dục.

“A. . . . . .” Tiếng thét chói tai quen thuộc của Triệu Khả Hạm.

Mọi người nghe được âm thanh như vậy, tự nhiên hiểu bên trong đã phát sinh chuyện gì. Binh Bộ Thị Lang đứng ở sau đám người, nghe thấy tiếng hét, chân thoáng cái mềm nhũn đi. Nét mặt già nua trắng bệch, ánh mắt lộ vẻ sầu thảm.

Vân Thiển Nguyệt thương hại nhìn Binh Bộ Thị Lang, mấy ngày nay người này bị giáp công giữa lão Hoàng đế và nữ nhi nhà mình, trôi qua không dễ chịu. Lão Hoàng đế rõ ràng thiên vị Dạ Thiên Dật, hơn nữa bàn về thủ đoạn, bàn về quyết tâm, bàn về năng lực Dạ Thiên Dật đều mạnh hơn Dạ Thiên Dục, còn có Bắc Cương, là người đoạt quyền chắc chắn nhất. Mà Dạ Thiên Dục mặc dù có xuất thân vô cùng tốt, có ngoại tổ phụ là Trần lão tướng quân cùng với sự ủng hộ của cấp dưới, mặc dù hiện tại cộng thêm Dạ Thiên Khuynh hợp tác, phần thắng cũng cực kỳ bé nhỏ. Cho nên, theo lý thuyết, hắn nên chọn Dạ Thiên Dật, nhưng hết lần này tới lần khác người trong lòng nữ nhi của hắn lại là Dạ Thiên Dục. Hắn không lo đến bạc đầu mới là lạ.

“Vô liêm sỉ! Ngươi thật là. . . . . . lại mặc kệ cả sảnh đường tân khách, đi làm chuyện xấu xa này. . . . . . Ngươi. . . . . .” Lão Hoàng đế dường như giận đến run run, giây lát, quát to: “Người đâu, đem tên này. . . . . .”

“Phụ hoàng, ngài đi ra ngoài trước được không? Ngài có chuyện gì, chờ nhi thần mặc quần áo vào rồi hãy nói sau.” Dạ Thiên Dục tựa hồ cũng bị kinh sợ, nhưng giọng nói vẫn trấn định.

Lão Hoàng đế dường như không ngờ tới lúc này Dạ Thiên Dục còn dám cắt đứt lời của hắn, nổi giận nói: “Ngươi còn có mặt mũi? Trẫm xem ngươi không mặt mũi, không cần y phục cũng được! Người đâu, đem tên súc sinh này cho trẫm. . . . . .”

“Phụ hoàng! Nhi thần tại chính nhà mình làm chuyện vui vẻ, mặc dù hoang đường, nhưng cũng không phải là tội không thể tha. Con là con của ngài, nếu con là súc sinh, kia nhị ca cùng một đám hoàng huynh bọn đệ đệ là cái gì?” Dạ Thiên Dục cắt đứt lời lão Hoàng đế.

“Ngươi lại còn dám cùng trẫm mạnh miệng, người đâu, đưa hắn. . . . . .” Lão Hoàng đế giận không thể ngừng

“Hoàng thượng dượng, trời cao có đức hiếu sinh. Ngài đây muốn bắt kẻ thông dâm cũng phải để cho người ở bên trong đi ra ngoài, muốn giết người, cũng phải để cho người ta có một cơ hội biện bạch, rồi muốn đánh muốn mắng thế nào cũng được, thế nhưng hắn là con của ngài, ngài giáo dục không tốt, cũng không thể trách một mình hắn không phải sao?” Vân Thiển Nguyệt buông tay Dung Cảnh, ôm vò rượu đi lên trước, lười biếng nói.

Lão Hoàng đế mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, trong mắt đều là bão táp.

“Hoàng thượng dượng, chẳng lẽ ta nói sai rồi? Nơi này nhiều người như vậy, đều nói việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, bên trong chắc hẳn cũng chính là chuyện tình yêu nam nữ. Mọi người chúng ta đứng ở chỗ này, trong nhà ai không có tam thê tứ thiếp ? Hoàng thượng dượng ngài cũng hậu cung ba nghìn mỹ nhân đấy? Gặp phải lúc tình cảm nồng đậm, ai còn quản hắn khỉ gió lúc nào? Ban ngày hoặc là đêm tối? Đây cũng không phải là đại sự gì, ngài dám nói ngài ban ngày không cùng phi tử hậu cung xuân phong nhất độ? Ta không rõ, ngài đây là giận dữ vì cái gì?” Vân Thiển Nguyệt dường như cực kỳ không hiểu nhìn lão Hoàng đế.

Tất cả mọi người cúi đầu, nghĩ thầm lời này cũng chỉ Thiển Nguyệt tiểu thư mới dám nói, có điều lời nói cũng là sự thật.

Lão Hoàng đế nghe vậy tức giận càng sâu, nhưng hiển nhiên trong lúc nhất thời không phản bác, chỉ có thể nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt không có chút ý sợ nào, nháy mắt vô tội với lão Hoàng đế, “Mọi người nói nhân tài uống rượu nhiều dễ sinh nóng nảy, ngài cũng không giống là đã uống rượu? Sao tính tình lại lớn như vậy? Chẳng lẽ là già nên hoa mắt ù tai rồi? Tính tình giống như lửa vậy? Tính này giống y hệt tính của lão già họm hẹm nhà ta, thật sự không tốt. Ngài vẫn là mau chóng thu liễm một chút đi, nếu không ngài sẽ hù dọa thần tử. Như vậy còn ai tới giúp ngài xử lý triều chính nữa?”

Trên trán lão Hoàng đế nổi lên gân xanh, vẫn nhìn chằm chằm vào Vân Thiển Nguyệt, mắt lão đã hiện ra sát ý.

Vân Thiển Nguyệt lười biếng đứng, nói xong một đoạn dài lại ôm vò rượu uống một ngụm rượu lớn, nàng tinh tường cảm giác được sát ý của lão Hoàng đế, tính không ra đây là lần thứ mấy hắn dâng lên sát khí đối với nàng, nhưng đây tuyệt đối là lần lớn nhất, mặc dù mặt trời đang lên cao, khí trời trong sạch, có chút nóng bức, nhưng từng tế bào của nàng đều lộ ra cảm giác có một cỗ lãnh ý muốn đóng băng mình. Trong lòng nàng buồn cười, xem thường.

Dung Cảnh đứng ở bên cạnh Vân Thiển Nguyệt, dường như cũng chưa cảm giác được sát ý của lão Hoàng đế, có mấy phần trạng thái say rượu thờ ơ cùng an tĩnh.

“Đúng vậy , phụ hoàng, Tứ đệ động tình, không thể kìm mình, chuyện này xác thực cũng không phải là đại sự gì, tựa như ban đầu nhi thần đối với Ngọc Ngưng, thật sự là khó kìm lòng nổi. Mặc dù chuyện này không đủ thỏa đáng, nhưng kính xin phụ hoàng chờ Tứ đệ mặc quần áo vào đi ra ngoài, hỏi rõ nguyên do. Không thể tùy ý liền định tội hắn.” Dạ Thiên Khuynh cũng vội vàng nói giúp.

“Hoàng thượng, Nhị hoàng tử và Thiển Nguyệt tiểu thư nói rất có lý. Trước chờ Tứ hoàng tử đi ra đã!” Lúc này Dung Phong cũng mở miệng.

Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân Thiển Nguyệt, mấp máy môi, cũng nói: “Hoàng bá bá, Dạ Thiên Dục, tên tiểu tử này vẫn luôn là bộ dạng không đứng đắn, lúc này làm ra chuyện như vậy cũng không kỳ quái. Ngài kêu hắn đi ra hỏi một chút. Thuận tiện chúng ta cũng muốn biết người ở bên trong là vị mỹ nhân khuynh thành nào? Có thể làm cho người này ban ngày bỏ lại cả sảnh đường tân khách trốn ở chỗ này hưởng thụ ôn nhu hương.”

“Hoàng thượng, trước đợi Tứ hoàng tử đi ra ngoài rồi nói sau!” Vân Vương gia cũng cung kính xin chỉ.

Hiếu thân vương nhìn Vân Vương gia, lại nhìn lướt qua Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt, Dạ Khinh Nhiễm và Dung Phong, cuối cùng nhìn thoáng qua Dạ Thiên Dật không nói một lời, dường như chần chừ một chút, cũng tiến lên xin chỉ, “Hoàng thượng, chuyện đều có nguyên do. Không hỏi rõ nguyên do lại định tội đúng là không tốt. Tứ hoàng tử không phải là người không lấy đại cục làm trọng.”

“Hoàng thượng, Lãnh vương huynh nói không sai.” Đức thân vương cũng đơn giản nói một câu.

“Hoàng thượng. . . . . .” Tất cả mọi người rối rít tỏ thái độ, tất nhiên đều là ý để cho Dạ Thiên Dục mặc quần áo vào đi ra ngoài lại hỏi tội.

Chỉ có Dạ Thiên Dật từ đầu đến cuối không nói một lời.

Lão Hoàng đế hít sâu một hơi, thu hồi sát khí ở đáy mắt, giận dữ cũng bớt đi chút ít, nói vào bên trong bằng giọng nói lạnh lùng bình tĩnh: “Nhanh một chút lăn ra đây! Đều đi ra ngoài! Để cho trẫm cũng xem một chút là nữ tử khuynh thành tuyệt sắc nhà ai, khiến cho nhi tử trẫm trầm mê ở nơi này, không làm việc đàng hoàng, ban ngày tuyên dâm, hoang đường như thế.”

Chân Binh Bộ Thị Lang hoàn toàn mềm nhũn, “Phù phù” quỳ gối trên mặt đất.

Mọi người đều nhìn về phía Binh Bộ Thị Lang, có ít người đã sớm nghe ra một tiếng thét chói tai kia của Triệu Khả Hạm, cũng hiểu rõ chuyện nơi này, có ít người mặc dù không có nghe ra nữ tử vừa mới thét chói tai kia là ai, nhưng hiện tại thấy tình hình Binh Bộ Thị Lang như này, cũng biết, hóa ra là Triệu Khả Hạm.

Lão Hoàng đế làm như không thấy được Binh Bộ Thị Lang, nhấc chân bước xuống bậc thang, đứng ở trong viện.

Vân Thiển Nguyệt tiến lên một bước, đưa vò rượu cho lão Hoàng đế, “Hoàng thượng dượng, uống một hớp rượu an ủi. Ngài cũng đã chấp chưởng Thiên Thánh vạn dặm giang sơn nửa đời người, làm sao còn kinh ngạc lớn như vậy? Tình yêu nam nữ, mãi mãi như thế nha, ngài nên cao hứng mới đúng, không chừng tháng sau là có thể nhận được tin vui, phủ Tứ hoàng tử có người mang thai tôn tử của ngài. Chuyện tốt a!”

“Ngươi câm miệng cho trẫm!” Lão Hoàng đế phất tay hất rượu Vân Thiển Nguyệt đưa tới.

Lão Hoàng đế dùng sức quá mạnh, dùng mười thành lực đạo, vò rượu từ trong tay Vân Thiển Nguyệt bay ra ngoài, dường như nàng cũng say, bắt cũng không bắt được, mắt thấy vò rượu sẽ bị ném xuống đất, dưới tình thế cấp bách nàng nằm xuống trên mặt đất, lăn hai vòng, khó khăn lắm mới ôm được vò rượu, một giọt rượu cũng không rớt.

Tất cả mọi người bị một màn này làm cho kinh ngạc, nhất tề nhìn nàng.

Vân Thiển Nguyệt ôm vò rượu có chút say ngồi dậy, nhưng không lập tức đứng dậy, mà ngồi dưới đất oán giận với lão Hoàng đế: “Hoàng thượng dượng, ngài thật là không thể nói lý, ngài không uống rượu thì thôi! Sao phải đến mức muốn đánh rơi hảo ý của ta chứ? Ngài không uống thì nói cho ta biết, ta tự mình cầm lại là được, đây chính là Lê Hoa Bạch thượng hạng, mặc dù không phải là cực kỳ trân quý, nhưng trên đường phố cũng là khó mua đấy. May là tay chân ta coi như linh hoạt, nếu không lại lãng phí rượu ngon rồi. Mặc dù còn thừa lại không nhiều, nhưng còn hơn tốt hơn là chà đạp nó.”

Lão Hoàng đế lạnh lùng nhìn nàng một cái, khiển trách: “Nguyệt nha đầu, tốt nhất ngươi câm miệng cho trẫm, bây giờ trẫm không muốn nghe ngươi nói chuyện.”

“Được, ta không nói nữa!” Vân Thiển Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, một tay ôm vò rượu, một tay vươn tay ra với Dung Cảnh.

Dung Cảnh tiến lên một bước, chìa tay của mình ra cho nàng.

Vân Thiển Nguyệt đưa tay khoác vào trong tay Dung Cảnh, không coi ai ra gì mà cầm lấy tay hắn, dựa vào sức lực của hắn xiêu vẹo đứng lên. Nam nữ thụ thụ bất thân, ở trong mắt nàng và Dung Cảnh, dường như không có chuyện như vậy.

Lão Hoàng đế nhìn hai người một cái, sắc mặt âm trầm, nhưng cũng không nói gì nữa.

Mọi người lại càng không dám thở mạnh, đều lẳng lặng đợi chờ. Người đứng ở trong viện này phải trên dưới một trăm không người nào lên tiếng.

Qua hồi lâu, Dạ Thiên Dục lôi kéo tay Triệu Khả Hạm đi ra, hai người y đái chỉnh tề, mặc cũng nghiêm túc, búi tóc Triệu Khả Hạm có chút rời rạc, thân thể bên ngoài có chút nhu nhược, nhìn không ra bất kỳ chút chật vật nào.

“Dạ Thiên Dục, ngươi nói cho trẫm một chút, đây là chuyện gì xảy ra!” Lão Hoàng đế nhìn hai người giận quát, “Quỳ xuống!”

Dạ Thiên Dục đánh giá mọi người một lần, lôi kéo Triệu Khả Hạm quỳ trên mặt đất, giọng nói lãnh tĩnh, không có nửa điểm sợ hãi cùng hoảng hốt, “Hồi phụ hoàng, chính là như ngài nhìn thấy. Nhi thần khó kìm lòng nổi.”

“Khó kìm lòng nổi?” Lão Hoàng đế quắc mắt nhìn trừng trừng.

“Bẩm phụ hoàng, vâng!” Dạ ThiênDục gật đầu.

“Giữa ban ngày, phía ngoài tân khách ngồi đầy, ngươi thế nhưng cùng trẫm nói ngươi khó kìm lòng nổi?” Lão Hoàng đế nhìn Dạ Thiên Dục, không biết là thái độ bình tĩnh của Dạ Thiên Dục chọc giận hắn lần nữa, hay là có nguyên nhân khác, lửa giận hắn miễn cưỡng áp xuống lại dâng lên, cả giận nói: “Ban ngày tuyên dâm, đồi phong bại tục, nếu người người cũng như thế này, tập tục Thiên Thánh sao có thể không lụi bại?” Dứt lời, hắn không để cho Dạ Thiên Dục có cơ hội mở miệng nữa, quát lên: “Binh Bộ Thị Lang, nữ tử này là nữ nhi nhà ngươi?”

Binh Bộ Thị Lang đã sớm quỳ trên mặt đất, nghe vậy gương mặt trắng bệch gật đầu, “Bẩm Hoàng thượng, chính là. . . . . . tiểu nữ của lão thần!”

“Ngươi nuôi dạy nữ nhi thật là tốt! Câu dẫn nhi tử trẫm ở giữa ban ngày làm chuyện xấu xa bực này? Ngươi có biết tội của ngươi không!” Lão Hoàng đế hỏi Binh Bộ Thị Lang.

Binh Bộ Thị Lang vốn là gương mặt trắng bệch thoáng chốc không còn chút máu, hoảng hốt nói: “Hoàng thượng thứ tội, lão thần thật sự không biết. . . . . .”

“Triệu Khả Hạm câu dẫn Tứ hoàng tử, quyến rũ đầu độc, ban ngày tuyên dâm. Người đâu, mang nàng xuống, lập tức chém đầu thị chúng!” Lão Hoàng đế không hề để ý tới Binh Bộ Thị Lang nữa, phân phó người phía sau.

Mọi người nhất tề cả kinh.

Trong lòng Vân Thiển Nguyệt run lên, nghĩ tới quả nhiên bị Dung Cảnh đoán đúng, lão Hoàng đế quả nhiên đối xử Dạ Thiên Dục và Triệu Khả Hạm không giống như Dạ Thiên Khuynh và Tần Ngọc Ngưng. Hiện tại bỏ qua Dạ Thiên Dục, trực tiếp chụp cho Triệu Khả Hạm tội dụ dỗ họa loạn hoàng tử, tội này cũng không nhẹ.

“Phụ hoàng! Chuyện này không thể trách nàng, là lỗi của nhi thần. Phụ hoàng muốn xử phạt, cứ xử phạt nhi thần đi!” Dạ Thiên Dục che Triệu Khả Hạm vào trong ngực.

Sắc mặt Triệu Khả Hạm trấn định, ngược lại không có chút bối rối nào, không một lời khôn ngoan tùy ý Dạ Thiên Dục kéo.

“Người đâu, mang xuống!” Lão Hoàng đế lại quát lạnh.

“Dạ, Hoàng thượng!” Có hộ vệ cung đình đi lên trước, muốn bắt Triệu Khả Hạm.

“Hoàng thượng tha mạng, lão thần chỉ có một nữ nhi này, nàng. . . . . .” Binh Bộ Thị Lang bị sợ hãi, vội vàng khấu đầu.

“Giáo nữ vô phương, còn nói tha thứ cái gì? Có thể dạy ra nữ tử dụ dỗ không tuân thủ khuê trung chi lễ, phụ thân của nó có thể tốt đến đâu? Trẫm không cần thần tử như vậy, người đâu, che cái miệng của hắn lại cho trẫm! Giải vào đại lao, đều trị tội!” Lão Hoàng đế quát lạnh.

Lại có thị vệ nghe vậy tiến lên, áp ở bên cạnh Binh Bộ Thị Lang, đồng thời bưng kín miệng của hắn.

“Phụ hoàng, con và Hạm Nhi hai người ngưỡng mộ lẫn nhau. Mặc dù ban ngày làm việc này không thỏa đáng lắm, nhưng khó kìm lòng nổi. Tựa như lời Nguyệt muội muội vừa nói, giữa ban ngày trong bao nhiêu người từng có chuyện kìm lòng không đậu, cũng không chỉ có mình nhi thần. Hôm nay nhi thần cũng không hối hận, nhưng tuyệt đối không phải là Hạm Nhi mị hoặc nhi thần, là nhi thần sớm có ý với nàng, kìm lòng không được. Nếu phụ hoàng muốn giết nàng, vậy thì đều giết cả nhi thần, dù sao mẫu phi con chết sớm, phụ hoàng cũng không yêu quý con, hôm nay có thể cùng Hạm Nhi cùng chết, con cũng không hối hận.” Dạ Thiên Dục phất tay hất đám hộ vệ ra, che Triệu Khả Hạm vào trong ngực.

“Được lắm, thật là nhi tử tốt của trẫm! Mẫu phi ngươi đoan trang hiền thục, làm sao có thể có nhi tử không nên thân chỉ biết là nữ sắc như ngươi? Đã như vậy, người đâu, đưa bọn họ đều mang xuống chém cho trẫm. Trẫm muốn xem, sau này còn ai dám làm chuyện đồi phong bại tục như thế này?” Lão Hoàng đế giận tím mặt.

Thị vệ nghe vậy tiến lên lần nữa, lúc này muốn bắt người không chỉ là Triệu Khả Hạm, còn có Dạ Thiên Dục.

“Phụ hoàng, Tứ đệ và Triệu tiểu thư ngưỡng mộ lẫn nhau, mặc dù không thỏa đáng cho lắm, nhưng là. . . . . .” Dạ Thiên Khuynh cũng không nghĩ đến lão Hoàng đế lại thật có tâm muốn giết Dạ Thiên Dục, hắn cho là, nhiều lắm là làm khó một chút mà thôi, ván đã đóng thuyền, khó sửa đổi. Hắn có lẽ sẽ kéo dài tức giận không chỉ hôn, nhưng không nghĩ tới sự việc nghiêm trọng như vậy, hắn căn bản là muốn loại bỏ Binh Bộ Thị Lang một người vốn là thuộc về trung thần của Hoàng đế. Thật sự là không cho bất kì cơ hội nào.

“Ngươi câm mồm cho trẫm! Cũng bởi vì ban đầu trẫm dễ tha thứ cho ngươi, rồi sau đó mới ra chuyện này! Trẫm không có trị tội ngươi, là coi trọng chuyện tứ hôn cho ngươi cùng Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng. Có mệnh lệnh của cha mẹ làm mai mối. Mà hai người kia có cái gì?” Lão Hoàng đế bén nhọn nhìn Dạ Thiên Khuynh: “Hôm nay người nào cầu tình cũng vô dụng, trẫm thấy phong tục càng ngày càng kém, nếu trẫm không ngăn lại, về sau người nào cũng như thế, không dùng lễ nghi để dạy dỗ chỉ bảo, còn ra thể thống gì?”

“Phụ hoàng, Tứ đệ hắn. . . . . .” Dạ Thiên Khuynh biến sắc.

“Người nào cầu tình nữa, đều trị tội!” Lão Hoàng đế quả quyết bày ra thiên uy.

“Phụ hoàng, nhi thần không phục!” Dạ Thiên Dục lần nữa phất tay hất thị vệ đang tiến lên ra, nói với lão Hoàng đế: “Ngài chính là có ý nhằm vào nhi thần, lúc còn trẻ ngài cũng không phải là chưa làm qua chuyện như thế này. Bởi vì có vết xe đổ của ngài, mới có nhi thần phía sau. Nếu trị tội, có phải phụ hoàng trước cần trị tội của mình hay không? Nhi thần là bị người chỉ dạy như thế.”

“Dạ Thiên Dục, ngươi thật là nhi tử tốt của trẫm, ngươi muốn làm phản phải không?” Vẻ mặt âm trầm của lão Hoàng đế bị che bởi một tầng băng sương.

“Nhi thần chỉ luận sự!” Dạ Thiên Dục lãnh tĩnh nói.

“Hay cho một câu luận sự! Trẫm cho ngươi tính mạng, cho ngươi thân phận hoàng tử tôn quý, cũng không phải là để ngươi dùng để tạo phản cho trẫm nhìn !”Trong giọng nói của lão Hoàng đế bộc lộ ra phẫn nộ cùng sát khí, quát lên nói: “Ẩn vệ, đưa bọn họ mang xuống! Lập tức chém.” “Dạ!” Trong khoảnh khắc ẩn vệ ẩn ở trong bóng tối xuất hiện.

Dạ Thiên Dục biến sắc, hiển nhiên cũng không có ngờ tới lão Hoàng đế lại có sát khí lớn đối với chuyện này như vậy. Hắn và Dạ Thiên Khuynh có suy nghĩ giống nhau, đến lúc này mới hoàn toàn hiểu phụ hoàng này của bọn hắn có bao nhiêu lòng dạ ác độc, vì có thể thông thuận phó thác ngôi vị Hoàng đế vào trong tay nhi tử hắn thiên vị, chẳng những nửa điểm cơ hội không để cho hắn, còn muốn thật sự giết hắn.

“Hoàng thượng dượng, nói giết liền giết, ngài làm như mua thịt heo ngoài trợ sao? Kêu bao nhiêu cân liền cắt một khối, giảm nhiều một chút, thiếu thêm một chút? Hắn là con của ngài.” Mặc dù Vân Thiển Nguyệt đã sớm biết lão Hoàng đế nhẫn tâm, trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng đối với loại kết quả này, vẫn là ngoài ý muốn một chút. Nhìn cái bộ dáng này của lão Hoàng đế, phải nhất định muốn giết Dạ Thiên Dục và Triệu Khả Hạm, còn muốn chém Binh Bộ Thị Lang, phủ đệ đều tịch thu, hoàn toàn trừ tận gốc tai họa bị Dạ Thiên Dục lợi dụng này.

Lão Hoàng đế coi như không nghe thấy, cả giận nói với ẩn vệ: “Giải xuống!”

Ẩn vệ xuất thủ với Dạ Thiên Dục, vò rượu trong tay Vân Thiển Nguyệt đồng thời ném ra,rượu bên trong đổ ra ngoài, bọt nước văng khắp nơi, mỗi một giọt rượu, chính là một lợi khí, trong khoảnh khắc một chiêu đã khiến ẩn vệ nhất tề kêu thảm một tiếng, không thể tránh khỏi, lui về phía sau ba trượng.

“Vô liêm sỉ, Vân Thiển Nguyệt, ngươi cũng muốn tạo phản phải không ?” Lão Hoàng đế giận dữ.

Vò rượu”Phanh” một tiếng rơi xuống, vỡ vụn.

Vân Thiển Nguyệt nhìn vò rượu vỡ vụn, nói một tiếng “Đáng tiếc” , sau đó nhìn lão Hoàng đế, say khướt nói: “Hoàng thượng dượng, ngài cũng không thể giết bọn hắn. Đều nói người có tình sẽ thành thân thuộc. Ta bội phục nhất loại lưỡng tình tương duyệt, lấy cái chết chứng minh này. Hơn nữa ta thật không cho rằng chuyện này có cái gì không được, lang hữu tình, thiếp có ý, thành toàn một cọc chuyện tốt a, đây là chuyện tốt. Hiện tại ngài muốn giết bọn họ, việc này cũng không khỏi quá mức bất cận nhân tình, chuyện bé xé ra to rồi.”

“Quyết định của trẫm, lúc nào thì cho phép ngươi sắp đặt?” Ánh mắt của lão Hoàng đế bén nhọn, quát lên: “Lui xuống đi!”

Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Không lui được!”

“Vân Thiển Nguyệt coi rẻ hoàng quyền, lớn lối bừa bãi, hồ ngôn loạn ngữ. Ẩn chủ! Bắt nàng lại! Đều trị tội.” Lão Hoàng đế hét lớn, “Ai dám tiếp tục ra tay hay ngăn trở, đều trị tội!”

“Dạ!” Bóng người màu đen nhẹ nhàng rơi xuống, trong khoảnh khắc xuất thủ với Vân Thiển Nguyệt.

Con ngươi như nước của Vân Thiển Nguyệt híp híp, nhớ tới Tam công tử bị đánh thành trọng thương, hôm nay mới khôi phục, chính là do Ẩn chủ của lão Hoàng đế ban tặng, nếu hôm nay hắn đưa tới cửa, nàng không lấy lại danh dự thì không phải là Vân Thiển Nguyệt nàng rồi. Nàng thấy Ẩn chủ xuất thủ với nàng, liền sử dụng di hình hoán vị mẫu thân nàng đã dạy, trong nháy mắt đến phía sau Ẩn chủ, đồng thời khởi động Phượng Hoàng chân kinh, chân khí từ lòng bàn tay mạnh mẽ xuất ra, bổ ra một chưởng vào phía sau lưng Ẩn chủ.

Một chưởng này nàng dùng mười phần công lực, mục đích tự nhiên là phế đi hắn. Ẩn chủ Hoàng thất, giữ lại cũng là hậu hoạn vô cùng.

“Tiểu nha đầu!” Dạ Khinh Nhiễm kinh hô một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt làm như không nghe thấy, thân pháp nàng di hình hoán vị quá nhanh, mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, đã thấy nàng hiện thân ở sau lưng Ẩn chủ, bổ ra một chưởng với Ẩn chủ cũng quá nhanh, mặc dù mềm mại, nhìn không có lực sát thương, nhưng người có võ công cũng biết, không thể coi thường một chưởng này.

Ẩn chủ hiển nhiên không có ngờ tới thân pháp Vân Thiển Nguyệt nhanh đến như vậy, trong nháy mắt liền đến phía sau hắn, lúc hắn cảm giác được muốn trốn tránh đã không kịp, biến sắc.

Đúng lúc Vân Thiển Nguyệt xuất chưởng muốn bổ tới phía sau lưng Ẩn chủ, thân ảnh Dạ Thiên Dật chợt lóe, xuất thủ đi ngăn cản tay Vân Thiển Nguyệt. Cùng lúc đó, phía sau Vân Thiển Nguyệt bay đến một đoạn tay áo màu trắng nguyệt nha, không dấu vết ngăn chặn tay Dạ Thiên Dật.

Vân Thiển Nguyệt một chưởng đã được như nguyện bổ tới phía sau lưng Ẩn chủ, nhưng bởi vì tràn ngập kình khí của hai đại cao thủ là Dạ Thiên Dật và Dung Cảnh, khiến nội lực của nàng vẫn bị cản trở, mười thành công lực biến thành năm thành.

Ẩn chủ”Phốc” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

Hiện nay võ công củaVân Thiển Nguyệt cho dù là năm thành cũng không thể coi thường, nhưng nàng thấy tất nhiên là chưa đủ, đả thương nhỏ như vậy, hắn nghỉ ngơi mấy ngày là tốt rồi. Mục đích của nàng là phế đi hắn, cho nên nàng không chút nghĩ ngợi, lần nữa bổ ra một chưởng.

“Tiểu nha đầu!” Dạ Khinh Nhiễm kinh hãi, theo tiếng la này, hắn đã xuất thủ, khó khăn lắm mới hóa giải được chưởng phong Vân Thiển Nguyệt.

Ẩn chủ hoàng thất nhân cơ hội lách mình tránh ra. Trong khoảnh khắc một đám hoàng thất ẩn vệ che ở trước mặt Ẩn chủ.

Biến cố này chỉ trong chốc lát, trong lòng Vân Thiển Nguyệt trầm xuống, dừng tay, nhìn Dạ Khinh Nhiễm.

Dạ Khinh Nhiễm mím môi, cũng nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Đây là lần đầu tiên hai người đối lập, ở giữa không có người nào, nhưng trong nháy mắt khí lưu như đông lạnh.

Trong viện tất cả mọi người yên lặng như tờ, bị một màn này làm cho sợ ngây người. Tất cả mọi người biết Vân Thiển Nguyệt có võ công, từ bắt đầu cho là gà mờ, càng về sau ở cầu lễ Chức Nữ cảm thấy võ công của nàng rất tốt, lần nữa là ở thọ yến năm mươi lăm tuổi của Hoàng thượng nàng phá hủy bảo kiếm của Hoàng thượng thì võ công của nàng không chỉ tốt thôi đâu, hôm nay nàng lại có thể trong khoảnh khắc xuất thủ đả thương Ẩn chủ hoàng thất, làm sao dừng lại ở một chữ tốt? Ẩn chủ hoàng thất thống lĩnh tất cả ẩn vệ của hoàng thất. Võ công tuyệt đỉnh, không phải là người nào cũng có thể trong khoảnh khắc đả thương hắn, mà Vân Thiển Nguyệt lại làm được, làm sao có thể không khiến người ta khiếp sợ?

“Càn rỡ! Người đâu, tất cả ẩn vệ nghe lệnh, bắt Vân Thiển Nguyệt lại, xử tử ngay tại chỗ!” Lão Hoàng đế giận dữ.

“Dạ!” Tất cả ẩn vệ tuân lệnh, nhất tề xuất thủ với Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên mở lòng bàn tay ra, nằm trong lòng bàn tay nàng một đoạn ống tay áo màu trắng nguyệt nha, nàng không nhìn ẩn vệ hoàng thất chen chúc xông tới, từ từ mở nửa đoạn ống tay áo ra, nói với lão Hoàng đế: “Hoàng thượng dượng, những châm độc này, không biết có đủ cho ngài tiễn đưa những ẩn vệ nhất đẳng của hoàng thất này hay không!”

Ẩn vệ hoàng thất thấy rõ một đoạn ống tay áo màu trắng nguyệt nha trong tay Vân Thiển Nguyệt chi chít độc châm, sắc mặt nhất tề biến đổi.

Sắc mặt lão Hoàng đế lạnh như hàn băng vạn năm, “Vân Thiển Nguyệt, hôm nay ngươi không muốn mạng sống hơn ngàn người Vân Vương Phủ nữa có phải hay không? Đừng quên còn cô cô ngươi đang mang thai trong cung. Ngày hôm nay ngươi thật muốn phản trẫm sao? Trẫm muốn nhìn xem, là xương của ngươi cứng rắn, hay là những mạng người Vân Vương Phủ cứng rắn!”

“Hoàng thượng dượng nói xong chưa? Ta nơi nào là muốn phản ngài? Chỉ là muốn tự vệ mà thôi.” Vân Thiển Nguyệt vung vẩy nửa đoạn ống tay áo trong tay lên, chậm rỉ rì, say khướt nói: “Nơi này có hơn ngàn cái độc châm đi! Ngài có bao nhiêu ẩn vệ, xem ta có đủ dùng hay không! Vân Vương Phủ cũng chỉ có ngàn người mà thôi, ta dùng tính mạng những ẩn vệ nhất đẳng này của ngài, đổi lại những người nhu nhược không thể dùng ở Vân Vương Phủ kia, có lời không lỗ a!”

Dứt lời, Vân Thiển Nguyệt không đợi lão Hoàng đế nói nữa, bỗng nhiên quăng ống tay áo cầm trong tay đi ra ngoài.

“Tiểu nha đầu!” Dạ Khinh Nhiễm quá sợ hãi, lần nữa hô to một tiếng, lại muốn xuất thủ cản nàng.

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng nhìn Dạ Khinh Nhiễm, mặt không thay đổi, cứ nhìn như vậy. Dạ Khinh Nhiễm vốn muốn ra tay cản động tác của nàng lại đành phải bất động, mà động tác trong tay nàng cũng không ngừng.

“Thật là uống rượu say, đùa bỡn đến nóng nảy rồi!” Dung Cảnh chậm rãi xuất thủ, mỉm cười ngăn cản tay Vân Thiển Nguyệt, bất đắc dĩ thở dài với nàng, xoay người bày ra vẻ có mấy phần say, ấm giọng nói với lão Hoàng đế: “Hoàng thượng bớt giận, ngài nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, còn không biết tính tình nàng như thế nào sao? Nàng tùy tính mà làm, tùy hứng hồ nháo, lòng mang hiệp nghĩa, đối với tất cả chuyện tình không công bằng đều không nhìn được. Thời điểm đầu óc thanh tĩnh vẫn sẽ là bộ dạng đó, đừng nói hiện tại say rượu không tỉnh táo rồi, sợ là tỉnh lại cũng không biết mình đã làm cái gì. Chuyện hôm nay nếu Tứ hoàng tử và Triệu tiểu thư phủ Binh Bộ Thị Lang là lưỡng tình tương duyệt, mặc dù có làm trái lễ nghĩa, có đồi phong bại tục, nhưng cũng là kìm lòng không đậu, người tình ta nguyện, Hoàng thượng khai ân, xử trí đơn giản đi! Nếu không, Cảnh thật sợ ngăn không được nữ nhân này đùa bỡn rượu điên, dưới cơn nóng giận giết những ẩn vệ này, mặc dù những ẩn vệ này không hề gì, nhưng nếu thật đụng đả thương đám văn võ đại thần nơi này, thiếu cánh tay thiếu chân, thiếu thân thể rớt đầu, ngày mai có thể khiến triều cương hỗn loạn, không thể thu thập rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.