Itachi Chuyển Sinh Cứu Vớt Nữ Phụ

Chương 15: 15: Thế Giới 114




Tạ Nhất đầu choáng váng, cảm giác trời đất xoay tròn, trước mắt sao bay loạn. Hít một hơi, ngửi được một mùi kỳ quái từ cái khăn ướt tỏa ra làm Tạ Nhất sặc đến khó chịu ho khan.

“Anh tỉnh rồi?”

Một giọng nữ ôn nhu quanh quẩn ở bên tai Tạ Nhất. Tạ Nhất mê mang mở mắt, đối diện là một đôi mắt ôn nhu của thư ký.

“Ui!!”

Tạ Nhất hít một ngụm khí lạnh, đột nhiên lui về phía sau, đề phòng nhìn đối phương. Nhưng vừa động, trên người liền phát ra âm thanh loảng xoảng. Tạ Nhất cũng không cần cúi đầu xem cũng biết tình huống. Đôi tay bị xích sắt cột ở phía sau lưng, căn bản không thể nhúc nhích.

Thư ký đứng ở trước mặt, ôn nhu cười cười. Bốn phía âm u, giống như đang ở dưới tầng hầm. Vừa tối vừa ẩm ướt, còn có mùi tanh tưởi.

Tạ Nhất nghiêng đầu nhìn, tức khắc cổ họng lăn lộn, thiếu chút nữa ói ra. Trách không được có mùi hôi, bởi vì bên cạnh Tạ Nhất nằm một thi thể trẻ con bị mổ bụng. Đây chính là đứa bé ngày đó được đưa tin mất tích trong công viên giải trí. Tạ Nhất cau mày, hung tợn nhìn thư ký.

“Cô đã làm gì!? Cô vẫn là con người sao!?”

Thư ký cười cười, cũng không có phủ nhận. Cái loại thái độ này quả thực chọc giận Tạ Nhất. Thư ký nhẹ nhàng vuốt tóc mình, cười nói:

“Tôi vốn dĩ rất thích anh. Anh xem, tôi cũng không nghĩ giết anh, nhưng do chính anh làm tới, một hai đi nhiều chuyện! Anh tra được cái gì rồi?”

Tạ Nhất híp mắt nhìn thư ký. Hai tay bị trói chặt phía sau, căn bản hoạt động không được. Tạ Nhất giãy giụa một chút, thử kéo kéo một chút nhưng vô ích. Tạ Nhất trong lòng thập phần khẩn trương.

Hiện tại xem ra mình đã bị lừa. Người trước mắt này thoạt nhìn vô hại lại chính là hung thủ thực sự!

Tạ Nhất nỗ lực bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, nói:

“Từ lúc bắt đầu cô đã lừa tôi.”

Thư ký nói:

“Hả? Đúng không, tôi sao không cảm thấy.”

Tạ Nhất lạnh lùng nhìn thư ký, trong đầu nhanh suy nghĩ. Quan sát một chút bốn phía tối tăm, Tạ Nhất rất bình tĩnh nói:

“Cô gọi điện thoại cho Thương Khâu, nói giám đốc không thấy, còn cố ý cường điệu trước khi giám đốc mất tích đã gặp trợ lý Tôn. Hơn nữa bọn họ còn cãi nhau một trận. Từ lúc bắt đầu cô đã nói dối.”

Thư ký không chỉ là nói dối cái này, vừa rồi cô ta còn lừa Tạ Nhất. Cô ta nói với Tạ Nhất, trợ lý Tôn là học ngành y, hơn nữa là bác sĩ khoa ngoại. Mà lúc trước thủ pháp lấy nội tạng là của người chuyên nghiệp. Tất cả dấu hiệu đều chỉ hướng trợ lý Tôn. Mà sau khi vị hôn phu Khang Chí của Amy chết, Amy liền cùng trợ lý Tôn đi ra ngoài hẹn hò, cùng đi mua siêu xe. Cho nên Tạ Nhất tất nhiên nghi ngờ trợ lý Tôn, cảm thấy hắn không thích hợp.

Tạ Nhất nói:

“Nhưng chúng tôi đều đã quên, cô mới là người tiện xuống tay nhất.”

Buổi tối diễn ra tiệc từ thiện, chỉ có thư ký đi theo giúp Amy thay quần áo. Trợ lý Tôn cãi nhau xong liền rời đi rồi, chỉ còn lại Amy cùng thư ký. Cô ta nói Amy sai mình đi mua cà phê.

“Nhưng những thứ này cũng chỉ là lời nói của một mình cô. Cô còn có chìa khóa dự phòng nhà Amy. Cô giết người, mổ bụng, sau đó đặt ở biệt thự.”

Thư ký cười cười nghe Tạ Nhất nói, hoàn toàn không có gì dao động, phảng phất như đang nghe kể chuyện cổ tích. Ngay sau đó cô ta vỗ tay, nói:

“Nói thật hay, thật êm tai, nói vậy anh cũng điều tra ra.”

Tạ Nhất nói:

“Là cô cùng Amy hợp mưu bắt du khách ở công viên giải trí, sau đó lấy nội tạng đi bán?”

Thư ký cười to, nói:

“Hợp mưu? Nói quá khó nghe.”

“Cô đây là thừa nhận.”

“Tôi chính là đang tạo phúc, vì cái gì không dám thừa nhận?”

Tạ Nhất cười lạnh một tiếng, nói:

“Tạo phúc gì? Biến thái thì có!”

Thư ký cũng không giận, vẫn cười nói:

“Anh nói như vậy thật là không nên. Anh căn bản không hiểu tôi, vì sao nói tôi như vậy?”

Tạ Nhất nhìn thoáng qua thi thể đứa bé bên cạnh, nói:

“Tôi căn bản không muốn hiểu loại biến thái như cô.”

“Tôi nói cho anh biết. Tôi không phải vì tiền. Tôi là vì tạo phúc cho người bệnh! Người thật sự cần được trợ giúp!”

Khi nói, ánh mắt cô ta lóe sáng, không hề còn bộ dạng yếu đuối của ngày thường. Thư ký hưng phấn nói:

“Anh xem, tôi tạo phúc cho bao người bệnh. Anh biết không, vào ba năm trước, tôi cũng giống như vậy, cần một người giúp đỡ. Tôi bệnh nặng, nhiễm trùng đường tiểu… Công năng của thận bắt đầu suy kiệt. Tôi mới hơn hai mươi tuổi, chưa bao giờ làm chuyện xấu gì, tại sao bị bệnh nan y như vậy! Cả bác sĩ phụ trách cũng từ bỏ tôi! Bác sĩ nói biện pháp hữu hiệu nhất… đương nhiên là đổi thận! Tôi có tiền, tôi nguyện ý đem tất cả tiền đổi thận. Nhưng anh biết không... có biết xã hội này rất tàn khốc, rất lạnh lùng hay không?! Tôi không có người nhà, không có người cho, không có biện pháp đổi thận, cần phải xếp hàng chờ! Xét duyệt thực rườm rà, nhưng tôi chờ không được, không có thời gian chờ! Một cái thận, một cái thận mà thôi, vẫn luôn phải chờ, vẫn luôn phải chờ, chờ đến tôi không chịu được, tôi đã chết!!”

Tạ Nhất nhìn mặt thư ký bắt đầu vặn vẹo, biểu tình dữ tợn. Mở to hai mắt, trong ánh mắt tất cả đều là tơ máu, giọng khàn khàn, cười to, phảng phất đang kể chuyện kinh dị.

“Tôi cứ như vậy mà chết, chết vì sự tàn khốc của xã hội này!! Bất quá cũng may, sau đó có người giúp tôi sống lại. Có người cho tôi sinh mạng lần thứ hai. Tôi thề sẽ giúp những người bệnh cần được trợ giúp…”

Thư ký nói còn chưa xong, Tạ Nhất đã nhịn không được quát.

“Im miệng đi! Trợ giúp người bệnh gì? Vì vậy mà cô lấy nội tạng người sống sao?! Cô chính là biến thái, tâm lý dị dạng triệt để!”

Thư ký bắt đầu có ý niệm bán nội tạng, nhưng cô ta chỉ là một thư ký nhỏ, không có quá nhiều thế lực, cho nên đến tìm Amy. Nhà Amy rất có tiền, thế lực không nhỏ, buôn bán bộ phận cơ thể lại rất lời. Dưới sự khuyến khích của thư ký, Amy đã có ý nghĩ sai lệch, quả nhiên mắc câu, hợp tác với thư ký. Bọn họ dùng công viên giải trí như vật che chắn, bắt một số du khách. Nạn nhân chủ yếu là phụ nữ và trẻ con, hoặc là người nước ngoài đi lạc. Lực phản kháng những người này rất yếu, không dễ gì làm ra chuyện lớn. Bọn họ kiếm được tiền, đã phát tài. Bất quá sau đó…

Thư ký dữ tợn nói:

“Sau đó Khang Chí đã biết chuyện này. Hắn bất quá là viên chức nhỏ mà thôi. Khang Chí làm như thế nào đính hôn được với Amy. Amy thân là một thiên kim tiểu thư, sao có thể thật sự coi trọng Khang Chí quá tầm thường? Cổ tích công chúa yêu người nghèo, có khả năng sao?”

Trong đầu Tạ Nhất chợt lóe một ý nghĩ, kinh ngạc nói:

“Khang Chí phát hiện các người bán nội tạng trục lợi?”

Thư ký gật gật đầu, nói:

“Đúng vậy, hắn phát hiện, nhưng hắn không có tố cáo. Anh xem, không phải tất cả mọi người đều như anh, giống một thánh mẫu. Khang Chí đưa ra điều kiện là muốn cùng Amy kết hôn, hơn nữa chia một phần tiền.”

Thì ra Khang Chí cũng không phải yêu Amy. Amy ở công ty còn bao dưỡng trợ lý Tôn, sao có thể yêu một người nghèo?

Khang Chí lòng tham không đáy. Amy đã đáp ứng kết hôn cùng hắn, nhưng Khang Chí còn muốn thêm tiền. Chuyện này chọc Amy nóng giận, cuối cùng Amy tính toán trực tiếp loại bỏ Khang Chí.

Khang Chí đích xác không có đi nhà ma, chỉ là Amy chế tạo ra thôi. Trước khi nhà ma xảy ra hỗn loạn vì quỷ xuất hiện, kỳ thật Khang Chí đã chết rồi.

“Vậy Amy thì sao? Cô sao lại đem phía đối tác của mình loại bỏ?”

Thư ký cười lạnh một tiếng, nói:

“Cái gì mà phía đối tác. Tôi cũng đã nói qua, tôi cùng cô ta không giống nhau. Cô ta là vì tiền, mà tôi… là vì tạo phúc cho những người bệnh đáng thương. Tôi không phải vì tiền. Tiền đối với tôi mà nói, quá mức tục tằng… Amy sợ hãi, cô ta kiếm đủ rồi định bỏ chạy! Nói đêm khuya có đứa bé kéo ruột tới tìm đòi mạng. Cô ta sợ hãi, không muốn làm nữa!”

“Thì ra là thế. Đối tác không muốn làm, mà cô còn muốn tiếp tục, cho nên giết người.”

“Không, đó không gọi là giết người. Amy chết chưa hết tội. Cô ta cũng không phải người tốt. Tôi chỉ là chấm dứt tội lỗi của cô ta, dùng bộ phận cơ thể của cô ta giúp người có số khổ.”

Tạ Nhất nghe những lời này, thật giống như người bán hàng đa cấp tẩy não khách hàng, nhíu mày nói:

“Cô điên rồi.”

Thư ký lại cười, nói:

“Tôi không phải kẻ điên. Hoàn toàn ngược lại, các người mới phải. Không, các người cũng không phải kẻ điên, các ngươi chỉ là người chết sống ở trên đời này. Loại đáng thương nhất! Cũng may… anh gặp tôi. Tôi sẽ lấy nội tạng của anh đi trợ giúp những người bệnh. Anh yên tâm, anh chết rất cao thượng!”

Tạ Nhất thấy cô ta đi từng bước một tới, tim đập loạn lên HunhHn786.

Bản thân mình cũng sẽ giống đứa bé, bị mổ bụng, ruột trào ra, bị lấy đi hết những nội tạng?

Tim Tạ Nhất đập thực mau, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, hô hấp cũng trở nên càng lúc càng nhanh. Khi thư ký đi tới rất gần, Tạ Nhất đột nhiên bình tĩnh lại, áp chế hô hấp, nói:

“Cô sẽ không giết tôi, ít nhất không phải hiện tại.”

Thư ký nghe nói, ngẩn ra một chút, ngay sau đó nói:

“Vì cái gì?”

Tạ Nhất nhìn thư ký, nhìn chăm chú vào đôi mắt cô ta, nói:

“Nếu cô muốn giết tôi, đã sớm giải quyết. Cần gì nói nhiều như vậy? Còn muốn đem tôi mang tới đây, phí nhiều công sức như vậy.”

Thư ký nở nụ cười, cúi đầu nhìn Tạ Nhất bị trói tay, nói:

“Anh thực thông minh. Tôi càng ngày càng thích anh. Nếu không phải anh xen vào việc người khác, vẫn luôn điều tra chuyện của tôi. Tôi cũng không muốn đối với anh làm cái gì.”

Thư ký hơi cúi xuống, sắc mặt dữ tợn nói:

“Tạ Nhất… đem lông chim vàng giao ra đây!”

Tạ Nhất ngẩn ra, trái tim “thình thịch” mãnh liệt, ngay sau đó trấn định, cười cười, nói:

“Thì ra muốn lông chim vàng? Để tôi đoán xem, vừa rồi cô nói ba năm trước bị nhiễm trùng đường tiểu, hiện tại đã sống lại… vậy người giúp cô sống lại là ai?”

Thư ký lạnh mặt, gân xanh trên thái dương nhảy nhảy, nói:

“Anh không cần biết!”

Tạ Nhất nhìn cô ta, thử nói:

“Cô là giáo đồ của Đại Bồng Tiên nhân?”

Thư ký híp mắt, nói:

“Tôi đã nói rồi, không cần biết, chỉ cần nói lông chim vàng đặt ở nơi nào!”

Tạ Nhất nói:

“Tất nhiên ở nơi an toàn nhất.”

Thư ký cười lạnh, đột nhiên từ cái bàn bên cạnh lấy một con dao, nắm chuôi dao, dùng sống dao nhẹ nhàng cọ cọ mặt Tạ Nhất, nói:

“Anh tốt nhất rõ ràng tình cảnh chính mình đi. Nếu anh khăng khăng không nói, tôi liền trực tiếp giết anh lấy nội tạng, sau đó đi nhà anh tìm, hay là đi công ty anh tìm. Tự mình chọn đi.”

Trái tim Tạ Nhất đập kinh hoàng. Dao phẫu thuật lạnh lẽo dán trên gương mặt, theo cổ từ từ xuống dưới. Khi đến vị trí ngực, tay thư ký hơi hơi dùng lực. Tạ Nhất có thể cảm giác được mũi nhọn của dao phẫu thuật ở trên người mình. Áo bị cắt rách, lạnh lẽo dán trên ngực, hơi hơi đau đớn làm Tạ Nhất vô pháp bình tĩnh. Thở hổn hển, ngực phập phồng cũng trở nên nhanh chóng lên.

Thư cười tủm tỉm nói:

“Như thế nào? Sợ hãi… thì nói, lông chim vàng ở nơi nào. Nếu không nói, tôi liền…”

“Ha ha ha ha....”

Cô ta còn nói chưa nói xong, một chuỗi tiếng cười đột nhiên từ phía sau xông tới. Trong nháy mắt đột nhiên có một cái bóng đen nện ở trên lưng thư ký.

“A!!”

Thư ký đột nhiên bị tập kích, té đập mặt trên nền đất, máu mũi chảy ra. Tạ Nhất lập tức từ trên mặt đất nhảy lên.

Kỳ thật vừa rồi hô hấp Tạ Nhất nhanh hơn, cũng không đơn thuần bởi vì dao phẫu thuật ở trên ngực. Mà còn bởi vì Tạ Nhất thấy phía sau lưng thư ký, im ắng xuất hiện một con tiểu quỷ. Là âm hồn đứa bé bị chết, đầy người là máu, bị mổ bụng, ruột kéo lê trên mặt đất, hốc mắt cũng chảy máu. Cái loại bộ dạng đáng sợ đó dọa Tạ Nhất một chút.

Tiểu quỷ đột nhiên chạy ra xô ngã thư ký. Thư ký căn bản không có phòng bị. Tạ Nhất đột nhiên nhảy dựng lên. Tiểu quỷ điều khiển dao phẫu thuật xông tới.

“Xoạt!!!”

Một tiếng vang lớn, xiềng xích bị chém đứt. Hai tay Tạ Nhất vẫn còn bị xích vào nhau, bất quá đã có thể tách ra. Tạ Nhất lập tức lăn một vòng, nhanh chóng bật dậy bỏ chạy.

Thư ký hô to một tiếng, cũng từ trên mặt đất bò dậy. Cô ta ngã không nhẹ, cái mũi cùng miệng đều là máu, thoạt nhìn thập phần chật vật, cũng nhảy dựng lên muốn đi bắt Tạ Nhất.

Tạ Nhất chạy vọt tới cạnh cửa, bất quá đột nhiên chú ý tới tiểu quỷ. Tiểu quỷ không có ý muốn chạy, nhìn thi thể của chính mình, ghé sát vào, tựa hồ muốn trở lại trong thân thể. Hai con mắt chảy ra máu, phát ra tiếng khóc.

Tạ Nhất nghe tiếng khóc đó trong lòng đột nhiên nhói lên, hai chân như bị rót chì, bất động. Cắn chặt răng, Tạ Nhất lập tức đổi hướng chạy trở về, vọt tới chỗ thi thể. Cũng mặc kệ thi thể hư thối, Tạ Nhất vội vàng đưa hai tay nâng thi thể lên, rồi nói với tiểu quỷ bên cạnh.

“Đi theo mau!”

Tiểu quỷ nhìn thấy Tạ Nhất ôm thi thể của mình, vội vàng theo Tạ Nhất chạy ra bên ngoài.

Thư ký thấy vịt đến miệng còn muốn bay, lập tức phẫn nộ gào thét lớn.

“Tạ Nhất!! Tạ Nhất đứng lại!”

Tạ Nhất ôm thi thể, mang theo tiểu quỷ nhanh chóng chạy ra bên ngoài. Khi còn cách cửa một chút, xiềng xích bỗng nhiên phát ra một tiếng giòn vang. Tiểu quỷ đã đem xích trên người Tạ Nhất chặt đứt, không cần vất vả kéo sợi xích. Bất quá bởi vì không có chìa khóa, dây xích còn quấn ở cổ tay Tạ Nhất.

Đột nhiên dây xích bị kéo thẳng. Rõ ràng không có người túm xiềng xích, lại có lực thật lớn ngăn cản Tạ Nhất tiến về phía trước.

“Ui.”

Tạ Nhất đột nhiên bị túm, kéo ngã trên mặt đất. Thi thể trong lòng ngực Tạ Nhất cũng rơi ở trên mặt đất.

Xiềng xích bị kéo thẳng, giống như có lực thật lớn túm Tạ Nhất không ngừng lôi về phía sau. Cánh tay Tạ Nhất thiếu chút nữa bị đứt, mặc kệ dùng sức như thế nào cũng không có thoát.

Thư ký cười ha hả, trên tay cô ta cầm một nhánh cây. Nhánh cây phát ra khí màu đen. Khuôn mặt dữ tợn nhìn chăm chú vào Tạ Nhất, nói:

“Ngươi muốn đi đâu! Ngươi muốn chạy trốn đi nơi nào?!!”

Tạ Nhất mắng một tiếng:

“Mẹ kiếp, đúng là gặp quỷ!”

Tạ Nhất liều mạng tháo dây xích, nhưng xích trối ở trên cổ tay cũng không mở được. Tạ Nhất bị kéo về phía sau, thư ký đang đuổi tới.

Tiểu quỷ cau mày, kêu một tiếng, lập tức cũng hướng về phía thư ký nhào qua, tựa hồ muốn liều mạng cùng thư ký. Tạ Nhất hoảng sợ.

“Vù!!!”

Nhánh gỗ trong tay thư ký không biết là làm bằng gì, giống như rất lợi hại. Tiểu quỷ tiến lên đã bị hất ra xa, quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích.

Hô hấp Tạ Nhất ngừng lại rồi, trợn to mắt nhìn tiểu quỷ bị ném đi. Thư ký bước đi lại gần, cười dữ tợn nói:

“Tạ Nhất, lông chim vàng ở nơi nào?! Dám chạy trốn!!”

“Vèo!!!”

Dao phẫu thuật đột nhiên bay đến, hướng về phía tay Tạ Nhất đâm xuống.

Tạ Nhất hút một ngụm khí lạnh, phản ứng nhanh chóng, dùng sức co rụt cánh tay. Dao phẫu thuật lạnh lẽo không có xuyên bàn tay Tạ Nhất, bất quá “roẹt” một tiếng, cắt đứt bao tay da màu đen. Trong lòng bàn tay bị rách một ít, máu chảy ra.

Thư ký thấy không có trúng đích, lập tức rống giận lại muốn đâm xuống lần nữa. Bất quá một chốc kia, động tác dừng lại.

Bao tay da màu đen bị cắt qua lộ ra phía dưới bàn tay.

Tạ Nhất hiện tại trong thân xác Thương Khâu. Trong lòng bàn tay Thương Khâu có một cái dấu như hình lông chim. Trong bóng tối thế nhưng cái dấu kia tản mát ra ánh sáng vàng rực rỡ, phảng phất như một loại đá quý…

Thư ký chấn kinh nhìn lòng bàn tay Tạ Nhất, lập tức hưng phấn kêu to:

“Lông chim vàng! Là lông chim vàng!!”

Cô ta nói, nhào qua, điên cuồng đè lên người Tạ Nhất. Túm lấy cổ tay Tạ Nhất kéo, khiến cho Tạ Nhất ngã trên mặt đất. Thư ký đem người ấn ở trên mặt đất, bắt lấy cánh tay, kích động nắm dao phẫu thuật muốn cắt bỏ bàn tay Tạ Nhất.

Thư ký dữ tợn cười nói:

“Lông chim vàng! Là lông chim vàng! Tìm thấy rồi! Ha ha ha… bàn tay của ta! Ta muốn tay ngươi!”

Dao phẫu thuật lạnh lẽo cắt ở trên cổ tay Tạ Nhất. Tạ Nhất cảm giác một trận đau đớn. Lưỡi dao đã cắt vào, đau đến Tạ Nhất kinh hô.

“Ôi”

Thở gấp, không ngừng run run, cái trán toát ra mồ hôi lạnh.

“A…”

Trong nháy mắt, Tạ Nhất gầm nhẹ một tiếng, lông chim vàng trong lòng bàn tay đột nhiên phát ra ánh hào quang chói mắt. Ánh sáng vàng kia cơ hồ có thể làm người ta bị mù. Thư ký bị ánh sáng kia chiếu vào mắt không thể không nhắm mắt lại.

Chỉ ngắn ngủn vài giây thời gian, chờ thư ký mở mắt đột nhiên phát hiện có chút không thích hợp.

Người kia vẫn nằm trên mặt đất, hai tay còn bị xiềng xích quấn quanh, trên bàn tay còn chảy máu, dao phẫu thuật cắt vào thịt. Thế nhưng sau một khắc người kia đột nhiên mở hai mắt ra, ánh mắt lãnh khốc, phảng phất sâu không thấy dáy.

Tay bị cắt nhanh chóng lật lại bắt lấy tay cầm dao phẫu thuật của thư ký. Đôi tay hợp lại, dao phẫu thuật thế nhưng đã bị hất ra một bên.

Một giọng khàn khàn trầm thấp, hắn cười khẽ một tiếng, nói:

“Ngươi muốn tay ai?”

Thư ký sợ tới mức ánh mắt lập loè, đột nhiên lui về phía sau một bước, nói:

“Ngươi… Ngươi không phải là Tạ Nhất. Ngươi là ai!?”

Thương Khâu bật dậy, trực tiếp từ trên mặt đất xoay người đứng lên. Vết máu theo ngón tay chảy xuống, rơi trên mặt đất. Hắn lại không hề để bụng, chỉ là lạnh lùng nói:

“Người giết ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.