Isekai Toriwake

Chương 15




Phượng Tiêu nghe xong thì lại ngẩn người ra, vô cùng hoang mang, thật không ngờ lão thái gia lại có một quá khứ phong lưu như vậy. Còn nữ tử tên Tố Tích kia trong nhiều năm như vậy mà vẫn yêu lão thái gia, vẫn luôn chờ đợi lão thái gia.

Mà chuyện này, ngay cả mẫu thân ông ấy cũng chưa từng biết, đúng là không thể tưởng tượng được. Ông ấy chỉnh đốn lại tâm trạng rồi nói: “Yên tâm đi! Cha biết phải làm gì, hiếm có người thật lòng thật dạ với lão thái gia như vậy, những người làm con cháu như chúng ta đương nhiên cũng phải giúp đỡ một tay rồi. Sau này có người bên cạnh chăm sóc ông ấy thì chúng ta càng an tâm hơn.”

“Vâng vâng, không sai, con cũng nghĩ như vậy.” Phượng Cửu cười dịu dàng nói: “Gia gia ngượng ngùng đó mà! Cha bảo người phía dưới chuẩn bị và sắp xếp chuyện này đi! Chọn ngày thì nói với con một tiếng để con còn tính toán thời gian một chút. Bởi vì con còn muốn giúp gia gia bào chế dược tễ tăng cấp, giúp ông ấy có thể tăng cấp thành võ tôn cường giả trong thời gian ngắn nhất.” 

“Được, chuyện này ta biết rồi, con đi đường mệt mỏi rồi, quay về nghỉ ngơi đi trước đi. Còn chuyện của gia gia con cứ giao cho cha sắp xếp.” Ông ấy cười nói, bảo nàng quay về nghỉ ngơi trước.

Nàng gật đầu: “Vậy con đi về trước.”

“Đi đi!” Ông ấy phất tay ra hiệu. Sau khi tiễn nàng đi, Phượng Tiêu dừng một chút rồi gọi người vào và bảo họ chọn một ngày thích hợp cho việc thành thân, rồi lại bảo người chuẩn bị sính lễ. 

Ngày tiếp theo, Phượng Tiêu mang ngày tốt đã được chọn ra đưa cho Phượng Cửu và lão thái gia xem, nói: “Năm nay chỉ có một ngày hoàng đạo thích hợp cho việc thành thân là ngày 13 tháng 12, gần sát đầu năm mùng một, cách hiện tại không đến thời gian ba tháng. Mọi người cảm thấy ngày này thế nào?”

“Không đến ba tháng sao? Có phải hơi gấp rồi không?” Lão thái gia hỏi, ông lo lắng thời gian gấp như vậy, e rằng sẽ không sắp xếp ổn thỏa được mọi chuyện.

“Nếu không muốn thành hôn năm nay vậy thì chỉ có thể đợi đến sang năm thôi.” Phượng Tiêu cười nói, nhìn lão thái gia: “Kỳ thực phụ thân không cần lo lắng, những việc này cứ giao cho bên dưới bảo bọn họ sắp xếp là được, người làm nhiều nên xử lí cũng nhanh thôi.” 

Phượng Cửu ngồi một bên gật đầu: “Ừm, con cảm thấy được đó, tuy là không đến ba tháng nhưng vẫn có thể sắp xếp mọi thứ ổn thỏa.”

“Nhưng mà...” Phượng lão thái gia do dự, cảm thấy trong khoảng thời gian không đến ba tháng mà muốn đột phá thành võ tông, chuyện như vậy ông chưa hề dám nghĩ tới.

Phượng Cửu nhìn thấy ông ấy khẽ chau mày lại, khuôn mặt hiện lên sự lo lắng và lưỡng lự thì không biết ông ấy đang lo lắng điều gì, liền cười nói: “Gia gia, cố gắng là được, ngược lại Tố Tịch cô cô cũng sẽ không cảm thấy áy náy khi thấy người là một ông lão yếu đuối. Nếu nội trong vòng ba tháng có thể tăng cấp thành võ hoàng thì đương nhiên đó là chuyện tốt rồi. Nếu không tăng được vậy cũng chẳng sao, đợi sau khi thành hôn vẫn còn thời gian mà.” 

Nghe vậy, chân mày của Phượng lão gia mới dãn ra, khuôn mặt nở nụ cười: “Vậy được rồi! Chuyện này theo sự sắp xếp của mọi người đi, vậy còn chuyện sính lễ thì sao?”

“Về chuyện sính lễ cha cháu đã bảo người liệt ra rồi. Ngoài ra nha, cháu thêm một khoản nữa là một chút dược tễ hoặc đan dược là được.” Nói rồi, nàng lấy ra hai bình dược tễ đưa cho ông ấy: “Gia gia, hiện giờ người chỉ cách võ hoàng một bước nữa. Người cầm lấy hai bình dược tễ này rồi cứ đi bế quan tu luyện trước đi, đột phá rồi thì cháu lại tiếp tục điều chế một chút dược tễ nữa cho người.”

“Được.” 

Lão thái gia gật đầu, sau khi nhận lấy dược tễ thì nói với Phượng Tiêu và Phượng Cửu: “Vậy chuyện chính ở ngoài này giao cho các con. Đúng rồi, hôm đó ta còn nói phải đi tìm Cảnh lão gia uống rượu, trước mắt sợ không có thời gian. Phượng nha đầu, con phái người qua đó thông báo một tiếng, tráng để cho ông ấy chờ mong.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.