Interpol Phần 3 - Đế Chế Bất Diệt

Chương 9: 9: Chiếu Cố




Edit: 笑顔Egao.

“Này này này,” Cung Bình ngăn cản: “Cậu điên rồi sao? Thằng nhóc kia nó…!”

“Không phải.” Chu Cẩn Sơ lúc này không còn vẻ do dự trước đây: “Sau khi nói xong câu kia với anh, tôi đã xác định được tình cảm của mình. Tôi trực tiếp tới nhà tìm em ấy, xin em ấy quay lại với tôi.”

“……”

“Tôi biết anh lo lắng cho tôi, nhưng tôi hiểu em ấy nhiều hơn so với anh.” Chu Cẩn Sơ nói: “Một tuần vừa rồi, tôi tự mình nhớ lại mỗi động tác, mỗi vẻ mặt, mỗi ánh mắt, còn có mỗi câu em ấy từng nói với tôi. Tôi tỉ mỉ phân thích lại, cũng không cảm thấy em ấy đang giả bộ. Diễn xuất của Tiếu Lăng Tiêu rất kém cỏi, những gì em ấy thể hiện ra chính là bản chất của em ấy. Nghe thấy anh hỏi tôi điên rồi sao, tôi bỗng nhiên cảm thấy rất hối hận… Tôi nên tin tưởng em ấy, nếu ngay cả tôi cũng không tin, trên đời này còn ai tin em ấy nữa đây.”

Có thể vì quá để tâm, nên mới trở nên mẫn cảm, một khi xảy ra chuyện sẽ bắt đầu nghi thần nghi quỷ. Sau khi hoàn nghi mình cũng không thật sự hiểu rõ một người nào đó, sẽ có rất nhiều “chứng cứ” trong quá khứ chen chúc nhau nổi lên, từ từ xé rách đoạn tình cảm này không còn một mống. Rất nhiều người sau khi chi tay đều sẽ căm hận đối phương một cách cực đoan, thậm chí cho rằng đối phương là kẻ tàn nhẫn nhất mình từng gặp trong cuộc đời này, nhưng sự thực lại có thể không phải như vậy.

“Này…” Cung Bình tiếp tục ngăn cản: “Không phải sau bữa ăn lần trước cậu quay về tôi đã nói rồi sao, hỏi Hàn Vạn Sơn một câu trước, sau khi biết rõ lại đi tìm cậu ta.”

“Hàn Vạn Sơn biến mất một tuần, không ai biết đã xảy ra chuyện gì.” Chu Cẩn Sơ nói: “Hơn nữa, chuyện đó không cần thiết, không cần hỏi nữa. Tôi không muốn suy nghĩ về chuyện đó nữa, làm như vậy đối với em ấy, đối với tôi đều là sỉ nhục.” Trước đây có thể là hiểu lầm, chỉ là, lần này hắn sẽ không do dự nữa.

“…. A?”

“Tất cả những điều anh cảm thấy không ổn ở em ấy, tỷ như vì sao lại hiểu tôi đến như vậy, tôi đều sẽ trực tiếp gặp mặt hỏi em ấy.”

“Nếu bản thân thật sự có vấn đề, làm gì có ai sẽ nói thật ra chứ! Cậu hỏi thì có ích gì? Cậu ta nói cái gì cậu cũng sẽ tin?”

“Tin, tại sao lại không tin? Chỉ cần em ấy nói không phải, tôi sẽ tin tưởng em ấy.”

“… Nếu cậu ta nói có thì sao?”

“Vậy chỉ chứng minh được tôi không nhìn lầm em ấy, đều là chuyện trước kia, chỉ cần em ấy đáp ứng tôi sau này sẽ ngoan ngoãn là được rồi.”

“Nếu như cậu bị cậu ta lừa thì sao…? Nếu lòng dạ cậu ta thật sự độc ác…?”

“Coi như cuối cùng có chia tay, vậy cũng không thể trách được ai. Tôi nhìn lầm người, quyết định là do tôi ra, quả đắng tôi tự mình nuốt là được rồi.”

“…”

“Vì vậy, tôi mới nói không cần thiết, chỉ cần có thể ở bên nhau là tốt rồi.”

“Này…” Cung Bình tiếp tục cố gắng: “Đây căn bản không phải tính cách của cậu! Một mực tin tưởng cậu ta, mặc kệ mọi phiền phức có thể phát sinh sau này, hoàn toàn không giống cậu một chút nào!”

“… Thật sao.”

Chu Cẩn Sơ tự thừa nhận, ngay từ đầu y đồng ý thân cận với Tiếu Lăng Tiêu, là do bầu không khí rất hòa hợp, bọn họ giống như đã từng hiểu nhau bên nhau rất nhiều năm. Hết thảy đều rất tốt —— y thích người rộng rãi như vậy, có thể sống một cuộc sống thỏa mái nhẹ nhàng. Thế nhưng, càng nhìn y càng thấy người đặc biệt, trong quá trình ở chung y thực sự bị hấp dẫn, trái tim bởi vì mỗi cử động mỗi tiếng nói của đối phương mà trở nên ấm áp. Hiện tại y đã hiểu, hai cá thể riêng biệt không thể nào giống nhau, trên đời này cũng không có chuyện gì thuận lợi một cách tuyệt đối, y nhất định phải thay đổi bản thân mình vì đối phương, biến mình trở thành người chân chính hiểu được các yêu thương một người khác.

Cung Bình thở dài: “Nếu cậu đã kiên quyết như vậy, tôi cũng chỉ có thể chúc phúc —— cậu vậy mà lại đồng ý thay đổi vì cậu ta.”

“Thay đổi mình vì một người khác, cảm giác này thực ra cũng không tồi?”

Cung Bình lắc lắc đầu.

Đến khi Tiếu Lăng Tiêu lắc lư trở lại phòng khách, hai người kia đã không còn bóng dáng.

“… Ha?” Hắn chạy ra cửa kiểm tra tủ giày, xác nhận hai người đều đã ra khỏi nhà.

Đi làm gì vậy…

Tiếu Lăng Tiêu nằm nhoài ở cửa chính, trong lòng có chút buồn bực.

Vì chính bản thân hắn, vì người thân, Trung Khuyể… hắn không có ý định làm chó quá lâu.

Hắn chỉ là ích kỷ muốn giữ lại một chút hồi ức cuối cùng —— một chút hồi ức ở bên nhau lần cuối.

Vài ngày vừa qua, quý giá biết bao nhiêu.

Nhưng Chu Cẩn Sơ lại không hiểu, y lại ra ngoài mất rồi.

Haiz…

Tiếu Lăng Tiêu nằm úp sấp tới tận chiều tối, cửa chính mới ‘két’ một tiếng bị mở ra —— Chu Cẩn Sơ và Cung Bình đều trở về.

Chu Cẩn Sơ có vẻ không ổn, cả người lười biếng cực điểm, ngay cả vài bước chân từ cửa đến ghế sofa trong phòng khách cũng không nhích nổi, vừa vào cửa ngồi phịch xuống cầu thang ngay bên cạnh, khuỷu tay chống lên đầu gối, mười ngón tay đan xen đỡ lấy trán, một câu cũng không nói, đèn không bật, người cũng không động, ngồi như một pho tượng trong bóng tối, Tiếu Lăng Tiêu nhìn không rõ mặt y.

Nhà Tiếu Lăng Tiêu không có ai, Chu Cẩn Sơ rất lo lắng, liền liên lạc với người trong đoàn làm phim xin số điện thoại người liên lạc khẩn cấp của Tiếu Lăng Tiêu, sau khi gọi được đối phương còn không chịu nói thật, sau khi Chu Cẩn Sơ chứng minh nhiều lần mình là bạn thân của Tiếu Lăng Tiêu đầu dây bên kia mới nói cho y nghe sự thật. Nói tóm lại —— thần kinh của Tiếu Lăng Tiêu có vấn đề.

Y lập tức tới bệnh viện, phát hiện Tiếu Lăng Tiêu cái gì cũng không hiểu, đến những chuyện cơ bản nhất cũng không làm được, nhưng… nhưng lại nhớ được y.

Chu Cẩn Sơ vừa bước vào phòng bệnh, Tiếu Lăng Tiêu lập tức nhào lên người y.

Chu Cẩn Sơ ngồi ôm người kia, ôm suốt một buổi chiều.

“Cẩn Sơ..” Cung Bình đưa Tiếu Lăng Tiêu ra xa, nói Tiếu Lăng Tiêu không được quấy rối, sau đó đứng ở một bên, không biết phải mở miệng như thế nào: “Cậu cũng đừng quá tự trách…”

“Muộn rồi, hôm nay anh còn đi với tôi cả ngày.” Thanh âm của Chu Cẩn Sơ tràn đầy mệt mỏi: “Tôi đi nấu cơm, nấu xong còn muốn mang tới bệnh viện.”

“Cậu, cậu không biết nấu cơm mà…” Nghĩ cũng không cần nghĩ, Chu Cẩn Sơ khẳng định chưa từng nấu cơm.

“Tôi sẽ thử một chút ——”

“Cậu gọi đồ ăn ngoài không được sao?”

“Anh cũng nghe thấy rồi đấy, khẩu vị của em ấy bây giờ khá đặc thù, không giống người thường, phải nấu riêng mới được.”

“Ầy, tôi vẫn thấy lo cho cậu.”

“Bọn họ đã dạy cho tôi, tôi đều nhớ kĩ.” Thanh âm của Chu Cẩn Sơ trầm thấp: “Chăm sóc người mình thích, muốn học cũng không khó.”

“…”

“Mọi hoạt động gần đây đều giúp tôi từ chối hết đi.”

“Nhưng mà…” Cung Bình nói: “Cậu dự định vẫn luôn chăm sóc cậu ta, mãi đến khi cậu ta khỏi bệnh mới thôi sao?”

“Không…”

Cung Bình thở phào nhẹ nhõm.

Chu Cẩn Sơ nói tiếp: “Không phải mãi đến tận khi khỏi bệnh mới thôi, là mãi cho tới khi tôi chết mới thôi.” ( =)))))

“Cậu… Haizz.”

“Sao?”

Cung Bình biết chuyện là do mình làm hỏng, khiến Chu Cẩn Sơ tự trách bản thân, cũng không có lập trường khuyên nhủ lần thứ hai: “Vậy nếu có bất kì chuyện gì cần thiết, nhất định phải cho tôi biết. Kể cả chuyện của cậu ta, tôi nhất định sẽ hỗ trợ.”

“Ừ.” Chu Cẩn Sơ nói: “Cung Bình… Anh sắp tới cũng không cần đến nữa.”

“… Được.”

Cung Binh rời đi, Tiếu Lăng Tiêu lập tức chạy qua, dùng sức cọ cọ.

“…” Chu Cẩn Sơ sờ sờ đầu của hắn, sau đó đứng dậy vào nhà bếp.

Tiếu Lăng Tiêu nhìn Chu Cẩn Sơ nấu ra một món ăn kỳ quái, thả một vắt mì, thêm hai bông cải xanh, nhỏ vài giọt nước tương, qua loa nếm thử hai miếng lại ra khỏi nhà.

“……?” Tiếu Lăng Tiêu nghĩ: xảy ra chuyện gì? Đi làm sao? Mặt tràn đầy thất vọng quay về nhà, sau đó mang cơm đi làm? Đồ ăn đem chắc? Thật là quỷ dị!

Buổi tối Tiếu Lăng Tiêu cũng không chạy đi ngủ, mà một mực chờ đợi, đợi tới một giờ sáng Chu Cẩn Sơ mới về.

Chu Cẩn Sơ là người dùng mặt kiếm tiền, vậy mà hôm nay mặt cũng không rửa, đánh răng qua loa xong lập tức lên giường chuẩn bị đi ngủ.

Nhưng Tiếu Lăng Tiêu biết, Chu Cẩn Sơ cả đêm không ngủ. Chu Cẩn Sơ vẫn luôn ham ngủ, Tiếu Lăng Tiêu chưa từng thấy người này mất ngủ cả đêm bao giờ.

Không chỉ có vậy, bắt đầu từ ngày đó, Tiếu Lăng Tiêu rất ít khi nhìn thấy Chu Cẩn Sơ.

Ban ngày Chu Cẩn Sơ không ở nhà, đôi khi đến đêm cũng không về, hễ ở nhà là lại nấu cơm, bản thân chỉ ăn mấy miếng, hoặc ngồi lên mạng tra cứu tư liệu nước ngoài.

Mà mỗi lần ngủ ở nhà, Chu Cẩn Sơ thường xuyên bị giật mình. Tiếu Lăng Tiêu tính nhẩm, cứ khoảng nửa tiếng đến một tiếng đồng hồ y lại tỉnh một lần, mỗi lần tỉnh dậy phải rất lâu sau mới ngủ lại được, đôi khi lại thẳng thắn nhìn chắm chú hình nền điện thoại di động —— hình nền là ảnh chụp chung của y và Tiếu Lăng Tiêu.

Đổi lại là Chu Cẩn Sơ trước kia, y chắc chắn sẽ không thích bản thân mình hiện tại. Sau khi thực sự thay đổi, y cảm thấy cũng không có gì không ổn, đến giúp người khác xử lý chất thải cũng có thể làm được.

Đợi đến khi Tiếu Lăng Tiêu trở nên không bình thường, y lại càng nhớ tới người đó, sợ chính mình không bao giờ có thể giữ được một người tốt như vậy.

Một góc nào đó trong trái tim bị người khác mở ra, dùng một chiếc đèn chiếu sáng lên. Chu Cẩn Sơ cũng không biết góc khuất đó có hình dáng gì, vì chưa có ai từng bước vào nơi đó.

Hai ngày đầu tiên, Tiếu Lăng Tiêu cho rằng Chu Cẩn Sơ bận rộng công việc, tới mức phải mang hộp cơm đi làm, nhưng chỉ vẻn vẹn vài ngày sau, hắn liền nhận thấy bất thường, đồng thời vô cùng hoài nghi chuyện này có liên quan đến mình.

Không thể nào… Tiếu Lăng Tiêu nghĩ: anh ấy phát hiện mình đang ở trong bệnh viên tâm thần sao?

Tiếu Lăng Tiêu muốn xác nhận, nhưng lại không biết phải làm thế nào.

Có một ngày, trong lúc hắn vừa suy nghĩ có cần phải biến đổi trở lại hay không, vừa điên cuồng sờ soạng ôm hôn Chu Cẩn Sơ, Chu Cẩn Sơ đột nhiên bắt lấy hắn, nhìn chăm chú vào cặp mắt chó của Tiếu Lăng Tiêu, nói: “Trung Khuyển.”

“……?”

“Tao đột nhiên nhớ ra, ngày Tiếu Lăng Tiêu phát bệnh, cũng chính là ngày mày khỏi bệnh.”

“……?”

“Mày trở nên giống một con người, mà em ấy, trở nên giống một con chó.”

Tiếu Lăng Tiêu nghe xong rùng mình một cái: “Ngao…???!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.