Interpol Phần 1 – Biệt Thự Đen

Chương 10: Chương 10




Edit: 笑顔Egao.

“Tui…” Tiếu Lăng Tiêu rất chột dạ, cúi thấp đầu, không dám nhìn Chu Cẩn Sơ, ngoại trừ con ngươi đang xoay vòng vòng, những bộ phận khác đều không dám nhúc nhích.

Hắn cũng không thể nói tui đây trong ngũ hành thiếu nhẫn. Hơn nữa, hắn sẽ không nói được tiếng người… Không đúng, hắn cũng không phả không nói được tiếng người… Cũng không phải, haiz.

Chu Cẩn Sơ hỏi lại một lần: “Mày muốn nó làm gì vậy?”

“…” Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy bầu không khí xuất hiện một loại căng thẳng không tên. Hắn duỗi ra một cái chân chó cào cào mặt đất, cái đuôi quét quét sàn nhà hai cái. May là sàn nhà sạch bóng như gương, bằng không cái đuôi mới tắm xong sẽ bị dính bụi.

Chu Cẩn Sơ ở đối diện cười cười: “Trung Khuyển, cái này không thể ăn.”

“…” Tiếu Lăng Tiêu nghĩ thầm tui đương nhiên biết không thể ăn. Hơn nữa, nếu là nhẫn anh đưa cho tui, tui làm sao cam lòng ăn được.

Chu Cẩn Sơ nói: “Vì thế nó không có tác dụng gì với mày đâu.”

“Ô~” Cái Tiếu Lăng Tiêu muốn chính là Chu Cẩn Sơ đưa nhẫn cho hắn, hắn cảm thấy việc này rất lãng mạn.

Hắn duỗi ra hai cái vuốt chó, lay nhẫn ra khỏi tay Chu Cẩn Sơ làm nó rơi xuống đất, lại dùng hai móng vuốt giao nhau che nhẫn xuống dưới đệm thịt, cúi đầu, không nói tiếng nào chờ Chu Cẩn Sơ mắng.

Chu Cẩn Sơ vươn tay nhấc móng của Tiếu Lăng Tiêu. Bất quá, Chu Cẩn Sơ kéo đến nửa ngày, Tiếu Lăng Tiêu vẫn trước sau che nhẫn kĩ càng. Mặc cho đối phương làm thế nào hất móng của hắn, Tiếu Lăng Tiêu quyết không buông tay. Chu Cẩn Sơ cũng không dám khinh suất, vì y sợ sẽ làm bị thương móng vuốt của Trung Khuyển.

“…” Chỉ chốc lát sau, hai tay Chu Cẩn Sơ nắm chặt lấy Tiếu Lăng Tiêu, xác nhận không làm hắn bị thương, dùng thêm một chút sức lực.

Lúc này Tiếu Lăng Tiêu trực tiếp giấu nhẫn xuống dưới bụng, đè cả thân chó lên, đồng thời nhắm lại hai mắt chó, một bộ mặc cho quân địch muốn làm gì thì làm.

“…” Chu Cẩn Sơ không vươn tay đi rút nhẫn. Một lát sau, y khẽ thở dài một cái, hỏi: “Mày vẫn muốn nó đến vậy?”

Tiếu Lăng Tiêu không trả lời.

“Thôi được,” Chu Cẩn Sơ thở dài một hơi: “Tối nay cho mày cầm. Nhưng mày không được ăn.”

“… Hả?!” Tiếu Lăng Tiêu hoàn toàn không ngờ tới, đối phương lại đột nhiên thỏa hiệp.

Chu Cẩn Sơ vừa nói xong, tựa như muốn phòng ngừa không cho Trung Khuyển ăn nhẫn, lấy ra vòng cổ cho chó của Tiếu Lăng Tiêu. Vòng cổ có hai màu trắng đen, rất xứng với màu lông của Trung Khuyển, đã sử đụng được vài tháng.

Tiếu lăng Tiêu: “…?”

Hắn thấy đối phương mở vòng cổ. Trên vòng có một móc nhỏ khép kín có thể di động, dùng để treo mặt vòng cổ, trước giờ đều treo một mặt vòng bằng bạc có khắc hình đầu lâu. Chu Cẩn Sơ tháo mặt vòng để một bên, sau đó treo nhẫn lên. Nhẫn treo lơ lửng trên vòng cổ cho chó, dưới ánh đèn phản xạ lại ánh sáng bàng bạc, màu sắc vô cùng ấm áp.

Tiếu Lăng Tiêu: “…!!!”

Chu Cẩn Sơ đeo vòng cổ cho chó lên cổ Tiếu Lăng Tiêu: “Như vậy đã hài lòng chưa? Giờ mày có thể mang theo nó bên người rồi.”

“… Gâu!”

Tiếu Lăng Tiêu cao hứng đến mức muốn nổ tung. Hắn vừa rồi còn một mực sầu lo không có chỗ để đeo, không nghĩ tới có thể theo trên cổ như vậy. Hắn đeo nhẫn ở trên cổ, hơn nữa còn là Chu Cẩn Sơ tự mình treo cho hắn.

“Như vậy là mày có thể chơi đùa, cũng sẽ không đem nó ăn mất.” Chu Cẩn Sơ nói tiếp.

Tiếu Lăng Tiêu: “… Gâu!” Không sai, làm như vậy sẽ không ăn phải nhẫn, “chủ nhân” của hắn thật thông minh!

Hắn học vẻ mặt của Husky, nhếch cái mõm nở nụ cười, cùng lúc đó vẫy vẫy cái đuôi lông xù.

Chu Cẩn Sơ nhìn Tiếu Lăng Tiêu như có điều suy nghĩ, lại nói: “Nếu ngày mai mày vẫn còn thích nó như thế, quay xong tao sẽ hỏi mua lại từ đoàn làm phim.” Đạo cụ của mỗi đoàn làm phim đều có cái thuê có cái mua đứt. Đối với đạo cụ đã mua, cũng không phải không thể lấy đi, coi như không thể lấy trực tiếp cũng có thể thương lượng ra giá, cũng không quá nghiêm ngặt.

“…!!!” Tiếu Lăng Tiêu quả thực muốn gào khóc tại chỗ.

Như vậy có nghĩa là, Chu Cẩn Sơ định đưa nhẫn cho hắn vĩnh viễn.

Hắn được người mình thích đưa nhẫn, cảm giác này thực sự tuyệt đến mức muốn bay lên, cứ như nằm mơ vậy.

“Được rồi.” Giải quyết xong hết mọi việc, Chu Cẩn Sơ mới nhìn đồng hồ: “Mau đi ăn đi, ăn xong cho mày đi dạo.”

“… Gâu!”

Vì đang cao hứng, Tiếu Lăng Tiêu ăn hết một bát lớn. Hắn ăn quá nhanh, dùng tốc độ trước nay chưa từng thấy ăn đến mức làm văng mấy viên thức ăn cho chó lên sàn nhà.

Hơn nữa, trong lúc ăn, hắn còn thỉnh thoảng dùng vuốt nhọn chọt chọt cái nhẫn, xác nhận nó vẫn còn ở đó.

Chu Cẩn Sơ nhìn thấy một màn này, mỉm cười bất đắc dĩ.

Cái gọi là sau khi ăn cơm chiều đi dạo, chính là dùng máy bay điều khiển từ xa kết hợp với tản bộ.

Chu Cẩn Sơ lười, Tiếu Lăng Tiêu lại nhân nhượng y. Nhưng Tiếu Lăng Tiêu rất ghét việc không có ai bồi tiếp, vì thế Chu Cẩn Sơ sẽ tản bộ cùng hắn hai vòng.

Nơi y ở là một tiểu khu cao cấp, nhân số không nhiều, trong đó có vài người Chu Cẩn Sơ quen biết, đều là bạn bè, cũng sẽ không có gì cấm kỵ như khi ở bên ngoài.

Vì cao hứng, dọc đường đi Tiếu Lăng Tiêu đều nhảy nhảy nhót nhót, so với bình thường đều hăng hái hơn một chút.

Ngoài ra, mỗi khi nhìn thấy một người một chó đi tản bộ, hắn sẽ xông lên khoe khoang vòng cổ một hồi.

Người: “…?”

Chó: “Gâu?”

Tiếu Lăng Tiêu không thích nói tiếng chó, chỉ có thể ưỡn ngực giương cổ.

Trước đây, hắn cơ hồ chưa bao giờ nói chuyện cùng những con chó khác.

—— là một con chó phi thường cao quý lãnh diễm.

Thỉnh thoảng hắn cũng suy đoán đám chó kia khi không có hắn sẽ tụ tập lại nói chuyện gì, bất quá có thể đoán được hẳn không có lời gì tốt.

Nhưng hôm nay hắn lại phá lệ, không còn cao quý lãnh diễm nữa rồi.

Điều này làm cho những con khó khác thấy kinh hãi.

“Được rồi Trung Khuyển,” Chu Cẩn Sơ thật không biết phải nói gì: “Đừng làm càn nữa.”

“…”

Chu Cẩn Sơ lên tiếng, Tiếu Lăng Tiêu đành phải đàng hoàng lại. Từ rất lâu trước đây, hắn chưa từng làm những chuyện “chủ nhân” không thích.

Bất quá, để thỏa mãn bản thân, bước đi của Tiếu Lăng Tiêu đều theo hình chữ S. Hắn đưa chân trái đến đùi phải phía trước, lại dùng đùi phải móc lại cái chân trái đó, uốn uốn éo éo như đang bước trên sân khấu hình chữ T.

Trên đường nếu vô tình thấy một con chim, hắn sẽ nhào tới đùa một hồi.

Chu Cẩn Sơ cười cười: “Hưng phấn đến vậy sao?”

“Gâu! Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu!” Tiếu Lăng Tiêu thật sự rất hưng phấn. Cảm xúc của hắn dâng tràn không có cách nào phát tiết, chỉ có thể sủa “gâu gâu”, mượn tiếng chó sủa để biểu đạt tâm tình.

Gâu gâu gâu, hắn liền “gâu” ra một khúc 《 A good day 》.

Bất quá, là chó sủa theo điệu《 A good day 》.

Ngoại trừ bản thân hắn, phỏng chừng cũng không có ai nghe ra được. Ngay cả nguyên xướng* cũng chưa chắc đã biết đây là bài gì. (nguyên xướng: ca sĩ nguyên gốc thể hiện ca khúc, có thể là ca sĩ được nhạc sĩ bài hát ủy quyền, hoặc cả sĩ đã đưa bài hát thành hit… đại loại thế:)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.