Im Miệng Và Hãy Hôn Em Đi!

Chương 29: Mãi mãi thuộc về em




Giang Nham trên mặt mang khẩu trang sau khi chấm dứt công việc một ngày, dẫn một thân mệt mỏi thừa dịp đêm về tới trước nhà trọ đơn độc của mình. Còn không có tiếp cận đến trước cửa thì, Giang Nham liền thấy được có một bóng người như là ngã vào ngoài nhà mình, hoang mang đến gần nhìn một cái, khi thấy rõ người này là ai thì, Giang Nham lập tức đi lên ngồi xỗm trước mặt người này.

"Tần Tiêu?"

Người ngã vào cửa nhà hắn hôn mê bất tỉnh, sau khi Giang Nham tháo xuống khẩu trang liền thử đẩy thân thể Tần Tiêu, nhìn thấy hắn vẫn đóng chặt hai mắt như cũ, Giang Nham lo lắng nâng hắn dậy, vừa lớn tiếng kêu gọi hắn vừa lay động thân thể hắn.

Tần Tiêu vẫn không có phản ứng gì, ngay khi Giang Nham càng lúc càng bất an thì Tần Tiêu sắc mặt tái nhợt mới từ từ mở hai mắt ra, khi ánh mắt mơ hồ nhìn thấy người trước mặt thì, hắn không xác định dùng thanh âm khàn khàn thử gọi: "Giang Nham?"

Giang Nham dùng sức gật đầu: "Là ta!"

"Ta không phải đang nằm mơ?" Tần Tiêu phí lựcvươn tay kéo lấy vạt áo Giang Nham, khuôn mặt khó có thể tin.

"Ngươi đang nói cái gì, đây đương nhiên không phải mộng, sao có thể là mộng được."

Sau khi trả lời xong, Giang Nham mới tử tế nhìn tử tế từ đầu đến chân Tần Tiêu một lần, xong mới hỏi: "Tần Tiêu, ngươi rốt cuộc thế nào? Một năm nay ngươi đi đâu? Đã phát sinh chuyện gì, vì cái gì ta dẫn người đi vào rừng rậm tìm ngươi thì, lại như thế nào cũng không tìm thấy con đường mòn nhỏ lúc trước chúng ta đi vào, càng tìm không được nơi đến của ngươi? Ngươi có biết ta đều sắp vội muốn chết hay không, tất cả mọi người nói ngươi khẳng định đã xảy ra chuyện, chỉ có ta không tin ngươi thật sự biến mất như thế, vẫn, vẫn không có bỏ cuộc kiên trì đi tìm. . . ."

Giang Nham lo âu lẫn vui sướng đem gương mặt Tần Tiêu xem vào trong mắt, nhưng Tần Tiêu đã không còn nhiều tinh lực để cảm động, bởi vì có một việc càng khiến hắn để ý.

"Một năm. . . . . ."

Vô lực nằm ở trong lòng Giang Nham, mắt Tần Tiêu mở càng lớn hơn.

"Đúng vậy, là một năm." Giang Nham nặng nề gật đầu, "Đoạn thời gian này ngươi rốt cục biến đi đâu? Còn có, ngươi hiện thế nào, sắc mặt sao lại khó coi như thế?"

Tần Tiêu trầm trọng lắc lắc đầu ︰"Ta cũng không biết. . . Ta cảm thấy rất mệt mỏi, thân thể rất nặng nề, rất khó chịu. . ."

Trạng huống của Tần Tiêu thoạt nhìn thực không xong, nghĩ đến bọn hắn còn đứng ở ngoài nhà, Giang Nham rất nhanh liền nâng thân thể nặng nề của Tần Tiêu dậy, vừa cố sức khiêng hắn đứng lên, vừa lấy ra chìa khoá mở cửa.

"Tần Tiêu, ngươi nhịn một chút, ta đỡ ngươi vào nhà trước."

"Ân. . . . . ."

Tần Tiêu nặng nề chậm chạp gật đầu, tầm mắt của hắn thoạt nhìn thật rất nặng nề, mắt gần như là mở không ra.

Khi Giang Nham rốt cuộc đem Tần Tiêu đặt lên giường thì, Giang Nham mới phát hiện Tần Tiêu lại lâm vào hôn mê. Tần Tiêu sắc mặt trắng bệch, toàn thân đều đang đổ mồ hôi lạnh, tình hình thoạt nhìn thực không xong, hắn thực lo lắng, nhưng hắn lại không muốn đem Tần Tiêu vào bệnh viện hoặc gọi bác sĩ đến đây.

Hắn gấp đến độ không biết như thế nào cho phải cứ đi qua đi lại cạnh giường, sau đó mới hoảng loạn đi tìm một ít thuốc có thể chữa bệnh, không kịp, hắn đang cầm một đống lớn bình thuốc, thuốc mỡ và những viên thuốc không biết là trị bệnh gì.

Khi hắn đem một đống thuốc này đặt ở bên giường, sau khi tử tế xem qua mỗi một loại thuốc thì, hắn chọn ra một ít thuốc có thể trị cảm. Nhưng ngay lúc hắn tìm đến nước để cho Tần Tiêu đang hôn mê uống thuốc thì chú ý tới trên người Tần Tiêu không ngừng toát ra mồ hôi lạnh làm ướt cả quần áo của hắn, nghĩ cứ để hắn tiếp tục như vậy có thể khiến trạng huống của hắn tiếp tục không xong thì, Giang Nham nghĩ cũng không nghĩ liền thoát quần áo của Tần Tiêu ra. . .

Sau khi thoát quần áo ra, xuất hiện ở trước mặt Giang Nham chính là cái gì, hắn kinh ngạc đứng ở tại chỗ, không lâu sau, chân hắn lại mềm ra liên tục lui về sau mấy bước, đến khi lưng đũng vách tường, nhưng mắt vẫn nhìn thẳng thân thể Tần Tiêu, tựa như thấy được cái gì vừa khủng bố vừa khó tin.

Giang Nham nhìn đến, thân thể Tần Tiêu xuất hiện tảng lớn tảng lớn lỗ đen, giống như là bị cái gì ăn mòn, bên cạnh miệng vết thương, da thịt chuyển từ tím sang đen thậm chí còn chảy ra mủ vàng, thoạt nhìn cực kì kinh tởm cũng cực kì khủng bố.

Trong não Giang Nham trống rỗng dựa vào trên tường, thật lâu không thể khôi phục -- cuối cùng khiến hắn kinh tỉnh, không phải gì khác, là tiếng chuông cử, chợt vang lên trong ban đêm yên tĩnh cơ hồ chấn vỡ màng nhĩ của hắn.

Tiếng chuông cửa liên tục vang lên, Giang Nham sau khi bị kinh tỉnh không biết ý thức tới rồi cái gì, đầu tiên là dùng chăn che lại thân thể Tần Tiêu, mới chạy tới mở cửa.

Có lẽ là tiếng chuông quá lớn đi, nguyên bản Tần Tiêu đang hôn mê cũng thong thả mở mắt ra, hắn nhìn đến thân ảnh Giang Nham chạy ra mở cửa, không lâu sau, hắn nghe được tiếng nói chuyện của Giang Nham cùng người khác --

"Ngươi là Giang Nham tiên sinh phải không?"

"Đúng vậy, là ta. Các ngươi muốn làm gì?"

"Cảnh sát nhận được báo án, nói ngươi chứa chấp một người bị nhiễm bệnh nặng có thể lây nhiễm, chúng ta hy vọng trước khi người bệnh này có thể lây nhiễm cho người khác, ngươi ngay lập tức giao người này ra."

"Các ngươi sai rồi, chỗ này của ta không có người như ngươi nói!"

"Vậy, Giang tiên sinh, ngươi có thể để chúng ta vào nhìn một cái, xác nhận một chút không?"

"Các ngươi không có quyền lợi này --"

"Đây là lệnh điều tra, chúng ta có quyền lợi này."

"Ai, uy, các ngươi không thể tiến vào, các ngươi đi ra ngoài cho ta --"

"Ngăn hắn lại!"

"Thả ta ra, ta đã nói chỗ này không có người bệnh nào!"

"Trước ngăn hắn lại, hắn cũng có có thể tiếp xúc người bệnh truyền nhiễm, phải đưa đi bệnh viện làm kiểm tra sẵn cách ly!"

"Thả ta ra! Các ngươi thả ta ra. . . ."

Thanh âm lo lắng của Giang Nham không ngừng truyền tới, Tần Tiêu rất muốn biết hắn rốt cuộc thế nào, nhưng hắn cử động không được, thân thể hắn đau quá, rất nặng nề. Hắn chỉ có thể nằm ở trên giường, cố gắng mở mắt ra, nhìn mấy người mang nón chống độc cùng với y phục cách ly tiếng vào phòng.

Bọn họ lấy ra cái chăn trên người hắn, phát ra thanh âm kinh hoảng, tiếp theo bọn họ dùng một ít dụng cụ tiến hành điều tra ở trên người hắn, rồi sau đó hắn nghe được bọn họ nói: "Người này đã bị bệnh rất nặng, hắn hiện tại chính là nguyên nhân gây bệnh, htất cả trên người hắn đều có thể trở thành nguyên nhân lây bệnh. Vì phòng ngừa bệnh tình phát tán tiếp. Hiện tại lập tức tiêm thuốc cho hắn, khiến hắn an nhàn chết đi ngay sau đó cách ly đem hoả táng (thiêu xác)!"

Cái gì. . . . . .

Tần Tiêu tưởng chính mình nghe nhầm, nhưng không lâu sau, ánh mắt mơ hồ của hắn, nhìn đến một người bắt đầu dùng tiêm lấy thuốc --

Tần Tiêu nhớ tới một câu cuối cùng Bích Nhan đã nói với hắn, nàng nói, phải khiến hắn chết lại một lần.

Hiện tại hắn rốt cuộc hiểu được ý tứ của nàng, nàng là muốn hắn chết giống phương thức Ngôn Hoa đã chết lúc trước. Lần khó khăn này, hắn thật sự cũng chỉ có thể như vậy sao? Hiểu được tất cả hết thảy, kết quả lại phải . . .

Không

Chân tướng không có hoàn toàn mở ra, đúng vậy, không có. Hắn hoàn không biết vì cái gì khi Ngôn Hoa chết, Xích Trụ không có xuất hiện. . . Hắn không hiểu được. . . .

Người đứng trước mặt Tần Tiêu cầm cây tiêm đến gần hắn, thấy vậy, khoé mắt của TẦN tiêu đang triệt để bất lực rơi ra một giọt lệ tinh oánh.

Hắn như vậy, nếu chết, nhất định sẽ chết không nhắm mắt --

"Ping"

Ngay tại lúc Tần Tiêu sắp tuyệt vọng, bên tai hắn truyền đến thanh âm kịch liệt của cái gì bị đánh, người cầm cây tiêm phốc một tiếng thật mạnh ngã vào trên người hắn, mở mắt nhìn lại, hắn thấy được Giang Nham đang cầm cây gậy lớn thở hổn hển, bên cạnh hắn, đã có một người ngã xuống.

"Tần Tiêu, ta sẽ không để ngươi chết đi như thế."m

Nhìn Tần Tiêu nằm ở trên giường, Giang Nham lộ ra một cái tươi cười, thấy thế hốc mắt Tần Tiêu phát nóng -- đây chính là bằng hữu tốt nhất của hắn!

Bởi vì dưới lầu còn có đồng bọn của những người này, vì phòng ngừa bọn hắn phát hiện dị dạng liền đến xem xét, Giang Nham không có nhiều lời, rất nhanh liền cõng Tần Tiêu, an toàn rời khỏi.

Trước khi đi ra khỏi phòng, Tần Tiêu còn thấy được một người khác mặc y phục cách ly ngã bên cạnh cửa, đây đại khái chính là người lúc nãy ngăn chặn Giang Nham.

Tần Tiêu mặc dù vạn phần thống khổ, nhưng thấy vậy, cái miệng của hắn vẫn hơi hơi giương lên. Hắn nhớ kỹ Giang Nham học qua không thủ đạo (võ Nhật Bnả), cũng là một cao thủ, để cho một người ngăn chặn hắn, sao lại có thể thành công đây?

Giang Nham rất nhanh liền đem Tần Tiêu vào trong xe, trước khi bị phát hiện, nhanh chóng chạy xa khỏi, chạy được một đoạn, Giang Nham không biết nên đi đâu mới tốt. Hắn nói cho Tần Tiêu, dựa vào tình huống hiện tại của hắn, bị người phát hiện chỉ có một kết cục, hẳn phải chết không nghi ngờ.

Tần Tiêu hỏi vì cái gì lại như vậy, hắn trả lời: "Khoảng ba tháng trước, một căn bệnh truyền nhiễm nhanh chóng lan tràn trong thành phố. Tốc độ truyền nhiễm cực nhanh, bệnh tình lây nhiễm tàn nhẫn khiến tất cả mọi người vừa nghe đã sợ mất mật, gần ba tháng, đã chết hơn hai trăm người. Hơn nữa đến hiện nay đều không có phương thức hữu hiệu trị liệu, người bị lây nhiễm chỉ có thể đưa đến khu cách ly chờ chết, sau khi chết thi thể phải hoả tán. Một ít người bị bệnh nặng, chỉ có thể an nhạc (không đau) chết ngay rồi đưa đi hoả táng. . . Hiện tại, cả thành phố đều chìm đắm trong khủng hoảng, giống như là đêm trước khi tận thế . . ."

Sau khi Giang Nham nói xong việc này, sắc mặt trầm trọng, ánh mắt nhìn phía trước tràn ngập không có đường lựa chọn.

Tần Tiêu nhìn hắn, qua thật lâu mới nói: "Giang Nham, ngươi vì cái gì phải cứu ta? Ngươi không sợ bị ta lây bệnh sao . . ."

"Ta không thể nói không sợ. Nhưng ta càng không thể mở to mắt nhìn bằng hữu của ta chết trước mặt ta. . . ." Giang Nham xoay người nhìn hắn, trong mắt đích thực biểu lộ chân thành không nghi ngờ.

Tần Tiêu thật lâu không nói gì, chỉ biết là thân thân thể mặc dù đau, nhưng trong lòng ấm áp.

Bích Nhan muốn khiến hắn chết đi như Ngôn Hoa, nhưng nàng không lường được phải không? Giang Nham không có như A Đức vì hoảng sợ quá mức mà bỏ mặc bằng hữu chết đi

"Tạ cám ơn ngươi, Giang Nham." Tần Tiêu nghẹn ngào nói.

"Cám ơn cái gì!"

Giang Nham lại nhìn phía phía trước, lúc này, hắn bắt đầu lộ ra hoang mang︰"Tần Tiêu, ngươi nói chúng ta nên đi nơi nào?"

Hiện tại ở thành phố có đầy nguy cơ, bọn hắn đã không có chỗ có thể đi, cung 4không có đường để chạy...

Ánh mắt Tần Tiêu rời khỏi người Giang Nham, khuôn mặt hắn tái nhợt hắn sâu nói với Giang Nham: "Giang Nham, đưa ta quay về nơi ta từng biến mất. . . Trong rừng rậm."

"Cái gì?" Giang Nham thiếu chút nữa lái xe lệch đường, "Vì cái gì phải đi về, khu rừng rậm kia rất quỷ dị? Hơn nữa ngươi cũng vừa mới trở về."

"Không, nhất định phải trở về." Chi dù thần thái mệt mỏi không chịu nổi, trong mắt Tần Tiêu vẫn tràn đầy kiên định, "Muốn giải trừ tất cả chỉ có trở về."

Trầm mặc một trận, Giang Nham mới nói: "Tần Tiêu, có thể cho ta biết đoạn thời gian ngươi biến mất, rốt cuộc phát sinh cái gì không?"

". . . . Ta nằm một tràng mộgn." Tần Tiêu thong thả trả lời, ánh mắt mê li, suy nghĩ về phương xa, "Một tràng mộng rất dài rất dài. . . Nơi đó có một người một mực chờ ta. . . Giang Nham, đưa ta trở về đi, trở về. . . ."

Giang Nham chú ý tới từ Tần Tiêu dùng là trở về, không phải đi, mà là trở về. . . Tựa như đó vốn là chỗ của hắn, chính là từ chỗ đó tới.

Giang Nham trầm mặc, lại đem ô tô quay đầu, khi lòng việc này thì, trong lòng hắn bỗng nhiên có chút trống vắng, tựa hồ lần đi này, Tần Tiêu liền thật sự sẽ không trở về nữa.

Nhưng hắn chỉ có thể tuyển chọn làm như thế, bởi vì đây là hy vọng của Tần Tiêu.

"Ngươi tưởng ta sẽ để ngươi thuận lợi trở về?"

Từ trong kính nhìn thấy tất cả sự việc con mắt sáng của Bích Nhan liền trợn lên, tức tối vung tay một chút, nàng chuẩn bị xuyên qua trong kính đến nơi của Tần Tiêu, tính toán ngăn cản hắn trở lại quỷ cốc.

Nhưng, ngay lúc nàng chuẩn bị hoá thân xuyên qua kính thì, một cỗ lực lượng cường đại đánh vào thân thể của nàng, nàng bất ngờ không kịp phòng vệ, bị đánh thật mạnh ngã trên mặt đất.

Thân thể giống như rời rạc giống như thống khổ, nàng ở trên mặt đất vùng vẫy đã lâu đều không thể đứng dậy, máu từ trong miệng nàng chảy ra, chảy một bãi trên mặt đất.

Bích Nhan nhìn đến bóng dáng màu đen đứng trước kính, nàng không dám tin lắc đầu: "Quỷ chủ. . . Vì cái gì? Ngài hiện tại không phải đang. . . Luyện dược sao . . ."

Xích Trụ xoay người lạnh lùng nhìn nàng: "Dược từ năm trăm năm trước khi Ngôn Hoa rời đi đã được luyện xong."

"Kia vì cái gì ngài. . . Ngài. . ." Bích Nhan trên mặt đất giãy dụa, không lâu sau, nàng hiểu được cái gì, ngơ ngác mà nhìn về phía Xích Trụ, "Nguyên lai. . . Những chuyện này đều là kế hoạch của ngài. . ."

Xích Trụ thu hồi ánh mắt đang nhìn Bích Nhan, đưa lưng về phía nàng mà nói︰"Trước ta thật là quá tín nhiệm ngươi, khi luyện dược thì đem toàn quyền phụ trách Quỷ cốc giao cho ngươi. Ta cứ tưởng đáp ứng yêu cầu của người mà hủy dung thì người sẽ cam tâm mà buông tha cho ta, sẽ không khó xử cho Ngôn Hoa, không nghĩ đến lại làm Ngôn Hoa bị chết thảm như vậy – này là sai lầm của ta."

Nước mắt của Bích Nhan chảy xuống ︰"Ngài phát hiện ra chuyện này khi nào?"

"—Sau khi Ngôn Hoa chết được một khoảng thời gian, ta loáng thoáng biết được một chút .

Nhưng mà khi Ngôn Hoa rời đi làm cho ta căm hận không thể bình tĩnh mà suy nghĩ. Thêm vào ngươi khi đó cứ ở bên người ta mà giật dây, cho biết Ngôn Hoa chính là lợi dụng ta, rồi vì sau khi khuôn mặt ta bị hủy dung nên Ngôn Hoa kô tiếp nhận được hủy hôn lễ mà rời đi, làm cho ta tin tưởng Ngôn Hoa thật sự lợi dụng ta, cho nên liền không có tỉ mỉ mà suy nghĩ. Nhưng sau này, khi Tần Tiêu xuất hiện, ta ý thức đến này chuyện này. . . . Nếu lúc đó Ngôn Hoa thật là bởi vì không tiếp nhận được ta mới rời khỏi, vậy khi chuyển thế (đầu thai), hắn vì cái gì mà muốn trở về đây?”

Việc đã đến nước này, Bích Nhan biết biện giải thì cũng vô dụng, nàng chính là yên lặng rơi lệ, thê lương nói: "Quỷ chủ, Bích Nhan chính là yêu ngài, như thế yêu ngài, so với Ngôn Hoa còn yêu ngài nhiều hơn . . ."

"Nhưng mà Bích Nhan, ta không yêu ngươi."

"Vậy vì cái gì lại tạo ra Bích Nhan . . . ."

". . . . Thực xin lỗi." Một câu xin lỗi này, Xích Trụ nói xong , không biết phải nói cái gì hơn. Ngay từ đầu là bởi vì muốn có người bồi (ở cùng), nhưng hắn không có nghĩ tới bản thân còn có thể yêu người khác, sẽ yêu một người nhiều như thế.

Một câu xin lỗi, làm cho Bích Nhan nghẹn ngào nức nở. Nàng rốt cuộc hiểu được, dù nàng có yêu thế nào, hắn cũng sẽ không yêu mình, bởi vì tất cả tình cảm của hắn đều dành cho người khác, đã muốn dành lại không được.

"Vậy, Quỷ chủ, ngài phải xử trí Bích Nhan như thế nào đây?" Bích Nhan quỳ rạp trên mặt đất, mở to đôi mắt đẫm lệ mà mơ hồ nhìn thân ảnh to lớn của người mà bản thân vẫn luôn khát khao có thể đi theo bấy lâu nay.

Xích Trụ thở dài một tiếng: "Bích Nhan, đem ngươi chế tạo ra, là lỗi lầm của ta. . . ."

Nghe được này câu này, Bích Nhan biết được kết cục của mình như thế nào, nhưng là chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất mà bất lực khóc lóc

"Bích Nhan, cuối cùng, ngươi muốn nói cái gì liền nói đi. . . "

Bích Nhan chính là khóc, sau đó nàng hiểu được khóc cũng không thay đổi được kết quả, nàng giãy dụa ngồi xuống, đối với Xích Trụ vươn tay: "Quỷ chủ, ngài có thể đến bên cạch Bích Nhan không? Bích Nhan cầu ngài. . . ."

Xích Trụ vô thanh (kô tiếng động) mà đi tới trước mặt nàng, cũng ngồi xổm xuống, cho nàng tỉ mỉ vuốt ve khuôn mặt xấu xí của mình.

"Quỷ chủ, ngài cấp Bích Nhan sinh mệnh, Bích Nhan khó có thể tự kềm chế mà yêu ngài, mà quyết định cả đời làm bạn ngài, trừ bỏ ngài ra, Bích Nhan thật sự cái gì cũng không dám xa cầu. Nhưng vì cái gì cuối cùng ngài lựa chọn người khác?" Bích Nhan thê lương mà nhìn Xích Trụ ngay trước mắt, nhưng mà hắn vẫnn không nói gì, nàng giác ngộ mà nhắm mắt lại, lại mở mắt ra, "Bích Nhan rất muốn nói hận ngươi. . . . Nhưng mà cuối cùng, Bích Nhan chỉ có thể

nói là, ta yêu người." (I luv U)

Bắt đầu từ chân, thân thể Bích Nhan giống như cát mà trôi mất, cuối cùng, còn lại chính là một đòan sa y trắng như tuyết, nàng cuối cùng chảy xuống một giọt lệ rơi trên mặt đất, cũng

hóa thành hư vô.

Xích Trụ vẫn ngồi xổm trên mặt đất, như là ngẩn người, không lâu sau, hắn vươn tay, dừng lại

ở miếng ngọc bị sa mầu bao trùm mà loáng thoáng phát ra ánh sang mỏnh manh.

Xích Trụ vươn tay, sa y có sinh mệnh mà tuột ra, miếng ngọc rốt cuộc hoàn tòan hiện ra ở trên không, nhưng khi tay của Xích Trụ đụng tới miếng ngọc, một đoàn ánh sang màu đỏ bao vây thân thể hắn.

Hồng quang từ từ thấm vào bên trong, Xích Trụ đứng lên, hướng cái gương có thể nhìn mọi thứ ở trần gian mà đi tới.

Hồng quang thắm vào bên trong, âm thanh trầm trầm của Xích Trụ vang vọng trong phòng.

"Kêu tên của ta đi, Ngôn Hoa, lần này, ta nhất định sẽ xuất hiện. . . Kêu tên ta. . ."

Giang Nham đem xe chạy tới con đường phía trước, từ đèn xe chiếu xuống đường, con đường mòn vẫn kéo dài, cuối cùng là được bao phủ bởi rừng cây u ám.

"Tần Tiêu, chúng ta thật sự phải vào sao?”

Cảnh sắc quỷ dị như vậy làm cho Giang Nhan bất an nuốt nuốt nước miếng, rồi âm thanh của hắn giống như bị đêm tối cắn nuốt mà nhỏ xuống, không có gì đáp lại.

Giang Nham chậm rãi xem Tần Tiêu đang ngồi phía sau, nhờ ánh đèn xe chiếu vào, hắn thấy được Tần Tiêu hé ra khuôn mặt không có sức sống mà ngủ.

"Tần Tiêu?"

Đầu tiên là táo bạo ráng gọi khẽ một tiếng, nhưng không được đáp lại, Giang Nham lập tức cởi dây an toàn, mở cửa xe chạy vào đỡ lấy Tần Tiêu đang nằm im, rồi mới dùng sức vẫy hắn.

"Tần Tiêu! Tần Tiêu! Ngươi tỉnh tỉnh, ngươi tỉnh tỉnh lại cho ta a, chúng ta tới rồi, ngươi không phải muốn tới nơi này sao? Ngươi phải tỉnh lại nói cho ta biết phải làm gì tiếp theo a, Tần Tiêu?!"

Không biết qua bao lâu, ngay lúc hy vọng của Giang Nham từng chút từng chút nhỏ dần, Tần Tiêu Rốt cuộc yếu ớt tỉnh lại, hắn cố sức mở ra đôi mắt, đôi mắt mê manh nhìn về phía Giang Nham, hắn gian nan mà lên tiếng hỏi: "Ta làm sao vậy ?"

Giang Nham nhìn hắn như vậy, tâm đau xót, kém xém chút nữa là nước mắt chảy xuống.

"Tần Tiêu, ngươi lại ngủ. . . Ngủ ngon an tĩnh, xém hù chết ta. . ."

"Thực xin lỗi . . . . ."

"Không cần hướng ta giải thích. . . Tần Tiêu, chúng ta tới rồi, ngươi xác định thật sự phải vào sao?"

"Tới rồi?" ánh mắt Tần Tiêu chậm rãi chuyển qua một bên, nhìn về phía rừng cây đang đắm chìm trong bóng tối , ánh mắt Giang Nham nhìn tràn ngập tìm cảnh phức tạp, "Giang Nham. . . Ta không nhúc nhích được. . . Ngươi cõng ta vào, được không?"

"Ân!" Giang Nham dùng sức gật đầu, "Chỉ cần ngươi thật sự không có việc gì, mặc kệ là ở đâu ta đều mang ngươi đi!"

Ánh mắt chuyển về, Tần Tiêu lộ ra một nụ cười yếu ớt.

"Giang Nham, ngươi thật là một. . . Bạn tốt. . . . Ngô. . . ."

Tần Tiêu còn chưa nói dứt lời, đột nhiên trong miệng trào ra một ngụm lớn máu tươi. Giang Nham thấy tình trạng đó, lại không biết làm sao, hắn giúp đỡ Tần Tiêu, lo lắng mà dùng ống tay áo vì Tần Tiêu lau đi máu ở khóe miệng.

"Tần Tiêu, ngươi thế nào ? Đừng dọa nạt ta a ."

Tần Tiêu nói không nên lời, hắn một mực nôn ra máu, giống như là muốn đem tất cả máu trong cơ thể mà phun ra.

"Tần Tiêu?!"

Thấy tình trạng của Tần Tiêu càng ngày càng nghiêm trọng, biết nếu còn phun máu ra như thế thì hắn nhất định sẽ chết, Giang Nham gấp đến độ sứt đầu mẻ tráng, ngẩng đầu nhìn bốn phía, hiện tại bọn hắn đang ở vùng ngoại ô, đừng nói là người , ngay cả quỷ cũng không thấy, hắn phải cầu cứu như thế nào đây?

"Tần Tiêu, ngươi nhất định phải ráng thêm a! Chúng ta đã tới rồi, ngươi không phải muốn vào bên trong sao? Ngươi nhất định phải chịu đựng a, ta, ta này liền mang ngươi đi vào."

Không chỉ quần áo của Tần Tiêu, ngay cả quần áo của Giang Nham cũng bị máu của Tầu Tiêu làm cho nhiễm hồng . Giang Nham nhìn Tần Tiêu thống khổ như thế, hốc mắt đều ở nóng lên, hắn nghĩ muốn đem Tần Tiêu cõng ở trên người mà dẫn hắn đi vào trong rừng rậm, nhưng Tần Tiêu lại nắm lấy áo hắn, mở miệng như muốn nói cái gì

"Tần Tiêu, ngươi muốn nói gì?"

Giang Nham nhẹ nhàng buông người Tần Tiêu, đem lỗ tai tiến gần tới miệng Tần Tiêu, muốn nghe tiếng hắn nói gì. . .

". . . Giang, nham. . . Ta có thể. . . Có thể thật sự chịu không nổi nữa. . . . Ngươi đi đến bên trong, kêu, gọi tên hắn. . . Xích Trụ. . . Hắn sẽ xuất hiện. . .. . Nếu. . . Ta khi đó thật sự không được, ngươi nhất định phải cho hắn biết. . . . Tần Tiêu, Tần Tiêu yêu hắn. . . ."

Trong lòng Giang Nham đột nhiên trầm xuống, nguyên bản bàn tay nắm áo hắn cũng buông lòng ra, Giang Nham ngơ ngác mà nhìn mặt Tần Tiêu, rồi mới vươn tay run rẩy đặt ở trước mũi Tần Tiêu, cuối cùng, hắn xác nhận một việc, đó chính là, Tần Tiêu hắn. . . . .

"Không."

Giang Nham khó có thể nhận mà lắc đầu. Hắn không tin bằng hữu của hắn liền thật sự như thế đi rồi, hắn không tin!

"Tần Tiêu! Tần Tiêu!"

Hắn phát cuồng kêu tên Tần Tiêu, cũng giống như trước mà lắc lư cơ thể Tần Tiêu, Giang Nham tưởng làm như vậy Tần Tiêu có thể tỉnh dậy lần thứ 2, nhưng lần này, Tần Tiêu lại không có mở mắt ra.

"Không. . . . Thế nào lại như vậy. . ."

Giang Nham ôm thân thể Tần Tiêu, ngẩng đầu bất lực mà nhìn bốn phía, sau đó, hắn thấy được trong bóng đêm ở sâu trong rừng rậm có một đường mòn.

Hắn nhớ tới, trước kia Tần Tiêu từng nói qua, Tần Tiêu nói hắn phải về đây, bởi vì chỗ này có người đang chờ hắn, hắn nhất định phải trở về. . . . . .

Giang Nham rưng rưng cõng thân thể Tần Tiêu, mang hắn đi trên con đường bọn họ đã từng đi qua.

Lần đầu tiên cùng Tần Tiêu tới đây, bọn họ ở cuối con đường thấy 1 ngõ rẽ, sau đó bọn hắn đi vào trong một thôn trang quỷ dị, tiếp theo bắt đầu lạc nhau. Khi hắn mang theo người lại đi tìm Tần Tiêu, rốt cuộc không thể tìm thấy ngõ rẽ mà họ đã từng đi qua, cũng tìm không thấy

Tần Tiêu. Hắn tựa như không khí mà biến mất, liền như thế không thấy .

Sau này Tần Tiêu trở về , sau khi biến mất 1 năm, dẫn theo một thân bí ẩn trở về , hắn nghĩ muốn hỏi cho rõ rang hết thảy, nhung lại không có dịp để hỏi, bởi vì tình trạng thân thể của Tần Tiêu không cho phép, cũng bởi vì bọn hắn không có nhiều thời gian cho lắm. . . . .

Mặc dù cái gì cũng không rõ ràng, nhưng là, hắn hiểu được một việc, trái tim Tần Tiêu đã bị mất đi, mất đi ở một địa phương không có đi, cũng không biết đã mất cho ai.

Khi Tần Tiêu nói về người kia, cái nơi kia, trong ánh mắt lấp lánh làm cho người ta khó có thể không chú ý.

Dù trải qua thống khổ như vậy, lại vẫn muốn trở về, có phải hay không, cho dù phải chết cũng muốn chết ở bên người kia ư?

Giang Nham cõng thân thể càng ngày càng lạnh của Tần Tiêu, yên lặng mà rơi lệ , lần mò đi vào sâu trong rừng, hắn không biết đi được bao lâu rồi, khi nhìn tới phía trước, tựa như trước kia đi tìm Tần Tiêu, không có đường đi, hắn dừng bước chậm rãi buông Tần Tiêu, để cho hắn nằm trên mặt đất.

Giang Nham thấy khuôn mặt an tĩnh của Tần Tiêu, lẩm bẩm nói: "Tần Tiêu, không có đường, chúng ta phải làm sao bây giờ? Tần Tiêu, ngươi tỉnh lại đây trả lời ta a. . ."

Tần Tiêu không có mở mắt ra, cũng không có trả lời, Giang Nham dùng ống tay áo lau đi lệ ở khó mắt, ngẩng đầu nhìn một mảnh đích rừng rậm tối đen, nhớ lại trước khi Tần Tiêu chết có lưu lại cho hắn một câu, hắn đối mặt với bóng tối trong rừng sâu, gọi tên một người ︰"Xích Trụ. . . ."

Một tiếng, âm thanh biến mất ở rừng rậm vực thẩm, am thanh hắn lại lớn hơn nữa, kêu lần thứ hai︰"Xích Trụ!"

"Người ở trong lời nói mau đi ra, đi ra gặp Tần Tiêu một lần, Xích Trụ --"

Ngay khi Giang Nham tuyệt vọng mà cuối đầu rơi lệ, trước mắt đột nhiên một mảnh ánh sáng, hắn kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn, một bóng người được một mảnh hồng quang bao vây từ

trong bóng tối sâu thẳm đi ra.

Khi người này xuất hiện bên cạnh họ, hồng quang biến thành màu trắng, không chói mắt mà sang ra, tựa như ánh sang dịu dàng. Giang Nham đang nhìn rõ diện mạo người này, liền ngây dại, sững sờ mà nhìn hắn, thậm chí đã quên bản thân đang ở nơi nào.

Người tới như là không nhìn tới Giang Nham, trong mắt có người nằm yên tỉnh trên mặt đất, Tần Tiêu, hắn nhẹ nhàng đem Tần Tiêu ôm vào lòng, nguyên bản ánh sáng bao quanh hắn cũng bao quanh luôn Tần Tiêu.

Thấy tình trạng đó, Giang Nham bình tĩnh lại, lập tức nói: "Ngươi chính là Xích Trụ đúng không?"

Nam nhân ôm lấy Tần Tiêu không ngó ngàng gì đến Giang Nham, chỉ im lặng mà cởi bỏ quần áo của Tần Tiêu, sau đó tay hắn rờ qua chỗ nào, những chỗ hư thối trên làn da của Tần Tiêu liền

khôi phục y như cũ.

Động tác này của nam nhân làm cho Giang Nham kinh nhạc mà há hốc mồm, mặc dù cảm thấy không thể tưởng tượng, nhưng thấy dung mạo kinh động tiên nhân, hắn lại cảm thấy đương

nhiên là được . . .

Chẳng lẽ, đây là Xích Trụ? Người mà làm cho Tần Tiêu ái mộ hay sao?

Không -- lấy cách thức xuất hiên này, dùng cái phương pháp trị vết thương trên người Tần Tiêu, hắn nhất định không phải nhân loại , vậy --

Giang Nham nhịn không được mà si ngốc nhìn nam nhân diện mạo tuyệt mỹ, khí chất xuất trần, tóc dài phiêu dật trước mặt, cảm thấy người này nhất định là vị thần trị vì ngọn núi này.

"Ngươi có thể cứu Tần Tiêu, đúng không? Ngươi nhất định phải cứu hắn, cầu ngươi nhất định phải cứu hắn!"

Sau khi Giang Nham thành khẩn nói, nam tử rốt cuộc đem ánh mắt dời về phía hắn, sau khi lặng yên bình tĩnh hỏi "Ngươi chính là bằng hữu của Tần Tiêu, Giang Nham?"

"Đúng vậy." Giang Nham gật gật đầu.

"Ta cám ơn ngươi."

"A?" Giang Nham không rõ hắn vì cái gì đột nhiên nói cám ơn.

"Tạ cám ơn ngươi cuối cùng không có bỏ Tần Tiêu, tạ cám ơn ngươi nguyện ý đem hắn đưa về bên cạnh ta. . ." Ánh mắt nam tử chuyển qua trên khuôn mặt Tần Tiêu, hắn vươn tay nhẹ nhàng phất một cái, vết máu bên môi khô cạn của Tần Tiêu nhất thời biến mất.

Ánh mắt nam tử nhìn Tần Tiêu rất nhu tình, cũng quá mức ôn nhu, khiến người khác nhìn thấy không khỏi đắm chìm trong cái tình cảm này, đã quên muốn nói cái gì

"Ngươi chính là Xích Trụ, đúng không, phải chứ?"

Nhìn nam tử trước mắt, nhìn hắn thâm tình ôm Tần Tiêu, nhìn Tần Tiêu nhắm lại hai mắt khuôn mặt an tường, hốc mắt Giang Nham đang phát nóng.

"Uh, ta chính là Xích Trụ." Xích Trụ nhẹ nhàng gật đầu.

"Tần Tiêu bảo ta chuyển cho ngươi một câu hói . . ." Nhìn bọn họ ở trước mắt, Giang Nham chuyển thuật câu nói cuối cùng Tần Tiêu nói với hắn, "Hắn bảo ta cho ngươi biết, Tần Tiêu yêu ngươi, hắn yêu ngươi . . ."

Xích Trụ không nói gì, chăm chú nhìn người giống như đang ngủ không muốn tỉnh lại, tay hắn vung lên, quần áo nguyên bản bị nhiễm máu của Tần Tiêu trở nên sạch sẽ, Tần Tiêu hiện tại nhìn qua thật sự giống như đang ngủ.

Xích Trụ không có thu tay lại, một bàn tay của hắn chuyển qua bên môi Tần Tiêu, đúng lúc Giang Nham tò mò hắn muốn làm cái gì thì, hắn mới nhìn đến trong tay Xích Trụ nắm một viên thuốc màu lục, Xích Trụ đem này viên thuốc này bỏ vào trong miệng Tần Tiêu.

Sau khi viên thuốc này vào miệng Tần Tiêu thì ánh sáng màu lục bắt đầu xuyên qua thân hắn phát ra ngoài, rồi theo bàn tay của Xích Trụ đi xuống, viên thuốc cũng tiến vào thân thể Tần Tiêu, khi tới bụng thì, liền tan ra nhanh chóng biến mất. Giang Nham nhìn mặt Tần Tiêu, phát hiện sắc mặt của hắn dần dần trở nên hồng nhuận, ngực cũng bắt đầu phập phồng nhẹ nhàng. . .

"Tần Tiêu? !"

Thấy đến việc này, Giang Nham nhất thời kinh hỉ hỗn loạn, hắn thiếu chút nhịn không được chạy qua ôm Tần Tiêu rồi mới gọi hắn dậy.

"Hư!"

Xích Trụ tựa hồ biết ý đồ của hắn, hắn đưa ngón tay đặt ở trên môi, làm ra một động tác cấm thanh, rồi mới nhẹ nhàng ôm lấy Tần Tiêu đứng lên.

"Giang Nham, Tần Tiêu đã vô sự, hắn mệt chết đi, liền để hắn hảo hảo ngủ một hồi đi. Ngươi có thể yên tâm đi trở về. Sau kgi ngươi rời khỏi chỗ này thì sẽ không nhớ gì nữa, không nhớ được tất cả chuyện phát sinh ở đây, cũng không nhớ được có Tần Tiêu trên đời. . . Trở về đi, Giang Nham. . ."

Tiếng nói trầm thấp thong của Xích Trụ dẫn một cỗ ma lực, mắt của Giang Nham dần dần trở nên mê li, hắn giống như bị thôi miên ngơ ngác ở lại tại chỗ, cứ như thế nhìn Xích Trụ ôm Tần Tiêu rời khỏi.©

Khi Xích Trụ rời khỏi nơi đây thì, Giang Nham mới giống như con rối gỗ đi ra rừng rậm, ngồi trở lại xe của mình

Cửa xe của hắn bị đóng lại, Giang Nham mới như trong mộng tỉnh lại, hắn đầu tiên là hoang mang nhìn nhìn bốn phía, rồi mới không hiểu tại sao sờ sờ đầu mình, kỳ quái tự lẩm bẩm: "Quái, ta đến chỗ này làm gì? Chẳng lẽ ta ngủ trên đường đi phỏng vấn? Ân, có lẽ là quá mệt mỏi, quên đi, trở về thôi.

Giang Nham lái xe quay đầu rời khỏi, không lâu sau, hắn tắt đi đèn xe. Giờ phút này đã không cần mở đèn xe, bởi vì trong tầng mây phía trước, ánh mặt trời đã xuyên qua mây làm sáng cả thế giới này.

Tần Tiêu một mực tiến về phía trước trong bóng đêm, hắn không biết chính mình đi bao lâu, hắn cứ tiến về phía trước như thế, mãi cho đến nhìn thấy thân ảnh một người.

Nhìn thân ảnh đứng thẳng đưa lưng về phía mình nhìn về phía trước, Tần Tiêu vẫn không có nói chuyện, chỉ là im lặng nhìn hắn chằm chằm.

Người này so với hắn còn lùn hơn, lại có được mái tóc dài hơn hắn nhiều, mặc dù người này vẫn không nói gì, nhưng Tần Tiêu biết, hắn sớm biết mình đến.

Sau đó, người đưa lưng về phía hắn chậm rãi xoay người lại, Tần Tiêu thấy được một gương mặt hắn nhìn qua vài lần trong mộng -- là người đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, nhưng lại cảm thấy khoảng cách rất xa, Ngôn Hoa.

"Ngươi từ lúc nào phát hiện sự tồn tại của ta?"

Sau khi đối mặt Tần Tiêu hậu, Ngôn Hoa mặt không có biểu tình im lặng lên tiếng nói.

Tần Tiêu cúi đầu suy nghĩ một lúc, mới trả lời: "Nếu chúng ta thật là cùng một người, vì cái gì ta hoàn toàn không có cảm giác ngươi tồn tại? Cho dù được Xích Trụ giúp đỡ nhìn lại quá khứ của các ngươi, cho dù Bích Nhan ép buộc ta thừa nhận tất cả chuyện trước khi ngươi chết, trừ bỏ bị nhiễm tình cảm tuyệt vọng thống khổ cùng sâu sắc của ngươi, ta vẫn như cũ cảm thấy, ta với ngươi, không phải cùng một người. . . Mới bắt đầu thì phán đoán của ta là thật chính xác, bất quá bị rất nhiều chuyện mê hãm lại bắt đầu hoài nghi việc này, sau này ta thậm chí hy vọng mình thật sự chính là ngươi, nhưng kỳ thật. . ." Tần Tiêu bi thống lắc đầu, "Ta không phải ngươi, không phải Ngôn Hoa chuyển thế. . . Mà ta sở dĩ mơ thấy chuyện của Ngôn Hoa, rất có có thể là một người khác động tay vào, khiến ta lầm tưởng mình là Ngôn Hoa. . . ."

Ai thương của Tần Tiêu được người đối diện xem hết trong mắt, nguyên bản hai mắt đã sâu xa lại thâm trầm hơn, hắn tựa hồ than thở một tiếng.

". . . Từng vì xông vào quỷ cốc, ta học qua một ít pháp thuật. Năm trăm năm trước, ta không cam lòng chết đi như thế, ta không tin Xích Trụ thật sự không đến cứu ta. . . Vì thế ngay trước lúc thân thể bị tiêu huỷ, ta dùng hết pháp lực toàn thân bảo hộ nguyên thần. Nhưng mà pháp thuật của ta không có cao thâm đến trình độ có thể hoàn toàn bảo trụ ba hồn bảy vía, chỉ là bảo hộ lại một hồn hai phách, trở thành một cái tồn tại đan xen giữa sống chết, trống rỗng hư không. Liền giống như là ở bụi bậm bay trong không khí, không có ai có thể phát hiện để ý nó, mà nó cũng không có một tia năng lực có thể lay động sự việc gì. Ta như vậy không tiến vào quỷ cốc được, cho dù là Xích Trụ cũng không phát hiện ta, ta cứ như vậy không biết làm sao vẫn trôi giạt trong không gian hư ảo, vẫn không chịu bỏ cuộc hy vọng tìm được một biện pháp tiến vào quỷ cốc . . ." "Ngày đó, khi ta tiếp tục trôi dạt trong hư không thì, một người xuất hiện khiến ta chấn kinh. . . Người nọ là ngươi, Tần Tiêu. Ta bị ngươi cường liệt hấp dẫn, tất cả trên người ngươi khiến ta cảm thấy vô cùng quen thuộc, bất luận là hơi thở hay sinh mệnh, chúng ta đều cực kì tương tự, không, căn bản là như nhau. Một chốc ta thấy được ngươi tựa hồ như bắt được ánh sáng cuối cùng, ta một mực đi theo ngươi, dần dần đích ta hiểu được một sự kiện -- Tần Tiêu, ngươi vừa mới nói ngươi không phải chuyển thế của ta, kỳ thật ngươi sai, ngươi xác thực là Ngôn Hoa chuyển thế. Chỉ bất quá, Ngôn Hoa bị phân thành hai bộ phận, một bộ phận chuyển thế đầu thai một bộ phận khác hoá thành u hồn trôi giạt trên trời. Cho nên ngươi đích xác chính là Ngôn Hoa, nhưng thiếu mất một bộ phận. Ngươi như vậy, khiến ta nhìn thấy hy vọng . . ."

"Cho nên ngươi gọi điện thoại cho ta, bảo ta tiến đến chỗ Xích Trụ chỗ, trong rừng rậm . . ." Tần Tiêu rốt cuộc đã biết cuộc điện thoại quỷ dị gọi đến lần đó là kiệt tác của ai.

"Không, ta đã nói ta không có năng lực đụng đến sự vật trên thế gian." Ngôn Hoa lắc đầu.

"Đó là vì cái gì. . . . . ."

Ngôn Hoa đối hắn giải thích: "Ta mặc dù không thể đụng đến sự vật trên thế gian, nhưng bởi vì chúng ta là cùng một người, ta có thể đụng đến suy nghĩ của ngươi, khiến ngươi sinh ra ảo giác. Cuộc điện thoại kia, bất quá là ta khiến ngươi nằm mộ tràng mộng."

"Vậy, ảnh quỷ xuất hiện trong căn phòng cũng chính là ngươi làm?"

"Không, không phải ta. Đó là Bích Nhan lưu lại, bởi vì tất cả trong căn phòng đều là nàng tự bố trí, tất cả bên trong đều có ý niệm cường liệt của nàng, phàm là người không phải nàng hay Xích Trụ tiến vào, đều sẽ nhìn đến ảo ảnh khủng bố."

Tần Tiêu im lặng nhìn kỹ Ngôn Hoa gương mặt bình tĩnh của Ngôn Hoa, bởi vì tràn đầy thể nghiệm, hắn có thể hiểu được tất cả lúc trước Ngôn Hoa phải chịu so với mình còn xa hơn gấp vạn lần.

"Mà Ngôn Hoa, khi ở trong căn phòng đó, ngươi không sợ sao?"

"Ta không sợ." Ngôn Hoa lộ ra một mỉm cười,trong tươi cười chứa hạnh phúc thật sâu, làm cho người ta lâm vào bị động, "Bởi vì tưởng tượng đến tương lai ta trở thành vợ của Xích Trụ, ta liền quên đi sợ hãi, ta chỉ cao hứng. . . "

Tình yêu của Ngôn Hoa với Xích Trụ, ngay tại trong tươi cười thản nhiên như thế biểu lộ không nghi ngờ, Tần Tiêu hiểu được, giữa Ngôn Hoa cùng Xích Trụ không có chỗ cho người khác sống, quả nhiên như dự đoán của hắn, hắn là một người dư thừa.

"Ngôn Hoa. . . ." Thanh âm Tần Tiêu trở nên trầm thấp, hắn đang cố gắng áp lực khổ sở và chua xót trong lòng, "Tiếp theo ngươi muốn làm thế nào?"

Tần Tiêu không có ngẩng đầu, hắn một mực chờ Ngôn Hoa trả lời, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt khẩn cầu của Ngôn Hoa trên người của mình, ánh mắt khiến hắn thống khổ không chịu nổi.

"Tần Tiêu. . . Tần Tiêu. . . Ngươi có thể hiểu được đúng không, ta có thế yêu Xích Trụ, ta cái gì đều không có , ta chỉ có Xích Trụ mà thôi. Ta cô độc lâu như thế cũng chỉ vì muốn trở lại bên cạnh Xích Trụ mà thôi, Tần Tiêu, chúng ta giao hoán linh hồn đi? Ta trở lại bên cạnh Xích Trụ, sau khi ta trở về hoàn toàn có năng lực đem linh hồn ngươi đưa vào thân thể người khác, ngươi còn có bạn tốt, còn có rất nhiều rất nhiều người thân, ngươi có thể ở cùng một chỗ với bọn hắn . . Mà ta, chỉ chỉ có Xích Trụ mà thôi. . ."

Tần Tiêu yên lặng ngẩng đầu ngóng nhìn Ngôn Hoa, rất lâu sau, hắn hỏi: "Ngươi đã có biện pháp trao đổi linh hồn với ta, vì cái gì từ lúc đầu ngươi không làm như thế rồi trở về tìm Xích Trụ? Ngược lại chỉ dùng biện pháp phiền toát như vậy để ta tiến vào, một mực ở một bên nhìn trộm, là đang chờ đợi cái gì?"

Ngôn Hoa không nói gì, Tần Tiêu lại hùng hộ doạ người tiếp tục chất vấn nói: "Là bởi vì ngươi lo lắng Bích Nhan sẽ lại hại ngươi, là bởi vì ngươi sợ Xích Trụ vì ngươi huỷ hôn mà oán hận giết chết ngươi, cho nên ngươi liền để ta làm ma chết thay, trước thử xem Xích Trụ còn để ý tới ngươi không, đúng không?"

Ngôn Hoa bi thương che mặt, phát ra tiếng khóc: "Xin thứ lỗi, Tần Tiêu, ta biết chính mình làm như thế thực đê tiện, nhưng ta thật sự không muốn chết một lần nữa, trải qua chuyện như vậy một lần nữa, ta thật sự sẽ hồn phi phách tán, ta thật sự sẽ triệt để biến mất, ta thật sự phải sợ, phải sợ. . ."

Tần Tiêu nhìn Ngôn Hoa cơ hồ rút lại một đống, trong mắt bất tri bất giác chứa đầy nước mắt. Vóc dáng Ngôn Hoa thật nhỏ, thoạt nhìn là nhu nhược, khiến lòng người sinh thương tiếc, hơn nữa năm trăm năm nay không bị phát hiện, không được tiếp nhận chịu cô đơn trôi giạt trong thế gian, hắn khẳng định trở nên yếu ớt lại. Tần Tiêu biết hắn không hận được người lợi dụng mình như vậy, càng không ghen tỵ được tình yêu sâu nặng của Xích Trụ đối với hắn, chỉ vì hắn chính là một người đáng thương.

Nhưng mà chính mình sao lại không bi ai đáng thương đây? Đến cuối cùng mới phát hiện, hắn chính là một người dư thừa, cho dù đã yêu, tình yêu này, lại nên đi nơi nào?

Tần Tiêu suy nghĩ thật lâu thật lâu, rốt cuộc, hắn hạ quyết tâm, hắn nói với Ngôn Hoa: "Ta đáp ứng -- với ngươi trao đổi linh hồn. Nếu ngươi thật sự có thể khiến ta trở lại thế giới nguyên bản của ta, vậy, ngươi có thể đánh tan tất cả ký ức của ta ở chỗ này không?"

Ngôn Hoa nhìn Tần Tiêu, thấy được biểu tình làm việc nghĩa không chùn bước của hắn.

Ngôn Hoa hàm (chứa) lệ gật gật đầu với hắn, nước mắt theo gương mặt chảy xuống, nhưng, Tần Tiêu chưa có nói xong, hắn nhìn mắt Ngôn Hoa, dùng tư thế cầu xin nói với hắn: "Ngôn Hoa, ta cũng cầu ngươi một chuyện, cho ta thời gian một buổi tối nữa . . ."

Ngôn Hoa đã quên rơi lệ, ngơ ngác nhìn Tần Tiêu. . .

Tần Tiêu chậm rãi nhắm hai mắt, khổ sở nói: "Chỉ một buổi tối. . . Một buổi tối, một buổi tối cuối cùng để ta ở bên cạnh Xích Trụ. . ."

Tần Tiêu nằm ở trên giường, có chút say mê mờ mịt nhìn tấm lụa trắng đầu giường, thân thể như bồng bềnh trên tầng mây không giống thật, duy nhất rõ ràng đó là Xích Trụ một chút một chút ở lại bên người mình, nụ hôn thật nóng bỏng.

Từ cần cổ đến trước ngực, đến bụng rồi đi xuống tiếp theo, nơi tư mật cả chính mình cũng chưa từng tử tế xem qua, đều không hề giữa lại hiện ra trước mắt Xích Trụ, bị hắn dùng môi lưỡi một lần lại một lần hôn xuống, đến khi có một trận đau đớn tê dại ở chỗ đó, khi hắn rời khỏi, nóng cháy liền theo một khắc hắn dừng lại từ từ tán ra, chậm rãi chảy xuôi đến toàn thân, chồng chất thành biển.

"Ngô. . . . . ."

Ngón tay của Xích Trụ tiến vào cái động nhỏ ở thân dưới hắn, rung động từ vật lạ xâm lấn khiến thân thể hắn không kìm được run lên..

"Thực khó chịu?"

Tay kia của Xích Trụ thì nhẹ nhàng ở trên khuôn mặt hắn an ủi, ngón tay xâm lấn dừng lại, thanh âm dò hỏi nghe thấy vô cùng thương tiếc.

"Không." Tần Tiêu lắc đầu, "Chính là có chút bị doạ nạt . . Đừng có ngừng, Xích Trụ. . . Ta muốn ngươi. . ."

Tần Tiêu chấp nhất như thế mà Xích Trụ tựa hồ cũng đã bị dục hỏa đốt người, thế là ngón tay đã vào được một nửa kia lại xâm nhập vào thích, vì sự tiến nhập của mình mà tiến hành thêm một bước mở rộng.

Ngón tay của Xích Trụ một mực thăm dò tại thân dưới của mình, Tần Tiêu bất đắc dĩ tử tế cảm thụ, hắn có thể cảm thụ mỗi một nơi mà ngón tay của Xích Trụ trải qua, rồi mới đến kích thích cường liệt truyền đến, khát cầu như thế, ngay cả niêm mạc (da) ở nơi đó cũng tham lam hút lấy ngón tay Xích Trụ.

Tần Tiêu cảm thấy hai má phát nóng, cuối cùng cảm thấy có chút không dám đối mặt, thế là dùng hai bàn tay bưng kín mặt ──

"A? ! Từ từ, nơi đó ── không cần ──"

Ngón tay của Xích Trụ tới địa phương nào rồi? Dòng điện cường liệt nhanh chóng lưu chuyển toàn thân, nguyên bản tiểu phúc (penis) chính là bị vuốt ve đến e thẹn ngẩng đầu rất nhanh liền ngẩng lên cao thêm một chút, thiếu một chút liền nhịn không được bộc phát ra, chứng kiến trận này có bao nhiêu cường liệt.

"Chính là chỗ này?"

Nhượng khi Tần Tiêu cảm thấy thẹn đến không có chỗ nào để chui thì người đó là phát ra một tiếng cười trầm thấp, tựa hồ muốn cho Tần Tiêu càng thêm xấu hổ, hắn đưa tay vào sâu hơn một chút, tay kia thì cũng không cam tịch mịch để lên tiểu phúc đã cương cứng của Tần Tiêu.

Từ một khắc Xích Trụ nắm trọn toàn bộ tiểu phúc của hắn, phản ứng của hắn không ngoài Xích Trụ dự đoán, Tần Tiêu nghĩ đến đó cảm thấy thẹn muốn tránh ra, nhưng hắn kiên trì muốn Xích Trụ làm với mình, cho dù xấu hổ thế nào đi nữa, cũng vẫn muốn tiếp.

Xích Trụ kéo dài vuốt ve thân thể của hắn, hai chỗ mẫn cảm cực độ bị hắn vuốt ve đùa giỡn, Tần Tiêu không có kinh nghiệm gì chẳng bao lâu liền mất hết khí lực, như hoàn toàn nằm trong tay Xích Trụ, toàn thân nhũn ra nằm trong lòng Xích Trụ.

Tại ánh mắt nhiễm sương mù không thấy được cái gì rõ ràng của hắn, Xích Trụ đem dung dịch màu trắng hắn ra dính ở trên tay mình đưa tới bên môi vươn đầu lưỡi ra liếm, tựa như đang nếm mỹ vị trên thế gian, lông mi dài liễm liềm, đôi mắt lưu chuyển ánh sáng nhàn nhạt, ở giữa đôi môi cánh hoa màu hồng phấn, chiếc lưỡi như con rắn trơn trượt chuyển động ở những ngòn tay trắng như ngọc, nhẹ nhàng liếm đi dịch thể màu trắng dính trên đầu ngón tay, cảnh này nhìn qua thật dâm mĩ, nhưng lại đẹp đến khiến người ta rung động.

Tần Tiêu si ngốc nhìn, khi đôi mắt đặc biệt có thâm ý của Xích Trụ đối diện hai mắt của mình thì, mặt của hắn so với trước còn nóng hơn, ngón tay của Xích Trụ vẫn đan ở trong thân thể hắn lại đùa bỡn một chút.

"Chỗ này của Tần Tiêu, đã trở nên thực nóng thực nhu nhuyễn (mềm). . ." Xích Trụ nâng người lên, ở bên tai Tần Tiêu phun ra hơi thở nóng bỏng, khiến mặt hắn nóng lên như lửa, gần như sắp thiêu cháy, "Ta có thể vào sao?"

Tần Tiêu cả cổ đều đỏ không có nói chuyện, chính là khi Xích Trụ chỉ tay thì, yên lặng mà đem hai đùi của mình mở ra . . .

Cử động này của hắn khiến đôi mắt Xích Trụ lại càng trở nên thâm thuý, một bàn tay đặt lên gương mặt nóng bỏng của Xích Trụ, Xích Trụ hung hăng hôn hắn, tham lam cắn nuốt nước bọt trong miệng hắn, nụ hôn cường liệt giống như muốn dùng sức nuốt đi linh hồn của hắn, giống như muốn đem sinh mệnh của mình hoà với sinh mệnh hắn và tình yêu thâm sâu của hắn giao cho Tần Tiêu hết.

Tần Tiêu bị hắn hôn đến toàn thân vô lực, chỉ có thể mềm nhũn nằm trong cổ tay hắn, trong não mặc dù trống rỗng, nhưng mà có thể rõ ràng ý thức đến Xích Trụ đang tiến vào mình.

Mang theo một tia đau đớn, mang theo sự khó chịu vì bị xâm lấn, Tần Tiêu chờ mong, cũng cảm thụ được ── một khắc này khiến hắn vui buồn lẫn lộn.

Khi Xích Trụ cuối cùng hoàn toàn tiến vào người hắn thì, Tần Tiêu dùng sức ôm lấy hắn, mặt tựa vào trước ngực hắn dùng sức hô hấp. Xích Trụ tưởng hắn đau, không dám làm tiếp, nhưng không ngừng hôn lên mặt hắn, an ủi hắn, chờ đợi.

Khi hô hấp của Tần Tiêu trở nên vững vàng một ít thì, hắn thấp khóc đối Xích Trụ nói: "Xích Trụ, gọi tên ta, gọi ta Tần Tiêu, gọi ta. . ."

Xích Trụ hôn lên trán hắn, ôn tình nỉ non: "Tần Tiêu. . . Tần Tiêu. . . Ta yêu ngươi. . ."

Tần Tiêu nhắm mắt lại, toàn thân toàn tâm cảm thụ tiếng yêu của hắn, một khắc này, hắn mới chân chính có được nam nhân này.

Đêm, còn thực dài, ở một đêm này, Tần Tiêu ngừng không được, cũng không muốn phải ngừng không ngừng chảy nươc mắt xuống, trong mắt hắn hàm chứa lệ, giống như dã thú cầu xin Xích Trụ.

Chỉ vì chỉ có một đêm này, hắn mới có thể có Xích Trụ, chỉ vì chỉ có một đêm này.

Bọn họ điên cuồng giao triền, một lần lại một lần xác nhận đối phương, ở Tần Tiêu cuối cùng mệt mỏi đến mức hôn mê thì, hắn ở bên tai Xích Trụ, nhẹ giọng nỉ non: "Xích Trụ, ta yêu ngươi, Tần Tiêu yêu ngươi. . ."

Nhẹ nhàng nói nhỏ, khắc sâu trầm trọng như thế, dưới ánh nến trong phòng, giống như cát nhỏ, lẳng lặng chảy xuôi.

Đêm thứ hai

Xích Trụ mặc trang phục tân lang đi đến chỗ tân nương ngồi ở bên giường, đội khăn thật dài.

Xích Trụ ngồi ở phía sau tân nương, sau khi tử tế nhìn một thân mặc trang phục tân nương của hắn, môi nhịn không được hơi hơi giương lên, nở nụ cười thoả mãn hạnh phúc.

Cuối cùng, hắn vươn tay vén khăn voan lên, quyến luyến nhìn mặt tân nương. Mặt tân nương không có biểu tình, mắt không biết nhìn phía nơi nào, tựa hồ không biết hắn đến.

Xích Trụ không cam lòng bị lờ cầm lấy cằm của hắn, khiến mặt của hắn đối mặt mình, khi ánh mắt tân nương dừng ở trên người mình thì, hắn nhìn đến vẫn là hai mắt không có một gợn sóng.

Xích Trụ đau lòng nâng mặt hắn lên, ở trên trán hắn hạ xuống một nụ hôn, rồi mới hỏi: "Thành vợ của ta, ngươi không vui vẻ sao, Tần Tiêu?"

Mắt của tân nương bỗng dưng trợn to, hắn ngơ ngác nhìn Xích Trụ, không biết qua bao lâu, trong mắt tân nương chảy xuống nước mắt trong suốt.

"Vì cái gì ngươi kêu chính là Tần Tiêu?"

Xích Trụ nâng mặt hắn lên, thật sự kiên định nói với hắn: "Mỗi lần ta gọi ngươi Ngôn Hoa ngươi liền khóc. Dần dần ta cuối cùng hiểu được, cho dù ngươi là Ngôn Hoa chuyển thế, cho dù ngươi thật sự nhớ tới hết thảy, nhưng ngươi hiện tại ngươi có những ký ức và kinh nghiệm không giống Ngôn Hoa, gọi ngươi là Ngôn Hoa sẽ hoàn toàn phủ nhận một phần khác của ngươi. Cho nên ngươi mới bi thương như thế, cho nên ta quyết định gọi ngươi Tần Tiêu, bởi vì ta không muốn ngươi khóc nữa, bởi vì bất luận là Ngôn Hoa hay Tần Tiêu, các ngươi đều là một cộng đồng, đều là người ta yêu không mong làm hại."

Tân nương chặt chẽ ôm lấy Xích Trụ, hắn không nói gì, vì hắn đã vô ngữ, Xích Trụ chỉ im lặng ôm hắn, mặc hắn khóc.

Đêm này, chính là vĩnh cửu.

Lúc tân nương nhắm hai mắt lại, trong não hắn xuất hiện một người quỳ rạp trên mặt đất bi ai mà khóc đến nghẹn ngào. Xích Trụ cuối cùng tuyển chọn chính là Tần Tiêu, không phải Ngôn Hoa, là Tần Tiêu. . . Mặc kệ hắn nói cái gì, từ khi hắn gọi Tần Tiêu thì, Ngôn Hoa bị phủ định

Tân nương đang khóc, vì chính mình mà khóc, cũng vì Ngôn Hoa mà khóc.

Đêm qua thật lâu, Tần Tiêu đã triệt để giác ngộ nhìn Ngôn Hoa đi về phía mình, người nhìn như ngủ say ở bên cạnh hắn, Xích Trụ chính là chặt chẽ ôm lấy hắn, tựa như đang ôm bảo vật trân quý nhất.

Tần Tiêu bi thương nhìn một màn này, cũng nhìn Ngôn Hoa tiến tới thân mình, ngay tại hắn tưởng hết thảy đều đã thành kết cục đã định thì, Ngôn Hoa liền bị bắn ra khỏi thân mình.

"Vì cái gì?! "Ngôn Hoa khó có thể nhận tất cả chuyện này, hắn không cam lòng tiến nhập tiếp, nhưng được đến kết quả là một lần lại một lần bị bắn ra

"Vì cái gì! Vì cái gì! Vì cái gì! Không nên là như vậy, không có khả năng!

Ngôn Hoa không thể tiếp cần Tần Tiêu liền không ngừng lặp lại chuyện tình giống nhau, đồng dạng không rõ vì cái gì Tần Tiêu ai thương nhìn Ngôn Hoa gần như phát cuồng.

Không biết qua bao lâu, Tần Tiêu bị một cỗ lực lượng cường đại kéo thân, chờ hắn mở mắt ra thì, Xích Trụ đang mỉm cười ngóng nhìn hắn.

Hắn hỏi Xích Trụ, phải làm sao mới có thể để linh hồn của mình trao đổi với một linh hồn khác, cũng chính là để linh hồn khác giữ lấy thân thể của mình.

Xích Trụ mặc dù kinh ngạc hắn vì sao lại hỏi như thế, nhưng vẫn cho hắn biết, linh hồn của hắn không có khả năng trao đổi với linh hồn khác. Bởi vì khi Giang Nham đưa hắn trở về, Xích Trụ đã cho hắn ăn vào viên thuốc có thể khiến hắn biến thành giống như Xích Trụ, loại thuốc thần kỳ này có pháp lực của Xích Trụ dồn vào và thực vật kỳ dị chỉ sinh trưởng ở quỷ cốc, ăn vào chẳng những khiến hắn có sinh mệnh vĩnh hằng, cũng có thể bảo hộ hắn không bị tổn thương gì, chính là trao đổi linh hồn.

Nghe được việc này, Tần Tiêu đã quên đi phản ứng, hắn chỉ chú ý tới gương mặt lâm vào tuyệt vọng của Ngôn Hoa.

Rồi mới, ở ngày hôm sau, khi khăn voan được lấy ra, khi Xích Trụ kêu chính là Tần Tiêu thì, Ngôn Hoa triệt để hoá băng. Không biết là cảm nhận được sự thống khổ đến mức thế giới sắp bị chuỷ diệt của Ngôn Hoa, hay bởi vì Xích Trụ đến cuối cùng tuyển chọn mình mà cực vui mừng, Tần Tiêu cũng theo Ngôn Hoa cùng nhau khóc rống

Ngay tại trong cơn khóc tuyệt vọng, Ngôn Hoa ở trong não Tần Tiêu dần dần biến mất, cuối cùng không thấy , hắn rốt cuộc không có xuất hiện nữa. Chỉ có tiếng khóc tuyệt vọng bi thống cuối cùng mà hắn lưu lại, vẫn, vẫn dừng lại ở trong lòng hắn, khiến mỗi lần hắn nghĩ đến, cũng không ngừng được lã chã rơi lệ.

Không biết qua bao lâu, Tần Tiêu hỏi Xích Trụ, cái dạng u hồn gì hắn không nhìn thấy được. Xích Trụ mím môi cười, nói, không có khả năng có u hồn hắn nhìn không thấy

Chính là. . . Chính là. . . Có thể thật sự có thứ ngươi không thấy được. . .

Câu đó của Tần Tiêu lặp đi lặp lại, nhưng không nói ra được, dù thế, Xích Trụ có thể hiểu được ý tứ của hắn.

Chỉ có một thứ mà ta nhìn không được. Xích Trụ cho hắn biết như thế. Đó là tư tưởng của người khác.

Tư tưởng? Tần Tiêu khó hiểu.

Đúng, tư tưởng kỳ thật cũng là một loại hồn phách, nhưng là một loại hư ả, có thể nói là không phải thật, là bởi vì ngườ ta tự hỏi quá độ mà phân liệt ra. Hắn tồn tại, cũng không tồn tại, chỉ có người sáng tạo ra hắn có thể nhìn thấy còn những người khác đều không được.

Nghe xong, Tần Tiêu có chút hiểu ra, hắn suy nghĩ, có phải từng có một đoạn thời gian hắn cực độ muốn phủ nhận chính mình là Ngôn Hoa hay không, cho nên mới hội sáng tạo ra ảo giác về Ngôn Hoa? Cho nên, liền ngay cả Xích Trụ đều phát hiện không được, chỉ có hắn có thể thấy Ngôn Hoa. Nhưng mà, dưới đáy lòng có một đạo thanh âm yếu ớt nói cho hắn biết.

Ngôn Hoa cũng có thể thật sự từng tồn tại, vậy không phải ảo giác của hắn, cũng không phải ảo tưởng hắn sáng tạo, Ngôn Hoa thật sự từng tồn tại, bởi vì tiếng khóc cuối cùng hắn lưu lại, còn quay về ở trong não, khiến hắn cảm nhận được đau khổ tuyệt vọng. . .

Ngôn Hoa tồn tại hay không thật làm cho hắn rất mê muội, nhưng, có một việc hắn rất rõ ràng, Xích Trụ yêu hắn chính là xây dựng trên việc Ngôn Hoa chuyển thế.

Nhưng, hiện tại mỗi khi hắn nghĩ đến chuyện này, cũng không còn thống khổ như vậy, bởi vì ít nhất, hắn còn có thể ở lại bên cạnh Xích Trụ, vĩnh viễn ở lại bên cạnh hắn, làm bạn với hắn, vợ của hắn.

Thê tử của Quỷ Vương Xích Trụ.

Quỷ thê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.