I'm Falling In Love

Chương 4




Ba ngày sau, tập đoàn Trung Đỉnh tổ chức một bữa tiệc—— tiệc hơ khô thẻ tre 《 Trộm Ảnh 2》.

Nếu yến hội năm trước dùng sự hòa thuận ấm áp để hình dung, năm nay chính là phi thường náo nhiệt. Trên trăm hãng truyền thông hỗn loạn trước cửa khách sạn nơi tổ chức hoạt động, mỗi lần có một diễn viên đến, đều gợi lên một trận ồn ào.

"Hạ Dương Trác, Hạ Dương Trác đến đây." Một đám phóng viên giơ mic lên vọt tới.

"Nghe nói vai diễn lần này rất có tính khiêu chiến, trong quá trình quay phim có gặp phải khó khăn gì không?"

"Hai đại ảnh đế làm lá cây cho anh, anh có cảm thấy áp lực hay không?"

"..."

Hạ Dương Trác bưng lên bộ mặt than do đích thân chưởng môn dạy dỗ, cực độ thích hợp ứng phó tình huống như vậy, trực tiếp "Cám ơn mọi người quan tâm", tuyệt đối cái gì cũng không nói, một đường thần bí rời đi.

"Lý Thiên Bang, Lý Thiên Bang đến đây." Đám phóng viên lại chạy vội qua hướng Lý Thiên Bang.

"Lý Thiên Bang, xin hỏi anh lần này lại là diễn nhân vật phản diện sao?"

Lý Thượng cười nhạt một tiếng, "Thề đem nhân vật xấu xa diễn đến cùng."

Đám phóng viên bị đùa cười ha ha, nhịn không được cấp thêm cho Lý Thượng mấy cảnh.

Không đầy một lát, Hàn Đông cũng tới.

Trong ba người này, danh vọng cùng danh tiếng cao nhất chính là Hàn Đông, nhưng nhân khí thấp nhất cũng là hắn. Hạ Dương Trác từ khi xuất đạo tới nay liền chiêu đến hàng vạn hàng nghìn sủng ái, Lý Thượng mặc dù là không phải luôn được bám riết, nhưng độ tỏa sáng cao, phạm vi khán giả trụ cột so với Hàn Đông rộng hơn rất nhiều.

(nhân khí lạ độ yêu thích của mọi người ấy)

Cho nên độ nhiệt tình của phóng viên đối với Hàn Đông có chút thấp hơn, nhưng độ lễ phép lại cao hơn không ít, vấn đề phỏng vấn cũng cao hơn một tầng.

"Hàn lão sư, ngài đánh giá như thế nào về diễn xuất của mình trong bộ phim này?"

Sắc mặt Hàn Đông hắc tuyến, trong miệng gian nan nặn ra bốn chữ —— "Thành ý chi tác". (tác phẩm kinh điển)

Cũng có phóng viên nhị bức, mở miệng hỏi: "Hàn lão sư, ngài đón diễn bộ phim này là xuất phát từ tâm tính gì?"

Trong lòng Hàn Đông thẳng mắng "Fuck cả nhà ngươi", bộ phim này chính là lão tử đầu tư có được hay không?

Càng đau lòng hơn còn ở mặt sau.

Bởi vì Tây Tây có phần phát biểu công khai, cơ hồ cả nhà Vương gia đều đến tổng động viên.

Vương lão gia tử thì không cần nói, cháu mình biểu diễn tất sẽ có mặt. Vương Hải Chí tuy rằng đã lui ở tuyến sau, nhưng thân là nguyên chủ tịch, Tứ gia gia của Tây Tây, đến cổ động cũng là chuyện bình thường.

Nhưng mà có hai người Hàn Đông không tưởng được.

Thì chính là cha mẹ Vương Trung Đỉnh.Nếu MC không báo, rất nhiều người đều không chú ý đến cặp vợ chồng điệu thấp này.

Nhưng Hàn Đông là một ngoại lệ.

Gương mặt nghiêm túc ổn trọng của Vương Hải Hồng vừa hiện ra ở cửa, trong lòng Hàn Đông liền run rẩy.

Nhạc phụ đại nhân đến rồi.

So sánh, "Nhạc mẫu" thì có vẻ ôn hòa hơn. Cứ việc quần áo giản dị, mặt mộc tự nhiên, Hàn Đông vẫn là nhìn ra phong cách quý phái cùng sở sở động nhân trên người nhạc mẫu.

Hơn nữa nữ nhân này trí tuệ cực phú.

Hơn phân nửa khôn khéo của Vương Trung Đỉnh hẳn đều là di truyền từ mẫu thân.

Đồng thời trong lúc Hàn Đông đánh giá nhạc phụ nhạc mẫu, Nhị lão cũng đánh giá lại hắn.

"Nam nhân này sao bộ dạng giống cháu nội chúng ta như vậy?"

"Ông bây giờ mới phát hiện?" Vương mụ mụ cười cười, "Từ bộ phim điện ảnh năm trước của cậu ta tôi đã phát hiện."

Vương lão gia tử ở bên cạnh chen lời nói: "Cậu ấy không chỉ có diện mạo giống cháu nội ngươi, nhưng lại giống cả mẹ ngươi nữa."

Lời này vừa nói ra, không chỉ có Vương Hải Hồng ngây ngẩn, ngay cả Vương Hải Chí đứng ở một bên cũgng sững sờ theo.

"Cha, người già đến hồ đồ rồi đi? Mẹ của con lúc trẻ rất xinh đẹp! Há lại có thể so sánh với tiểu tử này?"

Vương lão gia tử ha ha cười, "Đó là ngươi chưa thấy qua tạo hình nữ trang của cậu ta, thật sự kinh diễm."

"Ngũ quan dày dạn chói mắt như vậy, giả dạng thành nữ trang có thể xinh đẹp?" Vương Hải Hồng nghi ngờ thật sâu.

Vương lão gia tử đem một tấm ảnh cắt ra từ trailer phim mới đưa cho Vương Hải hồng xem.

Vương Hải Hồng, "Đúng a, người xem diện mạo mẹ con lúc trẻ này, có chỗ nào giống hắn?"

Lúc này, sắc mặt Vương Hải Chí ở bên cạnh liền chuyển thành xanh lục, sâu kín nói: "Đó chính là hắn."

Vương Hải Hồng nhất thời trợn tròn mắt, "Anh nói ai?"

Vương Hải Chí đã không muốn nhắc lại lần nữa, bởi vì khi Vương lão thái thái sinh hạ mình tuổi tác đã cao, hơn nữa lại mất sớm, Vương Hải Chí cơ hồ không có ấn tượng đối với mẫu thân của mình lúc còn trẻ, cho nên vấn đề này mà nói lại càng là tin dữ.

Vương Hải Hồng thấy Vương Hải Chí quyết đoán, phản ứng lại kịch liệt như vậy, đột nhiên nhớ tới cái vị lúc trước nhiệt náo khiến cho Vương Hải chí Chí và Vương thẩm ly hôn kia.

Sẽ không phải chính là —— hắn đi?

Vương Hải Hồng mặc dù biết việc này, nhưng lại không chú ý người này, nghĩ chỉ là một tên ẻo lả, hoàn toàn không hướng liên hệ đến trên người Hàn Đông.

Hiện tại vừa biết, ấn tượng đối với Hàn Đông nháy mắt lại thấp đi mấy bậc.

...

Trừ bỏ người trong Vương gia, Hoàng Thác cũng đến đây ủng hộ. Từ lần trước tận mắt nhìn thấy Hàn Đông vào hội sở 'tình thú' cùng Vương Trung Đỉnh, mục tiêu thánh khiết trong lòng Hoàng thủ trưởng đã chết hơn phân nửa, dẫn đến con đường kháng chiến giữ chủ quyền của Vương Trung Đỉnh đại thắng.

Mặc dù như thế, Hoàng Thác nhìn thấy Hàn Đông lần nữa lại vẫn ném xuống một câu không cam lòng.

"Không biết liêm sỉ gì đâu."

Khóe miệng Hàn Đông co giật, "Tôi là đi cùng với đối tượng của tôi, làm sao lại là không biết liêm sỉ đây?"

Hoàng Thác hừ lạnh một tiếng, không nói nữa, thẳng đi đến bên người Vương lão gia tử.

Một người khác đang ẩn nấp chờ thời cơ cũng lấn thân tới trước mặt Hàn Đông, nhìn thấy Hàn Đông đang bóc tôm hùm, không nói hai lời, nhặt một cái vỏ tôm ném lên trán hắn.

Hàn Đông tức giận mắng: "Ai có bệnh vậy?"

Thái Bằng chỉ cười không nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Hàn Đông tựa như Hàn Đông đang nhìn chằm chằm tôm hùm.

Hàn Đông coi như gã không tồn tại, tiếp tục ra sức bóc tôm. Bởi vì không có dao, tôm hùm lớn bóc rất khó. Hàn Đông bình thường khi làm việc gì cũng từ từ chậm chạp, ngày hôm nay lại vội đến không được rồi, lột hơn nửa ngày cũng chưa được một miếng.

Thái Bằng rốt cục nhìn không được nữa vươn tay đoạt lại, "Tôi giúp đi, tên ngốc tử."

Hàn Đông không biết có phải là đói điên rồi hay không, lại có thể phá lệ không có cự tuyệt.

Động tác Thái Bằng nhanh nhẹn đem từng miếng vỏ giáp trên mình tôm hùm bóc đi, Hàn Đông ở bên cạnh dõi theo động tác trên tay gã, nhịn không được nhe răng cười.

"Đừng nhìn bộ dạng thô kệch, làm việc lại rất tinh tế tỉ mỉ a."

Thái Bằng hừ lạnh một tiếng, "Tôi hầu hạ cậu càng tinh tế tỉ mỉ hơn, một đầu ngón tay có thể cho cậu sướng đến tè ra quần."

"Anh con mẹ nó có thể đừng mỗi lần đều quảng cáo chút năng lực đó với tôi hay không? Bán không được sao?"

Thái Bằng cười ha ha, "Cậu nếu muốn được thanh tĩnh, vậy mua một lần đi."

"..."

Vương Trung Đỉnh một giây đồng hồ trước đang cười hỏi chào khách khứa, một giây sau nhìn thấy Hàn Đông cùng Thái Bằng mặt lập tức chìm xuống.

"Vương tổng, Triệu chủ nhiệm tới." Nhị Lôi nhỏ giọng nhắc nhở.

Vương Trung Đỉnh lúc này mới chuyển tầm mắt trở lại, thản nhiên trả lời: "Nhanh mời vào."

Thái Bằng vốn đang muốn thể nghiệm một hồi ngọt ngào bóc tôm cho người yêu, kết quả tôm mới vừa bóc xong, Hàn Đông liền phất tay về hướng bàn đặt đồ ăn vặt cách đó không xa.

"Đến đến đến, Tây Tây, ngoan."

Tây Tây giống như tiểu hỏa tiễn vọt tới, ngồi xuống đùi Hàn Đông liền ăn.

May mắn Thái Bằng không biết Tây Tây là nhi tử của Vương Trung Đỉnh, bằng không nhất định bị tức chết.

"Ăn chậm một chút, không ai giành với cháu." Hàn Đông vừa dỗ dành vừa lau miệng cho Tây Tây.

Kết quả miệng còn chưa có lau xong, nhi đồng trên tay đã bị người ôm đi rồi.

"Ai đưa đồ gì cháu cũng ăn bậy?" Vương Hải Hồng giận trừng mắt với Tây Tây.

Động tác của Hàn Đông cứng đờ.

Vương Hải Hồng cũng không cho hắn cơ hội bài bác, trực tiếp ôm nhi đồng rời đi.

Mệt chết người >.<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.