I'm Falling In Love

Chương 12




Một tuần sau, tiết mục tống nghệ phát sóng, trong một đêm lượng fan Hàn Đông bạo tăng mấy chục vạn, rất nhiều fan sôi nổi của Lý Thượng cũng chuyển sang làm môn hạ của Hàn Đông, mà tấm ảnh tạp chí mạnh mẽ rắn rỏi của Hàn Đông trước quay phim kia lại bị người đào ra, bắt đầu điên chuyển ở trên internet.

Không chỉ có như thế, ngay cả Vương Trung Đỉnh cũng cùng phát hỏa theo.

Đại ngạc giới giải trí trước giờ thần bí điệu thấp, lại trong khi Hàn Đông đang đùa giỡn bán manh, thoải mái cho máy quay phim một nụ cười, nhất thời mê sát cư dân mạng.

(đại ngạc: rùa cá sấu khổng lồ, là động vật ăn thịt. Chắc là chỉ ông lớn có nhiều quyền lực trong giới giải trí)

Hàn Đông chứng kiến lượng fan bạo tăng đều trợn tròn mắt.

Lão tử thời điểm lấy thưởng ảnh đế cũng không thấy các ngươi có phản ứng gì, thay đổi mấy khuôn mặt các ngươi lại đuổi ngược đến đây.

Hơn nữa tất cả bình luận đều là "Ảnh đế, ngài thật ngốc manh a", "Ngài thực là hài hước", "Cả nhà tôi đều bị ngài chọc cười điên rồi"...vân vân.

Hàn Đông nghĩ không ra, "Vì cái gì không ai khen em khốc?"

Vương Trung Đỉnh nói thẳng, "Em cảm thấy hỏi vấn đề này có ý nghĩa sao?" Một kẻ bắt chước mặt thận heo giống đến như vậy, có thể dùng chữ "Khốc"?

Hàn Đông lại dị thường chấp nhất với lộ tuyến cao đại thượng của mình, vừa nghe Vương Trung Đỉnh nói như thế liền nóng nảy.

"Kháo, anh có ý gì? Em đây lúc đó chẳng phải chỉ vì hiệu quả chương trình sao?"

Vương Trung Đỉnh chỉ có thể gật đầu, "Được rồi được rồi, ăn cơm đi."

"Không ăn." Hàn Đông ưỡn cổ ương ngạnh.

Vương Trung Đỉnh véo tai hắn, "Em còn có thể nhăn mặt sao?"

"Tốt xấu cũng là một waner." Hàn Đông hừ hừ nói.

(Waner: tên tuổi lớn, ngôi sao)

Vương Trung Đỉnh dỗ hắn không mất bao nhiêu sức, trực tiếp nắm cằm chạm miệng một cái, Hàn Đông lập tức nhộn nhạo, như chó trụi lông bắt lên người Vương Trung Đỉnh.

Năm trước 《 Trộm Ảnh 》 gặp biến cố bất ngờ, năm nay 《 Trộm Ảnh 2》 cũng không tốt hơn bao nhiêu. Từ lúc Chu Lê xảy ra sự cố, cổ phiếu tập đoàn Trung Đỉnh một đường mất giá, mấy ngày gần đây sau tuyên truyền mạnh mẽ, giá cổ phiếu mới có xu thế đảo ngược.

Dù vậy, áp lực của Vương Trung Đỉnh vẫn là không nhỏ.

Lúc ăn cơm Hàn Đông an ủi: "Không có việc gì, chờ 《 Trộm Ảnh 2》 công chiếu, giá phiếu còn có thể tăng."

"Tôi biết." Vương Trung Đỉnh nói.

Hàn Đông hoàn toàn ngoài dự liệu, "Anh biết?"

"Ân, tôi tin tưởng ánh mắt của em, buôn bán lỗ vốn em tuyệt đối không làm."

Hàn Đông cười hắc hắc, "Chờ em kiếm đủ tiền, mua nhà tặng anh.""Tặng tôi? Sao lại tặng tôi?"

"Anh đem tài sản đều sang tên cho con trai rồi, em phải mua nhà lưu trữ cho anh an dưỡng tuổi già a."

Lời này từ miệng Hàn Đông nói ra phải là bao nhiêu cảm động!

Nếu không có một câu tiếp theo.

"Lúc ngủ trông chừng em chút, em sợ em lại đổi về tên mình."

Vương Trung Đỉnh, "..."

Nguyên Trạch gần đây công việc bề bộn, trời nam đất bắc bay loạn khắp nơi, ngay cả thời gian tìm Hàn Đông báo thù cũng không có.

Ngày hôm nay cũng là như thế.

Máy bay của hắn gần đây đang bảo dưỡng, chỉ có thể bắt chuyến bay khác. Vốn đi chung đã rất mệt nhọc, TV trong khoang VIP cư nhiên còn phát cái chương trình tống nghệ Hàn Đông tham dự kia.

Bởi vì trong khoang không chỉ có một mình hắn, còn có một phu nhân khác, hơn nữa phu nhân kia thấy thích thú, Nguyên Trạch chỉ có thể lựa chọn không để vào mắt.

Không đầy một lát, trong khoang vang lên tiếng cười không chút giữ ý của phu nhân.

"Ha ha ha ha ha ha ha... Ha ha ha ha ha... Tiểu tử này quá buồn cười..."

Nguyên Trạch không mang tai nghe, chỉ có thể ở một bên yên lặng chịu đựng.

Không đầy một lát, phu nhân kia lại bốc lên.

"Không được... Ha ha ha ha ha... Cười chết ta... Cười chết ta..."

Nguyên Trạch rốt cục lạnh giọng nhắc nhở: "Tiểu thư, phiền cô nhỏ giọng một chút."

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi..." Nụ cười trên mặt phu nhân rốt cục thu hồi một chút.

Nhưng mà không đầy một lát, chương trình phát đến đoạn ngắn kinh điển Hàn Đông cởi quần áo, phu nhân ngao một tiếng thét chói tai, hơi kém dọa Nguyên Trạch từ trên ghế rơi xuống.

"A a a a a a... chân thật dài... quá dài... chịu không nổi..."

"Nhỏ chút, chị gái." Nguyên Trạch từng chữ từng chữ cực điểm lãnh liệt.

Phu nhân nóng lòng, "Chân của hắn thật sự thật dài, thật sự thật dài, không tin cậu nhìn một cái xem, chỉ liếc qua một cái."

"Tôi không có hứng thú." Mặt Nguyên Trạch so với chân Hàn Đông còn dài hơn.

Phu nhân ngượng ngùng đem đầu vòng trở về, tiếp tục nhìn chằm chằm Hàn Đông trên màn hình, hai mắt sáng lên.

Một lát sau, MC bắt đầu nói lời kết thúc.

Nguyên Trạch nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng đã xong.

Kết quả không đầy một lát, tiếng cười không tiết tấu của phu nhân lại bắt đầu kích thích màng tai Nguyên Trạch.

Nguyên Trạch ngẩng đầu, kết quả lại nhìn thấy gương mặt khiến hắn không thể nhẫn nhịn.

"Không phải hết rồi sao?" Chất vấn phu nhân.

"Đúng là xong rồi, tôi xem lại một chút, đoạn này quá kinh điển, xem mãi không chán a... Ha ha ha ha ha... Cái mặt xỏ giầy, cái mặt xỏ giầy, thật là đáng yêu.""..."

Nguyên Trạch lần thứ hai cắn răng, dù sao ngươi cũng giành chỗ trước, lão tử liền nhịn một lát.

Rốt cục, Nguyên Trạch đem phu nhân kia tiễn đi rồi.

Nhưng mà TV lại đúng lúc này gặp trục trặc, điều chỉnh như thế nào cũng không chuyển, thay đổi một cái điều khiển khác vẫn là như thế, thân ảnh của Hàn Đông kia thủy chung "Ương ngạnh bất khuất" bật đến bật đi ở trước mặt Nguyên Trạch.

"Tiên sinh, chúng tôi lập tức tìm người đến sửa." Nữ tiếp viên vẻ mặt áy náy.

Nguyên Trạch khoát tay, "Bỏ đi, trực tiếp tắt đi."

"Vâng, phi thường có lỗi mang đến bất tiện cho ngài."

Nữ tiếp viên đi rồi, Nguyên Trạch nhắm mắt dưỡng thần, con mắt nhắm lại không đến ba phút, chợt nghe thấy một tiếng chuông báo khởi động.

TV tự động bật...

Hơn nữa sau khi khởi động lại là chương trình tống nghệ kia.

Trúng tà sao? Nguyên Trạch nghĩ, ông trời ngày hôm nay nhất định phải ghê tởm ta một trận sao?

Bất kể nói thế nào, cuối cùng Nguyên Trạch vẫn chuyển ánh mắt về hướng màn hình TV.

Lúc này vừa lúc phát đến màn biểu diễn mở khuy áo của Lý Thượng, Nguyên Trạch lạnh xùy một tiếng.

Loại bản lĩnh ngủ với nữ nhân nhiều luyện ra này cũng có thể gọi là tài nghệ?

Tiếp theo, Lý Thượng biểu diễn một phút đổi sáu kiểu tóc, ánh mắt Nguyên Trạch vẫn như cũ nhàm chán.

Vị phu nhân kia điểm cười cũng thật thấp...

Sau đó Lý Thượng dùng máy ghi âm chế tạo đồng hồ, Nguyên Trạch mới liếc mắt nhìn một chút, bất quá như trước không thể gọi là kinh hỉ, người như thế ở bên kỹ thuật viên đồng vơ cả một bó to, chỉ cần trải qua huấn luyện chuyên nghiệp là làm được.

Kế tiếp liền đến phiên Hàn Đông gặt hái rồi.

Nói thật, Nguyên Trạch vẫn có ôm một chút ý tưởng đối với Hàn Đông, cái bao trùm đầu kín mít lúc trước cùng kỹ thuật trói đã để lại cho hắn ấn tượng sâu đậm.

Cho nên hắn thực thắc mắc Hàn Đông sẽ xoay cục diện như thế nào, dù sao Lý Thượng cũng đã đem con đường của hắn lấp kín rồi.

Thời điểm MC hỏi vấn đề tạo hình tóc, Nguyên Trạch đầu tiên nghĩ đến cũng là thắt dây thừng, đồ để thắt không có trên bàn, hắn coi như đem tóc này biến ra hoa, cũng chỉ là phụ họa cho Lý Thượng.

Nhưng mà, Nguyên Trạch như thế nào cũng không nghĩ đến, Hàn Đông thế nhưng chọn lối đi khác, làm "biến hình mặt".

Biến hình mặt? Cái này có thể sao?

Sự thật chứng minh không có lôi nhất, chỉ có lôi hơn, đến khi Hàn Đông bắt đầu biểu diễn thì tam quan của Nguyên Trạch hoàn toàn sụp đổ rồi.

(lôi: chỉ cám giác sốc, không thể chấp nhận được, giống như bị sét đánh. Chỉ người thì là những người đặc biệt, có những hành vi gây sốc mang cả nghĩa tốt và xấu)Đây là người sao?

Hắn rốt cuộc có bao nhiêu tuyệt học phi nhân còn chưa bại lộ trước con mắt người trần?

So sánh với những người khác cười vang, Nguyên Trạch có thể làm nhiều nhất chỉ có co giật khóe miệng.

Kết quả, càng đáng sợ hơn còn ở mặt sau.

Hàn Đông tùy tiện đem một cái đồng hồ đơn giản biến thành đồng hồ thông minh thì cả người Nguyên Trạch đều cứng còng.

Điều này sao có thể?

Hắn trước hết nghĩ đến cũng là nhờ Lý Thượng, nhưng mà Lý Thượng lúc trước phá sân khấu của hắn như vậy, sau đó lại chịu bưng hắn sao?

Hiển nhiên không có khả năng.

Sau đó người xem nghiệm chứng cũng hoàn toàn chứng minh trình độ của Hàn Đông.

Nguyên Trạch nhìn chăm chú vào Hàn Đông, ánh mắt tràn ngập các loại cảm xúc phức tạp, vì cái gì người tài giỏi như thế, lại có cái thần kinh nhị bức như vậy?

Đây cũng quá tận diệt vưu vật đi?

Ý tưởng này thần kỳ khớp với Vương Trung Đỉnh lúc mới gặp Hàn Đông.

Chỉ là cái Vương Trung Đỉnh cảm thấy lãng phí ở Hàn Đông là dáng người, còn Nguyên Trạch cho rằng Hàn Đông chính là lãng phí tài hoa.

Nhưng mà, Vương Trung Đỉnh xoay chuyển loại ý nghĩ này phải dùng đến thời gian non nửa năm, Nguyên Trạch lại chỉ dùng vài phút.

Bởi vì hắn vừa nhìn thấy hai cái đùi đẹp có thể nói là tác phẩm nghệ thuật cấp độ kim cương kia của Hàn Đông.

Làm một nhân vật có tướng mạo được coi như tiêu chuẩn của vẻ đẹp, mỗi ngày đều đối mặt với soi xét về dung mạo bám riết không rời, hắn muốn không mẫn cảm với cái này cũng không được.

Huống chi, hắn đã chết lặng nhiều năm trong vô số khen ngợi của mọi người.

Đã sắp không biết hai chữ "Kinh diễm" là viết như thế nào.

Ngày hôm nay, ánh mắt hỗn độn bao nhiêu năm rốt cục được gột rửa một phen.

Chỉ tiếc, rất nhanh lại bị điệu cười mê sát kia của Vương Trung Đỉnh bức thành màu đỏ.

Đôi gian phu dâm phu này...

Quả nhiên hiểu lầm lần trước lại là tự biên tự diễn.

Quả thực hèn hạ đến chọc người giận sôi.

Bắt Nguyên Trạch cảm giác mình không đem hai kẻ này tách ra thì phải là quá con mẹ nó thánh mẫu rồi!

Hơn nữa, TV sau đó lại bị vấp.

Phát đi phát lại nụ cười kéo cừu hận kia của Vương Trung Đỉnh.

Được rồi... Nguyên Trạch thầm nghĩ, chờ xem, chờ ta về nước hảo hảo tính sổ rõ ràng với các ngươi.

Một tuần sau, Nguyên Trạch về nước.

Vừa lúc 《 Trộm Ảnh 2》 lần đầu công chiếu.

Nguyên Trạch ngồi ở trong xe, radio một mực thông báo tình hình cháy vé của 《 Trộm Ảnh 2》."Tắt đi." Nguyên Trạch lạnh lùng nói.

Lái xe thăm dò hỏi: "Có muốn đi xem một lần không? Phía trước không xa chính là một rạp chiếu phim."

Mặt Nguyên Trạch không chút thay đổi trả lời: "Không có hứng thú."

Được rồi... Lái xe không nói gì nữa.

Kết quả tới cổng rạp chiếu phim đột nhiên gặp kẹt xe.

Hiện tại vốn là giờ cao điểm, ở đây lại là dễ tắc đường, hơn nữa rất nhiều người đến xem phim, cơ hồ đạt tới hoàn cảnh nửa bước khó đi.

Lái xe liên tiếp ngó đầu thăm dò tình hình trên đường, vẫn không có gì khởi sắc.

"Nếu không ta cũng đỗ xe vào xem đi? Đỡ mất công chờ, còn có thể xem phim."

Lái xe là một người mê phim kịnh dị, lại là fan của 《 Trộm Ảnh 》, giờ khắc này đương nhiên đứng ngồi không yên.

Biểu tình trên mặt Nguyên Trạch không động chút nào.

"Nghe nói danh tiếng siêu cấp tốt, so với 《 Trộm Ảnh 1》 còn hấp dẫn hơn." Lái xe lại khuyến khích.

Nguyên Trạch đáp lại hắn ba chữ.

"Không thể nào."

Bằng vào kinh nghiệm nhiều năm của hắn, đây đều chỉ là đầu tư phương diện tuyên truyền. Một khi nhóm người này đi khỏi rạp chiếu phim, khẳng định nơi chốn đều là tiếng thóa mạ hối hận.

Lái xe còn chưa hết hi vọng, "Nhưng mà hôm qua tôi thấy trên weibo rất nhiều người đi, bọn họ đều nói..."

Nguyên Trạch cắt đứt hắn, hơn nữa lần này trả lời càng ngắn gọn.

"Đợi."

Lái xe đành phải câm miệng lại.

Cảm giác trên xe có chút buồn, Nguyên Trạch liền lay mở cửa kính xe.

Lúc này một lần chiếu đã chấm dứt.

Chỉ có rải rác vài người đi khỏi rạp chiếu phim.

Lái xe thắc mắc, tắc thành như vậy, chẳng lẽ chỉ có mấy người xem này sao?

Nguyên Trạch lạnh xùy một tiếng, "Phỏng chừng lại là nhân viên lẫn lộn thật giả ở bên trong, rạp chiếu phim không phải thường xuyên làm trò này sao?"

Nhưng mà lái xe lại cảm thấy không giống, bởi vì từng người đi ra mặt mày đều hồng hào, tinh thần phấn khởi, thao thao bất tuyệt.

"Quá con mẹ nó rung động tôi, nếu không phải hết tiền, lão tử tuyệt đối phải xem lại một lần."

"Phải a, tôi quả thực phải cúi lạy biên kịch 《 Trộm Ảnh 》 rồi, làm sao người này không sinh ra sớm một chút? Sớm một chút đã sớm cứu vớt dòng phim kịnh dị Trung Quốc rồi."

"..."

Lái xe đã tâm ngứa khó nhịn, vì thế túm đến một người liền hỏi: "Thế nào? Hay không?"

"Phấn khích, rất phấn khích a."

"Tác phẩm kinh điển."

"Không xem hối hận cả đời."

"Khó có thể hình dung, anh xem xem sẽ biết."

"..."

Nguyên Trạch rốt cục nhịn không được mở miệng phản bác một câu.

"Nếu như vậy, làm sao lại chỉ có mấy người?"

"Những người khác đều ở lại bên trong xem lần nữa a, đại khái chỉ có mấy người chúng tôi xem hiểu đi, ha ha ha..."

Nguyên Trạch, "..."

Không biết qua bao lâu, Nguyên Trạch đột nhiên mở miệng: "Vào đi."

"A?" Lái xe kinh ngạc.

"Chính tôi muốn xem, đôi cẩu Nam Nam này có thể vẽ vời ra cái quái gì."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.