If I See You... TFBoys

Chương 152: Học viên mặt dày như thớt




#22. Cứu chuộc…

Không phải bạn trẻ nào liều mình đơn độc xông vào trận địa địch cũng đều suôn sẻ, ít nhất thì Quyết Minh không được như vậy.

Nhóc con mới vừa đi hơn nửa đường, chỉ thiếu chút xíu nữa là tới được chân núi, dè đâu xe Jeep lại lọt hố, bánh trước nghiêng vẹo một bên, chết máy. Quả nhiên chứng thực chân lý đào hố không chịu lấp là để hại người mà.

Quyết Minh kéo, đạp, nhấn tất tần tật những thứ có thể trong xe hết một lượt – ngay cả radio và cần gạt nước cũng không bỏ sót, nhưng tất cả đều bãi công.

Nhóc ngồi thừ trong xe một hồi lâu, khẽ bật thốt: “Ba ơi.”

Rồi nhoài người gục trên vô lăng, hé đôi mắt đỏ bừng ngó trân trân đợt tuyết lớn bên ngoài cửa xe.

Mười phút sau, nhóc cầm theo khẩu súng, đẩy cửa xe ra, đạp xuống lớp tuyết dày quá đầu gối, mở bản đồ nhìn sơ qua, sau đó đi thẳng theo hướng quốc lộ.

Buổi sớm tinh mơ, nhóc một mình bước đi, dựa theo ký hiệu ghi lại trên bản đồ mà leo lên núi. Không biết nhờ vào lời cầu nguyện của mục sư hay do người ngoài hành tinh giúp đỡ nhóc, tuyết đã ngừng rơi một cách lạ lùng, cả gió cũng dịu đi nhiều ít.

Một hàng dấu chân cong quẹo hướng tới mé phía Tây của dãy Tần Lĩnh.

Mắt thấy thì gần nhưng thực tế lại rất xa, nhóc vẫn đi một mạch tới giữa trưa, dừng chân nghỉ hai lần, chỉ ăn chút bánh quy, vì nước quá nặng nên ném lại trong xe không đem theo. Quyết Minh đành nuốt ít tuyết cho đỡ khát, chợt trông thấy mảnh vải lẫn trong tuyết, nhóc con nổi tính tò mò, thế là thử moi tuyết ra xem, hì hục đào một hồi thì lòi ra cái chân đông cứng của zombie.

Nhóc ta không biến sắc bình tĩnh lấp tuyết vùi lại, tiếp tục đứng dậy lảo đảo đi tới.

Quyết Minh không biết bắn súng, ôm theo một khẩu AK47 nặng tới 4.79 kg thì có ích gì? Vác một thứ nặng gần năm kg với nhóc thật sự là quá sức, cuối cùng nhóc nghĩ ra một cách, đặt khẩu súng lên một cái bao, lại dùng dây thừng buộc túm bao lại, thả xuống tuyết kéo lết đi. Mặt tuyết có lực cản rất nhỏ, rốt cuộc Quyết Minh đã giải quyết được vấn đề quan trọng nhất.

Khi ngọn núi sừng sững hiện ra trước mắt, nhóc chợt phát hiện dấu xe hằn lại trên tuyết, tức thì lần theo vết bánh xe đi thẳng lên trên, biết là đã sắp tới gần rồi.

“Ba ơi!!!!” – Quyết Minh vừa đi vừa gọi.

“Ba!!!!!!!” – Tiếng gọi văng vẳng vọng ra từ khe núi.

Hơn chục con zombie nghe thấy thanh âm, lập tức lắc lư mò lên khe núi, hướng thẳng tới chỗ Quyết Minh.

Quyết Minh còn chưa phát hiện, nhóc băng qua khe núi quanh co, rồi nả một phát súng chỉ thiên.

“Đoàng!” – Nổ súng trong khoảng cách gần khiến chính nhóc cũng bị dọa mất vía.

Chỗ sườn núi cách đó năm trăm mét bỗng dưng bị lở tuyết, hơn cả ngàn tấn tuyết rầm rầm trút từ trên cao xuống, cuốn bay mười con zombie kia lọt xuống đáy cốc.

Ấy mà Quyết Minh vẫn không hay biết gì, dưới chân rất trơn trượt, đành chậm chạp mò mẫm đi từng bước trên dốc núi.

“Ba ơi!!!!” – Quyết Minh tuyệt vọng kêu lên, thanh âm đã muốn lụi dần.

Trước mặt có một vũng máu đóng băng tím đen, nhóc cúi sấp người xuống sờ soạng, tựa như đang thử xác định có phải là của Trương Dân hay không, lát sau lại tiếp tục đứng dậy bước đi.

Cứ thế đi gần cả buổi, Quyết Minh vừa đói vừa mệt lử, thế là ngã vùi đầu xuống tuyết.

“Ba.” – Quyết Minh thầm thì gọi.

Nhóc mở quyển nhật ký ra, ở trang đầu tiên có hình Trương Dân vẽ. Người không gì không giỏi như Trương Dân ngay cả vẽ cũng rất đẹp, một con chó cười tít mắt vươn chân đặt lên đầu một chú gà con, gà con nhà ta đang cắm cúi xem quyển vở đặt ở trước mặt.

Bên dưới còn ghi một hàng chữ: “Mỗi ngày phải kiên trì viết nhật ký, ba sẽ giám sát con đấy.”

Quyết Minh cất nhật ký vào, ăn một cái bánh quy và nuốt thêm chút tuyết, lại đứng dậy.

“Ba!!!” – Quyết Minh bất lực hô to – “Mau ra đây đi, ba không có chết mà!!”

Nhóc đã đi tới cuối đường, đó là một vách núi sâu hun hút.

Nhóc bèn ngồi xổm xuống, dóng mắt xuống bên dưới xem xét, nhưng không thể nhìn thấy bất cứ cái gì, cứ ngồi ngẩn người bên vách núi một lúc lâu, sau đó mới xoay người xuống núi.

Nhóc không biết phải đi về đâu. Bỗng phát hiện đằng xa có một hầm trú ẩn bị sập lở, nhóc thử đẩy tảng đá đi, phải gồng hết sức bình sinh mới lăn ra được một khối.

Bên trong đột nhiên vói ra một bàn tay hư thối!

Quyết Minh ngó một chặp, sau khi xác định không phải tay của Trương Dân liền khuân hòn đá đập vài nhát, xương tay gãy nát, nhóc cầm khẩu súng chọt nó tọt vào trong, lấp hòn đá lại, rồi lại tiếp tục đi lên.

Bầu trời tối đen, đường đi gập ghềnh và núi đồi nhấp nhô như hóa thành ác quỷ lẩn quất trong đêm dài thê lương, trợn đôi mắt hung tàn trừng nhóc như hổ rình mồi. Quyết Minh đã gào khản giọng, cũng không gọi nữa, nhóc hệt như một kẻ điên cố chấp, cầm theo một cái đèn pin, soi đi soi lại trong từng bụi cỏ ngập tuyết, thậm chí còn đi tới phủi tuyết trên đó xuống, mà tất nhiên, cái gì cũng không có.

Nhóc xử lý xong bụi cỏ này, tiếp tục leo lên tìm kiếm bụi khác.

Cứ đi mãi đi mãi, tuyết đọng trên tán cây bất chợt đổ ào, Quyết Minh tức khắc té nhào xuống, khuỷu tay va phải tảng đá bên miệng hố đến trầy da.

“Aaaa!!!!” – Quyết Minh lọt thỏm một phát vào trong hang, cái bao bọc theo khẩu AK mà nhóc kéo theo trượt vút trên mặt đất, Quyết Minh thét to không ngừng, balo đeo sau lưng bị mắc nơi miệng hang, khẩu AK văng tới đập vào balo, cạch một tiếng kẹt cứng vào ngách hang.

Quyết Minh bị treo lơ lửng, hai tay túm chặt lấy dây thừng, hai chân thì giãy đạp loạn xạ. Đèn pin rơi vuột xuống, nện trúng ngay đầu Trương Dân, khiến anh bị choàng tỉnh.

Trương Dân vội ngẩng đầu kêu to: “Có người không! Ai vậy?!”

Anh cúi rạp mình xuống đất nhặt cây đèn pin, rọi thẳng lên trên, chợt run giọng thốt: “Quyết Minh?”

Quyết Minh đương túm dây thừng, đu mình trên không lắc tới lắc lui, nhóc vừa nghe được giọng nói của Trương Dân, đột nhiên “Òa” một tiếng bật khóc.

Quyết Minh thì gào khóc, Trương Dân lại cười ra tiếng, lát sau anh mới hô lên: “Ai đang ở trên mặt đất vậy! Mau kéo nhóc con lên đi! Sắp rớt xuống tới nơi rồi kìa!!”

Quyết Minh cứ khóc bù lu bù loa, Trương Dân kêu liên tục vẫn không có ai đáp lời, Quyết Minh vừa khóc vừa nấc nghẹn nói gì đó, nhóc dừng lại lấy hơi, rồi lại “Òa òa òa” khóc rống lên.

“Đừng khóc! Nhóc cưng! Nghe ba này! Con đang nói gì vậy!?” – Trương Dân ngồi dưới đất, khó khăn ngẩng đầu hỏi vọng lên.

“Đừng khóc mà! Quyết Minh! Trương Quyết Minh!” – Trương Dân gọi to – “Trương Quyết Minh! Con nghe ba nói nè! Nước mắt của con rớt xuống kìa! Nước mũi cũng nhiễu xuống luôn rồi!”

Tiếng khóc của Quyết Minh lúc này mới nhỏ đi một chút, bàn tay siết chặt dây thừng không ngừng phát run.

“Ba!!!!” – Quyết Minh nức nở khóc.

Trương Dân phút chốc đã hiểu rõ mọi chuyện, tức khắc đỏ cay đôi mắt, anh nghẹn lời: “Nhóc cưng, một mình con đi tìm ba có phải không?”

Quyết Minh gật gật đầu, Trương Dân vuốt cánh mũi cay cay, cũng không kiềm nổi mà bật khóc.

Trương Dân sụt sùi hỏi: “Ngoài kia không có ai sao?”

“Dạ.” – Quyết Minh ngân ngấn nước mắt cúi nhìn xuống dưới – “Con không giữ được nữa, giờ nhảy xuống nha ba?”

Trương Dân vội ngăn: “Đừng nhảy! Tuyệt đối không được nhảy! Con trèo lên nổi không?”

Quyết Minh lại giãy thử vài cái, Trương Dân chỉ hướng: “Tảng đá phía bên phải con đạp lên được đó, có thấy chưa?”

Anh cầm đèn pin rọi sang bên trái, Quyết Minh giơ chân lên, vói thử vài lần mới đạp lên tảng đá được, vất vả bò lên trên, chỗ bị trầy da đang chảy máu, rơi xuống đọng trên cổ Trương Dân.

Trương Dân gắng kìm nén nước mắt, lên tiếng: “Con thử nhìn bên trên lần nữa xem, có ra ngoài được không, nếu không được thì lập tức nhảy xuống, ba ôm con cùng chết.”

“Được.” – Quyết Minh ngừng khóc, nhóc siết lấy dây thừng, không biết kiếm sức lực ở đâu, gồng mình vươn nửa người ra khỏi cái hang sâu nhỏ hẹp kia, rồi chui ra ngoài.

Trương Dân nhẹ nhàng thở phào, mỏi mệt tựa người vào vách đá, nhắm mắt, lặng đi một lát.

Quyết Minh ở ngoài hang sốt ruột kêu to, Trương Dân vội cao giọng đáp: “Không có gì hết, ba không sao đâu!”

Quyết Minh hỏi lại: “Cái gì? Con không nghe rõ!”

Nhóc ghé tai vào miệng hang, cuối cùng nghe được thanh âm của Trương Dân, lúc này mới yên lòng.

Trương Dân hỏi: “Sao con đến đây được? Quay về tìm người tới cứu được không?”

Quyết Minh: “Xe không chạy được nữa, có người đào hố mà chả chịu lấp, xe lọt vào trỏng luôn rồi.”

Trương Dân: “…”

Trương Dân lại kêu to: “Ở bên ngoài không nghe thấy tiếng ba đúng không?”

Quyết Minh thò đầu vào hẳn trong hang: “Dạ, giờ thì nghe được rồi!”

Trương Dân bảo: “Hèn chi mấy người kia chẳng nghe tiếng cầu cứu của ba, nhóc cưng, có gì ăn không?”

Quyết Minh liền đáp: “Có! Ba muốn ăn gì? Có mì tôm, bánh quy nè, kẹo cao su với cả đậu phộng…”

Trương Dân: “Gì cũng được tuốt! Ba đói gần chết rồi đây!”

Một gói mì tôm được liệng xuống, nện cái chóc lên đầu Trương Dân. Trương Dân xé bao ra, ngấu nghiến ăn như hổ đói, Quyết Minh lại ném thêm một nắm tuyết xuống dưới, trong miệng Trương Dân đang nhồm nhoàm đầy mì tôm, lại chụp lấy nắm tuyết nhét vào miệng, ăn ngon lành hơn nửa gói mì rồi mới hỏi tiếp: “Của Lưu Nghiễn cho con à?!”

Quyết Minh: “Dạ!”

Trương Dân: “Thằng cu ấy thiệt là bủn xỉn nha, bên trong gói mì không có gia vị gì hết! Mông Phong đâu rồi?”

Quyết Minh: “Có một đợt sóng zombie giương cờ tấn công! Anh ấy không thể bỏ đi được! Nên cho con…”

Quyết Minh vừa sực nhớ ra, tức thì vội vàng phóng đạn tín hiệu lên trời.

Trước đó hơn mười hai tiếng.

9 giờ 25 phút, ngày 18 tháng 11 năm 2012, tại chỗ tránh nạn.

Lại có một đợt zombie tiếp cận, lần này số lượng khủng hơn hẳn, những người đi chôn mìn còn chưa thấy trở về, Lưu Nghiễn bèn bật đèn báo hiệu, thúc giục họ lùi về sau phòng tuyến.

“Mông Phong vẫn chưa về nữa sao?!” – Đặng Trường Hà sốt sắng hô lên.

“Chưa!” – Lưu Nghiễn hét to về phía cậu ta giữa tiếng súng đinh tai nhức óc – “Chắc là không gặp được những người cử ra ngoài tìm anh ấy!”

Đặng Trường Hà tiếp: “Sẽ không gặp chuyện gì chứ!”

Lưu Nghiễn im lặng không đáp.

Hồ Giác liền quát Đặng Trường Hà: “Không có chuyện gì hết! Đừng nói nhảm nhí! Làm tốt nhiệm vụ của cậu đi, nhất định phải phòng thủ vững vàng!”

Lưu Nghiễn nhắm hai mắt lại, tựa lưng vào bên ngoài đại sảnh, Trương Dân không rõ sống chết ra sao, Quyết Minh có khi đã tự tử giữa biển gió tuyết mịt mờ ngoài kia rồi, Mông Phong lỡ đâu không về được… thì những gì cậu đang cố gắng ở nơi đây còn nghĩa lý gì đâu?

“Lưu Nghiễn, nghe này.” – Đường Dật Xuyên thấy tâm tình của cậu khác thường, vội tiến lên khuyên nhủ – “Đừng nhụt chí, chúng ta gần thành công đến nơi rồi, Lưu Nghiễn, ở đây có sinh mạng của hơn trăm người phụ thuộc vào cậu, hãy ráng gắng gượng.”

Lưu Nghiễn gật đầu, thở dốc một hồi, đoạn cậu hô lên: “Vẫn chưa chôn mìn xong đâu! Tập hợp lên sân thượng hết đi, chuẩn bị dùng cách như kiểu ném lao hất văng bọn chúng ra!”

Nói còn chưa dứt lời, Tạ Phong Hoa đã xộc lên lầu, hớt hải kêu lên: “Đường Dật Xuyên! Chị của anh bị làm sao kìa!!”

Đường Dật Xuyên nghe mà phát hoảng, tức khắc chạy xuống. Trong đại sảnh chợt nháo nhào rối loạn, Lưu Nghiễn đứng nghe ngóng một chốc, phát hiện có tiếng kêu kinh hãi bất thường, loáng thoáng có người hét “Nhiễm bệnh”, “Chết rồi” gì đó, cậu vội rút súng ra, sải bước chạy vội xuống đại sảnh.

Đường Dật Xuyên quát lớn: “Đừng nổ súng! Đừng nổ súng! Chị ấy không phải bị lây nhiễm, chị ấy vẫn bình thường! Chỉ lên cơn nghiện thôi!”

Bên ngoài liên tiếp vang dội tiếng nổ mạnh, át đi mọi thanh âm, hai ba người đeo súng xua những người khác tránh đi, móc súng ra định bắn gục Đường Dật Hiểu tóc tai bù xù đang lăn lộn giãy giụa trên đất.

Lưu Nghiễn cất tiếng: “Đừng bắn! Không phải bị lây nhiễm!”

Cô ta quằn quại đến độ tự xé rách quần áo của mình, đập đầu xuống đất, nước mắt nước mũi lấm lem, gào thét điên cuồng, cực giống một con zombie. Đường Dật Xuyên thấy không thể khuyên được, đành phải nhào vào người chị, ngầng đầu khẩn thiết cầu xin.

Tiếng nổ ngoài kia rất vang, không ai có thể nghe rõ lời anh ta đang nói, Lưu Nghiễn buộc phải rống to lên: “Đừng có bắn!!!!”

Trong nháy mắt đó mìn vừa nổ dứt, thanh âm của Lưu Nghiễn rõ ràng truyền ra, những người còn lại mới chịu thu súng, Lưu Nghiễn tiếp tục hô:       “Hãy ra ngoài phòng thủ đi, cứ yên tâm! Chỗ này chưa cần tới các anh đâu!!”

Đường Dật Xuyên không ngừng run rẩy, ôm chặt lấy người chị của mình, run giọng thốt: “Cảm ơn…”

Vốn đang trong lúc cấp bách, Lưu Nghiễn bị phen rầm trời này dọa đến độ suýt phát bệnh tim, khi quay lại lên lầu thì cậu bắt gặp tay sai của Lâm Mộc Sâm lao xuống dưới, cầm theo kim tiêm chích vào người cô ta.

Lưu Nghiễn liếc mắt nhìn qua, cũng không nói năng gì thêm, trở lại sân thượng.

Mười giờ hai mươi phút sáng, tuyết ngừng rơi, gió cũng nhỏ đi, gần chục cái máy phát điện quay chậm dần rồi dừng hẳn.

Lưu Nghiễn thầm nghĩ hỏng bét, điện năng của rào lưới sắt chỉ có thể duy trì bằng máy phát điện chạy dầu diesel, mà bình ắc quy không thể xài lãng phí, nguồn điện cứ yếu dần, trong khi đợt này số zombie ép lên phòng tuyến rào sắt còn nhiều hơn trước.

“Mục sư đâu rồi!” – Lưu Nghiễn gọi to – “Nhờ chú ấy cầu nguyện đi!!”

Mười hai giờ trưa.

Lưu Nghiễn cầm trong tay máy điều khiển của cuộn Tesla, gió lại điên cuồng xốc tới.

Có thể bắt đầu chuẩn bị cho di tản, cứ theo đà này, số zombie trên đường còn chưa tới hai ba vạn, phần lớn bọn chúng đều lang bạt ở những nơi hoang vắng, muốn lái xe phá vòng vây là hoàn toàn có khả năng.

Nhưng mà Mông Phong vẫn chưa trở về, Lưu Nghiễn hít sâu một hơi, nên bảo mọi người chuẩn bị lên xe di tản, hay là tiếp tục thủ vững?

“Gọi Văn Thư Ca lại đây.” – Lưu Nghiễn nói với Hồ Giác – “Không cần giám thị Lâm Mộc Sâm nữa.”

Nếu tiếp tục thủ vững hẳn có thể ngăn chặn được zombie, tuy hơi nguy hiểm một chút, nhưng vẫn đang nằm trong khả năng đối phó được.

Cho di tản thì chắc chắn an toàn.

Lúc trước Lưu Nghiễn đã sắp xếp đội hình container đâu vào đấy, xe đã được tân trang lại, rồi cho đội xạ thủ leo lên nóc xe gác súng bắn, như vậy cũng đủ xử sạch bọn zombie bên đường rồi.

Nhưng Mông Phong và Quyết Minh phải tính sao bây giờ?

Hồ Giác vừa đi xuống phát tín hiệu thì Văn Thư Ca đã trèo lên lầu, cậu ta liền nói: “Anh Sâm sợ mất mật, muốn chạy trốn lắm rồi, anh ấy định lái xe thiết giáp bỏ chạy đấy.”

Lưu Nghiễn chỉ nói: “Được rồi, bảo người khác cứ mặc kệ gã… A Văn, còn cậu tính sao?”

Văn Thư Ca đáp: “Tôi ở lại, tôi sẽ bọc hậu cho các anh, bày cho tôi cách dùng mớ thiết bị của anh đi.”

“Không, cậu phải bảo vệ họ.” – Lưu Nghiễn dặn dò – “Cậu leo lên chiếc xe đầu tiên xả súng mở đường, tôi sẽ bọc hậu, lên chiếc cuối cùng, để còn… chờ Mông Phong về.”

Hồ Giác ra tiếng hỏi: “Khi nào Mông Phong mới về?”

Lưu Nghiễn khẽ khàng lắc đầu, lại tiếp: “Với tình hình hiện tại vẫn còn thủ được, nhưng chưa dám chắc chắn; cũng nên  bắt đầu tranh thủ thời gian chuẩn bị di dời đi, Mông Phong còn chưa về, có nên đi giờ luôn không? Anh thấy sao?”

Hồ Giác cũng không có biện pháp nào, nên không dám tùy ý ra quyết định gì.

“Phó mặc cho trời đi.” – Hồ Giác lấy một đồng xu ra – “Mặt trước ở lại thủ vững, mặt sau thì phá vây.”

Hồ Giác tung đồng xu lên cao, còn chưa rơi xuống đất thì dưới lầu đã truyền tới tiếng động cơ rồ rồ, ngay sau đó là loạt súng nổ vang, Đặng Trường Hà hướng lên sân thượng hét to: “Lưu Nghiễn! Lâm Mộc Sâm bỏ trốn!!!! Gã định chạy về phía Tây Bắc!!!”

Lưu Nghiễn cất tiếng: “Tôi biết rồi! Lập tức cho người theo sau hướng xe chạy, bảo vệ chắc chỗ hổng!”

Lâm Mộc Sâm đã có kế hoạch chu đáo từ sớm, gã mang theo đàn em thân tín của mình trèo lên xe thiết giáp mà Lưu Nghiễn đã chế lại, đánh một vòng quanh sân thể dục trước để tăng tốc chiếc xe đến mức cao nhất, ầm một tiếng tông sập hàng rào phía Tây, chạy băng đi!

Cửa đột phá lại nằm ngay ở phía Tây Bắc, xe thiết giáp cán qua số zombie ít ỏi, nghiền ra một con đường máu thịt be bét, cứ thế lao thẳng ra quốc lộ.

Đường Dật Xuyên lúc này chạy ào lên sân thượng, gào lên: “Chị tôi bị gã bắt theo rồi!!”

Phải làm sao đây?

Lưu Nghiễn đẩy Đường Dật Xuyên ra, hô to: “Tập hợp! Tất cả xạ thủ tập hợp về phía Tây Bắc! Bảo vệ lỗ hổng! Tranh thủ thời gian chuẩn bị di tản!!”

“Lưu Nghiễn!!!!!!” – Đinh Lan kinh hãi thét to.

Lưu Nghiễn lao gấp xuống lầu, chộp lấy hai quả lựu đạn, gỡ kíp nổ nhét vào một cái túi, nhằm thẳng một mạch về chỗ hổng phía Tây Bắc.

Lũ zombie như sóng triều túa về lỗ hổng nát vụn của lưới sắt, mọi người chỉ biết mở mắt trân trân ngó Lưu Nghiễn guồng chân phi thẳng tới chỗ bầy zombie, ngay sau đó cậu dùng sức liệng cái túi ra ngoài. Chiếc túi vải vẽ thành một đường cong trên không trung rồi lọt thỏm vào giữa bầy zombie, Lưu Nghiễn tức khắc xoay người nhảy bổ, nằm sấp xuống.

Ầm một tiếng nổ vang, bọn zombie bay tứ tung văng cả vào trong sân thể dục, những xạ thủ gấp rút vọt tới, nhằm vào chỗ hổng xả súng như mưa.

Lưu Nghiễn bị sóng xung kích ập vào phun ra một búng máu, cậu khó khăn gượng dậy, chợt nghe tiếng Hồ Giác hét lên: “Mau đóng công tắc nguồn, quây kín lưới sắt lại! Đội xạ thủ yểm trợ!”

Hai người ráng tìm niềm vui giữa nỗi khổ, cùng nở một nụ cười bất đắc dĩ.

Lưu Nghiễn ho khan không ngừng, cậu trèo lên sân thượng, cầm lấy máy khởi động, ngó xuống bên dưới xem xét.

Hồ Giác mở đồng xu kia ra – là mặt sau, anh ta chỉ chỉ về phía đoàn xe đang đậu ở phía Nam.

Lưu Nghiễn ấn xuống nút khởi động, cuộn Tesla lại bổ sung năng lượng, tia lửa điện lúc này rạng ngời hơn hẳn so với ban đêm, cũng càng thêm tráng lệ.

Luồng sáng trắng hội tụ trên mặt đất khiến cho màn trời xám xịt không khỏi chấn động, tầng mây tựa như bị tác động hình thành một vòng lốc xoáy, điện lôi vẫn điên cuồng lao vút quét đi.

Mọi người nhận được mệnh lệnh đều tự giác tập hợp tại sân bóng rổ, xe container phân công nhau chạy đi, những người còn sót lại cũng bắt đầu rút lui.

Một vòng tròn điện quang xao động thổi quét qua hàng vạn zombie, tản ra ở nơi xa tít, năng lượng vẫn chưa hao hết, điện lôi chằng chịt cứ quay cuồng giữa đàn zombie.

Bên ngoài lại có đợt zombie mới tràn vào.

Hồ Giác đứng phía dưới hô vang: “Ném hết lựu đạn ra đi! Gắng giữ vững! Lưu Nghiễn! Quân tiên phong đã rời khỏi rồi! Giờ rút thôi!!”

Lưu Nghiễn đứng một mình trên góc Tây Bắc sân thượng, dõi mắt về phương xa, Mông Phong vẫn chưa quay về… Trong lòng cậu dâng lên một xúc cảm phức tạp khó hiểu, cậu đã từng tưởng tượng rất nhiều lần phải sinh ly tử biệt cùng Mông Phong, có khi anh dũng ném bom, rồi chết đi; hoặc bị tầng tầng lớp lớp zombie vây bắt… Bất kể thế nào đi nữa, chưa bao giờ cậu nghĩ tới trường hợp như hôm nay, chia tay mà không hề đoán biết trước.

Anh sẽ trở về chứ?

Hôm trước hai người vừa cãi vả vì một chuyện bé như hột đậu, thế rồi Lưu Nghiễn lại giận dỗi, xoay lưng quay mặt vào vách tường, Mông Phong nằm sau lưng dỗ ngọt vài câu, nhưng Lưu Nghiễn chẳng thèm để ý tới hắn.

Mông Phong lúc ấy rất buồn ngủ, chưa dỗ xong đã quay ra ngủ như lợn chết.

Bởi vậy Lưu Nghiễn càng thêm tức khí, quyết tâm không bận tâm gì hắn nữa.

Buổi sáng hôm sau Mông Phong thức dậy trước, có người đứng ngoài cửa nhắc nhở hắn chuyện đi trinh sát, Mông Phong liền thay quần áo, vận bộ quân phục vừa người khiến hắn càng thêm anh tuấn. Sau đó hắn ngồi xuống bên giường, chủ động nghiêng người ghé vào phía trước, hôn khẽ lên môi cậu.

Lúc ấy Lưu Nghiễn cũng đã tỉnh giấc, nhưng lại híp mắt giả bộ ngủ, cậu lén ngắm nghía bộ quân phục trên người hắn, nhìn hắn đội mũ, đeo giày lính bước ra ngoài, rồi mới trở mình ngủ tiếp.

Đến tận bây giờ Lưu Nghiễn vẫn cho rằng Mông Phong sẽ trở về ngay sau đó, nhưng trên đời này làm gì có người cảm nhận được giờ khắc sinh ly tử biệt đâu cơ chứ?

Cậu thở dài, tiếp tục khởi động cuộn Tesla, bỗng nhiên động cơ vang lên một tiếng ‘crắc’.

Lưu Nghiễn lập tức ôm đầu thụp người xuống tránh sau bờ tường, một tia điện lôi phóng xẹt qua đỉnh đầu, trục chính vang lên thanh âm gãy vỡ, động cơ bốc khói đen ngút, vậy mà còn chưa phát nổ!

Lưu Nghiễn ngẩng đầu nhìn mũi phóng điện của trục chính, một cái điện trở bị hư hỏng, điện tích tụ lại đều đảo ngược dòng, mùi nhựa khét lan ra, có mạch điện bị cháy rồi.

Lưu Nghiễn lại ló đầu ngó về phía rào chắn, zombie bị điện giật la liệt, nếu thêm một lần nữa, chỉ sợ là cuộn dây sẽ phát nổ hoàn toàn.

Nhưng một khắc cậu vừa ló đầu ra, lập tức sững người tại chỗ.

Cậu ngơ ngẩn đứng dậy, dưới màn trời xám ngắt phía Tây, có một chiếc Jeep phóng như bay tới.

“Mông Phong.” – Lưu Nghiễn khe khẽ gọi, và dường như dồn hết sức bình sinh, cậu điên cuồng thét lớn: “Mông Phong!!!!!!!!!”

Xe Jeep lao tới nơi thì đánh một vòng cung đẹp mắt, hai song cửa kính bị bắn nát, khẩu Gatling sáu nòng xả đạn như sấm nổ quét vụn lũ zombie chặn đường, ngay tức thì một quả lựu đạn tung ra, trong tiếng nổ ầm vang lại san bằng một mảng lớn.

“Mông Phong!!!!!!” – Lưu Nghiễn vừa rống gọi vừa lao như điên xuống.

Xe Jeep sang số, hiên ngang xông hướng lưới sắt, nhằm vào chỗ có zombie ít nhất ở phía Đông phi thẳng vào, rơi sầm xuống đất.

Mông Phong đạp cửa xông tới, hét lớn: “Lưu Nghiễn!!! Mẹ kiếp em dám chơi chiêu xả thân giết địch à! Gan bự lắm rồi đấy! Ngay cả một mống người ra dụ quái vật(*) cho em cũng không có!!”

(*) Nguyên văn là puller: thuật ngữ game, người chuyên dẫn dụ quái vật cho nhóm.

Lưu Nghiễn ào xuống lầu, Mông Phong vừa nâng tay xả súng, vừa lớn tiếng thét giận, súng máy đùng đoàng quét tới, nghiền nát từng con zombie xông ra trước. Liền ngay sau đó hắn vươn tay trái ra, đón lấy Lưu Nghiễn nhào vào ngực mình, ôm siết lấy cậu.

Mông Phong hỏi dồn: “Trương Dân đâu?! Chuyện gì xảy ra vậy hả!? Cái cuộn dây đỏ kia xài được cơ à?!! Thiệt mẹ nó ngon hết xẩy! Chơi thêm một phát nữa được không!”

Lưu Nghiễn vừa lấy lại tinh thần, đàn zombie lại ào lên, Mông Phong cùng với vài tay đội viên không ngừng bắn phá.

“Nếu xài nữa sẽ nướng chín anh luôn đấy! Không có thời gian giải thích đâu!” – Lưu Nghiễn hỏi gấp – “Ở phía Bắc có zombie không?”

Mông Phong đang bắn giết zombie còn lớn tiếng đáp lời: “Chẳng bao nhiêu!!! Lại sắp di tản rồi sao? Em là nhân viên kỹ thuật đấy nhé! Đừng có mà bốc phét!!”

Lưu Nghiễn: “Dựa theo kế hoạch lập ra ngay từ đầu mà! Em chuẩn bị xong hết rồi! Vậy mà Lâm Mộc Sâm lại bỏ trốn trước… Mất công em còn tưởng cái bộ mặt thấy chết không sờn của gã là thật chứ! Đặng Trường Hà! Hồ Giác! Nhóm người cuối cùng lên xe mau! Dẫn mọi người rời đi!”

Mông Phong: “Lời thằng cha đó mà cũng tin được à! Lên xe đi! Bọn anh yểm trợ rút lui!!”

Lưu Nghiễn: “Em suýt chút đã tin là thật! Lần sau còn gặp lại gã thì…”

Mông Phong tức tối thét: “Ông đây bắn nát đầu gã! Mẹ kiếp! Dám gạt ông chạy tới cái hồ lượn tới lượn lui hết nửa ngày, nếu không vì nhớ bà xã bỏ về sớm, bây giờ ngay cả xác cũng chín rục rồi!! Mấy cậu rút quân mau lên! Đồ đạc gì cũng kệ đi! Khi nào quay lại tìm sau!!”

Chiếc xe container cuối cùng phi ra vòng vây, mỗi phía có một xạ thủ gác súng, liên thanh xả súng vào zombie để mở đường, Hồ Giác đứng trong thùng container giục to: “Lưu Nghiễn, mau lên xe!!”

“Mông Phong! Lưu Nghiễn!” – Mọi người đồng thanh quát lớn – “Lên xe!!”

Khẩu súng máy trên tay Mông Phong vẫn không ngừng lên đạn, hắn quay đầu tức khí mắng: “Em ấy không đi đâu hết! Ở lại phụ ông đây bọc hậu cho các người! Mấy người phắn ngay!!”

Lưu Nghiễn phá lên cười ha hả, đoàn xe rút đi, đàn zombie bị tách ra một phần, bám theo đoàn xe chạy, thế là số zombie còn lại trong trường học bớt đi rất nhiều, nhưng chúng lại đang dần dần khép chặt vòng vây.

Mông Phong thấy tất cả mọi người đã rời khỏi, bèn hô to: “Em lái xe!”

Lưu Nghiễn phóng vào xe Jeep, chuyển bánh, cuốn một con zombie nghiền nát dưới gầm, rồi đạp mở cửa xe, Mông Phong sau đợt nả đạn điên cuồng liền thu súng máy lại, nhảy tọt vào xe, vừa gác khẩu súng lên cửa kính vỡ nát lại tiếp tục một trận xả súng cuồng loạn.

Lưu Nghiễn bẻ ngoặt vô lăng, phi ra khỏi vòng vây.

Đoàn xe đã chạy đi tít tắp, trong khi đàn zombie lại vây kín, tách rời hai người họ và đoàn xe.

“Hỏng bét.” – Lưu Nghiễn cất tiếng – “Xông bừa lên được không?”

“Đạn không còn nhiều lắm!” – Mông Phong hô – “Ế, tiêu rồi! Chúng bu lại chỗ bọn mình!! Chạy mau!!!”

Lưu Nghiễn quay đầu xe lao xuống quốc lộ, rồi hỏi: “Chạy hướng nào giờ?!”

Mông Phong: “Hướng Nam… không được! Hướng Tây đi… Mà không, nhắm hướng Đông!!”

Xe Jeep trên đồng bằng hết quẹo bên trái, rồi lại quẹo sang phải, lạng đi lạng lại những mấy lượt, trong xe vẳng ra tiếng gầm thét giận dữ của Lưu Nghiễn: “Rốt cuộc là hướng nào! Có muốn dừng lại ném đồng xu không đây!!!”

Mông Phong: “Tiền xu chỉ có hai mặt thôi mà! Em đọc nhiều sách quá ngu người rồi! Đi hướng Đông! Lúc này còn muốn cãi nhau nữa à?!”

Chiếc Jeep tăng lên tốc độ cao nhất, xẹt qua mặt đường như tia chớp, nhắm thẳng hướng Đông mà phóng đi.

.

.

.

End #22.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.