Idol Cùng Tổng Tài Tàn Tật Công Khai Rồi!

Chương 47: 47: Anh Ấy Là Của Tôi




Dịch: alreii

Biên: †Ares†

Hạm đội chậm rãi tiến lên giữa không trung, tiếng trống trận vang vọng bao phủ cả trời đất. Các thiên binh kéo cung bắn tên hết đợt này đến đợt khác.

Những mũi tên bay ra rít gào rạch phá không khí, đâm về phía biển lửa bên dưới, liên tục ghim mạnh vào trong doanh trại tạo thành những đốm lửa bùng lên.

Một tên yêu binh trúng mấy tên giãy giụa ngã xuống mặt đất, giây tiếp theo đã bị tháp canh đổ sụp vùi lấp, hoàn toàn biến mất trong biển lửa hừng hực.

Giây trước vẫn còn là một đội quân, giây tiếp theo đã chỉ còn lại đám ô hợp bỏ chạy tứ tán, mặc cho đám yêu tướng ngăn cản thế nào vẫn không được.

Một cơn gió thổi qua, cuốn lẫn theo những đốm lửa và cả nhiệt độ khiến người nghẹt thở.

Tử thương vô số, tiếng kêu rên khắp nơi, bốc cháy, sụp đổ, từng đợt mưa tên liên tục phá nát hoàn toàn lòng tin của đội quân này.

Hốt hoảng thất thố chạy trốn, giẫm đạp lên nhau.

Tất cả đều chậm rãi sụp đổ ở trước mắt sáu vị yêu vương.

Ngưu Ma Vương ngơ ngác nhìn hết thảy, cả người đều sững sờ.

- Đi thôi.

Bằng Ma Vương đi tới bên cạnh Ngưu Ma Vương, thấp giọng nói:

- Chẳng ai cứu nổi nữa, cùng rời khỏi chỗ này thôi. Nhân lúc hiện tại.

- Đi?

Ngưu Ma Vương giọng run run:

- Đi đâu chứ?

- Trời đất to lớn, sẽ có chỗ dung thân mà.

Một trận cuồng phong quét qua, cuốn bay lá cờ lớn với chữ "Yêu" dính phải đốm lửa nhỏ đang cháy tí tách trên chủ trướng, rơi vào trong đống lửa. Một làn khói đen bốc lên, lá cờ hóa thành tro tàn.

Những đám mây trên bầu trời tan đi, đám yêu dưới đất nhìn thấy hạm đội vô biên. Vô số thiên binh đang giương cánh rời khỏi boong thuyền tập kết trận hình, binh khí trong tay lóe sáng.

- Thủy quân Thiên Hà, phụng mệnh Thiên Bồng Nguyên Soái tới vây quét, yêu vật thế gian còn không mau bó tay chịu trói!

- Bảo vệ triều cương. Phụ tá thiên đạo! Bảo vệ triều cương. Phụ tá thiên đạo!

Tiếng hét kinh thiên động địa vang lên, Ngưu Ma Vương chậm rãi siết chặt Hỗn Thiết côn, khẽ run rẩy.

Đôi mắt trâu của gã tràn đầy tơ máu.

Gã ngẩng đầu, đối mắt với Thiên Phủ đang cầm kiếm đứng trên thuyền chỉ huy.

Đều là mặt không biểu cảm nhìn lẫn nhau.

- Thủy quân Thiên Hà, sẽ có một ngày, ta muốn đòi lại hết thảy hôm nay các ngươi đã làm với ta!

Gã cắn răng, quay người quát khẽ với năm vị yêu vương còn lại:

- Rút!

- Ta tiên phong.

Bằng Ma Vương cầm trường kích, giương cánh, bay về phía Đông.

- Ta cánh bên.

Mi Hầu Vương hóa thành một trận cuồng phong, tiêu biến.

- Ta bọc hậu.

Thân hình Ngu Nhung Vương dần dần trở nên trong suốt, thẳng đến hoàn toàn biến mất.

Ngưu Ma Vương vươn tay, hất bay cả trướng bồng đang cháy tí tách cùng với mấy yêu quái không kịp chạy trốn. Một con đường nối thẳng ra bên ngoài doanh trại chớp mắt được mở ra.

Sư Đà Vương và Giao Ma Vương bám sát theo sau gã cùng nhau xông ra.

Dưới đại đao thiết côn lợi trảo, cho dù là yêu chúng cản đường cũng đều biến thành tro bụi.

Xông ra khỏi doanh trại, cả ba nhanh chóng trốn vào khe núi, chảy thẳng một đường mười dặm, ngọc giản bên hông đột nhiên vang lên.

- Sao vậy?

- Có quân mai phục!

Bên trong ngọc giản truyền tới giọng hơi hốt hoảng của Bằng Ma Vương.

- Gì cơ?

Ba ma vương vội vàng dừng bước.

Chẳng bao lâu đã thấy Bằng Ma Vương vội vàng bay trở về, trên cánh tay còn trúng một tên.

Trên mũi tên còn lóe ánh sáng, không phải phàm vật, đoán chừng người bắn mũi tên này chắc cũng là một trong Cửu Tinh của thủy quân Thiên Hà.

Có mai phục sao?

Trong lòng Ngưu Ma Vương hồi hộp.

- Đi phía bên này!

Bốn ma vương chạy về một hướng khác.

Chẳng bao lâu, Mi Hầu Vương xuất hiện trước mặt bọn chúng.

- Không được, bên này cũng có quân mai phục.

- Quay lại!

Ngưu Ma Vương vội vã xoay người, lại thấy Ngu Nhung Vương cũng đã xuất hiện trước mặt.

- Truy binh sắp đuổi tới rồi!

- Truy binh...

Ngưu Ma Vương khẽ run rẩy.

Gã ngẩng đầu, thấy hạm đội che khuất bầu trời đang chậm rãi lái về phía mình.

Cờ lớn bọt sóng và kiếm sắc bay phấp phới theo gió.

Sau những dãy núi xung quanh, vô số thiên binh thiên tướng đang tập hợp.

Một bóng dáng quen thuộc đứng trên vách cao, vỏ kiếm chống đất. Y từ trên cao nhìn xuống, lạnh nhạt nhìn sáu ma vương đã tụ lại với nhau.

Sau lưng là cờ lớn bay phấp phới.

- Thiên Bồng Nguyên Soái!

Ngưu Ma Vương cắn răng, gằn từng chữ hét lên tên của kẻ thù một mất một còn.

- Bản soái ở đây chờ các ngươi rất lâu rồi.

Y rút ra trường kiếm trong tay, chỉ về phía Ngưu Ma Vương, lạnh lùng nói:

- Bó tay chịu trói, có thể miễn tội chết!

Sáu ma vương đều trợn trừng mắt.

- Bó tay chịu trói, có thể miễn tội chết! Bó tay chịu trói, có thể miễn tội chết! Bó tay chịu trói, có thể miễn tội chết!

Vô số thiên binh ló đầu ra khỏi các ngóc ngách, bọn họ gõ lên thuẫn, lớn giọng la hét.

Ở giữa không trung, hạm đội đã lướt qua đỉnh đầu sáu ma vương, giữa những chiến thuyền bắn ra linh lực kết thành hình lưới.

Đây là lưới trời - Thiên võng được chuẩn bị riêng cho sáu yêu vương.

- Mẹ nó, nếu Lý Tịnh phụ trách Tây Ngưu Hạ Châu thì tốt chừng nào!

Bằng Ma Vương ôm vết thương trên tay, hung hăng nhổ nước bọt chửi thề.

Sư Đà Vương vẫn không lên tiếng lau lau đại đao dính đầy yêu huyết lên tay áo mình, thở dốc nặng nề, mặt không cảm xúc căng chặt.

- Các ngươi ai muốn đầu hàng thì đầu hàng trước đi.

Ngưu Ma Vương thở hổn hển, lạnh nhạt nói.

- Đầu hàng?

Mi Hầu Vương cười gằn:

- Bị bắt về phế bỏ tu vi, sau đó lấy óc khỉ làm tiệc hả? Ta không có hứng thú.

Gã nói xong thì cúi thấp người bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.

- Không ngờ đến cuối vẫn là một con đường chết.

Giao Ma Vương sắp khóc luôn rồi.

Ở chỗ xa, ánh lửa hừng hực chiếu sáng nửa bầu trời, cuộc vây quét do Thiên Phụ phụ trách vẫn đang tiếp tục.

Mà chính vào lúc này, đại quân lần này xuất chính đã hơn nửa tụ tập đến đây.

Thiên Nhậm chậm rãi đi đến phía sau Thiên Bồng, cúi người chắp tay nói:

- Khởi bẩm nguyên soái, tất cả đã sắp xếp hoàn tất, có động thủ không?

Thiên Bồng do dự, không biết có nên hạ lệnh tấn công hay không.

Chuẩn bị đã lâu như vậy, muốn dựa vào chiến thuật biển người xử hết sáu yêu vương tại nơi này không có sơ hở nào mới đúng. Nhưng nếu làm vậy thì sẽ không tránh được tử thương nặng nề.

Nơi này chỉ có thực lực của Giao Ma Vương yếu nhất, Ngưu Ma Vương mạnh nhất, đã bước vào Thái Ất Kim Tiên trung kỳ. Nếu đánh thật, có thể ngang tay với mình.

- Một khi đã cho đám yêu đan dược thì đúng là đau đầu mà.

Y không khỏi cảm thán.

Đã nếm được chỗ tốt của đan dược, dù mất đi nguồn cung từ Trấn Nguyên Tử, về sau cũng nhất định sẽ tận lực tìm kiếm. Sáu con yêu vương này, nếu tiếp tục bỏ mặc, hậu hoạn sẽ vô tận.

Đều do thần tiên của Thiên Đình tự mình tạo nghiệt.

- Toàn quân giới bị, nghe hiệu lệnh của ta, sẵn sàng chuẩn bị tấn công!

Trên đỉnh núi thiên binh lít nhít, tất cả trường kích đều nhanh chóng được đặt ngang, bày ra tư thế xung phong.

Cung binh dùng hai ngón tay lấy mũi tên từ trong ống đựng tên, kéo căng dây cung, chuẩn bị bắn đồng loạt.

Tất cả thiên tướng đều rút bội kiếm bày ra tư thế chuẩn bị đánh giáp lá cà.

Chiến thuyền giữa không trung cũng phái quân trận bổ khuyết cho những khe hở của thiên võng. Pháp khí đã chuẩn bị ổn thỏa, mỗi một thiên binh thiên tướng đều đang mài đao xoèn xoẹt.

Tay Thiên Bồng chậm rãi giơ lên:

- Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng. Nếu đầu hàng, bản soái có thể bảo đảm hành vi kiếp này của các ngươi không tai họa đến kiếp sau! Nếu không đầu hàng, một khi chiến bại, thân tử hồn diệt!

- Cút con bà kiếp sau của ngươi đi!

Ngưu Ma Vương hung tợn gầm lên, chỉ Hỗn Thiết côn về phía Thiên Bồng:

- Muốn đánh thì đanh, lão tử chơi với ngươi!

Thấy vậy, mặt Thiên Bồng không có biểu cảm nào, cánh tay giơ cao chậm rãi hạ xuống.

Kèn lệnh xung phong vang lên.

Tiếng trống trận rền vang.

- Giết ~!

Tiếng gào thét chấn động trời đất nháy mắt tràn ngập mỗi một ngóc ngách. Vạn tên cùng bay ra, dòng người sắc trắng bạc cuộn trào về phía sáu tên yêu vương.

Vòng vây nhanh chóng thu nhỏ.

Máu thịt văng tung tóe. Giữa những bóng ảnh đan xen vào nhau, Ngưu Ma Vương nhìn thấy bản thân chính Thiên Bồng cũng cầm kiếm xông lên.

"Mẹ nó, lần này xong đời thật rồi. Ta còn chưa kịp lấy vợ nữa, lỗ to rồi." Gã nghĩ.

Vào đúng lúc này, một tiếng nổ vang mạnh từ giữa không trung truyền tới.

Ngẩng đầu, bọn họ nhìn thấy một chiếc chiến thuyền bốc cháy rơi xuống. Thiên binh chạy tứ tán, thiên võng bị xé ra một lỗ hổng.

Một cái bóng to lớn xuất hiện ở trên lỗ hổng.

- Cửu Đầu Xà?

Tất cả yêu vương, thiên binh, thiên tướng đều không khỏi ngẩn ngơ.

Thân thể đen nhánh tỏa ra ánh sáng lạnh dưới ánh trăng, chín cái đầu, cánh thịt khổng lồ vỗ vỗ cuộn lên gió lốc, bốn trảo sắc bén vung vẩy giữa không trung.

Một con thú khổng lồ xuất hiện trước mắt.

- Mẹ nó, đám khốn khiếp các ngươi ~!

Con thú khổng lồ đó phun ngọn lửa gầm lên giận dữ:

- Nhạc phụ tương lai nói ta không tới thì sẽ không gả con gái cho ta!

Thiên Bồng bất đắc dĩ thở dài:

- Xem ra Long Vương đầm Bích Ba tán đồng với thân phận yêu nhiều hơn là tiên tịch, cuối cùng vẫn tính thiếu một bước.

Trong ánh lửa bay múa, tất cả chiến thuyền đều nhắm cự nỏ về phía con thú khổng lồ đó.

Tên nỏ được ngưng tụ bằng linh lực đâm xuyên qua vảy giáp dày. Cả người đầy máu, con thú khổng lồ lại vẫn cố thủ lỗ hổng, phun ra từng luồng lửa nóng đốt cháy cả nửa bầu trời, lại đốt một chiếc chiến thuyền cháy bùng, rơi xuống.

Thân thể khổng lồ, chín cái đầu cùng ra trận. Tên này đúng là chuyên dùng để mở đường, hóa thành nguyên hình, thiên phú về lửa...

Sáu ma vương nhanh chóng bay lên không bứt phá về phía lỗ hổng. Dọc đường thiên binh tụ thành như một dòng sông bạc, lại bị giết thành khô cạn.

Không có thiên võng, thủy quân Thiên Hà, Bắc Cực Cửu Tinh ngoại trừ Thiên Nội và Thiên Phụ đều đã dốc toàn lực, nhưng vẫn không thể nào kiềm chế hoàn toàn được.

Cường viện mạnh mẽ ngoài ý muốn, Cửu Đầu Xà tu vi gần đến Thái Ất Kim Tiên đỉnh phong. Nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể không phải chỉ đơn giản là tử thương hơn nửa đâu...

Lúc này Thiên Bồng không khỏi trở nên do dự.

Trong nháy mắt Ngưu Ma Vương, Mi Hầu Vương và Ngu Nhung Vương đều đã thoát ra khỏi vòng vây, chỉ còn sót lại Sư Đà Vương, Bằng Ma Vương bị thương, Giao Ma Vương bị dây dưa.

Cửu Đầu Xà cũng nhanh chóng thoát khỏi vòng vây với ba ma vương kia.

Thiên Bồng lạnh lùng nhìn ba ma vương còn đang chiến đấu đẫm máu, nói:

- Thả bọn chúng.

- Gì cơ?

Thiên Nhậm canh ở bên cạnh không khỏi sững sờ.

- Cho dù là huynh đệ kết bái, bọn chúng cũng sẽ không trở lại cứu viện. Quả đấm phải nắm chặt năm ngón, đánh ra mới có lực được. Giữ lại để chia rẽ bọn chúng, so với giúp chúng loại trừ dị đoan thì tốt hơn nhiều. Giống như lần này vậy.

Nói tới đó, y lấy ra thư mật có mang con dấu của Bằng Ma Vương và Sư Đà Vương, mỉm cười mở ra xem.

Thiên quân cắn chặt lại chẫm rãi buông lỏng, ba ma vương còn lại cũng nhân đó chạy trốn.

Bận rộn lâu như vậy, tuy không thể trừ tận gốc sáu ma vương, nhưng ít nhất đã tiêu diệt được đại quân yêu tộc. Chỉ còn lại sáu con yêu vương, chỉ cần áp chế thỏa đáng, tạm thời sẽ không tạo nổi sóng gió gì.

Thiên Bồng nghĩ đến đó, chậm rãi xoay người:

- Toàn quân chuyển hướng, đầm Bích Ba!

- Long cung đầm Bích Ba, lần này chẳng ai bảo vệ nổi ngươi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.