Hy Nhi, Về Bên Ta Nhé

Chương 19




“Anh đi đi, trước khi quá muộn, nếu như bị người ta phát hiện anh đang ở phòng của tôi, người khác sẽ hiểu lầm đấy.”

Thiển Thiển với vẻ mặt lạnh nhạt, so với trước đây hoàn toàn khác nhau.

Lôi Minh lo lắng nhìn cô, cau mày nói. “Thiển Thiển, em có biết việc này là ngốc nghếch không? Nếu như đã biết, thì không nên ở lại chỗ này, đi theo tôi, được không?”

“không, bây giờ tôi chưa muốn đi, tôi còn có chuyện chưa làm!”

“Thiển Thiển!”

“Anh đi đi, đi nhanh một chút, tôi muốn được yên tĩnh một mình nói với Three giúp tôi, tôi không sao, bảo anh ấy không cần lo lắng cho tôi!” Thiển Thiển lạnh lẽo giống như là một tượng gỗ, ngơ ngác, lạnh lùng, hai mắt vô hồn.

Lần đầy tiên Lôi Minh nhìn thấy cô lộ ra vẻ mặt như thế, giống như là một con nai đã đi đến đường cùng, ánh mắt mờ mịt, vẻ mặt tuyệt vọng, và dáng vẻ khổ sở này.

“Thiển Thiển, thật ra thì……” hắn đang nói một nửa, sau đó cứng rắn nuốt xuống.

thật ra thì lúc Three cho hắn tài liệu này, còn nói với hắn một chuyện khác, anh ta nói cho hắn biết, khi Thiển Thiển xem xong những tài liệu này, không cần biết là dùng cách mềm dẻo hay cứng rắn đều phải đưa cô trở về. Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của cô, hắn không biết co sẽ ra sao nếu bị đưa trở về.

Cái tên Three chết tiệt kia, nếu biết cô sẽ biến thành như vậy thì không cần đem tài liệu đến cho cô xem, vì cái gì phải là cứ cứng nhắc như vậy? Dù là nói láo một lần, lừa gạt cô một lần cũng không được sao?

“Anh đi đi… Lôi Minh, tôi thật sự không sao, tôi vẫn còn nhớ chuyện tôi đã đồng ý với anh, khôn gphair anh cũng đã đồng ý chờ tôi rồi sao? Cho tôi thời gian ba ngày, tôi sẽ trở về tìm anh!”

“Em nói thật?”

“Ừ!” cô nhẹ nhàng gật đầu.

Lôi Minh vươn tay vuốt tóc của cô, nói như mệnh lệnh. “Nếu như em không đến, tôi sẽ trói em lại để mang đi.”

Đứng dậy, đi trở về cửa sổ, lo lắng quay đầu lại nhìn cô một cái, cuối cùng vẫn quyết định như vậy, có một số việc còn đợi cô xử lý tốt mới được. cô đã không còn là một cô gái bé nhỏ như khi mới vào Thiên quốc gia nữa, hơn nữa cũng càng không phải là cô gái của mười năm trước, luôn bị người ta lừa, hắn tin tưởng cô sẽ xử lý tốt.

Chờ Lôi Minh đi khỏi, u Thiển Thiền từ từ co hai chân lên, dùng hai cánh tay ôm chặt lấy đôi chân, cuộn cả thân mình lại thật nhỏ.

hiện tại, cô rất muốn rời khỏi đây ngay, chạy trốn tới một nơi nào đó không có người, chỉ sống một mình. Nhưng mà bây giờ vẫn chưa được, cô muốn làm rõ chuyện này, còn có ước định của cô với chị, hiện tại cô thật sự không biết có nên tiếp tục thực hiện lời hứa không?

Nếu như chị còn sống, nghe thế tin tức này thì chị sẽ như thế nào? sẽ hận hắn sao? Nhưng chị rất thương hắn, có khư khư cố chấp không? Có muốn sinh con cho hắn không? Còn cô đây? cô vừa nghĩ như thế nào?

cô cảm thấy mệt mỏi cả thể xác và tinh thần, nước mắt đã tràn lan, giọng nói nghẹn ngào thốt ra. “Chị…… Em nên làm như thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.