Hy Nhi, Về Bên Ta Nhé

Chương 163




Những tên du côn phía sau hắn nghe thấy thế liền xoắn tay áo lên, trong đó có một tên cao gầy mặt như gà chết bước lên nói: "Đại ca, đại ca coi nè, tiểu đệ sẽ cho hắn nếm mùi lễ độ, bò lê bò càng quỳ dưới đất gọi huynh là gia gia!" Nấm đấm của hắn vung lên giống như một cái búa, bay thẳng tới trước mặt Dương Thu Trì.

Quyền đầu vừa phóng ra, chưa kịp trúng đích thì hắn đã kêu lên một tiếng thảm thiết: "Ai da... má ơi!", rồi đưa hai tay ôm lấy chân, nhảy loi choi tại chỗ. Thì ra, cẳng chân của hắn đã bị Tiểu Hắc cẩu nhanh như chớp cắn trúng một miếng to. "Con chó hoang này ở đâu ra thế này? Giết nó luôn cho ta!" Đại hán họ Lưu kêu lên điên cuồng. Mấy tên thủ hạ của hắn rút ra những lưỡi đao tai trâu cong vòng, đuổi theo chém loạn vào Tiểu Hắc cẩu, nhưng chẳng chém được nhát nào.

Đại hán họ Lưu thấy thủ hạ đã kềm chế được Tiểu hắc cẩu, cười hắc hắc lạnh lùng, rút một thanh tiêm đao ra bảo Dương Thu Trì: "Tiểu tử, Lưu gia gia ta hôm nay phải cho ngươi đổ chút máu!" Nói xong xuất ra một đao đâm thẳng vào bụng của Dương Thu Trì.

"A...!" Một tiếng kêu thảm lại vang lên, kéo dài. Nó xuất phát từ gã họ Lưu, cánh tay cầm đao của hắn đã bị Tiểu Hắc cẩu cắn mạnh một cái, máu tươi phún ra có vòi. Thì ra Tiểu Hắc cầu bị mấy người bao vây, nhưng vẫn chú ý động tĩnh chung quanh chủ nhân. Thấy chủ nhân gặp nguy hiểm, nó vụt một cái rời khỏi vòng vây, nhảy lên cao nửa thân người, ngoạm chặt cánh tay của đại hán họ Lưu ghịt chặt răng qua lại, khiến tiêm đao rớt ngay xuống đất.

Không chờ tiếng kêu của gã họ Lưu dừng lại, Tiểu Hắc cẩu đã chuyển thân cắn mạnh vào chân hắn, hai chỗ bị thương máu bắn đầy đất, rõ ràng là hắn đã bị thương không nhẹ. Các thủ hạ lúc này mới phát hiện, liền bao vây Tiểu Hắc cẩu lại, rồi nhào tới chém giết. Lúc này, Tiểu Hắc cẩu không còn dung tình nữa, cắn người này một cái, táp người kia một miếng, cẳng chân của bọn du côn đau đến nổi há răng kêu thét loạn cả lên, máu văng đầy khắp mặt đất.

Đại hán họ Lưu thấy Tiểu Hắc cẩu lợi hại như vậy, giữ chặt cánh tay thụ thương lùi lại vài bước, kêu lên: "Hay cho tiểu tử người, thì ra ngươi có con súc sinh này giúp đỡ. Ngươi chờ đó, lão tử sẽ cho ngươi thấy thế nào là lợi hại!" Nói xong hắn quay người định bỏ đi.

"Đứng lại!" Gã họ Lưu vừa xoay người, lúc này mới phát hiện sau lưng hắn không biết có bảy tám cẩm y vệ đứng đó từ khi nào, người nào cũng mặc áo cá chuồn màu vàng, tay nắm chặt Tú xuân đao, hàn quang lắm lóe. Kẻ dẫn đầu là một người có đôi mắt hình tam giác, cái bụng phệ ưỡn ra, lạnh lùng nhìn hắn. Kẻ ấy chẳng phải ai xa lạ, chính là cẩm y vệ tổng kỳ Mã Độ.

Chỗ dịch sở của cẩm y vệ ở gần đây, chỉ cách khoảng một trăm mét, khi Dương Thu Trì bị bọn vô lại bao vây, thì cẩm y vệ gác cửa đã phát hiện ra ngay, nhanh chóng vào báo cáo Mã Độ. Mã Độ nhanh chóng dẫn người tới, chính vào lúc bọn chúng bắt đầu đấu với Tiểu Hắc cẩu. Vì vậy, cẩm y vệ lặng lẽ bao vây chúng lại.

Gã họ Lưu lăn lộn trên đời này đã nhiều năm, vừa nhìn thấy trang phục như vậy là biết ngay đây là cẩm y vệ. Do đó, hắn lập tức cảnh tỉnh, lùi lại vài bước, không cần bọn họ ra lệnh đã lí nhí quỳ xuống đất. Mấy tên thủ hạ của hắn thấy tình thế như vậy cũng nhanh chóng quỳ theo. Mã Độ lạnh lùng nói: "Vị Dương đại gia này là huyh đệ của bổn quan. Sao, ngươi muốn y biết tay, chẳng phải là muốn bổn quan biết tay hay sao?"

Gã họ Lưu dập đầu lia lịa: "Tiểu nhân không dám! Tiểu nhân không dám! Tiểu nhân không biết y là bằng hữu của cẩm y vệ đại gia ngài. Tiểu nhân có mắt không tròng, thỉnh đại gia ngài nguyên lượng!" Những tên du côn khác cũng quỳ sau lưng hắn dập đầu lia lịa, đánh lên mặt đất nghe binh binh liên tục.

"Nếu như các ngươi đã biết mình sai, vậy xuất ra chút điểm thành ý là được, cứ vậy đi." Mã Độ nghĩ ngợi một chút, rồi nói: "Mỗi người lưu lại một cái tay và một con mắt, thì có thể cút đi được rồi!"

Những tên vô lại này vừa nghe thế, sợ đến nổi rụng rời tay chân. Cẩm y vệ hễ nói là làm, đừng nói chi là một cánh tay một con mắt, nếu muốn cả tính mạng chúng, tìm một lý do gì đó nói chúng là đạo tặc, giết cái một rồi có ai dám đi kêu oan cho cái bọn đầu đường xó chợ như bọn chúng chứ? Những tên vô lại này biết bản thân đã gây chuyện phiền phức lớn, liền dập đầu liên tục kêu xin: "Đại nhân tha mạng a! Tiểu nhân không dám nữa!" Chúng dập đầu đến nổi máu huyết bắn đầy trán, nhưng Mã Độ vẫn ngửa mặt nhìn trời, chẳng thèm lý gì đến chúng.

Gã họ Lưu có đầu óc cũng khá linh hoạt, chợt nghĩ tên tiểu ngỗ tác kia mới là người chân chính tác chủ cho chuyện này, Mã Độ ra tay cũng là vì nễ mặt hắn, chỉ cần hắn tha mạng cho mình, thì có thể thoát khỏi kiếp này. Nghĩ vậy, gã lập tức quỳ gối lết lại trước mặt Dương Thu Trì, vừa khấu đầu binh binh, vừa xin tha mạng inh ỏi. Những tên vô lại khác cũng bò tới quỳ mọp trước mặt Dương Thu Trì, vừa dập đầu theo, vừa tát tai mình, cho đến khi máu ứa ra miệng, mặt mủi thâm thủng như đầu heo mà vẫn không dám ngưng. Vài cẩm y vệ cầm yêu đao bước lên lôi mấy tên vô lại ra định động thủ, những người đó kêu khóc om sòm, xin tha mạng liên tục.

Dương Thu Trì không muốn làm thái quá như vậy, xua tay nói: "Thôi được rồi, Mã đại nhân, hãy tha cho chúng đi."

Mã Độ cười cười nói: "Huynh đệ ngươi có tấm lòng tốt quá, những tên này đều là kẻ ác ôn vô lại, phế chúng đi cũng tốt mà."

Gã họ Lưu nghe nói thế, liền dập đầu liên tục xin tha mạng, Dương Thu Trì xua tay: "Thôi kệ chúng, tha cho chúng lần này đi."

Mã Độ cười hăng hắc, đưa tay ra hiệu, mấy tên cẩm y vệ đó gật đầu, phân biệt kéo tay phải của mấy người đó ra, dùng lực vặn xoắn một cái, mấy tiếng răng rắc chợt vang lên, tiếp theo đó là những tiếng kêu thảm như heo bị chọc tiết, bàn tay phải của chúng đã bị cẩm y vệ xoắn gãy lìa.

Mã Độ lạnh lùng nói: "Cánh tay và mắt còn có thể lưu lại, nhưng mà, các ngươi đắc tội với huynh đệ của ta, tiểu tội này nhất định phải bị trừng phạt. Từ đấy về sau đừng để ta thấy các ngươi nữa, nếu không, ta giết sạch toàn gia các ngươi! Nghe rõ chưa hả?"

"Tiểu nhân nghe rõ rồi! Không dám nữa đâu!" Gã họ Lưu cùng các thủ hạ cầm lấy bàn tay gãy lặt lìa, vội vã dập đầu.

"Cút!"

Mấy tên vô lại liên tục ta ơn, rồi như con mèo đứt đuôi gọi nhau chạy mất dạng.

Dương Thu Trì ôm quyền nói với Mã Độ: "Đa tạ Mã đại nhân giải vây!"

"Giải vây cái gì a!" Mã Độ cúi đầu nhìn con Tiểu Hắc cẩu đang đứng bên cạnh Dương Thu Trì, khen: "Con chó mực nhỏ này của ngươi có thể sánh với mười cẩm y vệ của ta. Những tên đầu đường xó chợ đó làm sao làm khó ngươi được. Vừa rồi bất quá ta muốn tham gia nhiệt náo cho vui vậy mà, đi về dịch sở đi.

Sau khi phân chủ khách, Mã Độ cười ha ha hỏi: "Hảo huynh đệ, đêm qua ngủ ngon không?"

"Cũng ngon, Mã đại nhân ngài thì sao?"

Mã Độ chợt nghiêm mặt bảo: "Đừng có nói chuyện khách khí như vậy, đều là huynh đệ với nhau, sau này gọi ta là đại ca là được rồi!"

"Dạ! Đại ca tối qua ngủ ngon giấc không?"

"Ngon cái con khỉ!" Mã Độ phẫn nộ đáp, "Đêm khuya canh vắng mà bên ngoài kêu loạn cào cào ấy, nói là chỗ gì đó bị cháy, làm lão tử ngủ cả đêm không ngon giấc."

Dương Thu Trì không muốn nói chuyện đó với y, liền cắt ngang chuyển sang đề tài khác: "Đại nhân, án của Tạ quả phụ tính thế nào?"

Mã Độ tràn trề hy vọng đáp: "Ta đang phát sầu về án này đây. Huynh đệ, ta coi như là phát hiện ra rồi, ngươi không phải là người thường, có tài nhưng chưa có dịp phát huy." Rồi y chồm người tới, mặt mày rạng rỡ, "Án này ngươi cần phải giúp ca ca ta, phá nó xong, ta bảo chứng hai chứng ta có thể nổi tiếng như cồn đấy!"

Dương Thu Trì cười cười đáp: "Đại ca nếu như đã nói đến nước này rồi, thì đệ nói thẳng ra vậy." Mã Độ nghe thế, thầm bảo "Có hy vọng rồi!" Y liền dỏng tay lên, giống như một cậu học sinh chuẩn bị nghe giảng bài vậy, ngẩng cổ chăm chú nghe Dương Thu Trì nói.

Dương Thu Trì tiếp: "Hiện giờ, thỉnh đại ca lập tức phái người lập tức đi chặn hết các con đường trong khuôn viên một trăm dặm trở lại đây, ngăn chặn và bắt hòa thượng, ni cô, bao gồm cả kẻ trọc đầu, hói đầu, hay tóc ngắn lại hết." Mã Độ vỗ bàn, đứng lên thốt: "Không thành vấn đề!" Ngẫm nghĩ một chút, y lại cúi lưng, nghi hoặc hỏi: 'Huynh đệ, chúng ta bắt nhiều hòa thượng ni cô để làm gì?"

"Những hòa thượng, ni cô và người có tóc ngắn này rất có khả năng là có kẻ đội cái mũ rơm kia!"

"Thật không? Huynh đệ ngươi làm sao mà biết thế?" Mã Độ bán tín bán nghi, nhưng dù sao vẫn rất hưng phấn.

"Bắt được người đó rồi, đệ sẽ cho đại ca biết." Dương Thu Trì nhân đó thừa nước đục thả câu, làm ra vẻ quan trọng.

"Được, được! Ta sẽ lập tức cho người trở về Ninh quốc phụ báo cáo với Bách hộ đại nhân, điều tập cẩm y vệ, đồng thời lập tức thông tri Tống tri huyện điều tập bộ khoái bắt hết hòa thương ni cô!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.