Hy Nhi, Về Bên Ta Nhé

Chương 15




Chỉ chớp mắt ba ngày đã trôi qua rồi, vừa gần tối, u Thiển Thiển tắm xong, trên người trùm khăn tắm đi ra phòng tắm, mà cô vừa mới mở cửa ra, liền nhìn thấy Hàn Động Liệt ngồi ở trên giường. Bộ dáng duy ngã độc tôn.

"Làm sao anh vào được?" Cô nhớ là cô có khóa cửa mà.

"Đương nhiên là tôi đi vào từ cửa chính." Hắn trả lời rất thản nhiên.

"Anh tìm tôi có việc gì ư?" u Thiển Thiển lạnh lẽo hỏi.

"Nơi này là phòng của tôi và em, tôi vào trong này thì cũng là chuyện rất bình thường thôi."

u Thiển Thiển nhìn hắn, nhẹ nhàng thở dài một cái, sau đó cười nói, "Được rồi, nếu anh thích phòng này, vậy tôi ngủ phòng khác."

Cô nói xong, liền xoay người đi tới đầu giường, đưa tay cầm hũ tro cốt ở đầu giường lên. Mà đúng lúc này Hàn Động Liệt đột nhiên bắt được tay của cô, hơi giận nói, "Tôi cũng không muốn em đi."

"Anh buông ta ra!" u Thiển Thiển nhỏ giọng rống lên với hắn.

"Đã ba ngày rồi, nếu như em cần phải bình tĩnh thì cũng đủ tỉnh táo rồi, rốt cuộc tại sao em lại đối với tôi như vậy? Em nói cho tôi biết đi. Chẳng lẽ tôi yêu em cũng có lỗi sao? Rốt cuộc em muốn tôi phải làm sao thì em mới có thể tiếp nhận tôi?" Hàn Động Liệt chợt trở nên kích động, cầm lấy tay cô đang nắm chặt.

Nhìn mặt của hắn, u Thiển Thiển chỉ có thể dời tầm mắt dời, sau đó nhìn chằm chằm hũ tro cốt trên tủ đầu giường, làm bộ bình tĩnh nói, "Buông tôi ra, tôi rất mệt, muốn ngủ!"

"Vậy thì ngủ ở chỗ này!" Hàn Động Liệt giận dữ ngút trời.

"Hôm nào đi!" u Thiển Thiển dùng sức hất tay của hắn ra, cầm hũ tro cốt lên.

"Không được đi!" Ở phía sau lưng của cô, Hàn Động Liệt một lần nữa bắt được cánh tay của cô.

u Thiển Thiển không để ý tới hắn, lại hất tay hắn ra một lần nữa, nhưng Hàn Động Liệt đột nhiên dùng sức túm cô lại, mà sức của cô không so được với hắn, cho nên cả cô và hắn đều ngã xuống giường, cô té trên ngực Hàn Động Liệt, hũ tro cốt cũng ngã xuống giường, đổ ra giường.

"Chị ——" u Thiển Thiển nhìn tro cốt bị đổ trên giường, nóng nảy đẩy hắn ra, sau đó từ từ lấy tro cốt để vào trong hũ.

Mà Hàn Động Liệt nghe được cô goi một tiếng ‘chị’, hắn sửng sốt kinh ngạc, không dám tin nói, "Em vừa mới nói cái gì? Chị? Em nói cái này là tro cốt là của chị em?"

Thì ra cô bảo vệ cái hũ này như vậy, nguyên nhân là bởi vì bên trong đó chính là tro cốt của chị, thái độ gần đây của cô như vậy cũng là bởi vì chuyện này sao? Nhưng rất kỳ quái, chị của cô không phải là đã chết từ mười mấy năm trước sao? Tại sao bây giờ cô lại lấy tro cốt ra? diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn

"Chị, thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ." u Thiển Thiển vừa nói xin lỗi, vừa cột chặt hũ tro cốt.

Trong đầu Hàn Động Liệt đầy nghi ngờ, dùng sức bắt được bả vai của cô, cứng rắn để cho cô nhìn mình, ép hỏi, "Em mới vừa nói chị, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra? Em nói cho tôi biết, nói cho tôi biết mai!"

Nước mắt của u Thiển Thiển từ hốc mắt rơi xuống, đôi môi run rẩy nói, "Đúng, không sai, giống như anh đã nói về tôi đấy, tôi không phải u Thiển Thiển, tôi là u Tiểu Thiển, chị tôi vì mắc bệnh di truyền, cho nên chỉ có thể nằm ở trên giường, chị sợ con của mình cũng mắc bệnh giống mình, cho nên mới để cho tôi sinh con của anh, chị chỉ muốn sinh một đứa bé cho nhà họ Hàn các người, nhưng. . . . . ."

Tiếng của cô nghẹn ngào, lời nói bị đứt khoảng . . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.