Hy Nhi, Về Bên Ta Nhé

Chương 11




Âu Thiển Thiển dùng sức đẩy hắn ra, kinh hoảng rống to, "Đừng đụng vào tôi!"

Ở trước mặt của chị không cần ôm tôi thân mật như vậy, ở trước mặt của chị không cần nói với tôi những lời như vậy. Chị sẽ đau lòng , cô sẽ rất đau lòng, rất đau lòng đấy!

Hàn Đông Liệt bị cô đẩy lui về sau một bước dài, kinh ngạc nhìn cô nói, "Em nói cái gì? Đừng đụng em? Em là vợ của tôi, tại sao tôi lại không thể đụng vào em?"

Âu Thiển Thiển ôm chặt tro cốt của chị, cúi đầu không nhìn tới hắn, "Chỉ bây giờ thôi, xin anh đừng đụng vào tôi !"

Hàn Đông Liệt hoàn toàn không hiểu ý của cô, càng không đoán ra suy nghĩ bây giờ của cô. Nhưng cô đã trở lại, đó không phải do cô vẫn còn lưu luyến hắn sao? Còn có một chút hi vọng, hắn sẽ không từ bỏ, nhưng thậm chí cô không cho hắn đụng vào cô, tại sao?

"Hàn Đông Liệt. . . . . ." Âu Thiển Thiểnchợt nhỏ giọng kêu tên của hắn, từ từ ngẩng đầu nhìn hắn.

"Tôi nói rồi, phải gọi tôi liệt!" Gương mặt Hàn Đông Liệt bất mãn, rốt cuộc muốn hắn cảnh cáo bao nhiêu lần, cô mới có thể nhớ.

"Liệt. . . . . ." Cô ngoan ngoãn sửa lại.

"Hả?" Hắn hơi kinh ngạc.

"Có thể đồng ý tôi một chuyện không?"

"Chuyện gì?"

Âu Thiển Thiển hai mắt nhìn hắn, tay len lén vuốt ve tro cốt của chị, sau đó hơi cười cười, thỉnh cầu hắn, "Anh có thể nói với tôi một câu, ‘Tôi yêu em, Thiển Thiển’ không? Chỉ cần một câu là được rồi!"

Chỉ là muốn hắn hướng về phía tro cốt của chị nói một câu ‘Tôi yêu em’, kêu tên của cô trong câu nói kia. Chị chờ đợi ba chữ nhiều năm như vậy, cô hi vọng có thể vào lúc này giúp chị thực hiện.

Hàn Đông Liệt bị lời của cô làm cho khiếp sợ, hoàn toàn cũng không nghĩ tới cô lại có thể nói ra yêu cầu như vậy. "Tôi yêu em" - những lời này hắn đã để ở trong lòng thật nhiều năm, vẫn luôn muốn nói với cô, luôn nghĩ như vậy, nhưng cô lại muốn hắn thêm hai chữ. . . . . . Thiển Thiển?

Rốt cuộc cô đang suy nghĩ gì? đọc chương mới nhanh nhất tại Đọc Truyện . 0- R -G

"Liệt, có thể không?" Tiếng của cô nhẹ nhàng ôn nhu, mang theo tràn đầy van xin, "Chỉ một lần, làm ơn!"

Hàn Đông Liệt chợt hít sâu một hơi, hai mắt thâm tình nhìn cô, tiến lên một bước đến gần cô, "Em muốn nghe như vậy sao?" Hắn hỏi.

"Đúng vậy!"

"Được, em đã muốn nghe, vậy tôi sẽ nói cho em nghe!" Ánh mắt của hắn nhu hòa nhìn cô, đôi môi mỏng từ từ di động, êm ái mà nói, "Tôi yêu em . . . . . . Tiểu Thiển!"

Vẻ mặt của cô kinh ngạc, không đợi cô mở miệng, hắn lập tức nói, "Ba chữ này tôi sẽ không đối với người khác nói, tôi chỉ nói với em thôi, cho nên trong đó bao gồm ba chữ cái phía sau, tôi chỉ có thể gọi tên em, nếu như muốn tôi gọi tên khác, vậy tôi thà bị. . . . . . biến thành câm!"

Hắn biết rõ, người mình yêu là một cô gái tên là u Tiểu Thiển, chính là cô gái đứng ở trước mặt mình. Sẽ không sai, hắn vĩnh viễn đều không nhận lầm.

"Tôi yêu em, Tiểu Thiển! Tôi yêu em vô cùng. . . . . ."

"Không cần nói nữa!" Âu Thiển Thiển lớn tiếng mà gào thét, muốn át đi tiếng của hắn.

Ở trước mặt của chị, đừng nói những lời như vậy . . . . . . Những lời này, hắn nên nói với chị, những lời này nên thuộc về chị. . . . . . Mà không phải cô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.