Huynh Hữu Đệ Cung

Chương 7: Tình cờ gặp nhau




Có một nét tính cách trẻ con ở Derek Malory, với mái tóc vàng óng buông thả và nụ cười quyến rũ của anh, điều làm cho anh dường như khá là vô hại. Nhưng trong ngày hôm nay Kelsey đã khám phá ra rằng vẻ bề ngoài đó không hẳn là tất cả câu chuyện. Nàng đã đông cứng lại với nỗi sợ hãi khi gặp lại Ngài Ashford lần nữa và nhớ lại thật sống động cái đêm đấu giá đầy kinh hoàng đó.

Nhưng Derek đã biến thành một người đàn ông hoàn toàn khác hẳn. Và nàng vô cùng vui sướng rằng anh không hẳn là vô hại như anh thường có vẻ thế.

Còn xa hơn thế. Anh thực sự đã bẻ gãy ngón tay của gã đàn ông. Một cách cố ý. Và nàng có chút nghi ngờ rằng anh còn bẻ gãy thêm nữa nếu như nàng không chỉ ra rằng anh sẽ tạo nên một vụ bê bối nếu như anh làm thế. Nàng đã nói điều đó bởi nàng biết anh cảm thấy thế nào về những vụ bê bối, và biết rằng nó sẽ có thể chấm dứt được cuộc xô xát, thực sự nó đã làm được. Nàng không chắc tại sao nàng lại làm vậy.

Có thể vì nàng không muốn chứng kiến việc anh trở nên bạo lực như thế. Hay bởi người chủ đáng thương của cửa hàng thật quá lo lắng cho hàng hóa của ông ta. Hay có thể chỉ vì nàng cảm thấy có chút gì đó bản năng bảo vệ bất chợt trỗi dậy ở nơi nào Derek có dính tới và không muốn anh làm chuyện gì mà sau này anh sẽ thấy hối hận. Lý do sau chắc chắn đáng để lo lắng.

Trước đó nàng đã quyết tâm rằng chuyện làm một tình nhân cần phải không dính dáng tới tình cảm riêng tư nhiều hết mức có thể. Nhưng những cố gắng làm vậy đang trở nên ngày càng không thể nào. Nàng thích Derek, thích ở bên anh, thích làm tình cùng anh, thích mọi thứ nơi anh. Và trừ khi anh làm điều gì quyết liệt để thay đổi điều đó, nàng sợ rằng những cảm xúc đó sẽ còn trở nên mạnh mẽ hơn nữa.

Đó là một ý nghĩ thực kinh khủng. Nàng không muốn yêu Derek. Nàng không muốn chịu đau khổ khi một ngày anh sẽ nói với nàng rằng anh không còn cần đến nàng nữa. Và ngày ấy chắc chắn sẽ tới. Khi nó tới, nàng muốn có thể thở dài nhẹ nhõm, chứ không muốn khóc lóc vì trái tim tan vỡ.

Nàng biết, anh đã từng có tình nhân trước kia, cho nên nàng có lý do để lo lắng. Trong một trong những cuộc nói chuyện với Percy và Jeremy, họ đã đề cập tới chuyện Derek đã chấm dứt mối quan hệ đó trong khoảng thời gian tính bằng tháng, chứ không phải là năm.

Khoản chi phí phụ trội cao cắt cổ anh đã trả để giành được Kelsey không có nghĩa gì mấy với anh, với mức độ giàu có của gia đình anh. Cho nên nàng không thể trông mong điều đó trong hoàn cảnh này. Không, khi anh đã sẵn sàng có ai đó mới mẻ, nàng chắc chắn sẽ bị vứt bỏ, bất chấp cảm giác của bản thân nàng. Đơn giản vậy thôi. Và nàng không biết làm sao để dễ dàng hơn trong việc chịu đựng khi cái ngày đó tới, không thể nếu nàng sẽ làm chuyện gì đó ngu ngốc ví như chuyện phải lòng anh.

Derek lúc này đang ngồi suy nghĩ ủ ê trong yên lặng khi cuộc chạm trán với Ashford đã qua, cho dù anh ngồi với cánh tay vòng quanh nàng một cách bảo vệ, bàn tay anh lơ đãng cọ xát vào cánh tay nàng. Vì Kelsey cũng đang có những suy nghĩ của riêng mình, nên nó là một chuyến đi khá yên lặng.

Khi họ tới điểm đến kế tiếp, Kelsey không di chuyển ra khỏi chiếc xe. Derek không yêu cầu nàng làm thế. Nhưng anh cũng không đi lâu. Và khi anh quay lại, anh đưa nàng một gói đồ.

- Cái này là cho em – anh chỉ nói thế - Mở nó ra đi.

Nàng liếc trộm xuống chiếc hộp trong tay mình, e ngại rằng nàng biết tại sao anh tặng nàng một món quà, đặc biệt khi anh đang trông có vẻ khá là tội lỗi thế kia. Mở nó ra, nàng thấy một mặt dây chuyền hình trái tim được làm hoàn toàn bằng những viên kim cương nhỏ và hồng ngọc, trên một sợi dây chuyền vàng ngắn, mỏng manh cái sẽ được đeo ngay dưới cổ nàng. Rất đơn giản, rất tao nhã, và cũng rất đắt tiền.

- Anh không cần phải làm điều này – nàng dịu dàng nói, vẫn còn đang nhìn mặt dây chuyền.

- Anh phải làm – anh trả lời – anh đang cảm thấy thật tội lỗi ngay lúc này nếu em không nói là em tha thứ cho anh, anh có thể khóc òa lên đấy.

Đôi mắt nàng mở to với ý nghĩ rằng anh đang nói nghiêm túc, nhưng biểu hiện của anh nói với nàng không phải thế. Nàng cười tủm tỉm, nhưng chỉ chút xíu thôi. Anh không nói thật về chuyện khóc lóc, nhưng anh chắc chắn cảm thấy có lỗi.

Anh mỉm cười một cách rầu rĩ:

- Ngày hôm nay đã là một thảm họa theo mọi nghĩa, phải không em?

- Không hoàn toàn vậy đâu – nàng nói, và nét ửng đỏ trên khuôn mặt đã tố cáo nàng.

- Được rồi, không phải thế - anh đồng ý cùng một nụ cười toe toét – Nhưng phần còn lại – anh thành thực xin lỗi vì em thậm chí đã phải ở cùng một căn phòng với thằng khốn Ashford đó, một mình chịu đựng cuộc gặp mặt khó chịu đó.

Nàng run thầm:

- Hắn ta là một người tàn nhẫn, đúng không anh? Em đã thấy điều đó trong mắt hắn đêm đó khi hắn trả giá em và một lần nữa ngày hôm nay.

- Còn tệ hơn những gì em có thể tưởng nữa – Derek nói.

Anh tiếp tục giải thích người đàn ông đó thực sự bệnh hoạn ra sao, nói với nàng mọi điều, hay ít nhất là gián tiếp ám chỉ tới nó, khiến cho nàng hiểu được sự cảnh báo của anh.

- Nếu em có gặp lại hắn lần nữa, Kelsey, khi mà anh không có ở cạnh em, cho dù em tình cờ ở bất cứ nơi nào, cứ rời khỏi đó ngay lập tức – đấy là, nếu điều đó an toàn khi làm vậy.

Nàng đã mất gần hết màu sắc của mình và thực sự thấy muốn ốm.

- An toàn ư?

- Miễn là không có khả năng rằng hắn ta sẽ theo dõi em. Em không bao giờ được để bản thân ở một mình cùng hắn ta, Kelsey. Cứ vào nhà người lạ mặt nếu em phải làm thế, hét lên tìm sự giúp đỡ, nhưng dù em có làm gì đi nữa, cũng đừng để người đàn ông đó tới gần em.

- Không, em sẽ không để thế đâu – nàng trấn an anh – Lý tưởng thì, em hi vọng không bao giờ gặp lại hắn ta. Nhưng nếu em có gặp, và em thấy hắn trước, em hứa với anh hắn sẽ không bao giờ trông thấy em.

- Tốt, giờ hãy nói là em tha thứ cho anh đi.

Nàng mỉm cười với anh:

- Em tha thứ cho anh, thậm chí khi anh không làm gì để mà phải tha thứ. Giờ thì, trả món đồ này lại và lấy lại tiền của anh đi. Anh không cần phải mua trang sức cho em đâu.

Anh cười với lời nói đó:

- Kelsey, em yêu, nói điều đó thì chẳng giống với tình nhân chút nào. Và anh sẽ không trả nó lại đâu. Anh muốn em giữ nó. Nó sẽ rất tuyệt khi đi cùng với chiếc áo dài màu oải hương của em.

Và nửa tá áo nữa sẽ được đưa tới, nàng có thể nói thêm điều đó nhưng nàng không. Nàng thở dài:

- Vậy em cho rằng em sẽ rất là thô lỗ nếu không nói lời cám ơn anh?

- Đúng thế, rất là thô lỗ.

Nàng cười:

- Cám ơn anh.

- Em rất, rất được hoan nghênh, cưng à.

Đó là điểm đến cuối cùng của họ. Sau đó anh đưa nàng về nhà và ở lại ăn tối, cũng ở lại cả đêm luôn.

Anh không dự định làm vậy. Bất cứ khi nào Jason tới thành phố, và ở lại, thói quen của Derek là ít nhất cũng tới ngôi nhà thành phố ăn tối cùng ông. Và anh không biết khi nào Jason sẽ quay lại Haverston, nên anh cũng không biết liệu anh có cơ hội gặp ông hôm sau không. Nhưng anh càng muốn nói chuyện với ông bao nhiêu về vụ ly dị - và về người phụ nữ ông đã che dấu suốt bao lâu như vậy – anh lại càng muốn ở gần bên Kelsey bấy nhiêu.

Nàng đã bị choáng bởi cuộc gặp gỡ, anh biết thế. Nhưng Derek còn lo lắng hơn cho nàng. Không thể nào tin được, Ashford đã đối xử với nàng như thể nàng thuộc về hắn ta và chỉ tạm thời bị đánh cắp khỏi hắn. Những nhận xét của hắn cũng ám chỉ rằng hắn sẽ bắt nàng trả giá vì đã để bị cướp đi khi hắn có nàng lại, và hắn cũng dường như tự tin rằng hắn sẽ lấy lại nàng. Và ai nói được rằng cái trí óc điên khùng của hắn có thể nghĩ ra trò gì chứ.

Derek không thể nào ở bên nàng suốt được. Nàng tự mình đi ra ngoài, tới thợ may để thử quần áo, mua sắm, và đủ thứ việc linh tinh. Anh không yêu cầu nàng không làm thế, khi nỗi sợ của anh mới chỉ tới mức dựa trên những lời đe dọa đơn thuần.

Anh sẽ tới chỗ chú James lần nữa vào hôm sau, để xin lời khuyên của ông. Anh dường như lo lắng chẳng vì gì cả, nhưng đêm nay anh sẽ vẫn không để Kelsey ra ngoài tầm mắt anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.