Huynh Hữu Đệ Cung

Chương 53: Không cách nào kiềm chế




- Lui ra!

Một tiếng quát nhẹ truyền tới, một đạo chưởng ấn phá không bay ra, linh lực bạo tuôn, đó cũng là một nữ tử linh vương trực tiếp ngăn cản Lục Thiếu Du.

Nhìn thấy chưởng ấn lao thẳng tới nhưng Lục Thiếu Du cũng không để ý, ngược lại tốc độ càng nhanh hơn.

- Ngươi đi vào trước!

Bạch Linh phá không lướt qua, quang trụ va chạm thẳng vào linh vương kia.

Phanh!

Chưởng ấn cùng quang trụ nháy mắt bộc phát, năng lượng phong bạo khủng bố thổi quét, kình khí cùng yêu nguyên tàn sát bừa bãi, giữa quảng trường giống như sơn băng địa liệt, mặt đất nứt nẻ, không gian bị trộn vỡ.

Đặng đặng!

Thân hình linh vương bị chấn lùi vài bước, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng Bạch Linh cũng không chịu nổi, thân thể mềm mại khựng lại, đồng thời cũng thuận thế lao thẳng vào trong động.

- Liều mạng!

Ở cách cửa động chừng hai thước, Lục Thiếu Du rốt cục xuyên qua cách trở trùng điệp, nhìn chằm chằm cửa động, một cỗ chân khí quỷ dị lan tràn, cửa động nối thẳng dưới lòng đất, bên trong bao phủ sương mù dày đặc.

Lục Thiếu Du cũng không có thời gian do dự, thoáng cắn răng nhảy xuống.

Sưu!

Trong tích tắc đó, nữ tử nhìn thấy Lục Thiếu Du đã vào động, cũng không chút do dự nhảy theo vào.

Ngay lúc nàng vừa nhảy vào, thân ảnh Bạch Linh cũng nối đuôi theo sau.

Linh vương mới giao thủ với Bạch Linh nhìn thấy nữ tử đeo khăn lụa đã nhảy vào động, nhất thời muốn nhảy tới.

- Lui ra cho ta!

Vân Tiếu Thiên đã giải khai đám người ngăn cản, thủ ấn kết xuất, một đạo gió xoáy cực lớn trực tiếp quét ngang, thủ ấn đánh ra đẩy lui linh vương kia.

Lục Thiếu Du trôi nổi trong động, cảm giác có một cỗ hấp lực thật lớn từ đáy động cắn nuốt, thân hình hắn không thể khống chế rơi xuống dưới rất nhanh.

- Địa phương thật quỷ dị!

Chân khí tràn ra, Lục Thiếu Du khống chế thân thể giảm tốc độ rơi xuống, nhưng hấp lực thật quá lớn, dù hắn đã toàn lực nhưng không cách nào ổn định thân thể của mình, đồng thời hắn ngoài ý muốn phát hiện càng dùng sức thì hấp lực càng lớn, giống như gió xoáy cắt qua da thịt đau đớn, ngược lại nếu không kháng cự thì hấp lực sẽ càng nhỏ hơn.

Hô hô!

Đúng ngay lúc này từ bên trên có hai thân ảnh xinh đẹp đồng thời bị kéo xuống.

Lục Thiếu Du ngẩng đầu nhìn lên, chính là Bạch Linh cùng nữ tử che mặt, tốc độ của Bạch Linh cực nhanh, căn bản không thể chống cự.

- Bạch Linh, đừng giãy dụa, càng giãy lực hấp xả càng lớn!

Lục Thiếu Du ngẩng đầu nói, thu liễm chân khí, thu cả Thanh Linh khải giáp, ngược lại hấp lực giảm nhiều.

- Hô!

Nghe được tiếng hô của Lục Thiếu Du, Bạch Linh lập tức thu liễm yêu nguyên, hấp lực liền giảm bớt, nhất thời thân hình rơi song song cùng Lục Thiếu Du.

Xuy!

Nữ tử cũng nghe được tiếng hô của Lục Thiếu Du, lập tức thu lại linh lực, cuối cùng trôi nổi thẳng tắp với hai người.

Lục Thiếu Du cảnh giác nhìn nàng, mà nữ tử cũng đề phòng nhìn hắn, nhưng ai cũng hiểu rõ ràng nếu dùng lực chỉ sợ sẽ bị kéo mạnh xuống đáy động, thu liễm chân khí linh lực khiến thân thể ba người chậm rãi rơi xuống, tựa hồ trong vô hình còn có cỗ lực lượng nâng đỡ ba người.

Ba người chia thành hướng tam giác cùng rơi, không biết nơi này sâu bao nhiêu, ba người nhìn đối phương, nhất thời không khí có chút xấu hổ.

Đột nhiên thân thể nữ tử vặn vẹo vài cái, khăn lụa che mặt tuột thấp, mà hai người Bạch Linh lập tức cảm giác vách động ngày càng hẹp hòi, hấp lực biến thành lốc xoáy, đem ba người trực tiếp dán chặt vào nhau, trên thân thể khó tránh khỏi tiếp xúc, Lục Thiếu Du chỉ cảm giác có hai thân hình uyển chuyển mềm mại dán thẳng lên người của mình.

Nữ tử tựa hồ muốn tránh thoát, nhưng vách động ngày càng hẹp, nàng càng giãy dụa thì càng dán chặt vào, giữa ba người cơ hồ thiếp chặt gắt gao lẫn nhau.

Ánh mắt Bạch Linh híp lại, thân thể trực tiếp dán lên người Lục Thiếu Du, mặc dù nàng không nói gì nhưng khẽ cau mày, có vẻ cực kỳ khó chịu, khuôn mặt băng sương hiện lên tia hồng nhuận, đôi mắt cũng không dám nhìn thẳng vào hắn.

Giờ khắc này chính Lục Thiếu Du cũng chịu khổ sở, hai thân thể mềm mại dán lên người mà nữ tử che mặt không ngừng vặn vẹo, bộ ngực liên tục ma xát lên cánh tay hắn, ban đầu hắn còn chưa cảm nhận được gì, nhưng sau một lúc dưới bụng lại dâng lên cảm giác khác thường.

Oanh oanh oanh!

Trên quảng trường đại chiến vẫn diễn ra, mọi người đều liều mạng xông tới cửa động, nhìn thấy đã có người tiến vào bên trong, đại chiến càng trở nên cuồng bạo.

Từng đạo công kích không ngừng phát ra, Lam Thập Tam cùng Thiên Độc Yêu Long cũng không liều mạng giao thủ, hai người nhân cơ hội tiến vào trong động, theo sau Vân Tiếu Thiên cũng chấn khai một Vũ vương, thả người nhảy vào bên trong.

- Đệ tử bốn đại sơn môn, bảo vệ cửa động!

Lữ Chính Cường quát lớn, lúc này do bốn đại sơn môn cùng Song Đao môn, Ma Tâm cốc liều mạng ngăn cản, xu thế hình thành vòng vây.

- Đệ tử Phi Linh môn mau vào, để ta ngăn cản!

Đông Vô Mệnh hét lớn một tiếng, tới gần cửa động, thủ ấn cấp tốc kết xuất, một mảng dược phấn muôn màu tung ra, dược phấn vừa xuất ra cả không gian tràn ngập mùi vị khó ngửi.

- A...

Dược phấn lan tràn, nhất thời có vài Vũ suất liên tục kêu lên thảm thiết, tiếng kêu rên thê thảm chứng minh dược phấn có uy lực thật khủng bố.

- Chư vị, đây là Ngũ Độc phấn, nếu chạm phải Vũ suất linh suất trực tiếp bị mất mạng, cho dù là Vũ vương linh vương chạm phải cũng chịu khổ sở, không có năm năm ba năm đừng mông thoát khỏi tác dụng phụ của nó, đừng trách ta không nói với chư vị!

Đông Vô Mệnh âm lệ cười lạnh nói.

- Đông Vô Mệnh, ngươi ỷ vào độc công trêu chọc phiền phức mà Phi Linh môn không thể trêu vào!

Một lão giả đeo mặt nạ lớn tiếng quát, nhưng rõ ràng có chút e ngại độc phấn của Đông Vô Mệnh.

- Bổn vương không sợ trời không sợ đất, Phi Linh môn cũng như vậy, không phục thì đi Phi Linh môn xông xáo thử xem!

Đông Vô Mệnh lạnh lùng quát, loại uy hiếp như thế hắn không xem vào trong mắt, Phi Linh môn có một Vũ tôn một linh tôn trấn thủ, làm sao để ý uy hiếp của người khác, hiện tại dù là tam tông tứ môn, nhất tông nhất môn nhất trang nhất giao cũng không tùy tiện chạy tới trêu chọc.

Đông Vô Mệnh dứt lời, thủ ấn kết xuất, một mảnh độc phấn lại lan tràn phía trước, làm mọi người phải nhượng bộ lui binh.

Sưu sưu!

Dựa vào độc phấn của Đông Vô Mệnh, người của bốn đại sơn môn nhanh chóng hội tụ cùng nhau, trực tiếp lao về hướng cửa động.

- Đông Vô Mệnh, tốt lắm, trước kia ta khinh thường dùng độc, nhưng từ giờ trở đi ta sẽ thay đổi cách nhìn, ha ha!

Hàn trưởng lão Linh Thiên môn nhất thời cười to nói.

- Hàn trưởng lão, lời này của ngươi làm ta không thể phản bác a!

Đông Vô Mệnh bất đắc dĩ cười khổ nói.

- Đông cung phụng, có cách nào ngăn cản thêm một lát hay không?

Lữ Chính Cường nhìn thấy có người xuyên qua khu vực độc phấn đánh tới, nhất thời nói, cường giả nơi này đều tự có thủ đoạn, không phải ai cũng e ngại kịch độc, luôn sẽ có thủ đoạn khắc chế.

- Ta tận lực, mọi người đi xuống trước đi, ta vây khốn bọn hắn một lát!

Đông Vô Mệnh đáp, thủ ấn đánh ra, khói độc bay đầy trời, bao phủ cả không trung phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.