Huynh Hữu Đệ Cung

Chương 48: Tận cùng nỗi đau




Diệp Trì không hiểu lắm về suy nghĩ của vợ hắn, nhưng thông qua chuyện hôm qua đưa gạo và mì, dường như đã rõ hơn một chút, đó chính là bản chất bên trong của vợ hắn, là loại kiêu ngạo của những người có học, ý tứ gần giống như không muốn nhận đồ bố thí.

Nếu là Diệp Trì trước kia, liền cảm thấy lúc này thật sự là con mẹ nó đồ cức chó, chết đói tới nơi rồi mà còn bày đặt, đó chính là nếu thật sự đói khát, hắn không tin còn có thể thanh cao, mười ngày không cho cơm ăn, hắn cũng không tin còn cốt khí để nói chuyện, không chừng thử ném cái bánh bao liền có thể quỳ xuống đất gọi cha ruột, trên đời này sẽ không có chuyện cốt khí, nếu có cũng chỉ là sĩ diện cãi láo, ăn no rửng mỡ, không có chuyện gì làm thì làm chuyện để ý.

Nhưng cốt khí như vậy lại có trên người vợ hắn, Diệp Trì liền cảm thấy dễ thương hơn, lúc vợ hắn lạnh mặt mím môi nhìn hắn, Diệp Trì thậm chí cảm thấy còn cưng yêu hơn bình thường, đương nhiên, lúc vợ hắn cười vẫn là xinh đẹp nhất, bởi vì không thường cười, cho nên mỗi một lần cười đều khiến hắn có cảm giác vui mừng.

Diệp Trì qua hai mươi năm nay, cơ bản mỗi một ngày đều là thuận theo tính khí của hắn, muốn hắn nhân nhượng người khác, không có cửa đâu, trừ phi hắn cam tâm tình nguyện, những lời này nói đến điểm quan trọng rồi, nhưng hắn hôm nay cam tâm tình nguyện, cho dù vợ hắn sĩ diện cãi láo, hắn cũng cam tâm tình nguyện thuận theo tính cách của nàng, thần quỷ cũng không có cách.

Vợ hắn nói, ngói còn dư thì trả lại chỗ cũ, liền trả lại, vợ hắn nói, dùng bao nhiêu thì căn cứ vào giá mà trả tiền, hắn bảo Đắc Lộc lo chuyện này, vợ hắn nói, sau này lại làm chuyện gì cũng phải thương lượng với nàng trước, Diệp Trì vừa nghe đến sau này lập tức cảm thấy bầu trời hết sức sáng lạn.

Vợ hắn nói, cám ơn hắn hỗ trợ tu sửa phòng ở, Diệp Trì vội vàng phất tay nói: "Không cần cám ơn, không cần cám ơn, là ta nên làm." Sau đó một đám tiểu tử chung quanh hặc hặc nở nụ cười.

Thời Tiêu cũng cảm thấy, có lẽ trước kia nàng có thành kiến với hắn là sai, cho dù hắn là một tên hoàn khố, nhưng chí ít cũng có một trái tim thành thật lương thiện, lúc này hắn nhếch môi cười như một hài tử ngây ngô, dường như chỉ cần nàng khen ngợi một câu cũng có thể lấy lòng hắn.

Chỉ có điều, chung quy hắn và nàng không phải là người cùng đi trên một con đường, cho dù làm bằng hữu bình thường cũng không thích hợp, đây không phải môn đăng hộ đối, đây là phân chia cao thấp, giàu nghèo, địa vị cao thấp, bọn họ sinh ra chính là không giống nhau, cho dù nhà nàng không bị hoạn như trước kia, cũng không nghĩ tới trèo lên nhà quyền quý.

Hôn sự với Minh Chương, nếu không phải năm ấy phụ thân Minh Chương kiên trì, mà lại là định ra từ nhỏ, sợ cũng không thích hợp, mà Hứa gia so với Định thân vương phủ thì tính là gì chứ.

Có lẽ nàng nên nói rõ ràng với Diệp Trì, một mực miễn cưỡng cự tuyệt, có lẽ càng làm cho hắn sinh ra cầu không được thành ra cố chấp, dù sao, nàng cũng không muốn cùng hắn dây dưa, nàng và cha mới vừa có được cuộc sống an ổn, nàng không muốn lại có bất kỳ biến cố gì nữa.

Tiếp xúc trong hai ngày này, làm cho Thời Tiêu cảm thấy có lẽ có thể đàng hoàng nói đạo lý với hắn, nghĩ như vậy, tranh thủ ngày hôm sau nhà bên cạnh cưới vợ, lúc cha nàng, Quyên Tử và bọn Bảo Trụ sáng sớm cũng đi theo hỗ trợ tham gia náo nhiệt, Thời Tiêu nghĩ nên nói rõ với Diệp Trì.

Buổi trưa nấu vài món ăn, dọn ra dưới cây hòe ngoài sân, không cần nàng gọi, từ buổi sáng sau khi mọi người ra ngoài, Diệp Trì vẫn vây quanh ở bên cạnh nàng.

Nàng dọn dẹp nhà cửa, hắn sẽ cầm chổi giúp quét dọn, quét xong rồi, thật sự tìm không ra việc để làm nữa, sẽ giúp chẻ củi, Diệp tiểu gia nào đã trải qua việc này, ngay từ đầu bổ bừa bãi lộn xộn, cũng may tay nghề không được nhưng khí lực lại lớn, bổ tới bổ lui cũng miễn cưỡng thuận tay, bổ xong xếp thành đống ngay ngắn, lại sáp tới đây, giúp đỡ vợ hắn thái đồ ăn, một bên thái đồ ăn một bên nhìn Thời Tiêu cười ngây ngô.

Có đôi khi làm Thời Tiêu cũng không biết là nên xấu hổ hay là nên trừng mắt hắn, bởi vì đồ ăn tiểu gia hắn thái, cơ hồ không có còn lại cái gì, cái này mà gọi là thái đồ ăn sao, quả thực chính là phá hoại thì có.

Nhưng cuối cùng Thời Tiêu cũng nhịn xuống, dù sao cũng chỉ ngày hôm nay thôi, cứ để hắn tùy tiện đi, Diệp Trì cảm thấy, nửa buổi này quả thật còn khoái hoạt sung sướng hơn cả hai mươi năm trước của hắn, đi theo bên cạnh vợ hắn vòng tới vòng lui, dù chưa từng trải qua việc như vậy, nhưng trong đầu quả thật rất vui mừng.

Bản thân hắn suy nghĩ, muốn sau này đều có thể như vậy, hắn tình nguyện buông tha tước vị tiểu vương gia chỉ cần cùng vợ hắn sống cuộc sống gia đình hạnh phúc, nhìn vợ hắn làm đồ ăn ngon, hắn giúp đỡ dọn lên bàn, cầm bát đũa ngồi xuống, đợi vợ hắn thu thập xong tới đây cùng hắn ăn, loại cảm giác này giống như vợ chồng son, càng nghĩ trong lòng Diệp tiểu gia càng thấy thích.

Khi Thời Tiêu từ nhà bếp đi ra, còn cầm theo một bình rượu ấm, trông thấy dáng vẻ trông mong này của Diệp Trì, trong lòng có chút không đành lòng, đến cùng lắc đầu, nàng không đành lòng cái gì, vốn nàng và hắn không nên dây dưa cùng một chỗ.

Diệp Trì thấy vợ hắn còn cầm bầu rượu trong tay, càng kích động, suy nghĩ đây là muốn sớm uống chén rượu giao bôi sao, hưng phấn tay chân cũng không biết dể ở chỗ nào, xoa xoa đôi bàn tay, vội vàng qua đi nhận bầu rượu, đặt chiếc đũa vào trong tay nàng: "Nào, chúng ta ăn thôi!"

Thời Tiêu nhìn chung quanh một chút: "Đắc Lộc đâu rồi, sáng sớm đã không nhìn thấy hắn?"

Trong lòng Diệp Trì nói, khó khăn lắm hai người mới được ở cùng một chỗ, sao có thể để Đắc Lộc ở kế bên nhìn, sớm đã hắn đuổi ra ngoài viện ngồi rồi: "Đừng quản hắn, nhất định đã chạy đi đâu chơi rồi." ( Đắc Lộc ủy khuất nhấc tay, gia, ta so với Đậu Nga còn oan hơn, gia nhà hắn mắt lộ ra hung quang, ít con mẹ nó nói nhảm đi, tiếp tục giả vờ chết cho gia, quấy rối chuyện tốt của gia và nàng dâu, gia một cước đạp chết ngươi, Đắc Lộc tủi thân mà không dám nói gì lủi thủi quay trở ra.)

Thời Tiêu gật gật đầu: "Này ăn đi."

"Ừ, để ta rót rượu." Diệp tiểu gia hết sức ân cần rót cho vợ hắn một chén rượu, lại rót đầy cho mình, đang suy nghĩ phải nói gì, vợ hắn đã mở miệng trước: "Tiểu vương gia, ngày ấy ở trên cầu Bích Ba, nhờ người cứu tiểu nữ, còn chưa có tạ ơn người, rượu này coi như tiểu nữ cám ơn, tiểu nữ tử tửu lượng kém, không thể uống nhiều, chỉ là tấm lòng thôi."

Ý thức trong đầu Diệp Trì lúc này đã thành bột nhão rồi, trong mắt chỉ còn lại khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của vợ hắn, căn bản là không nghe được ý tứ trong lời nói của vợ hắn, há miệng cười vô cùng ngu ngốc, đợi vợ hắn nhấp một hơi, mới nhướng cổ lên rót một chén mới nói: " Còn khách khí với ta làm gì, hai ta không cần cám ơn đâu." Trong lòng nói, dù thế nào cũng là vợ ta, đâu cần phải xa lạ như vậy.

Thấy vợ hắn lại giơ chén rượu lên nói: "Còn phải tạ ơn tiểu Vương gia không chê viện tử này của chúng ta rách nát, ở đây hai ngày với chúng ta, còn giúp chúng ta sửa phòng, tiểu nữ không biết nên tạ ơn Tạ tiểu Vương như thế nào."

Diệp Trì rốt cuộc nghe ra chỗ không đúng, hậu tri hậu giác nhìn chằm chằm vào vợ hắn xem xét tường tận trong chốc lát, thấy trong miệng vợ hắn mặc dù luôn miệng nói tạ ơn, nhưng trên mặt biểu hiện vô cùng lạnh lùng, ý tứ này nhìn sao cũng không có dáng vẻ thân thiết.

Nụ cười trên mặt Diệp Trì cứng đờ, đôi mắt híp híp, dứt khoát trực tiếp hỏi nàng: "nàng nói những thứ này là có ý gì?"

Thời Tiêu hít sâu một hơi nói: "Không có ý gì khác, chính là tạ ơn tiểu Vương gia, còn có, nhìn bệnh tiểu vương Gia cũng đã khá hơn, có phải người nên trở về Vương Phủ hay không, dù sao vẫn ở chỗ chúng tôi cũng không tốt lắm."

Sắc mặt Diệp Trì liền đen lại, cắn răng nói: "Nàng đây là đuổi gia đi?"

Thời Tiêu ngẩng đầu nhìn hắn, có chút không rõ hắn buồn bực cái gì, chẳng lẽ hắn còn muốn ở lại nơi này cả đời: "Tiểu vương Gia ở chỗ của chúng tôi đã hai ngày, ở nữa sợ trưởng bối Vương Phủ sẽ nhớ thương, còn có, ta và Quyên Tử tỷ dù sao cũng là cô nương chưa thành hôn, giữ một nam tử như tiểu vương gia ở nhà, thời gian dài sợ sẽ có lời ong tiếng ve."

Thời Tiêu vừa nói xong, khuôn mặt Diệp Trì đã đỏ lên, trong đôi mắt đang nhìn nàng chằm chằm dường như có hai đóa ngọn lửa đang cháy, dáng vẻ có chút dọa người, Thời Tiêu vô thức rụt người lại.

Diệp Trì hận không thể vươn tay bóp chết nha đầu không có lương tâm này, không ngờ cố gắng hai ngày nay của hắn đều đổ sông đổ biển hết, nàng một chữ tạ ơn liền đẩy hắn ra xa tám trượng, đã thế hôm nay hắn còn ngốc nghếch mà vui mừng phấn khích, cho rằng nàng có tình ỵ́ với hắn rồi, nhưng chỉ là hắn tự mình đa tình, nàng chính là muốn đuổi hắn đi trong lời ngon tiếng ngọt.

Tâm tư của nàng đối với hắn, một chút nàng cũng không có nhìn trúng hắn, Đắc Lộc thực ra nói rất đúng, đây chính là nha đầu sắt đá, lòng của nàng là tảng băng mà, hắn sưởi thế nào cũng không nóng nổi.

Diệp Trì cảm thấy tức giận, cảm thấy khó chịu, còn có không cam tâm, hắn cơ hồ cắn răng nghiến lợi nói: "Con mẹ nó nói cho dễ nghe đi, nàng trực tiếp nói cho tiểu gia, có phải muốn đuổi tiểu gia đi hay không?"

Nói thật, Thời Tiêu hiện tại có chút sợ hắn, Diệp Trì như vậy không giống với Diệp Trì nàng đã gặp trong hai ngày này, lúc này Diệp Trì nóng nảy giống như một con dã thú bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới, nhưng Thời Tiêu biết mình không thể lùi bước, có sợ cũng không có thể lui, nói cho cùng, nàng và hắn không nên ở cùng nhau.

Nghĩ đến đây, nàng cố gắng ổn định lại tâm trạng, nhìn hắn nói: "nơi này của chúng ta là miếu nhỏ, chứa không nổi tiểu đại phật là vương gia đây." Vừa dứt lời chợt nghe BA~ một tiếng, Diệp Trì một quyền nện trên bàn, xem ra cái bàn nhỏ làm bằng gỗ cây du không chịu nổi khí lực của hắn, một lát sau đứt thành 2 đoạn, trên bàn chén dĩa đựng thức ăn, bầu rượu, ly toàn bộ rơi trên mặt đất, lăn lóc khắp nơi.

Thời Tiêu lại càng hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn hắn, Diệp Trì chà xát tay một chút mới đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng hẳn lên, tràn ngập châm chọc giọng nói: "Nàng tưởng gia thích ngôi miếu đổ nát này của nàng à, gia bất quá chỉ cảm thấy mới mẻ, chưa từng thấy chỗ nào mộc mạc như vậy thôi, nàng cũng đừng tưởng rằng gia thật sự nhìn trúng nàng, người như nàng vậy, trên đường lớn gia tùy tiện túm một cái cũng được một bó to, sở dĩ chịu đói với nàng hai nàng, là vì gia ăn nhiều thịt cá, trong đầu ngán muốn chết, muốn cháo trắng rau dưa như nàng để giải sầu, Xuân Phong lâu, Thúy Hỉ Lâu, Tiêu Tương các, toàn là nhưng nới có tiếng ở Tứ Cửu Thành này, nàng đi nghe ngóng thử, có chỗ nào mà gia không có nhân tình đâu, nàng tưởng gia không có không được à, người như nàng ấy, có cho không, tiểu gia cũng còn ngại đấy."

Diệp Trì thật sự bị chọc tức, tức giận không lựa lời mà nói, lời kia từ trong miệng chui ra, căn bản chưa hề suy nghĩ trước sau, chỉ nghĩ làm sao cho hả giận thôi.

Sắc mặt Thời Tiêu hơi tái, tuy đã sớm biết cái thằng nhãi này là một tên hoàn khố, nhưng hai ngày này ấn tượng có chút chuyển biến, nhưng lúc này hắn nói ra những lời này, Thời Tiêu mới giật mình cảm thấy, Quyên Tử nói thật không sai, cái thằng nhãi này căn bản cũng không phải thứ gì tốt...

Tác giả có lời muốn nói: một ngày kia, Diệp Trì Tổng giám đốc Diệp Thị có một giấc mộng, trong mộng hắn thấy mình đến một nơi xa lạ, vừa tiến vào sân nhỏ, hành lang gấp khúc quanh co khúc khuỷu, trái ngược với phong cách cổ xưa của những khu vườn Giang Nam, hắn đi theo qua, nhìn thấy một cái hồ nhân tạo, đang là đầu mùa xuân, cành liễu ven hồ khẽ lay động, giống như tơ lụa xanh biếc rủ xuống mặt nước, trông rất thơ mộng. Diệp Trì liền nghĩ chỗ này rất tốt, nàng dâu nhỏ của hắn thích tình cảm ôm ấp lãng mạn không thực tế như thế, cho nên khi trở về sẽ dẫn nàng dâu nhỏ tới chỗ này nghỉ phép a, nếu không thì dứt khoát mua lại chỗ này luôn, sau này vợ hắn muốn ở bao lâu cũng được, chợt thấy trên mặt hồ lay động một chiếc thuyền nhỏ, thuyền nhỏ lay động lại lay động, lay động luôn cả những bông hoa sen ở giữa hồ, đừng nhìn thuyền không lớn, nhưng cũng rất tinh xảo, chung quanh màn trướng buông xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy hai bóng người bên trong đang chồng lên nhau, lại thêm độ cong lay động của thuyền nhỏ, Diệp Trì lập tức liền đoán ra, hai người kia đang làm chuyện gì tốt trong đó, thực biết hưởng thụ a, ngày nào đó hắn và vợ hắn cũng làm như vậy. Nghĩ như vậy, một trận gió lướt nhẹ qua một góc màn lụa trên thuyền nhỏ, để hắn nhìn thấy tiểu nữ nhân bên trong đang được nam nhân ôm vào trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú động lòng người, cho dù đốt thành tro hắn cũng có thể nhận ra: "Thời Tiêu, con mẹ nó nàng dám cho lão tử xuất tường, không muốn sống nữa hả..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.