Huynh Hữu Đệ Cung

Chương 4: Casting và " mối tình đầu"




- Đã biết tại sao cha anh lại triệu tập cuộc họp gia đình – Derek nói ngay lúc anh đi vào phòng khách.

Kelsey đang ngồi trên một cái ghế nhồi bông cạnh cửa sổ khâu vá thứ gì đó. Nàng nhanh chóng nhét thứ đó vào góc chiếc ghế trước khi nàng liếc nhìn anh, trông khá là lúng túng. Nhưng giọng nói của nàng vẫn bình thản như lúc thường:

- Em đã không biết được có cuộc họp mặt nào. Hay là anh đã nói với em rồi?

- Đúng thế, em đã rời khỏi căn phòng tối qua cùng cánh phụ nữ trước khi đề tài đó được đưa ra.

Đột nhiên nàng cau mày:

- Xin anh đừng nói về chuyện đó nữa, được không.

Anh nhăn mặt. Nàng còn hơn là một chút không thoải mái vào đêm trước khi anh đưa nàng về nhà. Nàng tức giận kinh khủng vì anh đã đặt nàng vào một tình thế khiến nàng phải nói dối và vờ vĩnh.

Một trong những chuyện nàng đã nói đặc biệt vẫn đọng trong tâm trí anh:

- Nếu anh thấy xấu hổ rõ ràng về em đến mức anh phải gọi em mà một góa phụ hay là em họ của ai đó khi anh giới thiệu em với người khác, vậy khỏi cần đưa em tới những nơi cần phải giới thiệu em.

Mỉa mai thay, anh đã nhận ra rằng anh đã không có chút nào xấu hổ vì nàng, rằng anh thực sự tự hào khi người ta thấy anh đi cùng nàng. Và sau khi nghĩ về chuyện đó, anh đã nhận ra rằng lý do thực sự khiến anh đã không thực sự cố gắng viện cớ để không phải đưa nàng tới nhà Reggie tối hôm đó, có thể là vì anh muốn gia đình anh gặp nàng.

Và điều đó thật ngớ ngẩn như quỷ, không hề được cân nhắc tới. Không, anh không thấy xấu hổ vì nàng chút nào. Chính mối quan hệ giữa anh và nàng mới đáng hổ thẹn và cần phải giữ kín, và không may, không có cách nào giải quyết được chuyện đó cả.

- Có phải điều đó khó khăn đến thế không, chuyện đối phó với họ hàng của anh ấy? – Anh hỏi.

- Gia đình của anh rất tốt, ít nhất là những người phụ nữ đều vậy. Việc các chú anh thích tranh cãi và châm chọc nhau khá lạ lùng, nhưng với em nó không sao cả. Vấn đề là, họ đã bị lừa và không đáng bị như vậy. Anh biết rõ là anh đáng lẽ không bao giờ đưa em tới đó.

Anh biết điều đó. Nhưng chuyện gì làm thì đã làm, không thể thay đổi. Và nhân tiên đang nói tới chuyện đó, anh nói với nàng:

- Các chú của anh biết.

- Biết gì cơ?

- Biết em là tình nhân của anh.

- Anh nói với họ ư? – Nàng hét lên, kinh hoảng.

- Không, bọn họ đều tự mình khám phá ra. Mỗi người bọn họ đã từng có vô số tình nhân, em biết đấy – đó là, trước khi họ cưới vợ. Dù vậy, đó vẫn là lỗi của anh, bởi vì cái cách anh nhìn em hôm qua quá lộ liễu như thế.

- Và anh đã nhìn em như thế nào?

- Khá là….thân mật.

- Tại sao anh lại làm thế chứ?

- Anh đã không biết mình làm thế cho tới khi họ chỉ ra – Anh khăng khăng.

Ngay lúc đó nàng đỏ mặt. Và anh phản ứng theo cái cách anh thường làm, cơ thể anh đáp lại sự ngây thơ ngọt ngào của nàng theo cách nguyên thủy thuần túy nhất. Anh bước một bước về phía nàng nhưng rồi khựng lại, lùa một bàn tay vào mái tóc vàng óng của mình, tức giận với chính bản thân.

Anh đã phá vỡ một trong những nguyên tắc của chính mình khi tới chỗ nàng thậm chí còn trước buổi trưa. Anh đã nhận được những tin tức giật gân sáng nay, và cho dù nó không thực sự là mối quan tâm của nàng, anh đã muốn chia sẻ nó cùng nàng. Nhưng làm tình với nàng lúc này là không thể nào. Nàng sẽ không mong đợi chuyện đó.

Một tình nhân là để tới thăm vào lúc đêm tối, những giờ bí mật của đêm. Anh đã tự cho phép mình tới sớm hơn để anh có thể ăn tối cùng nàng mỗi tối. Nếu anh cứ tự cho phép mình kiểu đó, anh có thể sẽ chuyến tới cùng nàng để anh có thể trải qua tất cả thời gian của anh bên nàng.

Thật là một ý nghĩ đầy cám dỗ một cách lạ kỳ. Thức dậy cùng nàng mỗi buổi sáng. Ăn sáng cùng nàng. Nói với nàng mọi ý nghĩ khi chúng nảy ra trong anh, hơn là giữ chúng lại cho tới khi anh gặp lại nàng. Làm tình với nàng bất cứ khi nào anh thấy thích, không phải cân nhắc tới thời điểm nào là thích hợp.

Anh thầm xua ý nghĩ đó qua một bên bởi một nửa của chuyện đó thôi cũng là quá mời gọi. Cái quỷ gì xảy đến với anh vậy nhỉ? Anh ban đầu thậm chí đã không muốn có một tình nhân cơ mà. Anh có thể đã thay đổi quyết định vì Kelsey, và rất hài lòng rằng anh đã có nàng, nhưng mà....

- Anh nói là có một cuộc họp ư? – Nàng nói để chấm dứt phút yên lặng kéo dài.

- Cha anh sẽ ly dị.

- Xin lỗi anh?

- Đó là chuyện mà cuộc họp bàn tới – anh giải thích, có hơi ngượng ngùng khi thốt ra kiểu vậy – Để ông có thể thông báo chuyện đó.

Sự cảm thông đong đầy đôi mắt xám dịu dàng của nàng, và nàng rời khỏi chiếc ghế để tới ôm anh:

- Mẹ anh chắc hẳn là đau buồn lắm.

- Thực ra thì-

- Chắc hẳn là anh cũng thế nữa .

Nàng đang cố gắng vỗ về anh, và chết tiệt nếu anh không thích điều đó đến thế, đủ để thưởng thức nó một lúc trước khi anh thú nhận:

- Không, nó không giống vậy đâu. Bà ấy là mẹ kế của anh, em biết không, và mặc dù anh khá yêu mến bà ấy, bà chưa bao giờ ở bên anh đủ để có một mối liên hệ mạnh mẽ. Bên cạnh đó, bà là người muốn ly hôn.

- Vậy cha anh chắc là-

- Không không, em yêu, không ai thấy đau buồn cả, thực sự là không - ừm, có thể là ngoại trừ chú Edward của anh – anh thêm vào với một điệu bộ hơi nhăn nhó – Ông ấy cố gắng hết sức để thuyết phục cha anh bỏ qua chuyện ly dị, nhưng không gì thay đổi được quyết định của Jason một khi nó đã có.

- Vậy tại sao chú anh lại phản đối?

- Anh sẽ nghĩ rằng đó là vì nó sẽ tạo nên một chút scandal.

- Nhưng em đã nghĩ rằng chính cha anh là người ghét cay ghét đắng các vụ bê bối chứ.

- Đúng là thế, nhưng ông đã giải thích rằng ông muốn trả lại tự do cho Frances. Em biết không, họ chưa bao giờ có cuộc hôn nhân hạnh phúc như thông thường. Ông cưới bà ấy chỉ để cho anh và Reggie có một người mẹ. Nhưng điều đó hóa ra lại không như ông hi vọng. Như anh đã nói, bà ấy hiếm khi ở nhà.

- Tại sao lại không vậy?

- Ừm, bà ấy khá là ốm yếu – anh giải thích – Cho nên bà ấy tới Bath để chữa trị bằng nước nóng khá thường xuyên, cho tới khi cuối cùng bà ấy mua luôn một căn nhà ở đó mà đơn giản là sống luôn ở Bath hầu hết thời gian trong năm....

Kelsey thở dài, dựa đầu nàng vào ngực anh:

- Người ta không nên cưới nhau vì bất kỳ điều gì ngoại trừ tình yêu.

- Lý tưởng là không nên, nhưng nhiều người vẫn làm thế.

- Ưm, em vui vì anh không thấy buồn phiền vì chuyện này.

- Và nếu anh có thì sao?

- Vậy dĩ nhiên em sẽ cố gắng giúp anh vượt qua nó – nàng trả lời.

- Tại sao vậy? – anh hỏi nhẹ nhàng.

Nàng ngước lên nhìn anh, có chút ngạc nhiên:

- Bởi vì đó là những gì tình nhân thường làm, phải không?

Anh gần như cười phá lên. Chắc chắn đó là chuyện những người vợ sẽ làm, nhưng tình nhân ư? Một tình nhân có thể lo lắng xem người bảo trợ cô ta có giận dữ hay không, nhưng chuyện anh ta vui hay buồn sẽ chẳng làm cô ta bận tâm nhiều lắm, không trừ phi nó có liên hệ trực tiếp với cô ta.

- Em thật là rộng lượng, cưng à – anh nói, ôm lấy má nàng.

Việc nàng dựa vào anh từ năm phút trước đã hoàn toàn khuấy động anh - Có thể anh nên sử dụng chút ít sự giúp đỡ đó luôn.

Vì ngay khi anh nói xong anh đã bế nàng lên, và đã hướng ra phía cửa, nàng hỏi:

- Anh không phải là đang đi lên phòng ngủ chứ?

- Ồ, đúng thế.

- Nhưng đó không phải kiểu giúp đỡ mà em đang nói tới – nàng chỉ ra một cách hợp lý.

- Anh biết, nhưng đó là kiểu anh cần hiện giờ, cho nên anh cóc thèm quan tâm tới chuyện lúc này là mấy giờ trong ngày.

Anh nói điều đó theo cách thật sự hung hăng, nàng hấp háy mắt.

- Thực ra thì, em cũng không mà.

- Em không ư?

- Không, tại sao em nên thế?

- Không lý gì phải thế, em yêu – anh nói, cười toe toét tới tận mang tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.