Huynh Hữu Đệ Cung

Chương 37: Món Quà Sinh Nhật Năm 17 Tuổi (2)




Đi xuống dưới lầu rồi, Lãnh Tĩnh theo bản năng liền đi tới chỗ đậu xe của mình.

“Đây là xe của con đó hả? Hai đứa lái xe tới đây có lâu không?” Bạch mụ mụ không khỏi đưa mắt đánh giá chiếc xe đắt tiền hiệu BMWs 7 màu bạc này, ở dưới ánh mặt trời càng thêm long lanh đại khí tôn quý ngất trời.

Lãnh Tĩnh nghĩ nghĩ, “Là xe của con, đi đến đây cũng không tốn nhiều thời gian lắm.” Hai người bọn y dọc theo đường đi thường thường nói chuyện với nhau cho nên thấy thời gian cũng không phải là lâu lắc lâu lơ.

“Ha hả, hai đứa tại sao lại mua chiếc xe này? Bình thường cũng là đi bằng xe này hả?” Tuy rằng bà không hiểu nhiều về xe cộ, nhưng chính là so với chiếc xe của con trai bà thì chiếc xe trước mắt này rõ ràng là cao cấp hơn rất nhiều.

Lãnh Tĩnh có chút kì quái nhìn bà, liếc nhìn bà một cái, cuối cùng vẫn là phi thường thành thực trả lời, “Lúc con cùng tiểu Trạch đi lựa chọn xe, tiểu Trạch nói chiếc này không chói mắt.” Nghĩ đến thời điểm lúc hai người ở trong hãng bán xe lựa chọn xe đều bị hắn lấy lý do quá đắt tiền ra từ chối, cho nên y chỉ có thể lấy chiếc xe ‘đơn sơ nhất’ này thôi. Nếu không, hắn cứ nhất nhất kiên quyết không chịu ngồi lên xe để y chở rước đâu.

“Chúng ta đi thôi, siêu thị cách chỗ này cũng không xa lắm đâu, nhưng mà nhiệm vụ là nhiệm vụ, ta chính là phiền con đi cùng ta mua dầu rồi a. Bình thường ta đều đi một mình mua dầu, nhưng mà hôm nay hai đứa về chơi, ta nghĩ mua luôn hai thùng dầu, như vậy chờ lúc mấy đứa đi rồi ta cũng dư dả xài một trận cho đã. ” Đứa nhỏ này, nói vậy bình thường cũng không có tiếp xúc qua mấy chuyện lặt vặt gia đình đâu ha.

“Ân.” Lãnh Tĩnh cũng không có nói gì chỉ là chạy theo đuổi kịp Bạch mụ mụ ở phía trước.

“Nghe tiểu Trạch nói con trước kia ăn uống qua loa lắm, cũng không thèm chú ý thân thể mình phải không? Hiện tại có ăn uống đầy đủ không? Tiểu Trạch nhà ta làm cơm con ăn có quen không? Nó giống ta a, nấu nướng mùi vị có hơi nhạt, nếu con thích ăn khẩu vị mặn thì chỉ sợ là ăn không quen thôi.” Bạch mụ mụ chậm rãi đi bên cạnh Lãnh Tĩnh.

Lãnh Tĩnh nhíu mày, nghĩ sao hai mẹ con hắn ai cũng quan tâm mấy chuyện ăn uống vậy, “Tiểu Trạch nấu đồ ăn ngon lắm, con ăn rất tốt.” Ăn không quen thì y cũng sẽ tìm cách làm cho quen thôi, “Bữa tối thì hai đứa con ăn ở nhà, còn cơm trưa khi nào rảnh sẽ cùng ăn, tiểu Trạch muốn ăn cái gì thì chúng con liền ăn cái đó.” Ở cùng một chỗ với hắn, y ăn nhiều hơn so với trước kia. Buổi tối hai người ngủ cùng nhau, y ôm hắn, cũng không còn mất ngủ nữa. Y đôi khi còn bị hắn sai làm chút chuyện nhà vặt vãnh, cho mèo ăn và vân vân. Cuộc sống mỗi ngày, ách, giống như cuộc sống của một người bình thường vậy.

Cảm giác rất kì quái, nhưng cũng không tồi.

“Ha hả, ngoan lắm.” Bạch mụ mụ cười lớn, tựa hồ rất cao hứng, “Tiểu Trạch lúc còn nhỏ liền rất thích chiếu cố người khác, ngay cả con mèo con chó cũng phải được chăm sóc đàng hoàng thỏa đáng thì nó mới yên tâm được. Trong trường học cũng bận rộn cho nên ta có thời điểm cũng không quan tâm nó lắm. Từ lúc ba ba nó mất đi, nó về sau càng biết chuyện hơn, ngay cả giặt quần áo nấu cơm gì cũng đều giành làm, đến trường đi học cũng không cần ta phải lo lắng. Thấy ta bận bịu không có thời gian, nó liền tự mình đi họp phụ huynh, một đứa con nít ngồi giữa một đám thúc thúc a di ….. Ta nhớ rõ lúc đó nha, nó bất quá cũng chỉ là một đứa nhỏ học cấp hai thôi, vậy mà thấy ta ở dưới ngọn đèn bàn làm việc vất vả quá, nó vậy mà còn muốn giúp ta chấm bài cho lớp mười một đó, ta một bên chấm bài, còn nó một bên ngồi cộng điểm a….”

Trong lòng giống như có cái gì đó bị tràn ra cho nên y liền bắt tay vào thu dọn, thật lâu sau mới ra tiếng, thanh âm khàn khàn, “Khi đó, có người khi dễ em ấy không?”

Bạch mụ mụ ngẩn người, không nghĩ tới y lại hỏi như vậy. Bà thở dài, “Nó cũng chưa từng nói qua với ta là có người khi dễ nó hay không. Nó thành tích tốt, lại luôn giúp đỡ trường học, trong trường bạn bè thầy cô đều thích nó, mà nó cũng nói với ta thấy cô trong trường tốt lắm, bạn học cũng tốt nữa…. Làm giáo viên lâu như vậy rồi, mấy chuyện lớn nhỏ trong trường học ta còn không biết quá rõ ràng sao. Nó còn nhỏ tuổi như vậy lại không có cha, tính tình lại luôn luôn thẳng thắn, nếu nó gặp phải một hai đứa nhỏ ương ngạnh thì cũng khó không xảy ra xung đột, nhưng mà nó không chịu nói, ta cũng không ép nó phải nói. Tuy rằng đau lòng nhưng ta tin tưởng nó có thể kiên cường vượt qua hết thảy khó khăn…”

Lãnh Tĩnh trong lòng âm trầm, thanh âm thận trong vang lên, “Em ấy thực kiên cường.” Y thừa nhận hắn vẫn luôn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ mà.

“Ta thân là mẹ nó, nhưng lại cảm thấy được mình không có hảo chiếu có bao nhiêu. Nó lúc còn nhỏ liền như vậy quật cường, lại luôn rất có chủ kiến, nó chính là thích quyết định chuyện của nó. Lúc nó lên đại học sau này cũng không cho ta làm lụng vất vả nuôi nó nữa mà nó tự mình làm việc thu lo học phí, cũng không thèm một lần xòe tay ra xin tiền ta a. Mà mỗi lần nó trở về nhà chơi thì cũng chẳng bao giờ kể ta nghe bên ngoài nó một mình chịu khổ thế nào, có ủy khuất ra sao. Nó lúc nào cũng nói ta trường học cùng bạn bè tót lắm, giáo sư cũng chiếu cố hắn, bệnh viện hay bệnh nhân cũng như thế nào tốt với hắn a….”

“…”

“Tiểu Tĩnh, đáp ứng bá mẫu, ta huy vọng con có thể làm cho nó nói ra hết ủy khuất trong lòng, có được không?”

Lãnh Tĩnh gật gật đầu, trong lòng cũng có chấn động. Y đột nhiên lại có một loại cảm giác thất bại trước đây chưa từng có. Thì ra là có nhiều chuyện y vẫn chưa có nắm được xuyên suốt, cũng không có nhìn thấy được rõ ràng, và thứ y đang cố gắng nắm chặt trong tay kia sao lại giống như chỉ là viên đá nước, qua một khoảng thời gian sẽ chậm rãi tan ra. Trong lòng đột nhiên có chút hốt hoảng, y phải hảo suy ngẫm lại, hảo hảo suy ngẫm lại. Y khàn khàn mở miệng, “Bá mẫu, không phản đối chuyện của chúng ta sao?”

Bạch mụ mụ thở dài nhìn về phía xa xa, “Đứa con nuôi lớn chừng đó lại mang về một người nam nhân, nếu con là một người mẹ thì hẳn sẽ hiểu tâm tình của ta lúc này. Nó từ nhỏ đã mang tính cách trưởng thành lắm, luôn biết làm việc có chừng mưc. Con có lẽ là người duy nhất cho tới bây giờ tiểu Trạch mang về nhà đó, ta …. Bá mẫu biết con là một người tốt, ta nguyện ý tin tưởng mắt nhìn người của tiểu Trạch, chính là….”

“?”

Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của y, Bạch mụ mụ muốn nói gì đó lại thôi. Trong một lát nghĩ ngợi nên nói hay không, rốt cuộc vẫn là thốt nên lời, “Tiểu Trạch nó đã muốn nhìn trúng con rồi thì ta cũng không còn có thể làm gì khác. Hai đứa thời gian ở cùng nhau cũng chưa có dài lắm, bá mẫu nhìn thấy được con hẳn chính là một người có hoàn cảnh gia đình không phải là bình thường. Về sau này, năm năm, mười năm, thời gian dài quá rồi tình cảm cũng sẽ chậm rãi phai nhạt dần, đến lúc đó, hai người tụi con hẳn cũng sẽ không còn cảm giác mãnh liệt giống như bây giờ nữa. Nếu có một ngày con có tính toán khác thì không cần phải lừa nó, trực tiếp nói cho nó biết, được không? Nó là đứa nhỏ rất biết lễ độ, nó sẽ không tiếp tục day dưa nữa…” Nói đến đoạn này lại cảm thấy ưu thương, thanh âm cũng mang chút nghẹn ngào.

Tim y đập thật lợi hại, y chỉ cảm thấy bên tai một mảnh vù vù, mắt không thể tin được nhìn bà, giống như là bà là một người kì lạ lắm vậy. Y không biết bà đến tột cùng là nói cái gì, cái gì mà “có tính toán khác”, bà đang nói cái gì vậy? Ý của bà là gì? Chỉ cần nghĩ đến hắn và y sẽ có ngày tách nhau ra, hai người ở hai nơi khác nhau, hoặc là nghĩ đến chuyện y không thể nhìn thấy được hắn ở một nơi nào đó rơi lệ một mình yên lặng rời bỏ y thì y liền cảm thấy ngực thực đau buốt, giống như nơi đó bị một tảng đá lớn đè lên làm y không thể nào hít thở được vậy.

Giống như y thật sự không thể chịu đựng được nữa, đôi mắt y tràn ngập đau lòng muốn nứt cả ra, thanh âm phát ra cũng khàn khàn đầy áp lực đến cực điểm, sắt lãnh giống như đến từ địa ngục, “Sẽ không! Con sẽ không buông ra tiểu Trạch! Sẽ không có cái gì là ‘tính toán khác”! Con không có, tiểu Trạch cũng không có! Con không cho phép, không cho phép…..” Y chợt ngẩn đầu, hung tợn nhìn Bạch mụ mụ, “Con cùng tiểu Trạch sẽ kết hôn, hai chúng ta sẽ vĩnh viễn cùng một chỗ, không có ai có thể tách chúng ta ra được! Tuyệt đối không có ai!!”

Có lẽ là đã bị kích thích đến cực điểm rồi, nam nhân vừa nói ra suy nghĩ của mình, sắt mặt âm trầm sẳng giọng, đột nhiên xoay người chạy như điên hướng về nhà để lại Bạch mụ mụ ngơ ngác đứng dưới ánh trời buổi chiều hạ chăm chăm nhìn bóng dáng nam nhân điên cuồng chạy đi, thật lâu vẫn chưa có hoàn hồn.

Hai thùng dầu ăn lớn, vẫn là quên đi, mua một thùng nhỏ là được rồi. Nhớ đến đôi mắt muốn sung huyết cùng bộ dạng phát cuồng của y, Bạch mụ mụ trong lòng rầu rỉ, buồn bã trong lòng lại giống như gặp được một luồng gió lớn thổi qua càng thêm bị đè nén. Mãi đến khi bà một mình ôm thùng dầu ăn trở về thì mới hoàn hồn lại, chậm rãi phun ra vài câu hơn giận.

Bất đắc dĩ nhìn thùng dầu nhỏ trong tay, trời chiều hạ, bà đi lại càng chậm hơn, chậm rãi hướng nhà mình mà đi — Bà cùng với y, không biết là ai kích ai trước a.

–oo–

Y giống như một con gió lớn chạy như bay trở về. Bạch Trạch đang ở trong nhà bếp gọt dâu tây, dao trong tay còn chưa có buông ra thì bên hông đã bị một đôi tay gắt gao ôm lấy, khí lực cực lớn làm cho hắn sợ hãi kêu thành tiếng.

“Anh, anh như thế nào về nhanh vậy? Mẹ đâu? Dầu ăn đâu?” Hắn trong lòng trầm xuống rồi, trong đầu lại hiện lên hàng đống dấu chấm hỏi, nhưng mà y một bên giống như không hề nghe thấy câu hỏi của hắn, chỉ có vội vàng đưa tay muốn cởi áo hắn ra, “Uy, anh đừng có xằng bậy….” Hắn ba chân bốn cẳng ra sức phảng kháng lại động tác day dưa của y, nhưng y lại càng ra sức day dưa lấy hắn. Hắn dần dần cũng nhận ra có gì đó không thích hợp — Mắt y đỏ ngầu, tóc hốn độn, mặt cũng trắng đến dọa người, một bộ dạng điên cuồng không thể khống chế được bản thân. Hắn dừng lại kháng cự, nhẹ nhàng mở miệng “Anh làm sao vậy?”

Không nên như vậy a, đã chịu kích thích gì rồi đây?

“Em là của anh, anh không có người khác, em cũng không được có người khác, vĩnh viễn không được rời khỏi anh. Chúng ta lập tức kết hôn đi!” y kích động nói, lời nói cũng thật là quá thất linh bát lạc, vừa thở hổn hển vừa mạnh mẽ ôm lấy bờ vai hắn.

Bạch Trạch bị ánh mắt của hắn làm cho làm cho run rẩy. Hắn âm thầm đẩy y ra, nhẹ nhàng ân cần. Mắt Lãnh Tĩnh thoáng có màu đỏ, xem ra là mẹ hắn đã cùng y nói cái gì đó rồi, hẳn là đề cập đến chuyện hai người sau này đi, đã vậy còn không viên mãn nữa, thậm chí là có hơi ‘thê thảm’ đi cho nên mới đem y trở thành kích thích đến nhường này a.

Hắn nhẹ nhàng trấn an y, ôm lấy thắt lưng y, nhóm lên hôn lên môi y một cái, không có hôn sâu, chính là môi chạm vào môi nhẹ nhàng, mãi đến khi cảm nhận được hơi thở của y dần dần ổn định lại thì hắn mới ngừng lại, vội vàng kéo y vào phòng ngủ.

Đem y vào phòng rồi hắn ấn y ngồi xuống giường còn hắn thì nửa ngồi nửa quỳ dưới sàn nhà, ngẩng mặt lên nghiêm túc nhìn y. “Là mẹ em nói gì sao? Bà là mẹ em, bà chính là chỉ muốn bảo vệ con trai mình tránh khỏi ủy khuất tổn thương thôi. Có lẽ mẹ đã nghĩ đến quá xa, nhưng là bà lo lắng nhìn ở góc độ của bà thôi, anh không cần phải….. như vậy.”

Lãnh Tĩnh liền kích động lên, bá đạo quyết tuyệt nói, “Chúng ta có thể kết hôn, sẽ không có ai có thể tách chúng ta ra. Anh không cho phép!”

Hắn thở dài, “Anh đừng kích động. Có thể tách được chúng ta ra cũng chỉ có chúng ta thôi. Lãnh Tĩnh, chuyện tình cảm rất khó nói, có đôi khi chỉ cần một ít cảm giác thay đổi thôi, chúng ta cũng không có cách nào suy chuyển được vấn đề đâu. Cho dù kết hôn rồi cũng không giữ vững được cái gì. Nhìn những đôi vợ chồng trên thế gian này xem, đôi nào cũng vậy, lúc kết hôn đều nói rằng phải đầu bạc răng long, chính là thế sự vô thường cho nên cũng đã có rất nhiều cặp đã chẳng thể thực hiện lời mình nói ra đó thôi, cũng là bởi đủ thứ loại lý do. Nam nhân cùng nữ nhân là như vậy, còn chúng ta là hai người nam nhân, sẽ lại càng không thể nói …” Cho tới nay hắn tuy rằng vẫn luôn đối chính mình nói rằng phải năm chắc hiện tại, không thể để cho chính mình sau này hối hận chuyện gì, nhưng nghĩ đến tương lai vẫn chưa rõ ràng kia, trong lòng hắn cũng ẩn ẩn đầy lo lăng. Hắn cũng đã nghĩ đến tình huống lúc y nghe được loại chuyện như vầy, lại không nghĩ rằng y lại phản ứng kịch liệt đến thế.

“Em sẽ thay lòng đổi dạ? Em sẽ tìm người khác?” Y phận nộ nói, ánh mắt âm lạnh nhìn hắn giống như là đang nhìn một người xa lạ vậy. Y hướng hắn gầm nhẹ, “Anh không cho phép, không cho phép! Em là của anh, là của anh!….” gắt gao nắm chặt lấy tay hắn.

Bạch Trạch bị nắm đến phát đau. Ai, nam nhâ này thật sự là vẫn không thông được. Hắn đứng lên, có chút cảm thấy vô phương dùng sức đẩy nhẹ y một chút, “Anh bình tĩnh chút đi! Em nếu muốn tìm người khác thì làm sao giờ còn yêu anh? Anh cho rằng anh có bao nhiêu hảo chứ? Em là ngàn chọn vạn tuyển thế nào lại chọn anh? Đổi tâm hay không chính là ở anh, em không có nhiều công phu đổi tới đổi lui như vậy đâu!”

“Anh sẽ không đổi tâm!” Lãnh Tĩnh hữu lực nhắc lại. Chết tiệt, vì cái gì bọn họ đều nghi ngờ y!

Bạch Trạch gắt gao nhìn thẳng vào mắt y, “Nhớ kỹ những lời hôm nay anh nói, em cũng sẽ nhớ kỹ lời em nói. Chỉ cần anh không đổi tâm, em cũng sẽ không đổi lòng đổi dạ. Em có thể là người của anh, bất quá điều kiện đầu tiên là anh cũng phải là của em. Anh phải nhớ kĩ, nếu có một ngày anh phản bội em, em sẽ không còn là của anh nữa. Em sẽ rời đi.”

Gật đầu lia lịa. Y hốc mắt phím hồng hôn lên gò má hắn.

Bạch Trạch trong lòng thở dài, hôm nay hai người bọn họ xem như cũng đã làm rõ hết rồi, tự nhiên cũng thấy thoải mái, cũng có chút mờ mịt bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện khác, “Anh thật sự không muốn có con sao?” Cho dù hai người bọn hắn không thể sinh con, nhưng cũng có thể nhận nuôi một đứa.

Y chán ghét nhíu mày, không chút do dự nói ra, “Không cần có con nít.” Dừng một chút lại nói, “Em chỉ cần chiếu cố một mình anh, chúng ta không cần tiểu hài tử!” Tiểu hài tử chắc chắn sẽ phân tán lực chú ý của hắn đối với y. Y không nghĩ đến chuyện trong nhà lại có thêm người khác nữa, trong nhà có một con mèo cũng đã là muốn đạt tới giới hạn chịu đựng của y rồi, y sẽ không đồng ý ở giữa hai người lại có thêm một kẻ nào khác đâu. Huống hồ con nít đứa nào cũng thực sảo quyệt, nghĩ đến thằng nhóc ngày đó ở rạp chiếu phim khóc nháo không ngớt kia, sự chán ghét trên mặt y lại càng muốn biểu hiện rõ ràng hơn

“Chúng ta đi Mỹ kết hôn.” Y vẫn là thực kiên trì ở điểm này. Ở trong phòng đi qua đi lại, “Khi kết hôn, em chính là của anh, pháp luật cũng nói em là của anh.”

Bạch Trạch hai mắt trợn trắng, pháp luật chỉ nói quyền lợi nghĩa vụ, làm sao có việc nói tới chuyện sở hữu nữa? Huống hồ —–

“Anh là đang cầu hôn em đó hả?” Thái độ mãnh liệt, động tác lại dã man, cái gì cũng không có đưa ra mà cứ như vậy trắng trợn buộc hắn phải kết hôn với y?

“Em không chịu? Em muốn thế nào?” Dừng lại bước chân, y đưa ánh mắt lạnh chuyển đến hắn, thái độ ác liệt cũng lần thứ hai bùng cháy.

Kỳ thật hắn cũng không muốn tiếp tục kích thích y, chính là —–

“Đi mua một đôi nhẫn kết hôn đi.” Hắn thở dài, vì cái gì hắn ‘bị cầu hôn’ lại còn phải nói ra loại chuyện này đây, nhưng mà này cũng là thưởng thức đi, “Hình thức không cần phức tạp, đơn giản hào phóng một chút là được rồi.”

Y trầm mặc, cả hai người cùng trầm mặc. Cả hai người trong đầu liền nổi lên hình ảnh của một nam nhân đầu bóng lưỡng kì quặc của bộ tộc thần quý kia. Cái thế gọi là tượng trung cho tình yêu trung trinh ấy — là ‘ô tát’ đó. Tuy rằng chưa từng nhìn thấy nhưng lại nhịn không được làm cho người ta mơ tưởng nghĩ tới. Bộ tộc này — Nếu có cơ hội liền đi tham quan một chút.

Hai người gắt gao ôm nhau, cả hai cũng đều thực hưởng thụ loại không khí yên lặng không chút tiếng động này, “Cái nhân kì quái kia anh khẳng định không làm được đâu, bất quá hiện tại chúng ta phải kết hôn thì cũng phải có cái gì đó tượng trưng, coi như là một loại kỉ niệm đi. Khi nào rảnh chúng ta cùng nhau đi lựa đi. Nhẫn này chúng ta sẽ mang thật lâu cho nên phải chọn cái, ách, chắc một chút, hơn nữa cũng phải chọn cái này chúng ta thực thích ý.”

“Ân.” Lãnh Tĩnh hôn hắn, nhịn không được hôn lên bàn tay xinh đẹp của hắn, “Đôi tay này vĩnh viễn không thể tách rời.”

“…” Thật sự hết nói nổi.

Thật lâu sau —–

“Anh giúp mẹ mua dầu, vậy dầu đâu?” Chất vấn.

“…”

“Anh để mẹ một mình ngoài đường, còn anh thì chạy về?” Giận nha.

“…”

–oo–

Buổi tối, Bạch Trạch cùng Bạch mụ mụ ở trong nhà bếp rửa chén.

Bạch Mụ mụ thở dài, trong mắt lộ ra nét lo lắng nhìn hắn, “Tiểu Trạch, nó tính tình kịch liệt như vậy, con….”

“Mẹ, ngày mai con bảo ảnh đi mua dầu cho mẹ.” Hắn cẩn thẩn bắt tay vào lau chén bát, ngữ khí bình ổn lắm, “Không có việc gì đâu, mẹ đừng có lo. Ảnh có chút kì quái vậy đó, bất quá sẽ không có khi dễ con đâu. Mẹ cứ yên tâm đi.” Bên miệng hắn còn mang theo ý cười.

“Ai, ngày mai dẫn nó đi gặp cha con đi.”

Con trai trưởng thành không phải là phải cưới vợ sao? Cuối cùng con mình cũng phải xuất giá? Phải có đứa ‘con dâu’ kì quái như vậy? Mà ‘con dâu’ sao? Bạch mụ mụ liền đau đầu a.

Ai~ Sao bộ này nó sến dữ dội nha~ =))

–oo–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.