Huynh Hữu Đệ Cung

Chương 30: Cậu bạn cùng bàn phiền phức




Buổi trưa ngày cuối tuần của một ngày hè chói chang, ở trên cành cây bên ngoài vang lên từng khúc nhạc líu lo, còn ở bên trong giường lớn lại chính là hai thân ảnh gắn bó cùng nhau như ẩn như hiện.

Bạch Trạch mệt tới cực đỉnh lui vào trong ***g ngực của Lãnh Tĩnh, một cử động cũng không dám động a. Hắn thật sự sợ hãi nếu chính mình lại vô tình trêu chọc dậy thú tính của y lần nữa, thân thể bủn rủn của hắn không thể lại thừa nhận thêm một lần nữa đâu. Có lẽ y thật sự cảm thấy được chính mình gần đây bị vắng vẻ, La Tố đi vừa được vài ngày, Lãnh Tĩnh bảo hắn phải phá lệ ngoạn, mỗi ngày đều động đến thật kịch liệt, chưa động gì đã muốn đem hắn áp xuống dưới thân.

Giữa trưa cơm nước xong, hắn vốn định chậm rãi hoàn thành một bài báo cáo thực nghiệm hạng mục, tiếc rằng mới vừa mở ra tư liệu đã bị y bò lên ăn no đậu hủ. Thôi thôi giật nhẹ một cái, cuối cùng vẫn là bị y lôi qua tới bên giường áp tới. Một phen mây mưa, hắn mệt mỏi không nghĩ nói chuyện cũng chẳng muốn nghĩ động, mà Lãnh Tĩnh coi bộ là cũng vừa lòng lắm cho nên cũng không có áp bức hắn nữa, ôm hắn vào lòng chậm rãi hôn tới, chẳng có thừa lời.

Bị quấy rầy xong rồi thì cũng đã là quá mười hai giờ trưa. Trải qua nhàn tản ngọt ngào làm cho người ta muốn mơ hồ. Ngáp một cái, trên khóe mắt thoáng cái đã muốn chảy ra nước mắt buồn ngủ rồi. Bạch Trạch hiện tại cảm thấy cảm khác nha, khó trách mọi người thường nói luyến ái làm cho người ta mất đi ý chí chiến đấu. Hắn hiện tại cũng đã muốn sắp nghĩ không ra cái gì là làm luận văn báo gì đó nữa rồi. Liếc mắt nhìn qua người bên cạnh, nhịn không được lại muốn thở dài. Ai~ Ai còn nói người này là công tác cuồng đâu? Y hiện tại mỗi ngày đều ở thường trú tại nhà hắn a, tan tầm so với hắn còn muốn sớm hơn, cuối tuần cũng ở lại nhà hắn không có đi công ty làm việc, lại cũng càng không quay về căn nhà cao cấp của mình, mỗi ngày đều là gắt gao kề cận hắn, giống như đi canh tù nhân không bằng vậy a. Tuy rằng hắn là lạnh lùng không nói nhiều, nhưng lại thích dùng hành động để nói chuyện, khi hắn sinh khí hay bất mãn không muốn nghe hắn lãi nhãi cái gì thì liền ôm hắn áp hắn, cái gì thời gian địa điểm y đều không quan tâm, áp trước nói sau a.

“Suy nghĩ cái gì?” Lãnh Tĩnh quay đầu sang thì nhìn thấy khuôn mặt trầm tĩnh của hắn liền phát hiện hắn người này đang giống như đi vào cõi thần tiên vậy, không biết là đang nghĩ cái gì đây.

Trở mình sang, Bạch Trạch nhìn hắn, “Nghĩ tới anh có phải hay không hiện tại rất rãnh rỗi?” Đánh đánh nhẹ vào bờ vai của y, “Trước kia anh rõ ràng chỉ biết công tác, bây giờ lại nhàn hạ như vậy, cấp dưới của anh chẳng lẽ không oán hận câu nào sao?”

Đưa tay sờ lên trên trán của hắn, Lãnh Tĩnh thản nhiên mở miệng, “Bọn họ sẽ không cùng anh nói ra mấy câu oán hận của bọn họ, phúc lợi của Lãnh thị nhiều như vậy, làm tốt công việc chính là bổn phận của bọn họ thôi.”

Điển hình của một tên có tư tưởng bảo thủ đây a.

Bạch Trach đảo mắt, nâng tay chỉ nhẹ vào cái mũi tuấn tú của y, cười cười trêu ghẹo, “Vậy còn anh? Anh hiện tại mỗi ngày đều tiêu cực bỏ bê công việc, chẳng lẽ là tại vì mị lực của em so với công tác của anh còn lớn hơn cho nên anh mới bỏ qua mấy văn kiện công tác kia, mỗi ngày đều muốn cùng em một chỗ?”

Bắt lấy ngón tay đang ở trên mũi y làm loạn, sau đó nắm nguyên bàn tay hắn. Lãnh Tĩnh còn thật sự nghiêm túc nhìn hắn, “Lúc ở công ty, anh vẫn luôn nghĩ tới em, tan tầm thì nghĩ muốn về thật sớm để có thể nhìn thấy em.”

“Anh…..” Bạch Trạch ngẩn ra, nhất thời không biết nói cái gì. Nhắm mắt lại một lát sau mới cúi đầu nói, “Anh nói như vậy, em thật cao hứng.”

Thực là bị y hại nặng rồi, hắn nghĩ thầm rằng Lãnh Tĩnh sẽ chẳng bao giờ nói ra những lời ngon tiếng ngọt này đâu vậy mà hôm nay lại nói, cho nên hắn biết, mỗi câu y nói đều là những lời thật lòng của y. Loại lời nói tâm tình mộc mạc này luôn có thể dễ dàng lấy đi của hắn, làm cho hắn không kìm hãm được lòng mình mà cảm thấy thực sung sướng tràn đầy. Tuy rằng y còn chưa vào giờ đối hắn nói qua ba chữ “anh yêu em” nhưng chính là có đôi khi trong lời nói của y, so với ba chữ này còn làm cho hắn xúc động hơn. Hắn không phải nữ nhân, không cần những lời nói mật ngọn trăng sao, còn về phần ba chữ kia, một ngày nào đó hắn sẽ làm y phải cam tâm tình nguyện nói ra mới thôi!

Cảm thấy hạ quyết tâm, hắn đột nhiên lại nhớ tới một việc, “Anh mỗi ngày đều ở chỗ của em không quay về, kia biệt thự có phải hay không không có người trông giữ chiếu cố? Thời gian dài quá, anh không sợ khi anh trở về nó sẽ chuyển từ một căn nhà cao cấp sang một cái nhà ma hả?”

Nhíu mày, “Có ai để ý đâu.” Mấy cái việc vặt vãnh đó, thư kí của y sẽ xử lý tốt thôi.

Bạch Trạch cũng không hỏi y nữa nhưng lại đột nhiên nghĩ đến lần trước lúc ở biệt thự của y có thấy qua dàn dây leo xanh biếc ở trong hoa viên nhà y, nhất thời có chút tâm động, nhịn không được nói với y, “Ngày mai chúng ta quay về nhà anh một lần đi. Em thực vừa ý dàn dây leo ở nhà anh a, muốn đi xem, vả lại ở ngoại người không khí tốt, chúng ta coi như đi nghỉ phép tới nơi đó vừa yên tĩnh lại không có ai quấy rầy, chúng ta hai người nằm dưới dàn dây leo thưởng trà đọc sách, anh thấy có được không?” Hắn càng nghĩ càng thấy thích, âm thanh không kìm hãm được mà mang dạt dào hưng phấn, hai mắt long lanh mong đợi nhìn y.

Lãnh Tĩnh có một chút sợ sệt thoáng qua a. Y cho tới bây giờ cũng chưa có nghĩ tới nơi mà y sinh sống mấy mươi năm qua, tòa biệt thự kia, sẽ lại có một ngày bị người ta đem ví thành nơi thích hợp cho du nhàn nghỉ ngơi, ở trong sân đọc sách thưởng trà ư? Y cũng chưa có từng nghĩ tới sẽ làm chuyện này, cũng không nghĩ đến tòa biệt thự của mình còn có tác dụng này a. Ở trong trí nhớ của y, nơi đó chính chỉ là một nơi để ngủ, hôm nay thế nhưng tự nhiên liền biến thành nơi dành cho nghỉ dưỡng nha. Từ khi nào thì căn phòng nhỏ rộng mấy chục bình phong trước mắt này lại làm cho y cảm giác chính là nhà còn căn biệt thự y sống mấy mươi năm kia ngược lại lại làm cho y chẳng có cảm giác thân thuộc nào đâu?

Lãnh Tĩnh cúi đầu hôn hắn một cái, sủng nịch nói, “Anh giúp em thu thập một chút.”

Ngày hôm sau, bọn họ sáng sớm đã quá kích động đem xe hướng phía ngoại ô thành phố mà thẳng tiến, dọc theo đường di hai người tâm tình đều tốt lắm.

Căn biệt thự xa cách một quảng thời gian trước sau như vẫn tồn tại loại khí thế đó, dưới ánh mặt trời yên lặng đứng sừng sững, uy phong bát diện. Có lẽ là định kỳ có người đến quét dọn cho nên trong nhà rất gọn gàng. Hai người rất có hứng trí vừa cười đùa vừa làm cơm. Nơi này trống trải, cho dù là phòng bếp ấp ấp ôm ôm một cái cũng không có chỗ nào cấm kỵ, ngược lại hôn môi vuốt ve cũng có vẻ có chút tình thú mới mẻ.

Sau buổi trưa, Bạch Trạch nhịn không được chạy ra khỏi nhà, thẳng hướng hoa viên có dàn dây leo mà hắn tâm tâm niệm niệm bấy lâu chạy đến. Ngẩng đầy lên, quả nhiên là một mảng xanh mượt mà, các nhành dây leo thi nhau uốn lượn thực đáng yêu, còn có những chùm nho treo đủng đỉnh, một vẻ xinh đẹp động lòng người không ngớt. Ở dưới dàn dây leo còn được trang bị đầy đủ đồ dùng mới, bộ bàn ghế giống như bộ sô pha cũng có, còn có nguyên một bộ đêm dựa lót trên sô pha. Ghế nằm sô pha đều là khá dài có một màu xanh nhạt nhạt, sờ lên vừa mềm lại vừa thoải mái làm cho người ta chỉ muốn nằm lên trên đó mà thôi.

Bạch Trạch khẩn cấp ngồi lên ghế nằm sô pha, dùng sức ấn ấn hai cái. Tuyệt, rất êm a. Buông tấm đệm trong tay ra, hắn ở trên sô pha nửa quỳ đứng dậy ôm lấy Lãnh Tĩnh đang chậm rãi đi tới, chui đầu vào trong ngực của y, cười hì hì khen ngợi, “Nơi này thật xinh đẹp, là một nơi tuyệt vời để nghỉ hóng mát a, về sau chúng ta thường đến đây đi. Kêu bí thư của anh đến luôn, đến làm việc cũng tốt,” Ngữ khí tràn ngập kích động cùng thỏa mãn.

Lãnh Tĩnh có chút dở khóc dở cười ngồi xuống sô pha, kéo thân thể hắn qua. Hai người ở dưới màu xanh biếc thấp thoáng ôm nhau hôn môi.

Miễn cưỡng nằm trên sô pha, phía sau được thân thể lạnh lẽo của Lãnh Tĩnh ôm lấy, gió nhẹ thổi phất qua người, Bạch Trạch trong lòng có điểm thích ý không nói nên lời. Nói vài lời nhàn thoại cùng Lãnh Tĩnh xong rồi, hắn một bên trở mình cầm trên tay sách thuốc, uống một ngụm trà hoa quả trong veo. Hắn nhịn không được trong lòng cảm thán, giống như đang ở chốn thần tiên a~

Lãnh Tĩnh nhìn người trong ***g ngực mình nheo mắt lại, bên miệng còn ngây ngô cười thì không khỏi trong lòng cũng dâng lên vui mừng thỏa mãn, một loại thỏa mãn tâm tình. Y cúi đầu xuống người yêu đang mơ màng muốn ngủ, vén đi những sợi tóc xõa trên vầng trán hắn. Đập vào trong mắt y chính là một đôi chấm nhỏ đang nhô lên, y nhẹ nhàng cởi bỏ đi áo sơ mi của hắn để lộ ra bờ ngực trắng nõn ẩn chứa thật nhiều hôn ngân vẫn chưa tan, sờ sờ lên trên đó làm y cảm thấy thực yêu thích không muốn buông tay xuống được, xoa xoa khi nhanh khi chậm khi mạnh khi nhẹ, lần nữa lại lần nữa. Đôi tay lạnh như băng lưu luyến trên làn da ấy không rời. Lãnh Tĩnh ở trong lòng không ngừng nói — Em là của anh!

Dưới dàn dây leo xanh mượt, hai người không có nói chuyện mà chỉ dùng hành động biểu lộ thân mật, lẫn nhau trao đổi ngọt nị sâu tận dưới đáy lòng.

Dưới ánh nắng xinh đẹp, nhẹ nhàng hôn môi.

Bị đối phương mềm nhẹ liên tục vuốt ve không biết qua bao lâu, Bạch Trạch thoải mái cảm giác muốn ngủ. Lúc hắn sắp chìm vào mộng đẹp bên tai hắn lại truyền đến tiếng ‘đinh đong đinh đong’ vang vọng lên. Hắn cả kinh, mở mắt thanh tỉnh lại.

“Âm thanh gì thế?” Bạch Trạch xoay người hỏi Lãnh Tĩnh ở phía sau.

Buổi trưa yên tĩnh bị quấy rầy, y vẻ mặt bất mãn lãnh đi xuống, không tình nguyện phun ra hai chữ, “Cửa sắt.”

“Có người gõ cửa?” Bọn họ có khách tới thăm? Hắn đứng dậy, có chút tò mò, “Đi xem đi.”

“…” Áp chế ý không muốn trong lòng, lại nghe đến bên tai không ngừng truyền đến tiếng ‘đinh đong đinh đong’ ồn ào, Lãnh Tĩnh khí chịu đứng dậy hướng cửa lớn đi đến. Mặc kệ là ai, y thầm nghĩ phải nhanh đuổi gã đi. Bạch Trạch cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ mang dép vào, đi theo phía sau.

Đi đến cánh cửa sắt thật lớn, Lãnh Tĩnh cũng không có mở cửa mà đứng nhìn người trước mặt, vẫn không có nhúc nhích gì. Bạch Trạch có chút nghi hoặc bước nhanh đến, xuyên qua khe cửa sắt nhìn ra ngoài—–

Trong chốc lát mọi âm thanh đều biến mất, ngoài cửa chính là một thân ảnh thẳng tắp, là một hắc y nam nhân —–

Đối phương có thân hình cao lớn, toàn thân cao thấp một bộ quần áo mầu (giống áo sa tăng ý, nghĩ vậy á :”>)đàng hoàng, nhìn kỹ trên mặt còn có loáng thoáng hiện ra sợi ám kim (?) hình thức cổ quái, lộ ra một loại ý tứ thời cổ đại, cũng có chút cảm giác của dân tộc thiểu số, sau lưng còn cắm một cây đoản côn. Nam nhân có làn da ngăm đen, ngũ quan anh tuấn, hơn nữa lại có một cái đầu bóng lưỡng. Nhìn thấy có người đến mở cửa, gã tựa hồ thở dài nhẹ nhõm một hơi, có lẽ là nghĩ muốn tỏ vẻ thân mật, gã vỗ tay một cái rồi giơ lên trước ngực, hơi hơi xoay người hành lễ, sau giây lát thì nâng thân lên hướng bọn họ nở nụ cười – nụ cười sáng tươi như ngọc vậy, giống như ánh mặt trời, hàm răng sáng bóng lấp lánh.

Bạch Trạch ngây người, trong đầu không ngừng hiện lên dấu chấm hỏi ——

Hòa thượng? Ninja?

Sau một lúc lâu hắn từ nụ cười chói lóa của gã hoàn hồn lại, đưa mắt nhìn xem Lãnh Tĩnh ở bên cạnh lại phát hiện y đang chau mày mân miệng, trên mặt cũng trưng ra một bộ bất mãn cùng không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Hắn đánh giá đối phương, do dự mở miệng, “Vị tiên sinh này, xin hỏi cậu tìm ai?”

Đối phương nhìn thẳng hắn, trên mặt lộ ra thần sắc khẩn thiết, lại xoay người, “Mạo muội quấy rầy, xin hỏi La Tố tiên sinh hiện tại ở nơi nào?”

Bạch Trạch lại ngẩn ngơ, nghe đối phương mở miệng nói ra tiếng Trung tiêu chuẩn, vị khách cổ quái này muốn tìm người, cư nhiên lại là King? Hắn cảm thấy kinh ngạc vì đối phương cư nhiên có thể tìm được nơi này, càng thêm không thể tưởng tượng được sẽ có một ngày King cùng hòa thượng lập nên quan hệ. Tuy rằng chức nghiệp cùng tính cách của King, giao hữu có thể rộng lớn, nhưng mà người này…

“Cậu muốn tìm King? Xin hỏi cậu là…..”

“Tôi tên là Thanh Diệp” Nam nhân trẻ tuổi lộ ra mỉm cười ấm áp, thong dong mở miệng “Là bạn đời của La Tố.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.