Huyết Vương Phi

Chương 47




“A…………………”

Ngũ Y Y ôm đầu lăn xuống dưới càng không ngừng gào thét.

Ầm!

Rốt cuộc đụng vào tảng đá, Ngũ Y Y lập tức ngất đi.

Mưa rơi ngày càng lớn.

Trên mặt Ngũ Y Y toàn bùn và lá cây, cô nằm trên mặt đất lạnh như băng, bị mưa to bao phủ.

Tiêu Lạc chạy ra sân tìm kiếm Ngũ Y Y, làm sao cũng không tìm được cô.

Anh phải nói rõ sự thật với cô bé kia, không thể để cô tiếp tục hiểu lầm anh nữa.

“Anh đang làm cái gì? Lạc?” Ngũ Nhân Ái vừa đi đến, gắt gao ôm cánh tay Tiêu Lạc.

Tiêu Lạc hơi nhíu mày, không quan tâm đến Ngũ Nhân Ái.

Ngũ Nhân Ái cũng không giận, chỉ thản nhiên cười nói: “Ngũ Y Y vừa mới rời đi với Hàn Giang Đình, hai người gắn bó như tình nhân, người ta cũng không hứng thú đâu.”

“Y Y và Hàn Giang Đình là bạn thân, chứ không phải như vậy!” Tiêu Lạc không vui mặc kệ Ngũ Nhân Ái.

Ngũ Nhân Ái cắn môi: “Phải không? Chính là bạn thân sao? Vậy vì sao người ta nói hai người bọn họ ở chung thế?”

“Hoang đường! Nhân Ái, các người không cảm thấy nhằm vào ngũ Y Y như vậy rất nhàm chán sao?”

Nói xong, Tiêu Lạc mặc kệ Ngũ Nhân Ái, anh đến chỗ khác nói chuyện với bằng hữu.

Ngũ Nhân Ái vẻ mặt tức giận: “Nhầm chán? Cảm thấy tôi nhàm chán? Có phải chỉ có Ngũ Y Y mới có thể nói chuyện sao? Hừ! Muốn Ngũ Y Y ở chùng với anh? Anh nằm mơ đi!”

Khách mời vui vẻ, ồn ào ra về.

Cuối cùng, Ngũ Nhân Ái ngồi trên xe Tiêu Lạc, muốn đi theo Tiêu Lạc về nhà trọ của anh ta.

Trời đổ mưa, nhóm người hầu bậc dù.

Tiêu Lạc cười toét miệng, ngồi trong xe hơi bắt đầu nói: “Hai đứa này sắp yêu nhau mà, không cần phải ầm ĩ vậy. Lạc à, em phải chăm sóc Nhân Ái thật tốt, không được khi dễ con bé này.”

Ngũ Nhân Ái xấu hổ cười: “Yên Tâm đi, chúng con sẽ rất hạnh phúc.”

Ngũ Phong Tập xúc động nói: “Thật là nhanh, chớp mắt đã đính hôn, lập tức lập gia đình rồi. Thật nhanh nha.”

Tiêu Lạc luôn nghiêm mặt, cũng không có mỉm cười, rõ ràng một bộ dáng thật thờ ơ, “Cài dây an toàn xong, chúng ta đi thôi.”

Xe hơi châm rãi rời khỏi Ngũ gia trang.

Cần gạt nước gạt qua lại phía trước, Tiêu Lạc mặt lạnh nhìn về phía trước.

Ngũ Nhân Ái vụng trộm nhìn Tiêu Lạc, cười sung sướng.

Rốt cuộc, cô và Tiêu Lạc cũng có quan hệ, trở thành vị hôn thê của anh.

Cô lập tức sẽ dọn vào nhà anh, trở thành người thân nhất của anh.

Không biết vì sao, Tiêu Lạc cảm thấy trong lòng không yên, trong lòng luôn có một loại cảm giác bất an.

Đến nhà trọ, Tiêu Lạc đưa Ngũ Nhân Ái vào phòng.

Ngũ Nhân Ái lập tức vùi đầu vào trở thành một người vợ, nhanh chóng lấy dép lê ra, quỳ gối trên mặt đất mang vào cho Tiêu Lạc.

Tiêu Lạc lạnh lùng nhìn Ngũ Nhân Ái, anh thở dài một hơi rồi mang dép vào.

“Bây giờ anh ngồi đây, em đi nấu nước, thu dọn đồ một chút.”

Ngũ Nhân Ái giống như bà chủ, lo trong lo ngoài.

Tiêu Lạc đổi kênh ti vi lung tung, cũng xem không vào.

Phiền phức, có một phiền não không nói nên lời, chính là trong lòng thật lo lắng.

Thôi, không nghĩ nữa. Đi tắm thôi.

Tiêu Lạc đi vào phòng tắm, tắm xong, mặc áo ngủ vào, sau khi suy nghĩ, anh đi ra ngoài phòng khách.

Khi đi ngang phòng ngủ, cửa phòng đột nhiên mở ra, Ngũ Nhân Ái chỉ quấn một cái khăn tắm, tóc còn ướt nước, thật tình cảm ôm lấy cánh tay Tiêu Lạc: “Lạc…………………”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.