Huyết Vương Phi

Chương 43




Mẹ Hàn Giang Đình cười nói, “Nhân Tâm à, bởi vì tuần trước cô có chuyện phải đi ra ngoài, cho nên mới không thể mời con đến nhà chơi, không thì chủ nhật tuần này con đến nhà ta, được không? Cô sẽ làm cho còn món điểm tâm cô mới vừa học được, thế nào?”

Ngũ Phong Tập nhìn sắc mặt của Ngũ Nhân Tâm, có chút không hiểu hói, “ Sao cậy, Nhân Tâm? Sao trông con xanh xao vậy?”

“Ba, ba mau quản Ngũ Y Y đi!, Y Y , nó…..ô ô ô…”

Ngũ Nhân Tâm nói xong, liền bĩu môi khóc nấc lên

Ba Hàn vỗ vỗ sau lưng Nhân Tâm “Nhân Tâm à, khóc cái gì a, rốt cuộc là chuyện gì? Chẵng lẽ Y Y khi dễ con sao?”

Ngũ Nhân Tâm toét miệng khóc lể, “Y Y giả bộ ốm, khiến Giang Đình mềm lòng ôm cô ta đi rồi! Con hỏi anh ấy đi nơi nào, con không cho anh ấy đi, anh ấy nói muốn đi hẹn hò, không nghe lời khuyên của con. Trực tiếp lái xe đi rồi! Ba, người phải quản Ngũ Y Y? Cô ta không chê người khác nói xấu mình, nhưng Giang Đinh thì phải chú ý không bị ảnh hưởng a!”

“A?” Ngũ Phong Tập vặn chân mày

Ba mẹ Hàn Giang Đình càng thêm khiếp sợ

“Cái thằng này, làm việc không chú ý gì hết, đúng là không hiểu chuyện mà! Bà xem bà dạy nó thành cái dạng gì kia! Hừ!” Ba Hàn tối mặt, không vui nhìn chằm chằm mẹ Hàn

Mẹ Hàn không chịu thua cãi lại, “Nó vẫn luôn cư xử đúng mực đó chứ, chỗ nào giống người không hiểu chuyện? Ông không được trách nó”

Ngũ Nhân Tâm nghe vậy liền gật đầu phụ họa theo lời me Hàn noí, “Bá bá, người không nên trách oan Giang Đình, Giang Đình là người tốt, chính là anh ấy quá mức tin người. Chính Ngũ Y Y giả bộ đáng thương, muốn cho Giang Đình thương cảm cô ta.Cô ta, chính là đồ chuyện lung lạc nam nhân”

Ngũ Phong Tập trên mặt lộ rõ không vui, quát lớn Ngũ Nhân Tậm, “Nhân Tâm,con nói gì vậy? Sao lại nói chị mình như vậy?”

Ngũ Nhân Tâm quay mặt, nhỏ giọng nói, “Hừ, cô ta mới không phải là muội muội của con”

Ngũ Phong Tập ngượng ngùng cười nhìn chạ me Hàn nói, “Không Nên trách Giang Đình, có thể là Y Y có chút không thoải mái, Giang Đình từ nhỏ lớn lên với nó, tình bạn rất tốt, có thể nó màng Y Y đi tới chỗ bác sĩ xem bệnh không chừng. Không có việc gì, không có việc đầu, mấy đừa đều là con ngoan a”

Ba Hàn nhíu mày, “Không được! Không thể để cho bọn nó cứ như vậy. Bọn nó đều lớn cả rồi, không thể cứ như hồi còn bé được”

Nói xong, phất tay bỏ đi

Mẹ Hàn ngớ ngẩn đuổi theo, “Lão Hàn! Lão Hàn, ông chờ tôi với, ông định đi đâu a?”

Ngũ Nhân Tâm đắc ý cười

Ngũ Phong Tập giận dữ quay đâù mắng Ngũ Nhân Tâm , “Cái nha đầu không hiểu chuyện! Con chạy tới đây kiện cáo cái gì? Con không thể hiểu chuyện một chút hay sao? Sắp tới chúng ta cần Han gia giúp đỡ việc làm ăn, nếu con dám làm hỏng việc này, chuyện tiền bạc còn có thể bù sao! Xú nha đầu”

Ngũ Nhân Tâm vểnh miệng đáp lại, “Không có chuyện gì đầu ba, con bảo đảm chuyện trợ giúp tiền bạc lần này sẽ thành mà. Hàn bá không hy vọng Giang Đình qua lại với Ngũ Y Y! Con nói như vậy, Hàn Bá nhất định sẽ vui a”

“Aí Con làm ta tức chết mà”

Ngũ Phong Tập giậm chân một cái, cũng chạy ra ngoài đuổi theo bọn họ

Hàn Giang Đình mang Ngũ Y Y chỗ của hắn, vừa vào nhà, trên mặt đất đều bày oán loạn các loại y phục

Một chỗ trống để đặt chân cũng không có

“Mình nói này, Hàn thiếu gia, muốn mới khách tới chơi, ngài trước tiên có nên quét dọn nơi này một chút không ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.