Huyết Vương Phi

Chương 30




Một đợt sóng, lại một đợt sống vọt về phía cô. Từng cảm giác tê dại xông đến khiến cô muốn kêu lên.

"Ưm a......" Ngũ Y Y đột nhiên kêu như con mèo con khiến chính cô cũng giật mình.

Má ơi, quá mất mặt, vừa rồi là tiếng kêu của cô ư? Đúng là lẳng lơ! Mất mặt.

Hoắc Phi Đoạt gầm nhẹ một tiếng, không thể áp xuống nữa, càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mạnh.

Bên ngoài tiếng sấm cuồn cuộn, tia chớp không ngừng. Trong phòng nóng hôi hổi, hơi thở kiều diễm.

Ngũ Y Y nhanh chóng lên đỉnh, cả người run run, há miệng cắn lên vai Hoắc Phi Đoạt.

Hắn cảm nhận được miệng của cô, răng của cô, cười nói: "Bây giờ mới bắt đầu mà em đã như vậy, đầu hàng rồi hả?"

Tiếp theo, hắn lại phát động tấn công một lần nữa.

Thật lâu thật lâu sau, đến khi Ngũ Y Y mệt đến lả đi, vị nhân tài cường tráng nào đó mới chấm dứt.

Ngũ Y Y gục ở đó, nhắm mắt, chỉ có thể hữu khí vô lực hừ hừ: "Tôi có chết cũng không tha cho anh.... Có thành quỷ cũng phải kéo anh theo..... Tôi muốn chết...... Muốn chết....."

Tại sao có muốn cũng không được, lại làm ra nhiều kiểu dạng như vậy, nhiều tư thế như vậy, khoái cảm mãnh liệt như sóng triều như thế khiến người ta **.

Trách không được người ta thích làm đàn ông. Bởi vì đàn ông đều rất cao lớn, khỏe mạnh.

Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng đẩy nha đầu này một cái: "Đi tắm đã rồi ngủ tiếp."

Ngũ Y Y vẫn nhắm mắt, như xác chết thầm thì: "Đừng động vào tôi, mệt chết mất, để tôi nghỉ ngơi một chút."

Hoắc Phi Đoạt nhịn không được mím môi cười: "Người chủ đạo là tôi, người vận động cũng là tôi, tại sao em lại mệt?"

Một bàn tay đưa lên, du ngoạn trên đường cong của cô.

Ngũ Y Y vẫn nằm đấy, xem nhẹ sự trêu chọc của người nào đó: "Tôi chết rồi......"

Hoắc Phi Đoạt thở dài, ôm Ngũ Y Y vào phòng tắm.

Ngũ Y Y vẫn nhắm mắt nhưng lại thở gấp, mặc cho người ta ôm, đến khi người ta giúp cô tẩy rửa bộ phận quan trọng, Ngũ Y Y đột nhiên mở mắt, xấu hổ vùng vẫy: "Chỗ đó.... Tự tôi rửa là được."

Bị hắn thân (hôn) lần toàn thân cũngđi , tổng không thể chỗ này cũng cần phải bị hắn dặm ngoài biết rõđi.

"Được." Hoắc Phi Đoạt không miễn cưỡng cô, thả cô xuống, ai ngờ chân cô vẫn còn mềm nhũn, vừa đặt chân xuống đã đứng không vững, té xuống đất.

Hoắc Phi Đoạt tay mắt lanh lẹ, ôm cô vào ngực.

Ngũ Y Y đau khổ kêu rên: "Tôi bị anh làm cho tàn phế mất rồi!"

Hoắc Phi Đoạt cười thầm: "Tàn phế cũng không sợ, tôi nuôi em cả đời." Nói xong, lại tắm rửa giúp cô.

Ngũ Y Y hận không thể chui xuống sàn.

Tắm rửa sạch sẽ xong, Hoắc Phi Đoạt ôm cô trở lại giường, Ngũ Y Y chỉ yếu ớt nói một câu: "Ba tiếng nữa nhớ phải gọi tôi dậy."

Sau đó, mắt vừa đóng đã ngủ thiếp đi.

Hoắc Phi Đoạt nhìn cô mệt mỏi ngủ thiếp đi, rất thâm tình đưa tay vén tóc trên mặt cô lên.

"Ba tiếng nữa ư? Em thực sự cho tôi sáu trăm tiếng đồng hồ? Em chỉ vì trả nợ nên mới đồng ý làm vậy sao? Tôi thích em nhưng em không thích tôi, tôi phải làm sao mới có được trái tim em đây?"

Hoắc Phi Đoạt thở dài một hơi, khoác áo ngủ lên rồi ra ngoài ban công, đốt một điếu thuốc.

Đưa tay hứng những giọt mưa nhỏ giọt, vẻ mặt thương cảm.

Editor: Diệp Thanh Trúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.