Huyết Vương Phi

Chương 19




Ngũ Y Y bĩu môi, buồn bực một lúc, vẫn không chống được cơn đói giày vò, sau đó cầm lấy dao nĩa lên ăn thức ăn ngấu nghiến.

Quai hàm phồng to lên, cô trợn to hai mắt liếc qua liếc lại.

Cô trúng độc, Hoắc lão đại hy sinh vì nghĩa, dùng thân thể và hành động thực tế cứu lại mạng sống cho cô.

Nói như thế, Hoắc lão đại vẫn là một tên rất có nghĩa khí, còn có thể có tâm, ít nhất, hết lòng giúp đỡ cô.

Mặc kệ nói thế nào, chẳng qua cô chỉ là nữ giúp việc của Hoắc lão đại thôi, còn chạm phải con nha đầu xấu xa chạy Bugatti, để cho người ta có thể trá giá thật nhiều………… Đến giúp đỡ mình, thật sự tốt quá rồi.

Ngũ Y Y nhớ lại, gật gật đầu.

Đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh gương mặt đẹp trai của Hoắc Phi Đoạt khi ngủ.

Thật đẹp………!

Không thể tin được, lúc Hoắc lão đại ngủ, gương mặt lại đáng yêu trẻ con như vậy, cũng có thể đẹp như vậy!

Nghĩ đến khi người ta thức dậy, trợn to hai mắt nhìn cô, toàn thân bắp thịt cường tráng, nhất là bộ phận quan trọng kia, lại cường đại, to lớn như thế…..

Nghĩ nghĩ một chút lại cảm thấy như chảy máu mũi a!

Trời ơi, thật sự đêm qua cô lăn qua lăn lại trên gường nhớ đến gương mặt đẹp trai của Hoắc lão đại kia đến 6 tiếng đồng hồ sao?

Anh ta nói đêm qua cô rất hưởng thụ, vô số lần đều lên cao trào……..Thật đáng tiếc, vì sao cô lại không nhớ một chút nào hết vậy?

Hiện tại nghĩ muốn thưởng thức cảm giác cao trào đêm qua đều uổng công. Cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc!

Nếu để cho người đàn ông xa lạ ngủ để giải thuốc cho cô, cô sẽ hối hận cả đời.

Nhưng vì sao người đàn ông ngủ với mình lại là Hoắc Phi Đoạt………..Cô cảm thấy cô được lợi rồi à?

“Mình hèn hạ, dâm ô người đẹp Hoắc Phi Đoạt, rõ ràng mình được thơm lấy rồi.”

Ngũ Y Y ngậm chiếc đũa, hiếp mắt cười gian.

Sau đó cô lại phản ứng kịp, đưa bàn tay nhỏ bé lên vỗ vỗ vào đầu mình.

Ngũ Y Y, mày tỉnh táo lại đi, mày còn mặt mũi vui vẻ sao?

Rõ ràng là………mày xui xẻo bị người ta làm việc đó trong lúc ngủ, mày còn mặt mũi cười à?

Nếu bạn là một người phụ nữ có đạo đức, hiện tại việc bạn phải làm là: Khóc lóc, đòi chết.

A Trung từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy một mình Ngũ Y Y ngồi trước bàn ăn, trên gương mặt nhỏ nhắn lại thay đổi vẻ mặt liên tục như vậy.

Bóng dáng của nhỏ nhắn, lại ngồi trong phòng ăn rộng lớn nhìn giống như một đứa trẻ.

“Khụ khụ! Ngũ tiểu thư! Cô khỏe rồi hả?”

A Trung ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.

Ngũ Y Y giật mình, nhanh chóng quay đầu, nhìn thấy A Trung, cô nhếch miệng cười: “Chú A Trung………Khoan đã, chú mới hỏi tôi cái gì?”

Cô khỏe rồi hả?

Có ý gì?

Chẳng lẽ…………..Anh ta biết đêm qua mình cái kia cái kia rồi sao?

A Trung ý thức được mình vừa mới lỡ miệng, nhanh chóng cười gượng, vội vàng nói: “Cô tiếp tục ăn đi, tôi không quấy rầy cô nữa, tôi đi tìm Lão đại.”

Lúc Ngũ Y Y phồng má trợn mắt, A Trung nhanh chóng chạy trốn.

Ngũ Y Y bĩu môi: “Hu Hu! Quả nhiên là anh ta cũng biết! Chẳng lẽ mọi người trên đời này biết hết rồi sao? Tối hôm qua mình cùng Hoắc lão đại cái kia cái kia đó! Thật sự không thể sống mà! Mọi người đều biết rõ Hoắc lão đại bỏ t*ng trùng ra để cứu mình, nếu mình không báo đáp anh ta, chắc chắn sẽ bị người trên thế giới này phỉ nhổ sao?

Lúc A Trung đi vào thư phòng, Hoắc Phi Đoạt ngồi đối diện với cửa sổ, đưa lưng về phía A Trung, không biết đang suy nghĩ cái gì.

A Trung vừa muốn nói chuyện, lại nghe Hoắc Phi Đoạt thở dài một hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.