Huyết Vực Mê Đồ

Chương 5: Phân cảnh năm




“Ọc….ọc….ọc”

Cái bụng cứ kêu lên như tiếng chuông báo thức kèm theo cảm giác…đói, khiến chủ nhân nó phải thức dậy ngay thôi! Kim Nắng xoa xoa cái bụng rỗng của mình. Sáng ra cô khá là khó chịu. Kim Nắng ngáp to một cái cứ nghĩ miệng cô sắp rách đến nơi trước khi mở hai mắt ra!

- Chào buổi sáng!

- Ừm… chào buổi sáng!

Kim Nắng bước bước như con zombie, mắt nhấm mắt mở chứ có quan tâm ai đã chào mình, và mình đã chào ai đâu.

- Dậy rồi à?

- Ừm… dậy rồi! – Cô đưa tay che miệng trước cái ngáp dài của mình.

Đi được vài bước, Kim Nắng ngẫm “Mình vừa chào ai thế?”. Đưa tay lên vò mái tóc buổi sớm khi chưa được chải chuốt khiến nó càng thêm rối xù như bườm con sư tử. Kim Nắng hơi lắc đầu khó hiểu trước hành động của mình vừa rồi.

“Pịch”

- “Nhà” cậu không còn gì ngoài cà phê à?

Cô ngước mặt lên nhìn người mình va phải bằng cặp mắt con mèo khi nhìn thấy dưa chuột.

- AAAAAAA!!!!!!

…………………………..

- Vậy có nghĩ là…..

Trên chiếc bàn gỗ nhỏ, Kim Nắng đang ngồi với tư thế hai chân bắt chéo vào nhau, hai tay cứ chỉ chỏ và cơ hàm cứng nhắc không nói nên lời. - Cậu quên những chuyện xảy ra vào đêm qua rồi à? – Jackson nheo mắt nhìn chằm chằm Kim Nắng tỏ ý chất vấn. - Vì Jackson là con dì Lan, chúng tôi là bạn nên cậu mới cho chúng tôi ở lại còn gì! – YoungJae nói thêm vào.

Chỉ có JB là im lặng, cậu cứ ngồi im điềm đấy mà xay hạt cà phê đều đều tay. Nhìn JB, Kim Nắng tặt lưỡi hít hà, thì đúng là hôm qua cô có cho họ ở lại, nhưng họ ngủ ngoài kia mà, sao lại vào trong xe chứ, mà vào lúc nào cô còn chẳng biết!

- Tôi đói! – YoungJae chu môi xoa bụng. - Thì ăn đỡ hạt cà phê đi. Cậu ta cũng ăn sáng bằng hạt cà phê này đấy thôi! – Mark đưa hạt cà phê cho YoungJae rồi chỉ vào Kim Nắng cười cợt. - Ăn cái đấu cậu ấy! - Kim Nắng phi thẳng chân, nhưng vì tội chân ngắn, mà khoảng cách quá xa nên dĩ nhiên là hụt rồi!

Mới sáng ra chưa có gì bỏ vào bụng mà hai cô cậu này dư năng lượng quá rồi, người đuổi, người chạy, ầm ĩ cả khoan xe, cũng nhờ vậy không khí trở nên vui vẻ và thoải mái hơn.

……………………………..

- Mấy cậu đi đâu vậy! Bộ có tiền đi siêu thị à!?

Kim Nắng cứ líu víu mà chạy theo bốn đứa con trai chứ chẳng biết họ đi đâu.

- Đi kiếm tiền! – JB đáp.

- Hể???

Mặc dù không hiểu lắm, nhưng cô gái nhỏ của chúng ta vẫn đi mà chẳng hỏi thêm.

Công viên là nơi mà cả bọn dừng lại. Kim Nắng cứ thắc mắc là loa nhạc ở đâu ra mà bốn tên kia vừa tới đã có sẵn. Một khoảng trống khá lớn cùng một cái loa nhạc, vẻ mặt bọn họ khá thích thú khi chuẩn bị làm cái gì đấy, ngoại trừ cô chẳng hiểu mô tê chi. Tiếng nhạc xập xình nổi lên, Mark và Jackson lắc lư theo nhạc khi YoungJae vừa ấn ấn mấy cái nút trong cái loa không dây kia. - Được rồi, bắt đầu thôi! – JB nhìn ba người còn lại hất mặt ra hiệu.

“ Họ định làm gì thế?” – Kim Nắng vò đầu suy nghĩ - “Chẳng lẽ là….nhảy đường phố à!?”

……………………………………… Âm nhạc vang vọng cả một khu công viên, một bài nhạc hip hop tràn đầy năng lượng, giống như vũ đạo của JB, Jackson, Mark và YoungJae vậy. Tiếng nhạc sôi động ấy thu hút những người tò mò. Một người, hai người, ba người rồi bốn người, họ lần lượt kéo đến và ngày càng đông để xem bốn chàng trai biểu diễn. Ai nấy đều tỏ vẻ rất thích thú, đến Kim Nắng còn không tin được, vũ đạo của bốn người họ rất đồng điều mà đứt khoát, mạnh mẽ mà sắt bén. Cứ nghĩ họ đã tập vợt nó trước ở đâu đấy. Cả khuôn viên nóng bừng như bị thiêu đốt bởi năng lượng mà bốn chàng thanh niên này tỏa ra. Đám đông bu quanh thành một vòng tròn lớn mà không ngừng reo hò theo họ. Nhìn giọt mồ hồi nhể nhải trên khuôn mặt hạnh phúc của họ, Kim Nắng thấy được sự đam mê đang cháy phừng phực trong trái tim của bốn chàng trai này, và cô cũng cảm nhận được rằng…. trái tim mình cũng đang ấm lên vì ngọn lửa đam mê ấy!

“ Thật ấm lòng!”

- Còn đứng ngớ người ra đấy!

Đang ngẩn người thì JB thẩy cho Kim Nắng cái mũ lưỡi trai, cô không hiểu ý của cậu ta.

- Gì vậy?

Không nói, JB nhìn Kim Nắng rồi hất mặt sang đám đông.

- À… hiểu rồi! – Cô gật gù cười hề.

Cô gái nhỏ cầm chiếc mũ đi một vòng đám đông với nụ cười tươi tắn. Không ai tiếc vài chục nghìn cho màn trình diễn quá tuyệt này, nên đi đến đâu, ai ai cũng móc tiền cho vào chiếc mũ Kim Nắng đang cầm. Dù ít hay nhiều nhưng cô vẫn cảm thấy rất vui vì điều đó!

………………………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.