Huyết Tinh Phong Tình

Chương 52: Sai lầm của việc dung túng




Thấy Ngu Tương đầu đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, Ngu Phẩm Ngôn bước nhanh hai bước, lo lắng hỏi: “Làm sao lại đau lợi hại như vậy? Đã đi tìm đại phu chưa?”

Ngu Tương giữ chặt ống tay áo của hắn, nói: “Ca, huynh muốn đi đâu vậy?”

Toàn thân tiểu cô nương đều lộ ra một cỗ cảm giác bất an mãnh liệt, có lẽ do mỗi ngày gần đây hắn đều đến làm bạn với nàng, một khi hắn rời đi liền sợ hãi như vậy. Ngu Phẩm Ngôn ngồi xuống bên giường, ôn nhu trấn an: “Ca ca đi ra ngoài ban sai, rất nhanh sẽ trở lại. Tương Nhi đừng sợ, có chuyện gì liền đi tìm Phùng ma ma, bà ấy sẽ chiếu cố muội.”

Ngu Tương chỉ một lòng suy nghĩ làm sao để có thể khiến hắn ở lại, Liễu Lục dẫn theo đại phu đi vào, đơn giản mời đại phu bắt mạch, còn có thể kéo dài một chút thời gian.

Ngu Phẩm Ngôn kiên nhẫn chờ, nghe đại phu nói không có gì đang ngại mới an tâm, lại dặn nha đầu nhanh chóng đi nấu thuốc, sau đó từng muỗng từng muống đút cho Ngu Tương.

Ngu Tương vừa uống, vừa vắt hết óc nghĩ biện pháp, bất tri bất giác đã uống xong chén thuốc.

Ngu Phẩm Ngôn thấy sắc mặt nàng không còn trắng bệch nữa, lại đút vào miệng nàng một miếng mứt hoa quả, thuần thục lấy cái gối mềm đỡ nàng nằm xuống, cẩn thận vén gọn góc chăn, dặn dò vài câu linh tinh: ‘Đừng sợ, nghỉ ngơi cho tốt" liền muốn ra cửa.

Đời trước, Ngu Tương có thể cảm giác được an nguy của anh hai, lại chưa bao giờ ra sai lầm. Đời này tuy rằng thay đổi ca ca, nhưng cảm giác ấy lại không hề biến mất, ngược lại càng mãnh liệt. Cẩn thận ngẫm lại, chuyện này cũng xem như là một chuyện tốt, Ngu Phẩm Ngôn sống bình an trôi chảy, nàng cũng có thể sống bình an trôi chảy, vả lại Vĩnh Nhạc Hầu phủ gây thù hằn rất nhiều, triều đình lại gió nổi mây phun, sau này kiếp nạn của Ngu Phẩm Ngôn khẳng định không thể thiếu.

Nàng không biết nội dung câu chuyện, nói không chừng tác giả dốc lòng vì gia tăng trình độ của nữ chủ, viết cho Vĩnh Nhạc Hầu thành suy bại , chỉ còn chờ sau khi nữ chính trở về mới đại hiển thần uy, mới đẩy Hầu phủ lên đỉnh cao nhất. Mọi người trong phủ, bao gồm lão thái thái, đều quỳ liếm chân nữ chính.

Nghĩ đến kia cảnh tượng ấy, Ngu Tương liền thấy một trận buồn nôn, càng không đoán cũng biết chính nàng, một kẻ ‘Tang Môn tinh’, sau khi Hầu phủ suy bại sẽ phải nhận biết bao nhiêu chỉ trích. Các loại tội danh khẳng định sẽ xếp ở nàng trên đầu nàng, ai bảo nàng là vật hi sinh nữ phụ chứ, nhất định là có dại lót chuồng cho nữ chính đấy!

Nhưng Ngu Tương nàng kiêu ngạo cả đời, có khi nào lại chịu đi làm đồ lót chuồng cho người ta chứ? Tuy rằng nàng không phải nữ chính, nhưng cũng muốn sống một cuộc sống phong quang thoải mái. Cho nên, Ngu Phẩm Ngôn tuyệt đối không thể gặp chuyện không may!

Ngu Tương cắn răng, tội nghiệp rên rỉ lại thở dài, làm ra một bộ dáng đau nhức nhưng vẫn cố nén lại.

Ngu Phẩm Ngôn lại vội vàng quay lại, cách chăn ôm nàng ôm vào trong lòng, sờ soạng trên dưới, lại sai người đi mời đại phu. Đại phu vẫn chưa đi xa, lần thứ hai bắt mạch thực sự có chút nóng nảy, liên tiếp nói mạch tượng không có vấn đề.

Nhưng Ngu Tương kêu đau càng lúc càng nhiều, hai tay gắt gao ôm lấy cổ Ngu Phẩm Ngôn, cầu xin từng tiếng: “Ca, muội đau, ca , huynh đừng đi......”

Ngu Phẩm Ngôn bị ôm tới thở không nổi, lại thấy đôi mắt đen láy của nàng thỉnh thoảng liếc qua nhìn hắn, có chút chột dạ, có chút giảo hoạt, lại có vẻ suy ngẫm rất nhiều, dở khóc dở cười hỏi: “Tương Nhi, không phải là muội đang giả bệnh đấy chứ? Ca ca chỉ là đi ra ngoài ban sai, cũng không phải không trở lại, đừng sợ.” Cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng thật thích loại tình cảnh được người khác toàn tâm không muốn xa rời, cảm giác được tin cậy hoàn toàn.

“Ca, hôm nay huynh đừng đi , ngày mai hãy đi được không, muội nằm mơ thấy ác mộng.” Ngu Tương cũng không muốn giấu diếm năng lực của bản thân, kể lại từng chi tiết: “Muội mơ thấy huynh mặc một thân trang phục này ngồi trên lưng ngựa, phía sau có rất nhiều xe ngựa đi theo, còn có binh lính. Các huynh đi qua một con đường nhỏ, bên trái là núi cao, bên phải là khe sâu, một con sông ở dưới khe sâu đang chảy nước cuồn cuộn. Bỗng nhiên trời xuất hiện một trận mưa to , các huynh đi càng lúc càng nhanh, khi của qua một góc núi, trên núi có rất nhiều tảng đá lao xuống, bao phủ cả đoàn xe, các thùng trong xe bị những tảng đá đập nát, toàn bộ những nén bạc bên trong rơi xuống con sông ấy, rốt cuộc tìm không được !”

Đi sâu vào lời kể của nàng, vẻ mặt Ngu Phẩm Ngôn từ dở khóc dở cười biến thành kinh ngạc vô cùng. Lần này rời kinh, quả thật Thái tử dẫn theo tám trăm vạn lượng giúp nạn thiên tai, chuyện này trừ những người đi theo và hoàng đế, không có bất luận kẻ nào biết. Giấc mơ này của Tương Nhi quả thật kỳ quái......

Lúc Ngu Tương vừa nói ra ba chữ "thấy ác mộng", Thúy Bình liền lặng lẽ đi ra cửa phòng, chạy về phía chính viện.

Thúy Hỉ đứng ở bên cửa sổ nhìn nàng ta rời đi, thầm nghĩ: Ngươi có thể dụ dỗ Hầu gia, cũng không tin cũng có thể dụ dỗ được lão thái thái! Chỉ vì căn bệnh mơ thấy ác mộng bình thường lại dám ngăn cản Hầu gia đi ban sai, để cho lão thái thái biết, nhất định sẽ lột luôn một lớp da của ngươi! Nghĩ tới đây, vội vàng dùng khăn tay che miệng lại, âm thầm cười trào phúng.

Ngu Tương thấy biểu tình của Ngu Phẩm Ngôn buông lỏng, lập tức khuyên thêm một trận nữa, lại không ngờ lão thái thái chống quải trượng bước qua bậc cửa, lạnh lùng nói: “Tương Nhi, đừng hồ nháo! Mau, hầu hạ tiểu thư đi ngủ!” Vung tay lên, lập tức có hai ma ma thân thể cường tráng, kiên quyết kéo Ngu Tương từ trong lòng Ngu Phẩm Ngôn ra, ấn ngã xuống giường.

“Ngôn Nhi, con mau đi đi, đừng chậm trễ ban sai với Thái tử.” Khi nhìn về phía cháu trai, vẻ mặt sắc bén của lão thái thái có chút hòa hoãn.

“Bà nội, thân thể Tương Nhi còn chưa hồi phục, xin nhờ người chăm sóc tốt muội ấy. Mạng này của cháu trai là nhờ Tương Nhi cứu, không có nàng,hôm nay cháu trai đâu thể đứng đây nói chuyện với người.” Ngu Phẩm Ngôn ẩn ý nhắc nhở lão thái thái đừng làm khó Ngu Tương.

Tuy rằng trong lòng chứa nhiều nghi ngờ, nhưng Thái tử năm nay đã mười bảy, vào triều một năm đến nay vẫn là một mình hắn đảm đương một phía, nhưng những chuyện làm được lại không có gì xuất sắc, trong cung ngoài cung có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm. Ngu Phẩm Ngôn không thể có nửa điểm từ chối, vỗ nhẹ đầu muội muội, vẫn một bộ dáng làm việc nghĩa không cho phép chùn bước mà đi.

Ngu Tương nâng cánh tay lên hô to: “Ca, nếu trời mưa to như trong lời nói, lập tức dừng lại, trăm ngàn đừng chạy nhanh! Nhớ kỹ, trăm ngàn đừng chạy đi!”

Ngu Phẩm Ngôn khoát tay, càng đi càng xa. Ngu Tương cũng ngừng giãy dụa, nằm ngửa trên áo ngủ bằng gấm mà thở. Hai ma ma thối lui, biết vâng lời chờ lão thái thái lên tiếng.

Đào Hồng, Liễu Lục hơi có chút lo lắng, Thúy Bình Thúy Hỉ lại âm thầm vui sướng khi người gặp họa.

Lão thái thái vỗ quải trượng bước lên trước, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc: “Ta vốn nghĩ sau khi ngươi vượt qua kiếp nạn ấy, tất nhiên sẽ tốt hơn với trước kia rất nhiều, không ngờ vẫn chỉ là cái bộ dáng kia! Những chuyện mà ca ca ngươi làm được đều chính sự quan trọng, nếu bị ngươi liên lụy, Hoàng thượng trách tội xuống dưới, Thái tử trách tội xuống dưới, toàn bộ Hầu phủ đều sẽ không dậy nổi!”

Ngu Tương hạ mí mắt, thấp giọng nói: “Bà nội, Tương Nhi biết sai rồi.” Trước khi Ngu Phẩm Ngôn an toàn trở về, nàng vẫn nên thành thật đợi đi.

Lão thái thái thấy sắc mặt nàng tái nhợt, mồ hôi lạnh liên tục, bộ dáng vô cùng yếu ớt, vả lại nhớ tới lời nói của cháu trai trước khi đi, thầm nghĩ thôi, rốt cuộc cũng đã cứu cháu bà một mạng, lại phế đi hai chân, chỉ tùy hứng mà không có nổi điên đã coi như tốt lắm rồi.

Thở dài một tiếng, lão thái thái nói: “Biết sai là tốt, sau này không được hồ nháo nữa. Ngươi mau ngủ đi, ta đi đây.”

Ngu Tương vội vàng đáp ứng, sai Thúy Bình Thúy Hỉ tiễn bà ra ngoài.

Thúy Hỉ thấy lão thái thái chỉ có một chút tiếng sấm mưa to như thế, trong lòng rất bất mãn, làm bộ như lo lắng mở miệng: “Lão phu nhân, giấc mơ của Nhị tiểu thư, quả thật có chút mơ hồ a. Nàng nhưng lại nói Hầu gia sẽ bị đất đá chôn vùi......”

“Câm miệng!” Lão thái thái không đợi nàng ta nói xong liền lớn tiếng đánh gãy: “Những lời nói xui xẻo như vậy, ngày sau không được nhắc lại, nếu không ta sẽ rút lưỡi các ngươi!”

Dùng sức đập mạnh quải trượng, lão thái thái rầm rì mắng xui một tiếng, bước nhanh đi xa , dường như xem tiểu viện của Ngu Tương dính đầy vật bẩn không thể giải thích.

Thúy Bình Thúy Hỉ làm bộ như kinh sợ theo đoàn người rời đi, quay đầu lại, che miệng cười khanh khách. Trên đầu Ngu Tương là cái mũ ‘Tang Môn tinh’, sợ là vĩnh viễn cũng thoát không xong . Hầu gia còn chưa ra ngoài đâu, nàng cũng dám nói ra những lời nói đầy điềm xấu ấy! Quá ngu xuẩn!

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

Sau khi Ngu Phẩm Ngôn rời khỏi Hầu phủ, một đường ra roi thúc ngựa, rốt cục ở ngoài thành mười dặm mới vượt qua Thái tử.

Thái tử ngồi ngay ngắn ở trên một con bảo mã hãn huyết, dáng người cao to, tướng mạo anh tuấn, giơ tay nhấc chân cũng có vài phần thân thái ung dung thanh tao lịch sự, rất dễ khiến người ta tâm chiết ( dễ làm người khác tin cậy và trung thành)

“Chuyện gì mà chậm trễ vậy?” Hắn quay đầu hỏi.

Ngu Phẩm Ngôn chắp tay nói: “Vết thương cũ của xá muội lại tái phát, ta lưu lại chờ đại phu chuẩn bệnh xong mới đi. Chậm trễ hành trình, còn mong điện hạ thứ tội.”

Quan hệ của Thái tử và Ngu Phẩm Ngôn vô cùng thân thiết, đối với Ngu Tương đã liều mình cứu Ngu Phẩm Ngôn cũng là yêu ai yêu cả đường đi, vả lại lòng hắn lại quá rộng rãi, trời sinh tính tình nhân hậu, cũng không vì người khác mắc chút lỗi nhỏ mà trách móc nặng nề, lúc này xua tay nói: “Không sao, lệnh muội đã chuyển tốt chưa? Chờ chúng ta trở về, ngươi cầm danh thiếp của cô đền Thái y viện thỉnh Tiết Vện Chính, ở phương diện trị liệu xương cốt hắn là một người khéo tay.”

“Khi ta ra cửa, xá muội đã chuyển tốt, tạ điện hạ quan tâm. Chờ lần này trở về, ta liền mặt dày mượn danh thiếp của điện hạ dùng một chút.” Tiết Viện Chính chỉ chuẩn bệnh cho hoàng đế và Thái tử, người thường mời không được. Ngu Phẩm Ngôn nghe xong lời này vội vàng nói tạ ơn.

Vì tình hình thiên tai nghiêm trọng, không thể dong dài, hai người tán gẫu vài câu liền giục ngựa chạy đi, đi tới một vách núi, trời không bỗng nhiên đen tối xuống, ngẩng đầu vừa nhìn đã thấy từng đám mây đen bắt đầu nhanh chóng tụ tập, tầng mây đang lúc thiên lôi cuồn cuộn, sấm sét không dứt, cảnh tượng có chút khiến người ta sợ hãi.

“Không tốt, mưa to xối xả ! Đi thêm bảy, tám dặm đường nữa sẽ có một tòa thôn trang, chúng ta có thể mượn gia đình nhà nông nào đấy tạm lánh. Mau mau mau, mau tăng tốc độ!” Thị vệ đi đầu dò đường rống lớn.

Đoàn người không tự giác kẹp chặt bụng ngựa, định bay nhanh qua cơn mưa bão.

Duy chỉ có Ngu Phẩm Ngôn do dự bất định. Cảnh này, càng xem càng giống như lời miêu tả của Tương Nhi, bên trái núi cao, bên phải khe sâu, một con sông cuồn cuộn dưới khe sâu, nước sông lao nhanh phát ra những tiếng rống giận thật lớn. Tương Nhi chưa bao giờ đi xa nhà, lại có thể miêu tả cảnh tượng này rất sống động, cứ như đã từng trải qua.

Giấc mơ kia, có thật chỉ là giấc mộng? Ngu Phẩm Ngôn âm thầm cắn răng.

Không kịp nghĩ nhiều, những hạt mưa lớn hung hăng nện xuống. Có người khuyên Thái tử đổi sang xe ngựa, bị Thái tử cự tuyệt , ngược lại lướt qua bọn thị vệ xông lên phía trước. Ngu Phẩm Ngôn vội vàng đuổi kịp, lại nghe thấy một trận tiếng vang tất tất tác tác, quay đầu nhìn thoáng, đã thấy một khối đá tách ra trôi nhào từ trên đỉnh núi xuống, rơi vào bụi cỏ.

Ánh mắt Ngu Phẩm Ngôn tối sầm, đuổi sát sau lưng Thái tử, hô to: “Thái tử, mau dừng lại, không thể đi tiếp ! Phía trước nguy hiểm!”

Thái tử nghe mang máng hai chữ ‘nguy hiểm’, còn nghĩ có mai phục đằng trước, lập tức kìm nhanh dây cương, tuấn mã chồm lên giơ móng trước hí một tiếng, lát sau vững vàng dừng lại.

"Chuyện gì xảy ra? Con đường phía trước có nạn trộm cướp?" Giọng hắn mang lo âu.

“Cũng không phải là nạn trộm cướp.” Ngu Phẩm Ngôn lắc đầu: “Cơn mưa quá lớn, chúng ta vẫn nên đợi mưa tạnh hãy đi tiếp. Thái tử người xem, núi đá này đều bị mưa cọ rửa lung lay sắp đổ, nếu bị đập trúng sẽ rất nguy hiểm .”

Lúc hắn nói xong, vừa vặn một khối đá lớn từ trên đỉnh núi ngã nhào xuống, rơi vào bụi cỏ ven đường, nếu tảng đá lớn chút nữa, quả thật có thể đoạt mạng người. Thái tử nhíu mày, lộ vẻ chần chờ.

Hộ bộ Thượng Thư Vu Văn Đào đi theo cũng không chấp nhận xua tay: “Cũng chỉ có bảy, tám dặm nữa, chỉ có hai khắc lộ trình, làm sao có thể gặp chuyện không may? Trước mắt mưa to mưa tầm tả, chúng ta làm sao mà trốn? Lại trốn bao lâu?”

Thái tử càng cảm thấy khó xử.

“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Chúng ta bị thương là việc nhỏ, nhưng vạn lần không thể để Thái tử bị thương. Huống hồ chúng ta còn mang theo tám trăm vạn lượng cứu nạn thiên tai, nếu đá rơi làm ngựa hoảng sợ, xe ngựa bị lật, bạc lăn xuống khe sâu rơi vào sông, ai sẽ đền bù? Vẫn nên thật cẩn thận mới tốt!” Ngu Phẩm Ngôn cố gắng nói tiếp.

Vu Văn Đào lắc đầu, đang muốn phản bác, Thái tử mở miệng: “Đều dừng lại, tìm vùng trống trải an toàn ở ven đường hạ trại nghỉ ngơi hồi phục. Phương Vĩ mang vài tên thị vệ đi trước dò đường, xác định tình hình lộ trình an toàn, chúng ta mới đi tiếp.”

Phương Vĩ là thống lĩnh thị vệ của Thái tử, không nói hai lời liền lĩnh mệnh rời đi. Ngu Phẩm Ngôn sai người lấy trướng dựng trại.

Mưa càng lúc càng lớn, chung quanh đều chảy đầy nước bùn, dựng lều trại xong cũng chỉ để che đỉnh đầu, dưới chân vẫn ướt sũng như cũ, khiến mọi người ngồi cũng không xong đứng cũng không được, một luồng bực bội cũng kìm nén không thể nói ra.

Chỉ cần đi tiếp khoảng bảy, tám dặm liền có thể vào ở nông hộ, có nước ấm nóng bỏng, ổ chăn mềm mại khô ráo, cơm canh thơm ngào ngạt, so với vùng hoang vu dã ngoại mưa bão này, không biết tốt hơn bao nhiêu lần! Dù những người đi theo không nói ra ngoài miệng, trong lòng đã sớm thầm oán trách.

Vu Văn Đào thở dài nói với tùy tùng: “Thái tử có năng lực, nhưng chỉ là quá mức cẩn thận, chẳng qua chỉ có hai khắc lộ trình, có thể làm ra sai lầm gì chứ? Ai nói cũng không nghe, lại nghe thư đồng kia, tóc còn chưa đủ dài đâu......”

Tùy tùng chỉ vào lều trại cách vách, ý bảo chủ tử nhỏ giọng một chút.

Vu Văn Đào thổi râu cá trê trên môi, ngược lại không cho là đúng.

-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.