Huyết Tinh Phong Tình

Chương 47: Xảy ra trò hay




Ngu Tư Vũ lấy lại bình tĩnh, nét mặt vừa bày ra vẻ vô cùng đau lòng , vừa nhẹ nhàng vỗ lưng Ngu Tương, thấp giọng nói: “Muội muội có thể nghĩ như vậy, tỷ tỷ an tâm. Không nghĩ tới những năm qua Ngu Tương nhỏ bé của tỷ......”

Ngu Tương tùy tiện lấy ống tay áo lau nước mắt, liếc nhìn nàng cười lạnh: “Tỷ tỷ thật sự yên tâm hay chỉ giả vờ yên tâm? Không thấy được vẻ mặt thống khổ của ta, hẳn tỷ tỷ rất thất vọng mới đúng. Ngày đó ta bị thương được nâng trở về, không phải tỷ tỷ cười rất vui vẻ sao, còn liên tục nói: ‘Phế thì tốt, phế thì tốt, xem sau này nó làm sao càn rỡ được nữa.' Ta cũng muốn hỏi tỷ tỷ, đến tột cùng ta càn rỡ chỗ nào, khiến tỷ phải ghi hận ta như thế?”

Ánh mắt Ngu Tư Vũ lộ ra vẻ kinh ngạc.

Ngoài cửa, Ngu Phẩm Ngôn hung hăng cau mày.

“Ngươi, ngươi làm sao mà biết?” Ngu Tư Vũ đột nhiên quay đầu, dùng nét mặt oán độc nhìn hai đại nha đầu bên người nàng ta. Hai nha đầu lui ra phía sau hai bước, thấp thỏm sợ hãi lắc đầu.

Làm sao mà biết ư? Đương nhiên là trong sách viết . Mặc dù chuyển thế ngàn năm, nhưng đối với Ngu Tương mà nói lại chỉ mới trôi qua vài giờ đồng hồ, đã xem qua chương tiết từ mấy giờ trước, làm sao nàng có thể quên cho được?

Tâm tư Ngu Tư Vũ thay đổi thật nhanh, bỗng quay đầu lại chất vấn: “Ngươi, ngươi đã sớm biết chân của mình sẽ bị phế sao?” Không ngờ nha đầu chết tiệt này cũng biết thu mua hạ nhân, xếp thám tử vào chỗ mình! Chuyện khi nào cơ chứ?

Ngu Tương cười ảm đạm: “Thân thể này là của chính ta, làm sao có thể không biết chứ? Ba ngày rồi, ngay cả đầu ngón chân cũng không chịu động đậy, không phải đã phế thì còn là gì? Gặp khó khăn, ngược lại giúp ta hiểu ra rất nhiều mê chướng. Tỷ tỷ, ta rất muốn hỏi ngươi một câu, rốt cuộc Ngu Tương ta đã có điều gì không phải với tỷ, lại khiến tỷ hận ta thấu xương vậy? Lão thái thái ban vải dệt và trang sức, ta đều để tỷ chọn trước, trong phòng này của ta nếu có vật trang trí hơi quý báu gì, chỉ cần tỷ thích đều có thể cầm đi tất cả. Mỗi tháng ta còn cho giúp tỷ năm lượng bạc, chỉ sợ cuộc sống mỗi ngày của tỷ không thoải mái.

Lần trước tỷ đập vỡ bình gốm sứ 'lý hồng triền chi cúc văn ngọc hồ xuân' mà bà nội yêu thích nhất, vẫn là ta nhận tột thay tỷ, quỳ đến mức đầu gối cũng xanh tím , qua vài ngày vẫn không thể đi lại bình thường được. Bên ngoài tỷ luôn tỏ ra rất cảm kích, muôn vàn trấn an, nhưng trong lòng chắc không nhịn được mà chê cười ta phải không? Ta ngày cũng suy nghĩ đêm cũng suy nghĩ, thật sự không thể tìm ra một chút lí do nào khiến ta thấy có lỗi với tỷ. Tỷ tỷ, hôm nay tỷ phải nói rõ cho ta biết mọi thứ!”

Ngu Tư Vũ bị nàng ép hỏi, á khẩu không trả lời được. Mẫu thân đối với hai người các nàng đều nhìn như không thấy, đồng bệnh tương liên, quả thật nàng đối với Ngu Tương cũng có một chút thật tâm. Nhưng bà nội lại không giống vậy, lúc trẻ đã bị thua thiệt các sủng thiếp, lớn tuổi lại mất con trai trưởng, thiếu chút nữa bị con vợ kế giành mất tước vị và gia nghiệp. Từ đó, bà đối với thứ bậc sự phân biệt rất nặng. Phần của thứ nữ một chút cũng không thiếu, nhưng nhiều hơn một chút cũng không có, ngày thường vẫn còn phải châm biếm vài câu, chỉ sợ thứ nữ có tâm lớn, huyên náo gia đình không yên.

Ngu Tương muốn cái gì thì có cái đó, tùy ý một cách đường đường chính chính, mà nàng hằng ngày lại phải nơm nớp lo sợ. Thời gian sau, nàng càng lúc càng đẩy thống hận lên người Ngu Tương, oán hận càng lúc càng sâu.

Nhưng chung quy nàng vẫn biết không thể để tâm tư của mình bị lộ ra, chỉ có thể cắn chặt răng không rên một tiếng.

Ngu Tương cười lạnh liếc nhìn nàng, sau một lúc lâu bỗng nhiên ném đi chén thuốc trên đầu giường xuống, văng đầy mặt nàng, lại cầm lấy một ly trà nhỏ hung hăng đập tiếp, gào lên khàn cả giọng: "Có phải không biết trả lời sao hay không? Ngu Tương ta không cần tỷ tỷ vô tình vô nghĩa như ngươi! Ngươi cút đi! Sau này không cho phép ngươi bước vào cửa phòng ta một bước!”

Cho tới nay, trong mắt Ngu Tư Vũ, 'Ngu Tương' chỉ là một kẻ coi tiền như rác, là nơi chi bạc, nơi trút giận, thời điểm tất yếu còn phải giúp người khác chịu tiếng xấu, có trách nhiệm nhận tội thay. Nay Ngu Tương đến đây, đương nhiên phải tìm cách đoạn tuyệt quan hệ với người như vậy . Mỗi tháng năm lượng bạc, tiền tiêu vặt hàng tháng của Ngu Tương cũng chỉ có mười hai lượng, nàng cung cấp không nổi!

Nước thuốc mới vừa bưng tới không lâu, đang chờ lạnh đi sẽ uống, lần này khiến Ngu Tương Vũ chịu nóng không nhẹ, lập tức nhảy dựng lên thét chói tai, lại nghênh đón ly trà đập vào giữa trán, sưng lên lớn như một cái bánh bao. Rít thở khí lạnh một hồi lâu, nàng mới nổi giận nhưng lại không dám hô lớn: “Ngu Tương, ngươi muốn cái gì đây, còn dám ngang ngược giở trò sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ không biết từ đâu đến, một dã......”

Ngu Tương không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm đợi nàng ta mở miệng. Chính những lời này, khiến cuộc sống sau này của ‘Ngu Tương’ sống không bằng chết.

Nhưng mà lời nói còn chưa xong, cửa phòng hờ khép đột nhiên bị người ta đá văng, một giọng nói lạnh như băng xuyên thấu màng tai: “Câm miệng!”

Ngu Tư Vũ lập tức câm như hến. Tại phủ Vĩnh Nhạc Hầu này, người mà nàng sợ hãi nhất, không phải là Ngu Phẩm Ngôn sao.

Nguyên trong sách, thời điểm Ngu Tư Vũ nói toạc ra thân phận của ‘Ngu Tương’ cũng không có người ngăn cản, từ đó về sau khiến ‘Ngu Tương’ rơi vào hoàn cảnh khó khăn khổ sở nhất. Nhưng bây giờ lại không giống như vậy, có Ngu Phẩm Ngôn che chở, cho dù huyết thống của Ngu Tương không rõ đi nữa, nàng vẫn sẽ là tiểu thư dòng chính của Hầu phủ như cũ.

Tất cả những điều này đều nằm trong tính toán của Ngu Tương, nhưng nội tâm nàng lúc này lại không hề có chút đắc ý, chỉ có thể trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm không nháy mắt bóng dáng đứng trong ánh sáng ấy, là một hình ảnh vô cùng quen thuộc.

“Ca......” Tiếng gọi vừa bật ra, nối theo đó là những giọt nước mắt, từng giọt từng giọt tranh nhau trào ra. Cảm giác tâm linh tương thông vẫn mãnh liệt như vậy, giống như bọn họ chưa hề trải qua sinh tử, cũng không vĩnh biệt, chỉ vừa trải qua một giấc ngủ ngắn mà thôi.

Hài tử nhỏ bé vươn hai tay, khẩn cầu muốn hắn ôm, trong ánh mắt ướt át kia chuyên chú đong đầy tình cảm, giống như hắn chính là toàn bộ thế giới duy nhất của nàng. Trái tim Ngu Phẩm Ngôn hung hăng co rút đau đớn một trận, không chút nghĩ ngợi liền cất bước về phía trước, ôm nàng vào lòng mình.

“Đừng sợ, nhất định ca ca sẽ chữa khỏi bệnh cho muội!” Hắn gằn từng chữ hứa hẹn.

Ngu Tương nghiêng đầu nhìn khuôn mặt hắn, không trả lời, nước mắt lại trào ra càng dữ dội. Vừa tách khỏi nguồn ánh sáng ấy, nàng mới phát hiện, tuy rằng người này có bay tám phần tương tự anh hai, nhưng rốt cuộc vẫn không phải anh hai. Tuy rằng vẫn tuấn mỹ như nhau, nhưng bởi vì đã trải qua quá nhiều tranh đấu hãm hại, dung mạo người này ẩn chứa dày đặc sự tàn ác, cái ôm ấp cũng lạnh như băng , mất đi vài phần ấm áp của lòng người.

Nhưng vì cái gì, thứ tình cảm vốn nên biến mất theo cái chết của nàng lại bắt đầu buộc lại trên người hắn? Biết rõ người này không phải người đã thân thiết nửa đời trước của mình, nhưng lòng lo sợ và nghi hoặc của nàng vẫn được vỗ về dịu lại như xưa. Ngu Tương suy nghĩ hỗn loạn, tựa đầu vùi vài trong hõm cổ của người này, không ngừng rơi lệ.

Ngu Tư Vũ lặng lẽ lui tới góc tường, Ngu Phẩm Ngôn không lên tiếng, nàng không dám tự tiện rời đi.

Bả vai bị nước mắt làm ướt mất một mảng lớn, sự ấm áp kia thế nhưng lại có thể hâm nóng lòng người. Ngu Phẩm Ngôn nâng tay, vụng về vỗ vào sống lưng gầy yếu của muội muội. Tuy rằng không hề có chung một dòng máu chảy trong thân thể, nhưng ở trong lòng nàng, hắn chính là ca ca ruột thịt của nàng, có thể ở thời điểm nguy nan nguyện bỏ cả tính mạng vì ca ca. Như vậy bất luận nàng có mang họ của ai, đến từ nơi nào, nàng cũng chính là muội muội ruột thịt của hắn. Điều này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

Động tác vỗ về của đôi tay từ vụng về đến thuần thục, thân thể cứng ngắc trong lòng dần yên tĩnh lại, giọng nghẹn ngào thật nhỏ cũng dừng lại. Ngu Phẩm Ngôn nghiêng đầu nhìn, trong đôi mắt thâm thúy thấm vào một tia mềm mại. Tiểu cô nương khóc xong mệt mỏi, ngủ rất sâu, trên lông mi vẫn còn dính vài giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống, nhìn qua cực kì khiến người yêu thương.

Nhẹ nhàng lau đi nước mắt, tay đem nàng đặt lên gối mềm, lại đắp kín chăn, Ngu Phẩm Ngôn cúi đầu nhìn dung nhan muội muội đang ngủ, chừng qua thời gian một ly trà nhỏ mới đứng dậy, thản nhiên mở miệng: “Theo ta đi ra.”

Ngu Tư Vũ vội vàng nhắm mắt theo đuôi đuổi theo, sắc mặt không ngừng biến đổi từ trắng sang xanh.

Đi tới một chỗ góc, Ngu Phẩm Ngôn xem như không thấy đầu nàng đầu đầy nước thuốc và cái trán sưng đỏ, mặt không chút thay đổi hỏi: “Chuyện của Tương Nhi, làm sao ngươi có thể biết?”

Ngu Phẩm Ngôn mới mười lăm tuổi, thân cũng đã cao bảy thước, ở trong cung mười năm, tâm tính thủ đoạn không một mảy may đã trưởng thành . Vài vị thúc bá có ý đồ tranh đoạt gia nghiệp với hắn, có kẻ phải trốn đi tha hương, có kẻ tan cửa nát nhà, còn có kẻ bị nhốt vào đại lao, cũng không biết khi nào nào mới có thể đi ra. Dần dần một Vĩnh Nhạc Hầu phủ đã sắp suy tàn, lại nhờ vào những thủ đoạn như sấm sét của Ngu Phẩm Ngôn, mới có thể đứng vững gót chân giữa kinh thành này.

Từ trên xuống dưới Vĩnh Nhạc Hầu phủ, ai dám có nửa điểm trái ý hắn chứ?

Ngu Tư Vũ vò làn váy, ngập ngừng nói: “Là...ngày ấy lúc đi thỉnh an bà nội, muội nghe lén được. Đại ca, muội......”

Ngu Phẩm Ngôn không đợi nàng nói xong, lại hỏi: “Ngươi đã nói ra với ai chưa?”

Ngu Tư Vũ liếm đôi môi khô sáp: “Bà vú, Chu Vân, Quyển Bích, mấy người bọn họ đều biết.”

Tầm mắt Ngu Phẩm Ngôn lạnh như băng lướt nhìn Chu Vân, Quyển Bích cùng vài nha đầu theo sau,khiến sắc mặt các nàng cùng lúc trắng bệch.

Ngu Tư Vũ đứng bất tại chỗ không dám nhúc nhích. Hiện tại nàng rất muốn quay lại quá khứ, trong lòng hối hận không ngừng. Nếu lúc trước Ngu Tương bị tống đi thôn trang để tự sinh tự diệt thì thôi, nhưng hôm nay Ngu Tương lại có ân cứu mạng với đại ca, không thể động tới được. Lúc này nàng xé rách mặt với Ngu Tương, chẳng khác nào xé rách mặt với đại ca, sau này làm sao có thể sống?

Đang miên man suy nghĩ , đã thấy Ngu Phẩm Ngôn phất tay ra lệnh cho tùy tùng phía sau:“Lôi các nàng đi giam lại, chờ mẫu thân xử lý.”

Mang đi tất cả những người đắc lực với mình? Ngu Tư Vũ lập tức vội vã, cất giọng the thé: “Đại ca, các nàng có làm gì sai mà huynh phải xử trí các nàng? Chỉ vì một kẻ dã loại......”

Ngu Phẩm Ngôn thản nhiên mở miệng: “Nàng là muội muội ruột thịt của Ngu Phẩm Ngôn ta, cũng không phải dã loại. Ta chỉ nói câu này một lần, ngươi nhớ kỹ, sau náy dám tái phạm, lập tức cút về thôn trang với di nương của ngươi đi.”

Bản thân nàng ta mười hai tuổi, đang chờ nghị thân, đi đến thôn trang còn có thể có tiền đồ gì tốt đẹp sao? Ngu Tư Vũ run lên, vội vàng cúi đầu không dám nói thêm, đợi thấy đôi giày đen kia đi xa mới dễ dàng thở ra, cười lạnh: “Chờ mẫu thân xử lý? Mẫu thân cũng sẽ không vì kẻ dã loại kia mà đánh giết gia nhân tận tâm trung thành của Ngu phủ . Ta lại chờ đại ca trả toàn bộ các nàng về cho ta thôi mà."

Chính viện, lão thái thái tinh thần khỏe mạnh, tóc mai đã hoa râm đang nằm lệch qua trên tháp nhắm mắt dưỡng thần. Hai tiểu nha đầu ngoan ngoãn hầu hạ hai bên, một người đấm chân, một người bóp vai. Lại có một gã mặc áo cộc tay màu xanh nhẹ nhàng bước vào đứng bên một lão phụ, khe khẽ nói nhỏ bên tai bà.

Lão thái thái mở mắt ra, vẻ mặt có chút kinh ngạc: “Nàng thật sự nói như vậy?”

“Bẩm lão phu nhân, nô tài cũng không dám nói dối nửa câu lời. Thật sự nàng nói như vậy .” Lão phụ chắc chắc nói.

“Nếu thật sự nàng có thể nghĩ như vậy, cũng không uổng công Hầu phủ nuôi dưỡng nàng mười năm, so với người là huyết mạch Ngu gia nhưng chỉ biết trục lợi lại hơn rất nhiều. Thứ nữ chính là thứ nữ, chung quy không thể đặt lên bàn tiệc!” Lão thái thái cười lạnh, xua tay nói: “Cứu Phẩm Ngôn cũng giống như cứu Hầu phủ. Thôi, thân thể của nàng đã thế, sau này không ai được nhắc lại. Ngươi đi tìm Lâm thị đến, bảo ta có chuyện muốn nói.”

Lão phụ thấp giọng "vâng", mới ra cửa liền thấy tiểu Hầu gia mặt trầm như nước tiêu sái bước tới, vội vàng cung kính hành lễ.

Editor: Camtusori

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.