Huyết Tinh Phong Tình

Chương 46: Cảm thấy không công bằng




Ngu Tương vốn định ở trong phòng luyện đàn, chợt thấy ngực mình bị một trận đau đớn, đột nhiên dây đàn ở đầu ngón tay lại bị đứt. Vẻ mặt cô đại biến, điên cuồng chuyển động xe lăn chạy về phía cửa trước. Vừa kéo cửa phòng ra, đã thấy mẹ mình đang đứng bên ngoài, vẻ mặt bà đau khổ.

“Anh hai phát bệnh ?” Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu của cô vô cùng chắc chắc. Cô và anh hai là thai song sinh, lại chỗ thiếu hụt, một người bị tê liệt từ nhỏ, một người bị mắc bệnh tim bẩm sinh, từ nhỏ đã phải ở trong viện dưỡng bệnh, hình như chưa bao giờ tách biệt nhau. Khác với các cặp song sinh khác chỉ có tình cảm tốt một chút, bọn họ lại chính là "tuy hai mà một", có tâm linh cảm ứng với nhau.

Anh hai đau, cô cũng đau, anh hai vui vẻ, cô cũng vui vẻ, anh hai khổ sở, cô cũng sẽ rơi lệ theo, anh hai gặp nguy hiểm, cô đứng ngồi cũng không yên. Mặc kệ có cách nhau xa tới đâu, loại cảm ứng này cũng sẽ không biến mất, càng không thể nhầm lẫn được.

Mẹ cô cũng không cảm thấy kinh ngạc, cúi đầu nhìn con gái. Thật lâu sau, bỗng nhiên bà sụp đầu gối quỳ xuống đất, cầu xin:“Tương Nhi, cho anh hai trái tim của con đi! Nó có dòng máu của hùng miêu, đã nhiều năm vẫn không thể tìm ra trái tim thích hợp. Đến lúc nguy hiểm này! bác sĩ nói hai con đều từ một khuôn mà ra, thập nhị cá điểm (từng đặc điểm) tất cả đều ăn khớp với nhau. Tương Nhi, mẹ xin con, cứu anh hai con đi, nếu nó chết, Ngu gia cũng sẽ chấm dứt!”

Tuy rằng sớm biết rằng cha mẹ không có chút nào quan tâm mình, nhưng khi chân chính đối mặt với thời khắc này, cô vẫn có loại cảm giác trời sụp đất lở, lòng như tro tàn .

“Cút! Bà cút đi cho tôi!” Cô kéo cổ họng rống với người đang quỳ gối bên chân mình, vì quá dùng sức mà trên cổ bùng lên từng đường gân xanh.

Cô quay trở về phòng, đem toàn bộ những thứ bên cạnh đập một trận, những mảnh sứ vỡ cắt qua khiến bàn tay cô chi chít vết thương. Làm mẹ, làm sao có thể cầu xin con gái mình tự đi tìm cái chết như vậy? Làm sao bà có thể nhẫn tâm như vậy? Làm sao lại nhẫn tâm như vậy?!

Cô hận cha mẹ lạnh lùng, hận mọi người trong gia tộc này, nhưng không thể hận anh trai của mình. Bọn họ nắm tay nhau ra đời, nắm tay nhau cùng lớn lên, làm một người tàn tật, không có anh trai bảo vệ thì làm sao cô có thể sống kiêu ngạo được như vậy, mặc sức tùy tiện như vậy đây?

Nước mắt bất tri bất giác rơi đầy mặt, đợi sau khi bình tĩnh trở lại, cô quay đầu nói với người mẹ vẫn đang quỳ gối nãy giờ: "Chuẩn bị cuộc phẫu thuật đi, phải nhanh, anh hai không chịu nổi nữa đâu.”

Hai thân thể không trọn vẹn góp lại thành một thân thể đầy đủ, tiếp đó sẽ khỏe mạnh bình an sống sót, đây là chuyện tốt. Lúc tác dụng của thuốc mê phát tác, khi khép lại hai mắt, cô đã nghĩ như vậy.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------

Ngu Tương tỉnh lại từ trong hỗn độn, ngạc nhiên sờ hai chân đau nhức, từ khi ra đời hai chân này vốn không có cảm giác, như thế nào hôm nay lại thấy đau đớn? Nhưng rất nhanh, nàng lại kinh ngạc hơn khi phát hiện, ngực của mình hoàn toàn không có tổn hao gì, trái tim vẫn còn đập bùm bùm vững vàng.

“Ôi......”

Nhưng tất cả những sự khác thường này vẫn chưa phải là nguyên nhân khiến nàng phải hít một ngụm khí lạnh, nàng hậu tri hậu giác phát hiện, cơ thể mình thế nhưng nhỏ lại, nhìn tay chân ngắn ngủn thế này, nhìn qua chỉ như một đứa trẻ tám tuổi.

Trí nhớ còn đọng lại trong đầu ập đến, nàng đỡ trán mình tiêu hóa một chút, sau một lúc lâu mới rên ra một tiếng đau khổ. Sao lại có chuyện xui xẻo như vậy chứ! Đời trước chịu nhiều đau khổ như vậy, thật vất vả trọng sinh, thế nhưng lại nhập vào thân xác của một người số khổ. Đã vậy thì thôi, nàng còn xuyên vào trong một quyển sách, thành một nữ phụ làm bia đỡ đạn xui xẻo nhất!

Thật ra quyển sách ấy là do tiểu bảo mẫu mua giúp Ngu Tương, nói là Tiểu Bạch văn, đọc cũng không rối óc, có thể giúp tiểu thư thả lỏng tâm tình. Ngu Tương xem giới thiệu vắn tắt, lại nhìn hai chương mở đầu, phát hiện nữ xứng chẳng những trùng tên trùng họ với nàng, hơn nữa cũng là một người bị tê liệt trên giường, trong lòng cảm thấy chán ghét, liền tiện tay nhét dưới gối, còn chưa kịp ném đi, ca ca phát bệnh , nàng đã chết.

Sớm biết như thế, trước khi chết, dù thế nào nàng cũng muốn đọc cho hết quyển sách này! Mà nay nàng chỉ biết ‘Ngu Tương’ này là một đứa trẻ mệnh khổ, mà bi kịch cả đời của nàng ấy đã mở màn từ ba ngày trước, nàng tới chậm một bước, không có cách nào tự cứu !

Ba ngày trước, vú nuôi của ‘Ngu Tương’ đã chết, trước khi chết đã kể lại chân tướng việc ôm nhầm đứa nhỏ cho mẫu thân của ‘Ngu Tương’ là Lâm thị. Lâm thị cùng trượng phu vô cùng đằm thắm, vẫn không thể tiếp nhận được việc trượng phu đã qua đời, việc bếp núc, tục vụ, nhi nữ, trưởng bối... chẳng quan tâm đến thứ gì, cả ngày chỉ tự nhốt bản thân mình ở trong viện, ôm bài vị của trượng phu, dựa vào việc nhớ lại những kí ức ngọt ngào ngày xưa mà sống qua ngày. Chính vì thế bà càng đem nguyên nhân trượng phu qua đời đổ lên đầu ‘Ngu Tương’, nói nàng là thiên sát Cô Tinh, khắc lục thân, lúc sinh ra nên bóp chết đi, nếu không cũng sẽ không hại trượng phu của bà.

Vốn bà ta đã chán ghét ‘Ngu Tương’, sau khi biết được chân tướng lại càng căm thù đến tận xương tủy, lập tức phân phó con trai Ngu Phẩm Ngôn đem ‘Ngu Tương’ đến nông thôn xa xôi vĩnh viễn, nhắm mắt làm ngơ. Nếu không phải lão thái thái tìm mọi cách cản trở, bà thậm chí còn muốn đến từ đường, xóa tên ‘Ngu Tương’.

Vẫn chưa xong, trên đường đến nông thôn, đoàn người gặp phải sơn phỉ, Ngu Phẩm Ngôn chỉ bị một ít vết thương nhẹ,‘Ngu Tương’ lại bị té nhào, chính là nhào lên người Ngu Phẩm Ngôn, trời xui đất khiến thế nào lại cản giúp hắn hai đao, khi ấy xương đùi bị chém đứt, rốt cuộc không đứng lên nổi nữa.

Trở thành ân nhân cứu mạng của Ngu Phẩm Ngôn, lại phải trả cái giá quá đắt như vậy, nếu bị đuổi về thôn trang ngược lại có vẻ khiến Ngu gia trở thành kẻ vô tình vô nghĩa. Lão thái thái nghe được tin tức, vội vàng đưa tin muốn Ngu Phẩm Ngôn đem cháu gái trở về.

Bi kịch này chỉ mới mở đầu, Ngu Tương đã tới rồi, tiếp tục thay ‘Ngu Tương’ chịu khổ. Sau này chính chủ bị ôm nhầm trở về, mặc dù nàng không đọc câu dưới, nhưng quyển sách cẩu huyết ấy đã tiết lộ vô cùng rõ ràng số phận của Ngu Tương, tất nhiên không phải là một kết cục tốt cho nàng!

Nghĩ đến đây, Ngu Tương chỉ cảm thấy huyệt thái dương bị một trận đau đớn, nhịn không được bắt đầu bứt kéo tóc mình. Ngu Tương nàng làm sao lại có mệnh khổ như vậy chứ! Đến tột cùng nàng đã công khai đắc tội với thần phật phương nào đây!

Đang tự oán hận, một nha đầu mặc một chiếc áo ngắn màu hồng bước vào, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, đại tiểu thư tới thăm người .”

Ngu phủ cũng có thể gọi là Vĩnh Nhạc Hầu phủ, sau khi Vĩnh Nhạc Hầu bị sơn phỉ giết chết, ca ca của ‘Ngu Tương’ là Ngu Phẩm Ngôn nỗ lực áp chế một đám thúc bá dã tâm bừng bừng, đoạt được vị trí Vĩnh Nhạc Hầu, bảo vệ được chính gia nghiệp. ‘Ngu Tương’ là thứ hai, phía trên còn có một thứ tỷ, do nha đầu của Lâm thị bò lên giường mà sinh ra.

Hai người cũng không được Lâm thị quan tâm, đồng bệnh tương liên (cùng cảnh ngộ thì thông cảm nhau) nên tình cảm cũng rất hòa hợp.

Đương nhiên, đây chỉ là nhận thức của ‘Ngu Tương’ trước, không phải nhận thức của Ngu Tương bây giờ. Xem hai chương đầu, Ngu Tương cũng không dám lại tiếp tục tương thân tương ái cùng vị thứ tỷ này.

Lúc Ngu Tương bị thương nặng nằm trên giường, nàng ta liền khẩn cấp chạy đến đây đâm chọt, càng khiến cho bi kịch của ‘Ngu Tương’ nặng nề hơn. Nếu đã biết trước nội dung câu chuyện, đương nhiên Ngu Tương sẽ không giúp nàng ta đạt được ý nguyện, nếu lần này ứng đối thỏa đáp, cuộc sống sau này ở Vĩnh Nhạc Hầu phủ cũng sẽ thoải mái rất nhiều. Lúc này dù có thêm khiếp sợ và oán hận cũng không thể giúp nàng sống sót, nàng phải đối mặt với sự thật.

“Mau mời tỷ tỷ vào đây.” Ngu Tương nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, cố nén đau đớn xê dịch thân thể, nửa thân tựa vào gối mềm.

“Hôm nay muội muội cảm thấy tốt hơn chưa ? Uống thuốc chưa?” Ngu Tư Vũ vừa bước vào liền tha thiết hỏi, nhẹ tay vuốt phẳng băng vải nhiễm máu ở trên chân Ngu Tương, vành mắt dần dần phiếm hồng, chỉ chốc lát nước mắt đã rớt xuống từng giọt từng giọt. Năm nay nàng vừa mới mười hai, vóc người như những cô gái cùng tuổi cao gầy, dung mạo cũng có chút xinh đẹp, khóc lên như lê hoa mang vũ, khiến lòng người rung động, rất có phong tình.

“Tỷ tỷ đừng khóc nữa, muội đã tốt hơn nhiều, đại phu nói qua nửa tháng nữa có thể khỏi hẳn. Đến lúc đó, chúng ta đi thả hai con diều lần trước cũng tốt, sẽ đuổi đi những điều không may mắn.” Ngu Tương vừa đánh giá nàng ta, vừa dựa vào bản năng của ‘Ngu Tương’ mà nói.

“Được, tỷ tỷ chờ muội.” Ngu Tư Vũ chẳng những không dừng lại nước mắt, ngược lại càng khóc dữ hơn, ghé vào mép giường "ô" lên nức nở, vẻ mặt bi thương, lại luôn mở miệng, giống nhau có vô số trong lời muốn nói, lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Hô hấp Ngu Tương cứng lại, đột nhiên quay đầu nhìn về phía cánh cửa đang khép hờ, tựa hồ có một người quen thuộc đến cực điểm đang ở gần, tâm linh được dẫn dắt có cảm giác rõ ràng như vậy . Nhưng nơi này là dị thế, là thế giới hư ảo, người kia làm sao có thể xuất hiện? Nàng miễn cưỡng áp chế tâm trạng , ra vẻ lo lắng hỏi: “Vì sao tỷ tỷ khóc thương tâm như thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không ?”

Ngu Tư Vũ không vội nói, chỉ gắt gao nắm tay Ngu Tương, đợi Ngu Tương mãi ép hỏi mới khóc òa lên: “Muội muội, hình như tỷ nghe đại phu nói, chân của muội, chân của muội không thể chưa lành được.”

Ngu Tương nhất thời ngẩn ngơ.

Ngu Tư Vũ tiếp theo khóc nói: “Ca ca võ nghệ cao cường, bên cạnh lại có rất nhiều thị vệ đi theo, nhiều nam nhân to lớn như vậy, không nên để cho một thiếu nữ như muội xông lên trước chắn đao! Bình thường không phải muội rất nhát gan sao? Sao lúc ấy lại cố tình khoe sức như thế! Phế đi hai chân, sau này muội phải làm như thế nào đây!”

Tiếng khóc càng lúc càng bi thương, nhưng những lời này lại cực kì không đúng lúc, thật giống như đang cố ý kích thích người khác.

Thời điểm Vĩnh Nhạc Hầu qua đời, Ngu Phẩm Ngôn mới năm tuổi, không có cách nào khác đành phải chống đỡ nhà cửa, lão thái thái làm chủ gửi hắn vào trong cung tham tuyển làm thư đồng của hoàng tử. Hắn cũng không chịu thua kém, cuối cùng lại khiến Thái tử liếc mắt một cái chọn trúng, cũng bởi vậy mới có thể bảo vệ tước vị, thời gian ở trong cung còn nhiều hơn lúc ở Hầu phủ. Kém nhau vài tuổi, số lần gặp mặt lại ít ỏi, hai huynh muội này kỳ thật không có tình cảm gì nhiều. Lại vì mẫu thân, tổ mẫu quá mức bất công, Ngu Tương ngược lại càng hận Ngu Phẩm Ngôn, lúc gặp mặt nhau mũi cũng không phải mũi mà mắt cũng không phải mắt . Nói Ngu Tương có thể ở thời khắc nguy nan liều mình vì ca ca, lời này nói ra đừng hỏi người khác tin hay không, có đánh chết Ngu Tư Vũ cũng không tin tưởng.--- ---

--- ------ ------ ----

Nguyên trong sách: 'Ngu Tương’ khiếp sợ, sau đó một chút cũng không nghĩ nhiều, kéo giọng liền bắt đầu gào khóc, quả như Ngu Tư Vũ dự đoán, 'Ngu Tương' thẳng thắn nói: "Căn bản muội không muốn cứu hắn, chỉ tại bị vấp làn váy, ngã ở trên người hắn, đao kia đúng lúc lại giáng xuống! Đều do hắn, nếu không phải hắn mang muội đi chơi ở thôn trang, cũng sẽ không gặp tai họa bất ngờ này, là hắn hại muội......” Tiếp theo liền thốt ra vài câu nguyền rủa oán hận.

Không đúng lúc là, đúng lúc này Ngu Phẩm Ngôn lại đến thăm muội muội, đứng ở ngoài cửa nghe xong những lời này này, lặng yên không một tiếng động rời đi. Loại tình cảm áy náy trìu mến mới vừa dâng lên đã bị những lời chửi rủa âm trầm cực đoan của nàng đánh cho biến mất không còn một mảnh. Tuy rằng sau này có che chở nàng lớn lên, lại không hề có một chút tình cảm nào, nếu không cũng sẽ không thèm điều tra gì đã gả nàng cho một kẻ vô lương tâm.

--- ------ ------ ---

Hiện tại Ngu Tương đã đến đây, đương nhiên sẽ không đẩy ngọn núi dựa duy nhất của mình đi. Mặt mũi nàng xám như tro tàn, trong mắt trào ra từng giọt, từng giọt nước mắt, dọc theo hai má chảy xuống, tụ lại trên cằm, bộ dáng yếu ớt bất lực chính là có thể khiến cho người dù có ý chí sắt đá tới đâu, cũng sẽ không nhịn được mà thương tiếc.

Ngu Phẩm Ngôn cách khe cửa chăm chú nhìn muội muội, tâm tư lâu nay chưa hề nổi một gợn sóng chợt bị một trận đau đớn.

Ngu Tư Vũ thấy nàng không có phản ứng, nghiêng người giúp nàng lau đi nước mắt, nhỏ nói: “Muội muội, muội không sao chứ? Nói một câu đi, đừng dọa tỷ tỷ!”

Ngu Tương đẩy nàng ra, che mặt gào khóc, tiếng khóc cực kỳ bi thương khiến hai cái tiểu nha đầu cũng nghẹn ngào theo. Bỗng dùng sức lau nước mắt, cúi đầu cười rộ lên, vừa khóc vừa cười bộ dáng quỷ dị đến cực điểm.

Con ngươi Ngu Tư Vũ lóe lên, vỗ lên bả vai Ngu Tương khuyên nhủ: “Muội muội, không phải muội bị điên rồi chứ? Mau tỉnh lại, cho dù giờ có hối hận cũng không còn kịp rồi, không bằng cứ nhìn về phía trước. Muội còn có tỷ tỷ đây, tỷ tỷ sẽ chiếu cố muội! Đừng sợ a, đừng sợ!”

Ngu Tương đưa tay đẩy nàng ra, gằn từng chữ: “Hối hận? Ta có cái gì khả hối hận ? Đó là ca ca ruột thịt của ta, là người chủ chốt của Vĩnh Nhạc Hầu phủ, tuyệt không có thể có một chút tổn thương nào. Chân bị phế đi, ta khổ sở, nhưng ca ca bình yên vô sự, ta lại cảm thấy cao hứng. Không có ca ca, chúng ta đã sớm bị thúc bá ép tới chết, làm sao có thể có những ngày phú quý này. Bình thường ta trêu chọc ca ca như vậy, chẳng qua chỉ muốn ca ca chú ý tới ta một chút, có thể nói thêm với ta được vài câu . Ca ca không sao, đương nhiên ta cảm thấy rất vui vẻ ......”

Tuy lời nói hiên ngang lẫm liệt như vậy, nhưng nước mắt lại vẫn cứ rơi xuống, nhuốm ướt một mảnh trên vạt áo, đây rõ ràng là bộ dáng của một con người yếu ớt lại ra vẻ kiên cường, càng khiến cho người khác trìu mến.

Ngu Tư Vũ có chút ngây người, mới chỉ qua ba ngày ngắn ngủi, một Ngu Tương nhát gan khiếp nhược, luôn chỉ lo lợi ích của bản thân, sao lúc này lại trở nên như thế kiên cường hiểu chuyện như vậy? Này cùng với những gì nàng dự tính hoàn toàn không giống.

Editor: Camtusori

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.