Huyết Tinh Phong Tình

Chương 41: Sức hấp dẫn khó cưỡng




Một tháng sau

Mộc Lạc Hi đã dần hồi phục, những vết thương ngoài da gần như đã lành hẳn, mà tâm.. hình như cũng đã sống trở lại.

Đặng Dĩ Hằng trong đoạn thời gian này mỗi ngày đều đến chăm sóc cô, cùng cô ôn lại những kỉ niệm cũ.. những kỉ niệm chỉ một mình cô nhớ.

Mộc Lạc Hi chỉ cần nhìn thấy anh, đều sẽ cười rất vui vẻ, 5 năm trôi qua đối với cô giống như là cả ngàn thế kỉ rất lâu vậy.. Khi gặp lại anh, cô không kịp muốn kể cho anh nghe cuộc sống của mình về những năm đã qua, lại vô tình nhắc đến những kí ức đẹp đẽ.

Khi cô kể đến đoạn hồi ức đẹp của hai người, trên môi luôn là nụ cười hạnh phúc cùng mãn nguyện nhất, nụ cười đó.. khiến tim Đặng Dĩ Hằng đau nhói.

Mộc Lạc Hi, chưa từng vì anh mà cười như vậy..

Đến ngày Mộc Lạc Hi xuất viện, cô nôn nóng muốn đến Nghiên Hi một chuyến. Công ty này là chi nhánh anh trai giao cho cô, nhưng cô chưa từng đến đây lần nào, thật tò mò những con người ở đây..

Mộc Lạc Hi đứng trong phòng tổng giám đốc Nghiên Hi, hoàn cảnh ở đây cũng thật tốt nha.

Cửa kính thủy tinh sát đất phía sau bàn làm việc đón lấy ánh nắng lung linh rọi vào phòng, những tòa nhà từ đây nhìn ra trông bé tí xinh xắn lạ thường.

Xuyên qua tấm thủy tinh này có thể nhìn thấy tầng cao nhất của Triều thị.

Nhưng..

Mộc Lạc Hi có nhìn thấy Triều thị thì thế nào? Cô căn bản đâu còn biết người đó là ai..

– Thế nào?

Mộc Tử Nghiên từ ngoài bước vào, nhìn về phía cô đang hướng tới.

– Cũng ổn. – Cô đáp ngắn gọn.

Mộc Tử Nghiên ngẩn người, “cũng ổn”? Tòa nhà này anh đã tốn bao nhiêu công sức mới mua được rồi xây dựng lên, đứng ở đây gần như có thể thu hết khung cảnh thành phố vào mắt, còn đặc biệt lung linh khi đêm đến, vậy mà cô chỉ bảo là tạm được? Khóe môi anh giật giật.

– Có tính ở lại đây không?

– Chắc ở lại giải quyết một số việc, không thể làm một tổng đốc vô trách nhiệm được, tiện thể thăm quan một chút.

– Được, vậy anh trở về trước, đây là chìa khóa nhà anh.

Mộc Tử Nghiên đặc chìa khóa xuống rồi rời khỏi, em gái một mình lưu lại nơi này có khi nào sẽ gặp lại tên nhóc đó? Sẽ nhớ lại? Rồi tiếp tục chịu tổn thương?

“Lạc Hi, có lẽ em nên chết tâm đi thôi.. Hắn đã đính hôn rồi.”

Mộc Lạc Hi đứng ở đó thật lâu, cảm giác như mình vừa mất đi thứ gì đó rất quan trọng.. nhưng chẳng phải Đặng Dĩ Hằng cũng đã trở về rồi? Còn gì quan trọng hơn nữa?

Cô rời khỏi phòng làm việc của mình, sang phòng thư kí gọi người dẫn mình đi dạo một vòng, nơi này còn rất nhiều thứ cô phải làm quen.

Cửa phòng thư kí đẩy ra..

Cô gái đứng bên ngoài cùng cô gái ở bên trong trơ mắt nhìn nhau.

– Triết Nhã.

Mộc Lạc Hi bất ngờ thốt lên.

Cô gái bên trong phòng thư kí là cô bạn thân 6 năm trước, không ngờ qua từng ấy thời gian, bọn họ vẫn có duyên gặp lại.

– Lạc Hi.

Vương Triết Nhã kinh ngạc bật dậy khỏi ghế, cô dường như rất kích động khi gặp lại người bạn cũ, chỉ hận không kịp nhào tới ôm lấy.

– Mày là thư ký? – Mộc Lạc Hi nghi ngờ nhíu mày.

Vương Triết Nhã gật đầu.

– Thật trùng hợp.

Gương mặt cô hiện lên nét ranh mãnh ngày xưa.

– Thế mày ở đây làm gì? Có hẹn gì à?

– Ừ có hẹn với tổng giám đốc.

Mộc Lạc Hi nói dối, bởi vì trêu chọc Triết Nhã luôn rất thú vị, cô nhớ những ngày tháng cũ..

– Tao ở đây làm “thư ký tổng giám đốc” ba năm rồi còn chưa được cái “vinh dự” gặp hắn này. – Triết Nhã cố ý nhấn mạnh.

– Vậy sao? – Cô đảo mắt một vòng, cố làm ra vẻ thì ra là vậy.

– Chưa từng bước vào căn phòng đó luôn.. nhiều khi tao còn thấy công việc lương cao thế này mà thật nhàn nhã.

Vương Triết Nhã ngồi xuống ghế, thong thả uống trà.

Mộc Lạc Hi nhìn thấy lại nảy ý châm chọc.

– Này, có bạn trai chưa? Dạo này ra dáng phu nhân cao quý nha.

Trái với phản ứng cô muốn nhìn thấy, Triết Nhã chỉ nhàn nhã nhấp một ngụm trà, mặt không đỏ tim không đập trả lời một câu chẳng ăn nhập vào đâu.

– Tao không phải là Vương Triết Nhã ngày xưa mà mày hay chọc nữa đâu, trưởng thành rồi.

Mộc Lạc Hi thất vọng thở hắt ra:

– Chỉ là muốn ôn lại chút chuyện cũ.

– Tao thì vẫn vậy, thế còn mày và tên kia thế nào rồi? Vẫn đóng cảnh tình tứ khiến người khác buồn nôn hả? – Cô châm chọc.

– Một lát anh ấy tới đón tớ.

– “Anh ấy” ngọt ngào quá ta.. khi nào tao mới nhận được thiệp đỏ đây? – Cô xòe tay.

– Cái đầu mày. – Mộc Lạc Hi vỗ vào bàn tay đang xòe ra.

Vương Triết Nhã đâu biết câu chuyện về cuộc sống của hai người 5 năm này, cũng đâu biết họ chỉ vừa gặp lại.

Tình cảm vừa sâu đã phải chia xa, bây giờ quay về chưa cùng nhau ôn niệm đã vội vàng tiến bước? Làm sao có thể?

Mộc Lạc Hi giật mình vì suy nghĩ của mình, làm sao cô có thể nghĩ như thế? Cô chẳng phải luôn mong cùng anh bước vào lễ đường, dùng chiếc nhẫn để trói buộc đối phương sao? Sao cô có vẻ như không còn hứng thú nữa?

– Ai da~ nhưng mà cũng rất lâu không gặp nó rồi, lát tao đi chung được không? Sẽ không làm kì đà chứ? – Cô e dè.

– Được thôi, một lát đi chung, dù sao cùng gặp nhau trò chuyện một chút cũng tốt.

– Ừ, vậy mày ngồi đây chơi một chút? Tao đi làm nốt việc còn lại.

– Đang làm gì? – Mộc Lạc Hi thuận miệng hỏi.

– Chỉnh lý hộp đồng. – Cô không ngước lên.

Mộc Lạc Hi khó hiểu cau mày.

– Mày nói không gặp tổng giám đốc, vậy sao gửi hợp đồng cho hắn được?

– Không biết, lúc tao vào đây làm được đưa cho một địa chỉ mail, chỉ cần gửi sang đó. Có lẽ là mail của giám đốc.

Mộc Lạc Hi gật gù hiểu ra.

– Vương Triết Nhã, nói cho mày biết cái này.

– Hả? – Cô ngước lên.

– Tao chính là vị tổng giám đốc thần bí đó.

Khuôn mặt Vương Triết Nhã từ bình tĩnh dần trở nên kinh ngạc, nghe lầm! Chắc chắn là nghe lầm.

– Gì cơ?

– Tao nói tao là tổng đốc.

– Chả vui. – Cô phất tay.

– Không tin?

– Đương nhiên không tin rồi, nghĩ sao công việc một tổng đốc mà một đứa như mày gánh nỗi? Hơn nữa tập đoàn của mày là Lạc Tử, ở đây là Nghiên Hi…

Vương Triết Nhã đột nhiên dừng lại, khoan đã.. Lạc Tử.. Nghiên Hi..

Mộc Lạc Hi nhếch môi, coi như cô chưa ngốc hết.

– Thật? – Mắt cô mở to.

Mộc Lạc Hi gật đầu.

Vương Triết Nhã thở ra một hơi, làm vẻ trịnh trọng nói:

– Kính chào tổng đốc thần bí.

– Lại đùa. – Cô cười.

– Thế tôi nghĩ ngày mai tổng đốc nên đến làm việc, trốn việc lâu như vậy là không tốt nha..

– Haha.. mai tao sẽ đến làm, một khoảng thời gian.

– Định ở lại đến khi nào?

– Chắc khoảng vài tháng.

– Ừ. – Cô đáp ngắn gọn rồi tiếp tục công việc.

Thời gian tích tắc trôi đi, không gian trong phòng tĩnh lặng khiến mi mắt Mộc Lạc Hi không tự chủ rơi xuống, mệt mỏi khép mi, cô tựa đầu lên ghế chìm vào mộng.

Mộc Lạc Hi lạc vào một khung cảnh huyền ảo, xuất hiện một thân ảnh ở trước mặt không ngừng gọi tên cô, giọng nói lại khản đặc bi thương..

“Hi Hi.. Hi Hi.. Anh thật nhớ em. Đợi anh, anh sắp có thể trở về tìm em.”

Thân hình cao lớn tráng kiện, có mái tóc màu nâu lóng lánh, khuôn mặt mờ nhạt không rõ.. cô không thấy được gương mặt người đó.

“Hi Hi.. Anh xin lỗi, thật xin lỗi. Lời hứa với em anh chưa kịp thực hiện, chỉ sợ mình lại vô tình thương tổn em lần nữa. Hi Hi, anh phải làm thế nào đây? Thế nào mới tốt?”

Mộc Lạc Hi nghe thấy giọng nói đó, có điểm quen thuộc, cách gọi tên cô thân mật đó không phải Đặng Dĩ Hằng! Nhưng là nghĩ mãi chẳng ra, đầu cô lại bắt đầu đau đớn.

Cơn đau từ đầu truyền đến khiến cô bừng tĩnh thoát khỏi cơn mơ.

Phát hiện nước mắt mình đã rơi đầy mặt.

Cô khóc vì một giấc mơ? Trong khi cô thậm chí không biết mình đã thấy ai, cùng những câu nói kì quặc đó..

Cô chẳng muốn biết gì cả, chẳng tò mò người cô cứ vô tình nhớ đến là ai, thế nhưng cơn đau sao cứ mãi dằn vặt cô?

Đặng Dĩ Hằng đã trở về, cô cùng anh sẽ sống hạnh phúc về sau, vậy thì rốt cuộc cô là đang lưu luyến cái gì?

– Lạc Hi… Lạc Hi.

– Hả..

– Không sao chứ?

Vương Triết Nhã đưa cô hộp khăn giấy cũng tỏ ra khó hiểu, vì sao cô lại như vậy..

– Cám ơn, tao không sao, chỉ là ác mộng. – Cô cười.

– Ừ, tao xong việc rồi, thế đi được chưa?

– Đi, tao gọi anh ấy đến đón chúng ta.

Hai người đứng đợi dưới cổng một lúc, thấy một chiếc xe màu đen chạy vào, Mộc Lạc Hi vui vẻ ngồi lên, Vương Triết Nhã cũng không để ý đi theo.

Một nam một nữ nhìn thấy nhau liền đồng thời kinh ngạc, chưa kịp thốt lên nghi vấn đã nghe giọng Mộc Lạc Hi vang lên.

– Lúc nãy em cũng bất ngờ như anh vậy, thật không ngờ Nhã lại là trợ lý của em, nên sẵn tiện rủ nó đi chung.

Cô vô tư nói, chẳng biết hai người đang trừng mắt nhìn nhau.

Vương Triết Nhã lại càng không hiểu!

Cô bảo có hẹn cùng hắn, gọi hắn đến rước nhưng tên này lại xuất hiện ở đây? Cô còn gọi anh ta thân mật như thế? Rốt cuộc là sao? Quan hệ bọn họ là gì? Còn tên Triều Khắc Hàn kia đâu?

Trong đầu Vương Triết Nhã hiện lên hàng dấu chấm hỏi, nghi vấn nóng lòng muốn tìm người giải đáp. Nhưng cô không hỏi Mộc Lạc Hi, cô nghĩ cô biết người có thể trả lời được.

Xe dừng lại trước một nhà hàng xa hoa, ba người cùng nhau đi vào..

Nếu là hắn, Triết Nhã sẽ chẳng thấy sao cả bởi vì họ là bạn thân, nhưng tự nhiên tên này lại xuất hiện, cô thật sự cảm thấy mình như kì đà. Hơn hết là sự hiếu kì về mối quan hệ rắc rối này, mà tại sao một người tốt như hắn Mộc Lạc Hi lại bỏ qua, chọn ở bên một tên đã từng lừa gạt mình?

Bước vào cửa, vừa hay chạm mặt một cặp đôi đi ra.

Năm người đồng loạt dừng lại.

Ánh mắt nhìn về phía đối diện.

Lại một lần ngạc nhiên.

“Hôm nay là cái ngày chó má gì vậy?”

Vương Triết nhã bực mình rủa thầm.

Lần này rắc rối to rồi, cái cục diện như này thì có phải con kì đà như cô phải chuồn trước hay không?

Lúc cô quay người tính chuồn đi, không ngờ Mộc Lạc Hi nhanh chóng kéo cô lại

– Đi đâu? Vào thôi.

Vương Triết Nhã mở to mắt, sao cô lại có thể thơ nói một câu như vậy?

Người đối diện từ đầu đến cuối ánh mắt đều rơi trên người Mộc Lạc Hi không rời đi.

Hắn không nhìn lầm, chắc chắn không nhìn lầm, trước mặt hắn chính là người con gái hắn yêu thương nhung nhớ suốt bao lâu nay, cô bằng xương bằng thịt, xinh đẹp đứng trước mặt hắn.

Cô ở ngay trớc hắn, rất gần, ngay trong tầm với nhưng tại sao hắn lại cảm giác như mình không thể giữ lấy cô?

Vì sao cô lại xem hắn như không khí? Có phải cô giận hắn vì đã đi quá lâu?

Trước khi cô kịp lướt qua người hắn, hắn đã nhanh tay nắm lấy cô kéo lại, ngã vào lòng mình.

Mộc Lạc Hi ngạc nhiên bất động, toàn thân đông cứng trong lồng ngực hắn, trong lòng vang lên một hồi chuông sợ hãi.. người này là ai?

Cô chỉ nghe thấy giọng nói ấm áp nỉ non bên tai..

– Hi Hi.. Anh thật nhớ em.

Cánh môi cô run rẩy, giọng nói này, cách gọi này.. quen thuộc quá, là giọng nói cô nghe thấy trong mơ.

– Anh.. là.. ai?

Mộc Lạc Hi khó khăn thốt lên.

3 chữ.

Chỉ cần 3 chữ, xé nát tim hắn.

Triều Khắc Hàn thẫn thờ buông lỏng tay, cô vội vàng lách khỏi người hắn, khuôn mặt sợ hãi của cô khiến hắn đau đớn.

Vì sao?

Bi thương..

Ánh mắt hắn trông thật đau lòng.

Mà ánh mắt cô cũng buồn man mát.

Một ánh mắt buồn vô thức hiện lên mà ngay cả bản thân cô cũng không hề biết..

Đặng Dĩ Hằng rất thức thời bước đến bên cô, ôm lấy cô gái đang sợ hãi, ánh mắt cũng không tránh khỏi đau lòng.

Hắn đứng trước mặt cô, yêu thương gọi cô như thế, có phải cô sẽ nhớ lại không? Những ngày anh bên cô sẽ không còn nữa?

Nhìn thấy người con gái đứng cạnh hắn, anh dường như tìm thấy một hy vọng, lạnh giọng hướng hắn nói:

– Mong anh tự trọng, giữ khoảng cách với Lạc Hi. Cô ấy không muốn anh chạm vào, mà..

Anh dừng lại, nhìn gương mặt đang khó chịu cạnh hắn:

– Người yêu anh cũng không muốn.

Triều Khắc Hàn đứng yên nhìn Mộc Lạc Hi..

Cô đang yêu Đặng Dĩ Hằng?

Cô có hạnh phúc không?

Anh ta có quan tâm lo lắng cô như hắn không?

Cô bên anh có phải là rất vui? Không phải đợi chờ, không phải tổn thương như khi bên hắn?

Đặng Dĩ Hằng nói đúng, cô không muốn hắn chạm vào.. hơn nữa, hắn đã đính hôn rồi.

Nếu như cô đã hạnh phúc, có phải hắn nên buông tay?

Nhưng tại sao hắn cứ cảm thấy có gì đó không đúng? Cho dù là cô ghét hắn, cũng không thể nhẫn tâm hỏi hắn một câu “anh là ai?” được.

Câu hỏi này khiến tâm hắn thật đau..

Bởi vì hắn để cô chờ đợi quá lâu.

Bởi vì hắn tổn thương cô quá nhiều.

Nên đây là cách cô chọn để trả lại những gì hắn đã làm với cô?

Lãng quên hắn?

Rất lâu sau đó, trong một trận cãi lộn, có một người đuối lý, tìm chuyện ngày xửa ngày xưa ra uy hiếp đối phương:

– Anh quá đáng. Anh để tôi chờ đợi anh bao lâu, anh nói sẽ đền bù cho tôi mà.. bây giờ anh lại đối với tôi như vậy? Cách đền bù của anh đó hả?!!

Người kia chỉ biết im lặng.. ngán ngẩm..

Cái này cứ như bài Quốc Ca vậy, hát đi hát lại.. không chán sao?

Không nói thêm gì, người kia trực tiếp bế bổng cái người đang nổi giận đùng đùng vào phòng, để lại đứa con trơ vơ ngoài phòng khách.

Nguyên do cãi nhau là gì? Chính là anh chồng quên đón con, để giáo viên gọi điện về nhà hỏi vợ.

Thế là cô vợ được dịp nổi giận, mà anh chồng cũng có một buổi ăn no nê..

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.