Huyết Tinh Phong Tình

Chương 227: Ông trời trêu ngươi




Hai đứa con của mình có cái gì mà phải theo dõi? Lại còn tự mình đi nữa?

Chú Lưu nghĩ mãi mà không ra.

"Vâng, tiên sinh." Vừa nhận lệnh, chú Lưu vừa cho xe quay đầu theo hướng chiếc xe kia rồi lẽo đẽo chạy theo sau. Trong kính chiếu hậu có thể thấy sắc mặt Mộ Minh Thăng xanh mét, tựa như đã gặp phải chuyện gì bị đả kích nặng nề, rồi lại phảng phất vẻ không thể tin được như cũ tựa như muốn đi theo để tìm hiểu.

Mà giờ khắc này trong xe phía trước...

Mộ Yến Thần cầm tay lái, ánh mắt lạnh nhạt quét qua kính xe một cái, khóe mắt giống như trong lúc lơ đãng đảo qua đã nhìn thấy thứ gì đó. Mi tâm của anh hơi nhíu lại một chút rồi thoáng buông lỏng, sau khi nhìn thấy rõ ràng, ánh mắt anh dịu lại vẻ thư thái.

Thậm chí anh còn cố ý cho xe chạy chậm lại, một là sợ ở trên đường gặp chuyện không may, hai là để xe ở phía sau dễ dàng theo kịp.

"Bây giờ chúng ta lượn qua Walmart một chuyến, sau khi mua vài món đồ rồi sẽ trở về, em còn có gì cần mua không?" Anh nhẹ nhàng hỏi.

Lan Khê lắc đầu một cái: "Không, anh muốn mua cái gì vậy? Nóng ruột sao?"

"Là nguyên liêu nấu ăn thôi, còn phải mua thêm một chút đồ dùng cần thiết hàng ngày nữa, rất nhiều thứ đấy, em phải chú ý, anh đã ghi thành danh sách để ở trong túi bên trái, em đọc qua một chút xem còn thiếu cái gì nữa không."

Lan Khê giật mình, trong tròng mắt trong veo thoáng hiện gợn sóng, nhẹ nhàng nhoài người về phía anh tìm tờ danh sách mà anh đã nói. Anh đang lái xe nên động tác của cô không dám quá mạnh mẽ, cánh tay mềm mại vòng sang đó, sờ vào túi trái bên trong tây trang quả nhiên thấy một tờ giấy.

Cô lấy ra nhìn, thầm đọc nhớ kỹ những thứ đã ghi ở phía trên, những thứ đó hoàn toàn đúng là những thứ hiện tại cô cần.

"Anh đã liệt kê gần như hết toàn bộ rồi, ngoài những thứ đó ra bây giờ nhất thời em cũng chưa nghĩ ra. " Lan Khê có chút đỏ mặt, gấp tờ giấy lại"... Mua những thứ này trước đã, chờ sau này em nghĩ ra rồi sẽ nói mua thêm."

Mộ Yến Thần nheo mắt lại nhìn phía trước mặt, nói thật nhỏ: "Em không cảm thấy có chỗ nào chưa đúng sao?"

Lan Khê kinh ngạc, sau khi thật cẩn thận suy nghĩ lại một chút, nhưng vẫn lắc đầu.

"Thật ra thì phòng ở hơi nhỏ, " ngữ điệu của anh trầm thấp mà êm ái, giống như tự nhủ hoặc như chỉ nói cho chính mình nghe: "Ban đầu lựa chọn nhà trọ là một người ở, nên trước mắt không cần diện tích lớn như vậy, mặc dù có nhiều phòng nhưng bố cục không được thông thoáng ... Cho nên vẫn cần phải chọn lại cái mới. Mấy ngày này em ở nhà có thể xem xét tin tức nhà cửa của thành phố C này một chút, hoặc nếu như em không thích sống ở đây, chúng ta trở về thành phố A để chọn phòng cũng được ."

Lần này trong lòng Lan Khê kinh hãi không nhỏ, cô kinh ngạc nhìn gương mặt tuấn tú nhìn nghiêng của anh, trong ngực dâng trào loại cảm giác không nói thành lời.

Rất nhanh đã đến siêu thị.

Cỡi dây nịt an toàn ra, cặp mắt sâu của Mộ Yến Thần đầy vẻ dửng dưng, nhoài người thuận tay kéo cô từ ghế lái phụ lên, cúi đầu trực tiếp nhẹ nhàng hôn lên môi cô, hơi thở ấm áp mập mờ, trằn trọc trên môi, anh khàn khàn nói : "Còn nữa... em phải sửa đổi một chút tật xấu hay đỏ mặt của mình đi, sau này anh làm những chuyện thế này em đều phải thích ứng. Em phải tập cho mình thói quen sống cùng với anh, đó cũng là cách sống hoà nhập với nhau trong cuộc sống chung, em hiểu không?

Kiểu tư thế thì thầm dính sát ở môi như thế khiến Lan Khê phát đỏ mặt, lời nói của anh giống như liều thuốc kích thích thâm nhập vào trong mạch máu làm cô vừa hưng phấn lại vừa kích động. Anh cùng cô dây dưa giống như dây leo quấn quít sống nương nhờ vào nhau ở chung một chỗ. Nhưng cô không tin anh ở nơi này dám ngang nhiên mạnh mẽ tấn công với những hành động thân mật hơn nữa với cô,

Nói xong anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, mở giúp cô cửa xe bên kia.

Lúc đi lúc xuống xe, ánh mắt Mộ Yến Thần hờ hững quét về phía sau một chút. Anh tin rằng người ở phía sau có thể tinh tường nhìn thấy hình ảnh anh thò người sang bên kia để hôn cô.

Vào siêu thị, Lan Khê cầm danh sách đẩy xe mua đồ đi vào trong, Mộ Yến Thần từ phía sau đi tới, ôm cô vào trong ngực, một tay nắm chặt tay cầm chiếc xe mua đồ.

Ở bên ngoài, chiếc xe của nhà họ Mộ cũng dừng ở cửa siêu thị, cánh cửa xe mở ra.

Lần này chú Lưu cũng nhìn thấy rõ, lòng bàn tay đang nắm tay lái cũng tràn đầy mồ hôi lạnh. Lúc vừa rồi vì mải chú ý quá, thiếu chút nữa thì bị va chạm vào xe ở trước mặt, nhưng qua cơn khiếp sợ, chú vẫn một mực ngồi phía sau không một chút động tĩnh.

Chú Lưu lấy hết can đảm thoáng nhìn vào kính chiếu hậu. Gương mặt Mộ Minh Thăng lạnh băng, vẻ mặt như mê muội, nhưng thực chất trong cặp mắt kia lại dường như đang đau nhức, ông im lặng ngồi đó nhìn chằm chằm thẳng vào cửa siêu thị.

"Tiên sinh..." Chú Lưu khàn giọng gọi ông.

" Tiếp tục chờ cho tôi!" Giọng Mộ Minh Thăng trầm thấp nghiêm túc, ánh mắt lộ ra cái nhìn thê lương u tối không nói nên lời.

"... Dạ." Chú Lưu khốn khổ vâng lệnh

Lúc Lan Khê từ trong siêu thị đi ra, ngoài ý muốn, cô cảm thấy có chút không vui, ngày thường cô luôn có thói quen ham thích những thứ nho nhỏ, nên đã len lén cầm một chút những thứ mình thích bỏ vào, nhưng đến khi tính tiền mới phát hiện toàn bộ thứ đó đã bị mất. Mộ Yến Thần đi theo ở phía sau cô nhìn thấy, nếu thấy không được thích hợp, liền dửng dưng nhặt lại những thứ đó trả về.

Thời gian mang thai vốn không nên có những tức giận nho nhỏ, nhưng Lan Khê vẫn có chút buồn bực, mặt hơi đỏ lên, cảm giác mình có bí mật nho nhỏ lại bị người khác phơi bày không chút lưu tình.

Một tay xách túi đựng đồ đã mua thật to, một tay ôm cô thật chặt ở trong ngực. Vốn là người không nói nhiều, nhưng Mộ Yến Thần cũng phải mất khá nhiều thời gian, hết sức kiên nhẫn nhẹ nhàng cô tìm mọi cách để dỗ dành cô, làm như không nhìn nổi cô phải chịu một chút xíu uất ức hay phải cau mày chút xíu.

Lằng nhằng mãi một hồi mới bọn họ lên xe chạy trở về hướng nhà trọ ở khu Vân Sơn.

Cách đó một khoảng cách, Mộ Minh Thăng mắt mở trừng trừng nhìn bọn họ thân mật, có cảm giác bệnh tim sắp bị bộc phát. Ông lấy từ trong ngực ra hai viên thuốc, sau khi nuốt xuống bàn tay nắm quải trượng cũng bắt đầu run rẩy.

Mười phút sau, đã đến khu nhà trọ Vân Sơn.

Chú Lưu gọi mấy tiếng Mộ Minh Thăng mới nghe thấy. Ông cố gắng đè ép khí huyết đang dâng trào đi xuống xe, liếc mắt nhìn dãy nhà trọ, chống quải trượng đi tới trước cửa khu nhà trọ.

An ninh cho là bọn họ muốn đi vào liền nhấc barie lên, nhưng nhận ra bọn họ cũng không có ý định đi vào.

"Xin chào hai vị, xin hỏi ngài muốn tìm ai? Người không ở nơi này muốn vào sẽ phải ghi tên lại."

Mộ Minh Thăng gật đầu một cái, giữa hai lông mày nhíu chặt lại, không khí nặng nề khiến an ninh không dám chậm trễ, cầm cuốn sổ ghi tên tới, ghi số thẻ căn cước sau đó mới yên tâm để cho ông đi vào, nhưng không ngờ Mộ Minh Thăng lại hỏi một cái vấn đề khác.

"Những ngươi ở đây anh đều biết hết chứ?"

An ninh ngẩn ra, cười xoà: "Cũng không phải đều biết hết, chẳng qua là do tôi đã làm được vài năm rồi nên cũng biết được khá nhiều."

Mộ Minh Thăng gật đầu một cái: "Vậy chiếc xe vừa mới đi vào đây thì sao? Đừng nói với tôi là anh không nhận ra nhé, loại xe kia đoán chừng cả tiểu khu này cũng chỉ có rất ít thôi, người ở bên trong xe là ai vậy?"

"Ngài nói người đó?" An ninh hồi tưởng lại: "Người đó cũng không phải hộ gia đình thường xuyên ở đây, bọn họ cách một khoảng thời gian mới lại trở về sống ở đây một lần. Nếu như tôi nhớ không lầm thì hơn nửa năm trước bọn họ mới trở về, căn phòng ở nơi này đã để trống nhiều năm không ai ở, tôi còn tưởng rằng bọn họ đã trả lại phòng rồi, hoá ra không phải."

Đã nhiều năm? ?

Bên ngực trái của Mộ Minh Thăng lại đập mạnh mẽ, nhíu mi lại nói : "Nói như vậy, mấy năm trước bọn họ cũng đã sớm ở cùng với nhau ở chỗ này sao?"

An ninh nghe vậy ngượng ngùng cười cười, cân nhắc một lúc rồi mới nói: "Vâng, cũng phải vài năm, nhưng nói thật ra, lúc bắt đầu tới ở cũng chỉ có vị tiên sinh kia thôi, cô gái kia mãi sau này mới đến ở. Nói khó nghe một chút cô gái kia còn quá nhỏ, lúc đầu tôi còn cho rằng bọn họ là anh em chú cháu gì đó. Mãi những năm sau này mới biết thì ra bọn họ là bạn bè trai gái... A, hiện tại hình như là sắp kết hôn, sau này phải gọi là Mộ tiên sinh, Mộ phu nhân mới đúng."

Mộ tiên sinh, Mộ phu nhân? Sắc mặt Mộ Minh Thăng trắng bệch, thân hình thoáng lảo đảo, làm cho an ninh ở trước mặt và chú Lưu ở phía sau bị dọa cùng vội vàng đỡ lấy.

Thì ra đã nhiều năm như vậy rồi.

Nhớ lại lời nói của người này đã nói, đó là thời kỳ lúc Lan Khê học năm thứ hai trung học, khi đó cô thực sự vẫn còn ở nhà.

Trong mấy năm cô học đại học, cũng vẫn không hề trở lại.

Thì ra là sớm như vậy...

Sớm như vậy...

"Tiên sinh, mọi chuyện cũng đã rõ ràng rồi, nếu không chúng ta về nhà trước được không?" Chú Lưu đỡ ông nói tiếp: "Dù sao công tử và tiểu thư cũng đã nói ngày mai bọn họ sẽ trở về mà, cứ chờ bọn họ trở về rồi hãy nói..."

Mộ Minh Thăng chậm rãi gạt tay chú Lưu, lưng giống như cõng nặng ngàn cân, ngẩng gương mặt trắng bệch lên nói : "Phiền anh cung cấp cho tôi số tầng và số phòng bọn chúng đang ở, anh cứ ghi tên tôi, tôi muốn vào thăm nhà này."

"Tiên sinh..." Chú Lưu kêu lên một tiếng, mi tâm nhíu lại thành chữ xuyên.

"Ghi tên đi!" Mộ Minh Thăng gầm nhẹ một tiếng.

Khí thế của ông già làm cho người ta nhìn mà sợ.

An ninh không dám chậm trễ, ghi tên của họ lại, sau đó để cho bọn họ đi vào, nhìn bóng lưng của ông già kia đột nhiên có loại dự cảm rất xấu.

Trong nhà ...

Lan Khê xếp đồ mới mua vào trong tủ lạnh chưa xong thì tiếng chuông của máy điện thoại di động vang lên. Mộ Yến Thần vừa mới từ trong phòng tắm ra ngoài, ánh mắt đen sẫm, đi tới nhận điện thoại.

Lan Khê tò mò lui về phía sau nhìn một chút, không biết là ai gọi tới, nhưng nhìn vẻ mặt của anh dường như có chút nặng nề.

"Làm sao vậy?" Cô đoán quá nửa điện thoại gọi đến là của nhân viên an ninh tiểu khu gọi đến: "Chúng ta thiếu tiền điện nước sao?"

Mộ Yến Thần môi mỏng hơi mím lại thành một đường thẳng, cặp mắt đen sâu thẳm như biển, nói nhỏ vào điện thoại: "Tôi biết rồi."

Anh ngẫm nghĩ, cái nên tới cuối cùng đã tới.

Điện thoại còn chưa đặt xuống, chuông cửa đã vang lên.

Lan Khê vẫn nghĩ rằng thiếu tiền điện nước nên nhân viên nghiệp vụ mới tìm tới cửa, đôi mắt trong veo như nước thoáng vẻ oán trách liếc nhìn Mộ Yến Thần một cái, rồi chạy tới mở cửa. Vừa định mở miệng giải thích với người ta liền giật mình đứng ngây ra đó, cả người chấn động, tay chân toàn thân lạnh như băng.

Cô vạn vạn lần cũng không ngờ rằng người tới sẽ là Mộ Minh Thăng.

Cô cứng người, sững sờ, trong đầu vang lên tiếng ong ong, mặt mũi tái nhợt thất thần hồi lâu mới mở miệng: "Cha..."

... Sao ông lại có thể tới nơi này? !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.