Huyết Tinh Phong Tình

Chương 221: Bắt cóc thành công




"Ầm___" Tống Cảnh Hàn thở hổn hển lăn về phía sau, một đạo nọc độc theo đó đánh tới, trong tay một đạo lôi điện đánh về phía trước.

Tiếp đó vô số băng tiễn cũng theo đến, Tống Cảnh Hàn nhìn xung quanh, mọi người điều là vết tương lớn nhỏ, thần sắc trên mặt trắng nhợt, rõ ràng là di chứng của việc sử dụng dị năng quá độ, nhưng không một ai lùi bước vẫn điên cuồng công kích kẻ địch trước mặt.

Tống Cảnh Hàn nhắm chặt ánh mắt cay xè vì mồ hôi cùng bụi đất tạo thành, Liễu Tú Nhã, hắn mạnh mở mắt ra nhìn chằm chằm phía trước, hiện tại hắn đã không thể nghĩ được thêm gì nữa ngoại trừ ý nghĩ muốn phanh thây con quái vật trước mặt.

Nữ vương nhện gào thét cùng điên cuồng phóng độc, vẻ ngoài của nàng ta đột nhiên dần biến đổi, thân thể nhanh chóng teo tóp lại, có cảm giác như làn da dán cả vào xương và nhanh chóng hiện lên nhăn nheo. Sinh mệnh của nàng ta giống như đang tổn hao từ từ.

Nữ vương nhện ánh mắt âm u, tiểu phúc vốn đang xẹp xuống lại lần nữa mà phình to ra, nếu đã không thể tránh được cái chết, vậy thì lũ sâu mọt nhỏ bé này cũng phải theo nàng.

"Cô ta muốn bạo thể" Hạ Hầu Nghị nheo mắt lạnh lùng nhìn cái bụng nhện phía trước đang phình to ra hết cở, trong đầu không có ý định chạy trốn mà chỉ nghĩ làm sao mới có thể lấy lại cơ thể của Liễu Tú Nhã.

Có lẽ mọi người cũng điều có ý nghĩ đó, từng đạo từng đạo tấm chắn xuất hiện muốn cường chống lại lần bạo thể này, ngay khi Lâm Hạo Trạch muốn dựng lên phòng tuyến cuối cùng thì Mộc Tuấn Khanh đột nhiên ngăn cản hắn.

"Chờ đã, có dị thường" Mộc Tuấn Khanh nhìn chăm chú về phía nữ vương nhện, trong mắt tràn đầy tơ máu nói.

Mọi người lúc này mới chú ý thân thể của nhện nữ vương giống như xuất hiện từng đạo vết rách, máu đen theo đó mà ứa ra, bụng của nàng ta là khủng khiếp nhất đã bắt đầu nứt toác, mơ hồ lộ ra thịt đen phía trong.

Nữ vương nhện mặt mày đau đớn, giống như của hàng trăm thứ sắc nhọn đang không ngừng cắt qua da thịt nàng, cảm giác thân thể như muốn xé nát ra, máu đen cuồn cuộn không ngừng chảy tràn ra khóe miệng.

"Ca______" Nữ vương nhện thống khổ hét một tiếng hét dài, một mũi kiếm đen tuyền sáng loáng chính là từ bụng nàng ta dần dần trồi ra ngoài, mũi kiếm bắt đầu chậm chậm cắt ngang bụng nữ vương nhện, máu đen theo đó mà ồ ạt trào ra, theo sau đó còn có vô số những đoạn nội tạng giống như mất đi chỗ bám cũng trào ra theo vết cắt.

Nữ vương nhện thống khổ giãy dụa nằm ngã trên đất, cả thân hình to lớn ngập ngụa trong đống máu đen, nàng ta không thể động đậy được vì phía dưới đã bị chém làm hai, một bóng dáng từ từ đứng dậy trong đống thịt đen thùi của thân dưới nữ vương nhện.

Trước ánh mắt hoảng sợ của nữ vương nhện, khóe môi nhếch lên một cái cười lạnh âm trầm , vẻ mặt của Liễu Tú Nhã dữ tợn cực kỳ, một loại âm hàn lãnh khốc dâng lên đáy mắt. Âm Hàn Kiếm trong tay chém mạnh xuống đầu nữ vương nhện, bổ đầu nàng ta ra làm hai, màu trắng óc não từ đó chảy ra kèm theo một viên tinh hạch thuần một màu hắc sắc cũng theo đó lăn ra.

Tống Cảnh Hàn, Lý Ngự, Lý Tu, Hạ Hầu Nghị, Lâm Hạo Trạch cùng Mộc Tuấn Khanh điều lăng lăng nhìn tình cảnh của phát sinh, mặc dù là chui ra từ bụng của nữ vương nhưng trên người Liễu Tú Nhã cư nhiên một giọt máu cũng không dính vào, cả thân thể của Liễu Tú Nhã giống như được bao bọc trong một cài lồng đen mỏng, sau khi giết nữ vương thì màn chắn đen mỏng đó cũng tiêu tan.

Đám người Tống Cảnh Hàn áp chế đáy lòng kinh ngạc, nhẹ nhàng bước từ bước về phía Liễu Tú Nhã, bọn họ nhận ra Liễu Tú Nhã giống như không bình thường, nguyên bản thân thể trắng nõn thì hiện giờ trên người từ đầu đến chân có một nửa xuất hiện những văn lạc màu đen, cho dù có quần áo che phủ nhưng bọn họ cũng đoán khắp người nàng điều có dạng đồ đằng này.

Liễu Tú Nhã lúc này đã không còn là bộ dáng nguyên lai nữa, nếu nói trước kia hình dạng nàng dịu dàng xinh đẹp thì hiện tại nàng thuần túy giống như ác quỷ. Móng tay sắc nhọn lóe ra hàn quang , con ngươi đỏ tươi, mái tóc màu đen huyền hiện tại có xu thế ngả sang màu trắng bạc, đồ đằng kéo dài trên da thịt.

Lý Ngự nhìn hình dáng quỷ dị của Liễu Tú Nhã, trong lòng chỉ từng trận nhói đau mà không có sợ hãi, hắn nhẹ giọng nói: "Tiểu Nhã, nhìn chúng ta, em không nhận ra mọi người nữa sao"

Lý Tu chạm đến bàn tay đầy móng vuốt sắc nhọn của Liễu Tú Nhã, nhẹ nhàng nắm chặt: "Nhìn xấu thì xấu thật nhưng bổn thiếu gia không chê"

Tống Cảnh Hàn, Hạ Hầu Nghị, Lâm Hạo Trạch cùng Mộc Tuấn Khanh tuy không nói gì nhưng cũng nhanh chóng vây Liễu Tú Nhã lại ở bên trong sáu người bọn họ, bọn họ không biết rốt cuộc Liễu Tú Nhã có ý thức hay không, chỉ sợ nàng ấy không kiểm soát được hành động của mình sẽ gây nguy hiểm cho bản thân.

Liễu Tú Nhã âm u nhìn nhóm người xung quanh nàng, giống như xem một khối thịt nướng mỹ vị ngon miệng. Liễu Tú Nhã đưa lên bàn tay trước ánh mắt chăm chú của sáu người, chậm rãi đên trước khuôn mặt của Mộc Tuấn Khanh, đầu tiên là đôi mắt, đầu ngón tay xuống chút nữa là sống mũi cao thẳng, tới khóe môi của hắn.

Trong lòng đang điên cuồng liều mạng áp chế ý nghĩ muốn nhào đến đem đám người trước mặt bẻ gẫy tứ chi, lại đem xương cốt, gân mạch một cái một cái dùng móng tay đào ra, sự đau đớn này đủ khiến những cái nam nhân trước mặt kêu rên không ngừng, càng cảm giác sợ sệt, càng là hét thảm, máu tươi càng thêm nồng đậm, uống vào càng thêm có hương vị. Nàng thật sự muốn đem tất cả bọn họ điều nuốt vào trong bụng

Đột nhiên Liễu Tú Nhã khụy xuống, máu tươi như là không cần tiền giống nhau liều mạng hướng bên ngoài nôn đi ra.

"Ra... Đi ra ngoài." Liễu Tú Nhã cúi đầu, thân thể co lại, thân thủ đẩy Mộc Tuấn Khanh một cái, khó khăn nói, "Ta... Không có chuyện gì."

Đám người Tống Cảnh Hàn nhìn cả người Liễu Tú Nhã ói máu không ngừng thì vô cùng hoảng sợ.

"Tiểu Nhã, em làm sao vậy, đừng sợ anh...anh lập tức đem em ra ngoài"

"Nhã Nhã cố chịu đựng, anh cõng em...em cố chịu đựng"

"Nhã, em sẽ không sao...anh...anh...đưa em ra ngoài...en...nhất định không sao"

Đám người Tống Cảnh Hàn hoàn toàn không biết Liễu Tú Nhã làm sao, chỉ có thể lo lắng suông, cố muốn nâng nàng dậy nhưng Liễu Tú Nhã chỉ có thể run cầm cập mà co lại thành một đoàn, con thú nhỏ muốn đem bản thân giấu đi, sắc mặt trắng bệch không một tia huyết sắc, Liễu Tú Nhã nhắm chặt hai mắt, liều mạng mà chịu đựng loại đau đớn dằn vặt này.

Đây là phản phệ đến từ sâu trong linh hồn, lúc bị nhện nữ vương nuốt vào bụng, Âm Huyền Kiếm chỉ kịp toát ra kết giới bảo vệ nàng, nhưng trong bụng nữ vương kịch độc bủa vây, linh lực duy trì kết giới bị nọc độc không ngừng ăn mòn, Huyết Âm Tâm Kinh không ngừng vận chuyển bảo vệ màn kết giới đã sắp tới cực hạn không ngờ nó thế mà lại hấp thu nguồn năng lượng cơ thể của nữ vương nhện, trên tàn thư công pháp cũng không có ghi nó có thể thôn phệ năng lượng.

Liễu Tú Nhã nỗ lực dùng Huyết Âm Tâm Kinh để điều hòa linh lực đang bức thiết muốn giải tỏa ra khỏi cơ thể, nàng cảm thấy sắp điên rồi, cả người điều đau đớn, trong cơ thể như có ngọn lửa đốt cháy mọi cơ quan nội tạng của nàng.

Bỗng nhiên Liễu Tú Nhã mở to đôi mắt phượng của nàng, nhìn thẳng vào Hạ Hầu Nghị, Lý Tu cùng Lâm Hạo Trạch trước mặt nàng, con ngươi màu đỏ đậm sáng lên, mang theo một loại băng lạnh kì dị, giống như con rắn độc đang chuẩn bị lộ ra nang vuốt đánh thẳng vào con mồi.

Hạ Hầu Nghị, Lý Tu cùng Lâm Hạo Trạch bị Liễu Tú Nhã nhìn như thế thì rùng mình một cái, còn chưa kịp phản ứng thì một sợi dây xích đột nhiên bắn ra cuốn lấy ba người bọn họ chặt chẽ không chế.

Tống Cảnh Hàn, Lý Ngự, cùng Mộc Tuấn Khanh hơi sững sờ nhìn hành động của Liễu Tú Nhã theo phản ứng tự nhiên hơi lui về phía sau, nhưng bọn họ chưa kịp bước thì Liễu Tú Nhã đã quay ngoắc lại nhìn bọn họ lom lom, cổ tay khẻ chuyển một sợi dây xích đồng dạng cũng đã phóng tới, Mộc Tuấn Khanh là kim hệ dị năng giả đối với những vật sắc thép này là dễ khống chế nhất, hắn hai tay phát ra kim sắc đánh vào dây xích, nhưng hoàn toàn không ngăn được thế tấn công của nó.

"Chết tiệt" Tống Cảnh Hàn hay tay cùng hai chân bị dây xích định trụ trên mặt đất hoàn toàn không thể động đậy, mà hai người còn lại cũng điều khó thoát khỏi số phận, bọn họ hoàn toàn không thể xem tiểu Nhã như kẻ địch mà công kích được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.