Huyết Tinh Phong Tình

Chương 20: Đàm phán hay mát xa




Ly Hân và Từ Mã mấy ngày nay bận rộn tìm kiếm những thông tin liên quan đến Cổ Hoài My, mỗi có thời gian rảnh lại dính vào cái máy tính.

Mẫn Di cùng Triết Nhã còn có Trịnh Cẩn chịu trách nhiệm phần Đặng Dĩ Hằng, không giống Cổ Hoài My, lai lịch cùng quá khứ của anh được giấu rất kĩ, nhưng càng giấu kĩ thì càng khiến bọn chúng tò mò, không chỉ không ngừng đào lên mà còn dùng cả thế lực của gia đình càng đào càng sâu, càng sâu càng phát hiện thêm nhiều chuyện thú vị.

Nhưng mấu chốt vẫn là chuyện xoay quanh Mộc Lạc Hi, nó cùng hắn cũng bận rộn mong rằng CCTV trong trường ghi được cảnh sân sau trường hôm đó. Cũng không quá bất ngờ khi phát hiện nơi đó không có máy quay, chỗ đó cây cối um tùm hơn nữa lúc đó trời lại tối, cho dù là có cũng không thấy được gì.

Triều Khắc Hàn nhiều lần lên tiếng bảo nó quên đi, dựa vào những cái tụi kia tìm được cũng đủ phá hoại cả đời anh ta. Nhưng nó nhất quyết không chịu bỏ qua, anh ta lợi dụng nó xem nó như đồ vật để cá cược, người có lòng tự trọng cao như nó bỏ qua được sao?

Sau lần cuối cùng nó nhấn mạnh với hắn nó sẽ không bỏ qua, không biết thế nào vài ngày sau đó có một chàng trai tới tìm nó, anh ta là một trong ba người trong vụ cá cược kia. Nó nghĩ mãi vẫn không hiểu, bọn họ là cùng một phe, thế nhưng sao lại..? Nhưng nó chỉ cần nhìn rõ một chút, toàn thân anh ta có rất nhiều vết bầm, trên môi còn vương ít máu, nhìn thấy cũng biết là tác phẩm của ai.

——————

– Oaa.. Cuối cùng cũng xong. – Nó đóng tập lại, vương vai một cái cả người ngã ra phía sau.

– Tính mai giải quyết hết luôn hả? Còn cái kia?

Giọng nó trầm thấp đều đều vang trên đỉnh đầu, nó ngước mặt lên nhìn, thì ra mình đang nằm trên đùi hắn, vội vàng muốn bật dậy đã bị hắn nhanh tay đè xuống lại.

– Úii.

Nó lườm hắn, tay hắn ép chặt hai bên má nó, làm con tim nó không tự chủ nhảy lên, trên mặt một mảng nóng ran nhưng hắn vẫn không chịu buông tay.

– Xử lý xong trong ngày mai luôn đi. – Từ Mã gõ máy.

– Không được. – Lần này nó một cái bật dậy. – Để tụi nó từ từ hưởng thụ chứ, đâu bỏ qua dễ dàng vậy được.

– Quỷ thù dai. – Ly Hân bĩu môi.

– Đúng rồi đó, bữa còn nói không cần làm gì quá đáng, giả vờ thánh thiện cho ai coi vậy. – Triết Nhã cố tình châm chọc.

– Ủa tao có nó hả ta. – Nó giả ngơ. – Thì tao nói trả lại những gì tụi nó làm với tao, giờ đang trả nè, có quá đáng gì đâu.

– Ờ ờ, chắc vậy á. – Triết Nhã vẫn tiếp tục chọc nó.

– Ê nè, giờ mày thử bị người ta lợi dụng thử đi, coi coi mày thấy sao, coi coi lúc đó mày phản ứng giống tao không, còn dám lớn tiếng nói đá tao kìa. Tráo trở, má! Tức chết tao. – Nó đứng bật dậy chống hông thở phì phò nói.

– Thì mày cũng trả thù rồi đó, làm người ta thích mày rồi hất cẳng con nhỏ rồi. – Mẫn Di xen vào.

– Tao có biết nó có thích tao hay không đâu, có biết nó có buồn khi bị tao đá không đâu, còn hớn hở tung tin thì chắc là không bị ảnh hưởng gì rồi. Nói chung là không tính. – Nó xua tay.

– Để ý người ta có thích mình không làm gì? – Hắn bá đạo kéo nó ngồi kế mình.

– Ai để ý chứ. – Nó phản bác.

– Chuyện qua rồi, từ nay mày không được để ý hắn ta nữa. – Hắn nhéo mũi nó.

– Đã nói không có mà! – Nó như mèo con giơ nanh múa vuốt với hắn.

– Vô chuyện chính! – Trịnh Cẩn đập cái bàn trước mặt cái rầm.

Bảy cái đầu lại bắt đầu tụ một cục, lí nha lí nhí gì đó, rồi mặt ai nấy đều nở nụ cười nham hiểm quen thuộc, chuẩn bị cho cuộc vui sắp tới đây.

Ánh nắng chói chang rọi qua khung cửa sổ, đánh thức mấy con sâu ngủ đang nằm ngổn ngang trên giường dưới đất. Hàng mi khẽ rung động, mở ra con mắt nâu mọng nước, chớp mắt vài cái, nhìn những con số mờ mờ trên đồng hồ treo tường, mơ màng nhìn thấy..

7 giờ!!

Nó giật mình mở to mắt, trời ạ trễ học rồi, bật dậy lay tỉnh lũ xung quanh:

– 7 giờ rồi dậy đi, trễ học rồi đó.

Bọn chúng lờ mờ tỉnh dậy, mí mắt nặng trĩu mới mở được một nửa bị giọng nói như loa phát thanh của nó dọa cho nhíu lại:

– Mấy cái đứa này dậy lẹ coi, còn ngủ nữa là trễ mất. Trời ơi… Dậy đi.. Dậyy.. Nhan..

Nó chưa nói hết câu, miệng đã bị bàn tay to lớn bịt lại, mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, nó không tự chủ được mà giật mình run lên. Mãi cho đến khi hoàn hồn, thì tụi nó đã chui vào nhà vệ sinh rửa mặt hết rồi, lúc này nó mới phát hiện cả người mình đều ngồi trong lòng hắn, eo bị hắn giữ chặt, đầu hắn vùi vào tóc nó, hơi thở đều đều phả lên chiếc cổ trắng ngần khiến cả người nó run càng dữ dội, cứng ngắc mở miệng:

– Mày.. Ngủ nữa hả?

Trong đầu nó suy nghĩ phải đẩy hắn ra nhưng chẳng biết thế nào lại hỏi ra một câu vô duyên như thế, lúc này nó cũng chẳng biết rằng gương mặt nhỏ của mình đã nóng ran một mảng.

– Tình nữa đi nha, rồi nghỉ học luôn! – Mẫn Di thay đồ xong bước ra châm chọc.

– Ách! buông ra coi! – Nó kéo tay hắn khỏi eo mình, bị tụi nó phát hiện, mặt nó càng đỏ hơn.

Nhanh chân chạy vào nhà vệ sinh, vịn vào thành bồn rửa tay thở phì phò, nó kinh ngạc ngước nhìn mình trong gương, mặt sao lại đỏ như vậy? Tim nữa, sao lại đập nhanh như thế? Mở vòi nước, nó ra sức hất nước lên mặt mình, lắc lắc đầu xua đi cảm giác rung động trong lòng.

Từ phòng tắm bước ra, Mộc Lạc Hi lại lấy lại vẻ sống động, tràn đầy sức sống thường ngày.

– Đi học thôi.

Cánh cổng sắt sừng sững hiện ra trước mắt, kiên cố khép chặt, thôi rồi, lần này chết chắc, cả bọn ỉu xìu xụ mặt

– Hết cách, leo tường đi. – Hắn đề nghị.

– Hả? – Ly Hân kinh ngạc

– Đi. – Từ Mã ép thúc tụi nó đi về phía sau trường.

Nhìn bức tường cao hơn hai mét trước mặt, nó há họng đón gió, có chút tuyệt vọng thầm than

“Không xong rồi.”

– Tao leo trước! Hai mày ở lại giúp tụi nó qua.

Từ Mã ném ba lô qua bên kia, nhanh chóng tung người lên cả người thuần thục leo lên ngồi trên thành tường rồi rất nhanh biến mất qua bên kia, nó đứng đây ngơ ngác nhìn, lúc trước anh nói mình đai đen nó còn nửa tin nửa ngờ.

– Hân, qua đây. – Trịnh Cẩn ngoắc Hân lại.

Ly Hân lần đầu đi trễ cũng như lần động làm những vận động chân tay như vậy, có chút sợ hải nói:

– Có sao không đó?

– Từ Mã đỡ mày mà, giờ không qua là có sao thiệt đó.

Ly Hân hơi do dự đi tới gần Trịnh Cẩn, anh giơ tay ôm cả người cô lên cao

– Leo lên, ngồi trên đó đi.

Cô nghe theo thuận lợi ngồi trên thành tường, đang loay hoay làm sao xuống thì nghe giọng Từ Mã:

– Xuống đây.

Ly Hân nhìn thấy anh không hiểu sao trong lòng dân lên một sự tin tưởng cùng an toàn, không do dự nhảy xuống, cả người được Từ Mã bế lại.

– Triết Nhã, mày qua đi. – Cẩn lại gọi.

Triết Nhã không như Ly Hân, rất nhanh chóng qua được, cô lúc nhỏ từng học võ đấy, đai xanh lận, hơn nữa leo tường trốn nhà đi chơi cũng không ít lần chỉ là tường hơi cao nên cần trợ giúp một chút.

– Mẫn Di.

Mẫn Di tự động đi tới, Trịnh Cẩn giữ chặt eo cô, nhấc bổng lên, cô rất nhanh ngồi được lên thành tường.

– Ngồi đó đợi tao.

Trịnh Cẩn nói một câu, cả người tung lên vượt qua bên kia, anh chưa từng học võ, nhưng lăn lộn cùng hai người kia lâu như vậy, đánh lộn rồi gây sự cũng không phải loại bình thường, lúc Mẫn Di nhảy xuống, đều được anh ôm trọn trong lòng.

Khắc Hàn ném hết balô của bọn nó qua, cũng giống Trịnh Cẩn giữ chặt hông nâng nó lên, mình tự leo qua trước, nó không một chút sợ hãi thả người xuống, chỉ là gặp một chút tai nạn ngoài ý muốn.

Khi nó nhảy xuống, chẳng biết làm sao lại trượt chân, cả người ngã nhào về phía trước, cũng may hắn nhanh tay đỡ kịp, nhưng vì quá bất ngờ cả hai cùng ngã trên thảm cỏ.

Nó nhất thời sợ hãi nhắm chặt mắt, mặc cho mình rơi thế nào cũng được, thầm nghĩ lần này không gãy xương là may. Nhưng sao đến giờ nó vẫn không thấg đau vậy?

Chậm rãi mở mắt, liền thấy cả khuôn mặt phóng đại của hắn đang nhìn mình. Nó kinh ngạc, gần như vậy.. vậy.. vậy cái thứ ấm ấm trên miệng nó chẳng lẽ là..? Nó ngớ ra vội vàng đứng dậy nhưng vì quá gấp lại trượt chân té xuống lần nữa, môi nó chính xác dán lên môi hắn, thậm chí lần này nó còn ngửi thấy mùi máu tanh.

Nó cố gắng đứng dậy, cả người đều cứng ngắc, đây là nụ hôn đầu của nó mà sao lại..

Nó đã tưởng tượng ra bao nhiêu viễn cảnh lãng mạn khi nó cùng người mình thích trao nhau nụ hôn đầu tiên, vậy mà giờ lại xảy ra cái hoàn cảnh lãng xẹt không đâu vào đâu này, điều khiến nó tức giận hơn cả là hắn không phải người nó thích vậy mà nụ hôn đầu cư nhiên..

Dòng suy nghĩ miên man của nó mãi kéo dài cho đến khi bị giọng nói rắn chắc có lực cắt ngang:

– Các em ở đây làm gì? Tới phòng giám thị ngay cho tôi.

– Óa.. Thầyy. – Giọng nói thình lình xuất hiện sau lưng làm Ly Hân giật mình.

Tụi nó bất đắc dĩ cầm cặp đi theo thầy, Mẫn Di ngoái lại dùng ánh mắt ai oán nhìn nó vẫn còn chôn chân tại chỗ.

Hắn nhặt balô hai đứa lên, tay trong túi quần bước tới trước mặt, cuối thấp xuống nhìn thẳng vào mắt nó

– Sao đây?

Đôi mắt nâu động lòng người đó lúc này phủ lên một tầng hơi nước, một phần vì môi đau, một phần tiếc nuối cho nụ hôn đầu của mình.

Hắn đương nhiên biết nó nghĩ gì, nhìn nó rưng rưng không nhịn được đưa tay nâng cằm nó lên, cúi mặt xuống liếm nhẹ cánh môi còn vương tơ máu, dưới hành động của hắn đồng tử nó trợn to, hắn đang làm gì vậy?

Cảm xúc ngổn ngang chồng chéo lên nhau, bất ngờ vì cử chỉ đó, nhưng hơn hết là lần này rung động trong lòng mạnh đến nỗi nó không còn cách nào phủ nhận nữa. Hắn lướt qua môi nó, nhẹ nhàng như đang vuốt ve thứ báu vật trân quý nhất, điều này làm cho vết thương trên môi nó dịu bớt, hơi ran rát nhưng lại thoải mái.

Hoàn hồn lại nó tự mắng mình biến thái, sao lại có thể nghĩ ra những thứ như vậy chứ!

– Mày.. – Che giấu đi kích động, nó tức giận nhìn hắn.

Hành động vừa rồi lại làm nó nghĩ lại tai nạn lúc nãy, tim “thình thịch” thật mạnh mà nhảy lên, lúc này mới phát hiện dạo này nó rất hay như thế đặc biệt là lúc ở gần hắn

“Không lẽ mình bị bệnh tim rồi sao?”

– Còn đứng? Muốn bị phạt thêm hả?

Hắn kéo tâm trí nó về, nắm tay dắt về phía phòng giám thị, cảm đám bị phạt quỳ gối trước phòng, còn bị bắt làm kiểm điểm vì tội đi trễ và leo tường.

Tụi nó quỳ thì quỳ đó chỉ là miệng và tay vẫn hoạt động tích cực như thường, huyên thuyên hết chuyện này qua chuyện khác.

Từ Mã qùy một góc, lấy điện thoại ra bấm bấm gì đó rồi trở lại cười nham hiểm:

– Một lát chờ xem kịch vui.

– Đăng rồi sao? – Nhã tò mò.

– Web trường? Dạo này không có gì vui, mình quậy cái cho cái trường nó sống động xíu. – Mẫn Di cười tinh nghịch.

– Mới tung. Web trường sao đủ. – Mã giương nụ cười tà ác. – Nhân vật lớn thì phải chơi quy mô lớn.

Khắc Hàn cùng Lạc Hi quỳ một bên nghe thấy, không hẹn mà cùng nhếch môi lên, nụ cười có chút đắc thắng, có chút khinh thường.

Tập đoàn của gia đình Đặng Dĩ Hằng là một trong những tập đoàn lớn nhất cả nước, một lời nói của chủ tịch cũng đủ để làm tài chính cả nước rung chuyển, cũng vì điểm này mà Đặng Dĩ Hằng mới phách lối như vậy, hắn đâu nghĩ tới mình còn thua bao nhiêu người. Quy mô lớn của Từ Mã nói có web trường và toàn bộ mạng lưới quốc gia, một người gia đình có sức ảnh hưởng kinh tế lớn như thế có tin xấu thì đương nhiên cả thế giới đều có quyền biết chứ.

Nội dung mới tung lên chỉ là một đả kích nhẹ với Đặng Dĩ Hằng, đơn giản vài tin lá cải thôi, nào là hình ảnh trong quán bar, thay bồ như thay áo, hình tượng chơi bời lêu lỏng của anh.

Ban sáng thì lung linh như bạch mã hoàng tử, đêm đến thì ăn chơi điên cuồng.

Cổ Hoài My cũng là quen được anh trong một lần đi bar với bạn, không biết hình ảnh hai người gần gũi, bọn nó đào đâu ra mà cả đống. Chỉ bằng nhiêu đây thôi đối với người gia thế nhỏ nhoi như Cổ Hoài My là ngóc đầu không dậy nổi rồi, vậy mà chúng nó chỉ gọi là khởi động thôi.

Thật ra thì Đặng Dĩ Hằng anh ta chỉ cần nói một tiếng tin đồn nhỏ này có là gì trong trường này đâu, ngoài kia cũng chỉ cần ba anh vung tay một cái đều có thể giải quyết xong, nhưng xem rằng những việc sau không dễ dàng vậy đâu.

Chuyện là giờ nghỉ hôm đó phòng giám thị vô cùng náo nhiệt, nghe tin bảy người bị phạt bọn kia vô cùng tò mò, hơn hết là muốn biết chân tướng vụ việc trên mạng vì Từ Mã có ghi là do anh đăng lên mà.

Đám nó xem mấy người kia như mấy con ruồi phiền phức, mặc cho họ cứ ong ong bên tai mình vẫn cứ lo nói chuyện của mình thôi.

Nửa ngày sau tất cả tin tức về Đặng Dĩ Hằng đều bị dập tắt, không vượt qua dự đoán ban đầu của chúng, tốt lắm.

Đặng Dĩ Hằng nắm chặt điện thoại trong tay, răng chạm vào nhau tạo ra tiếng ken két kinh người, mắt hằn lên từng tia máu, vẻ mặt đầy sát khí như muốn giết người.

Cô gái nào nào đó dựa bên cạnh người anh, không để ý lắm đến việc anh đang tức giận, mải mê đốt lửa, một lúc sau vang lên giọng nũng nịu:

– Dĩ Hằng..

Anh nhướng mày nhìn sang, cô gái này coi như thành công đốt lửa trên người anh đi, bế cả người cô lên đi vào phòng ngủ, tạm bỏ qua những việc ngoài kia, hai người cứ thế quấn lấy nhau.

Hôm sau lại thêm một tin tức nữa, là đoạn ghi âm sân sau trường hôm đó, bọn nó kiếm đâu ra được cái này nhỉ? Mộc Lạc Hi cũng rất tò mò muốn biết a.

Giờ thì cả trường đều biết, Đặng Dĩ Hằng thối tha cỡ nào, lợi dụng cả Lạc Hi, còn biết cả anh mới là người bị đá chứ không phải nó. Tuy vẫn còn nhiều người bênh vực anh, nhưng những người khác đã bắt đầu lên tiếng trỉ trích.

Lạc Hi thoải mái mà hưởng thụ sự bênh vực của mọi người, lâu lâu làm người bị hại, nghe một chút lời bênh vực mình cũng tốt lắm chứ.

Tin đồn này lại lần nữa làm Đặng Dĩ Hằng phải vò đầu bức tóc, đó thật sự là giọng nói của anh, không phủ nhận được. Thật ra thì cá cược đó anh không hoàn toàn vì trăm triệu kia, tiền thì anh không thiếu, anh là vì bị bọn họ khích bác, vì sĩ diện cao nên muốn ra oai lại với bọn họ, hơn nữa hẹn hò với một đứa xinh đẹp như nó cũng là đáng tự hào mặt mũi mà.

– Tại sao lại làm vậy?

Đặng Dĩ Hằng tìm tới nó, giọng nói trách móc xen một chút bi thương, ánh mắt hiện vẻ chua chát thoáng qua, anh đã lỡ thương nó mất rồi..

– Cậu tự biết mình đã làm gì! – Nó lơ đãng nói.

– Những thứ đó cậu tìm đâu ra? – Anh nghiến răng.

– Cậu hỏi làm gì? chỉ cần biết rằng, nếu cậu không có làm, tớ sẽ chẳng bao giờ tìm được những thứ này.

– Tốt nhất cậu nên dừng lại đi, hậu quả khi chọc vào tớ cậu không gánh nỗi đâu.

Nói xong anh liền bỏ đi, có lẽ so với việc thích nó tham vọng và lòng tự trọng của anh chiếm vị trí cao hơn.

Nó khoanh tay dựa lưng vào cửa nhìn theo bóng lưng anh, nhếch miệng cười khinh một tiếng, gánh không nổi hậu quả? Đó không phải là lời cảnh cáo của nó sao, có biết là kết quả việc khinh địch sẽ chết thảm thế nào không? Sao không nhìn lại địa vị và tư cách của mình một chút, có gia thế là một trong những tập đoàn lớn nhất nước thì đã nghĩ mình là bá chủ? Một lời nói của ba anh sẽ làm tài chính cả nước rung chuyển, nhưng Lạc Hi nó chỉ cần một cái hắt hơi cũng có thể chấn động cả thế giới. Trong lòng Lạc Hi thầm than một tiếng, đúng là con người không có chí tiến.

Tối ngày hôm đó, một tin khác về Đặng Dĩ Hằng được tung ra, thông tin bao phủ toàn cầu mà không cách nào gỡ xuống được, tin tức phá hủy cả đời hào sang của anh..

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.