Huyết Phượng Cung

Chương 1: Mễ Tự Lai ra trận




Ngày chủ nhật lại đến, Lạc Mẫn vẫn đến nhà Nguyễn Trọng Nam. Cô cũng đã nói với cha dượng rồi, cô sẽ giúp việc cho thầy Nam, và dĩ nhiên chưa kịp nghe lý do đã ậm ừ chấp nhận. Dạo này cha dượng của cô thường xuyên ra ngoài hơn, bảo là có mối làm ăn mới. Các món ăn gia đình cô cũng tốt hơn trước, nhưng lòng Lạc Mẫn thì cứ không yên, dường như báo trước một điềm gì chẳng lành.

Cô đạp xe đạp mà lòng chẳng yên. Sao cứ cảm giác là công chuyện làm ăn béo bở, những món hàng đóng hộp ngoại nhập tại sao lại chịu cho nhà cô làm chi nhánh. Trong khi cái cửa tiệm nhà cô chỉ là một tiệm tạp hóa nhỏ. Mà quan trọng là mối làm ăn này lại là liên quan đến Nguyễn Trọng Nam, nên cô càng lo lắng hơn. 

Sao cô cứ cảm giác Nguyễn Trọng Nam lúc này rất khác lúc trước. Ánh mắt hắn nhìn cô rất lạ, kể cả hành động cũng vượt qua giới hạn, dường như muốn nắm tất cả mọi thứ của cô ở trong tay, kể cả cuộc sống lẫn tương lai!

Oái!

Lạc Mẫn bất giác dừng xe gấp lại. 

Có một chú sóc. Đáng yêu ghê.

Cô vội xuống xe, dùng một tay túm nhúm lông trên cổ chú sóc con, rồi hỏi:

-Nè, sao lại té xuống đây?! Bỏ nhà đi chơi phải không?!

Chú sóc dường như sợ người lạ nên càng giãy hơn nữa, tiếng “chit!chít!” nghe cứ như chuột kêu làm Lạc Mẫn càng cười tươi hơn. Bỗng hứng trêu ghẹo nổi lên cô lấy ngón trỏ chọc chọc vào lớp bụng mềm mềm, nói:

-Dám kêu la hả?! Tin ta đây đem em nhúng nước sôi không?!

Thấy chú sóc như hiểu cô nói mà dùng hai chi trước chụm lại phía trước, cả cơ thể run run. Lạc Mẫn cười rồi vuốt vuốt người nó, thả mình nó lên ngọn cây gần đó. Chú sóc nhanh nhẹn trèo lên tuốt trên ngọn cây cao nhất, ngước đôi mắt nhỏ nhìn xuống. Lạc Mẫn nói vọng lên:

-Đừng té nữa nhé, không là có người “luộc” em thật đấy!

Nói rồi cô nhìn xung quanh, lại quay về gác chống xe đạp lên tiếp tục ung dung chạy trên con đường vắng ra đường lớn.

-Em đúng là đồ ngốc!

Nguyễn Trọng Nam ngồi trong xe cười khẽ. Đúng ra định đến rước cô, nào ngờ lại gặp phải màn hay này. Chắc cô đang trên đường đến nhà mình, phải nhanh chóng về trước cô mới được.

Nhưng “người tính không bằng trời tính”! Con đường hắn về nhà có xảy ra tai nạn giao thông làm cho xe hơi buộc phải bị kẹt lại.

Hắn chạy như bay về chung cư thì thấy bóng dáng nhỏ bé đó cũng đi ra từ nhà xe. Nguyễn Trọng Nam đi nhanh lại gần cô. Lạc Mẫn thấy hắn, sự sợ hãi đầu tiên đã nhấn chìm ý định ban đầu của cô, trong bản năng đã tránh xa hắn ra. Nguyễn Trọng Nam không khỏi chau mày, môi mỏng khẽ mở:

-Sợ tôi lắm hả?!

Không! Không được chọc hắn giận nữa. Bây giờ từ từ lấy lòng hắn, xóa được đống hình đó cũng đồng nghĩa với việc cô tự do. Cô sẽ tránh xa tên đàn ông ma quỷ này!

-Dạ… Dạ… Em không có. Chỉ là… Chỉ là…

Nguyễn Trọng Nam cúi người thấp xuống, gương mặt điển trai phả từng hơi thở đậm hương bạc hà vào mặt nhỏ đang dựng lên từng sợi lông tơ, như muốn bán đứng cô. Hắn hỏi tiếp:

-Chỉ là cái gì?! Vậy không sợ mà ghét tôi hả?!

-Dạ không! Em hồi hộp thôi ạ!

Nói xong câu nói xấu hổ đó Lạc Mẫn quay lưng bỏ chạy mất dạng, làm cho Nguyễn Trọng Nam không tự giác cố gắng kiềm nén đôi môi mỏng đang uốn thành đường cong rõ thấy kia. Chân dài đi nhanh qua bàn bảo vệ, đuổi theo cô! 

Lên đến nhà, Lạc Mẫn cứ tưởng như bản thân vừa trải qua mấy đợt tập thể dục nặng nhọc. Đứng gần hắn bao nhiêu là áp lực của cô lại càng nhiều! Trong thang máy buổi trưa – xế chiều thì vắng người vô cùng, nên chỉ có cô và hắn mà thôi! Hắn cứ một mực đòi nắm tay cô, cô đành ậm ừ đỏ mặt rồi cũng phải cho hắn nắm lấy, nếu không sợ Nguyễn Trọng Nam nổi đóa lên không biết làm chuyện kinh khủng gì nữa.

Vào đến nhà, thấy hắn vẫn dùng một tay nhẹ nhàng đút chìa khóa bằng thẻ vào, chứ chưa hề có ý định buông tay mình ra, cô liền hỏi:

-Thầy ơi, tới nhà rồi?! Thầy … Thầy có thể…

-Gọi tôi là gì?!

Lạc Mẫn lập tức sửa lời:

-Anh thả tay em ra đi!

Rồi cúi gằm mặt xuống như muốn đối diện với bàn chân mình. Nguyễn Trọng Nam quả nhiên vừa lòng với phản ứng ngây thơ, ngờ nghệch của cô. Bàn tay to buông lỏng, bàn tay trắng mịn từ từ rút ra như có cọng lông vũ cào nhẹ vào lòng hắn lúc này!

Bước vào nhà không có gì để làm, vì nhìn quanh cả căn nhà ngăn nắp, còn có mùi hương thuốc xịt phòng thơm nhẹ thoang thoảng. Không phải là mùi rượu nồng khó chịu hay mùi nồng nặc khó ngửi nữa! Hoàn toàn là khung cảnh đó, nhưng không khí khắp căn phòng như được nắng sớm cùng hương thơm dễ ngửi, và tấm rèm trắng kéo cao lên đã chứng minh điều cô đoán là đúng!

Nhưng đôi mắt đen của Lạc Mẫn như bị hút vào chú Doreamon bằng bông to đùng đặt nổi bật trên nền sofa đen. Nhìn cô chăm chú như vậy Nguyễn Trọng Nam thầm cười trong lòng.

Xem em thích chưa kìa!

Cô vô cùng thắc mắc, rõ ràng chỉ có cô thích, người đàn ông luôn chỉ có những thứ như công việc, công ty hay là những trò điên cuồng thì làm gì thích những thứ đáng yêu như thế này!

Đôi mắt to đụng phải ánh mắt sắc bén màu nâu đang nhìn cô chằm chằm, Lạc Mẫn cúi đầu, hỏi nhỏ:

-Nhà có gì cần em làm không ạ?!

Dường như làm lơ câu hỏi của Lạc Mẫn, Nguyễn Trọng Nam tiếp lời:

-Em muốn uống gì?! Trà sữa hay là nước trái cây?!

Cái gì?! Hắn mà cũng có những thứ linh tinh con gái thích uống như trà sữa hay nước trái cây sao?! Trong trí nhớ năm năm chung sống, trong tủ lạnh nhà cô chỉ có bia lạnh, sữa tươi và nước lọc thôi. 

Nhìn cô ngạc nhiên, hắn vuốt nhẹ mái tóc cô, lời nói càng mờ ám:

-Hay em thích “sữa” của tôi?!

Sữa của hắn?! Đàn ông có sữa hả?! Phụ nữ còn phải có con...

Rồi theo ánh mắt lưu manh đang liếc nhìn vòng một của mình, rồi lại nhìn xuống quần hắn, Lạc Mẫn chợt hiểu hắn muốn nói gì. Da mặt mỏng liền đỏ ửng, miệng nhỏ chỉ liên tục cắn vào nhau. Bỗng thú trêu cợt như nổi lên trong người đàn ông, hắn nắm tay cô hướng tới phía người mình chạy loạn. Lời nói còn ngập mùi đen tối qua tiếng kêu lên đầy thỏa mãn. Cô lại không dám rút tay lại mà chỉ dám cắn môi, nhắm chặt hai mắt! Trông cứ như phó mặc số phận vậy.

Nguyễn Trọng Nam thấy thế không định đùa cô nữa, bèn dùng tay nắm cằm cô, khẽ nói:

-Đừng tự làm đau mình nữa.

Nói xong hắn để mặc Lạc Mẫn hiểu hay không hiểu lời hắn vừa nói mà đi nhanh vào bếp. Hắn sợ ở lại lâu quá, gần quá với cô sẽ không kiềm chế được mà làm nhiều việc quá giới hạn. Hại cô sợ nữa! 

Đem ra hai ly nước nho, Lạc Mẫn bỗng dưng lên tiếng:

-Em có chuyện muốn nói.

Hắn kéo ghế lại gần cô rồi nhìn cô. Chờ cô tiếp lời.

-Em… Em chấp nhận lời anh.

-Lời gì?! _ Hắn vô tư hỏi.

-Lời… Lời… 

Da mặt Lạc Mẫn vốn mỏng, nay bị hắn ép nói ra lời kia chẳng khác nào dội đá lạnh vào người. Miệng cứ ấp úng không biết nói gì, còn bàn tay thì xoắn vào nhau. 

Nhưng cuối cùng vì mục đích cuối cùng mà thốt lời:

-Em chấp nhận làm bạn gái anh.

Câu nói đó làm cho trái tim Nguyễn Trọng Nam đập nhanh rộn ràng hơn, bàn tay đặt trên bàn chú ý kỹ còn thấy đang run run theo tâm trạng chủ nhân. Hắn chờ cô nói câu này cũng rất lâu rồi. Muốn cô nói tròn vẹn câu đó không biết để cô biết thân phận của mình, hay nói cho hắn biết cô đã thuộc quyền sở hữu của hắn, đừng ai chạm vào!

-Nhưng… em có hai điều kiện!

Ánh mắt hắn bỗng sáng lên kỳ dị, bàn tay từ yên phận trên đùi chuyển nhẹ sang bờ vai tròn.

-Một, chúng ta có thể giữ bí mật không…?! Vì nếu trường học biết được, em và th… anh đều sẽ bị đàm tiếu. Còn ba mẹ em biết được, em cũng không yên. 

Lạc Mẫn lại nuốt nước bọt, cố gắng nói tiếp:

-Hai, anh có thể đừng… đừng đụng chạm em quá mức thân mật được không?! Em còn nhỏ…

Mấy tiếng cuối cô nói nhỏ xíu, rồi còn liếc mắt nhìn cánh tay đang không ngừng chạy loạn xuống lưng mình, còn xấu xa nắm lấy dây áo nhỏ bên trong! 

Nguyễn Trọng Nam lúc này sấn tới, nắm lấy cái gáy nhỏ ép sát gương mặt cô vào mình, hỏi:

-Em nghĩ tôi đồng ý những điều vô lý như vậy à?!

Lạc Mẫn không suy nghĩ nhiều thuận thế ôm lấy hắn, cả cơ thể nhỏ mịn nằm gọn trong ngực hắn, còn gian xảo mà nũng nịu nói nhỏ nhẹ:

-Đồng ý với em đi mà, được không?!

Giọng nói như đánh sâu vào trái tim hắn, làm nó thổn thức không thôi, đôi mắt to lập tức ngước lên nhìn hắn chờ mong, cái miệng nhỏ chực chờ cắn cắn cho đôi môi thấm đẫm nước lóng lánh trong suốt, như dụ dỗ người khác phạm tội, làm cho yết hầu Nguyễn Trọng Nam không tự chủ lên xuống.

Quả nhiên là cô đoán đúng! Lúc này ít nhất hắn có dục vọng với kẻ không để mình trong mắt, Lạc Mẫn. Chỉ cần cô chịu đựng hắn, xóa xong những bức hình ô nhục đó biết đâu hắn cũng chán dần cái cơ thể béo mập này mà buông tay thôi. Nghĩ vậy nhưng Lạc Mẫn không hề biểu hiện ra ngoài, chỉ chớp chớp đôi mắt ngập nước.

Rốt cuộc nhịn không được cũng là hắn, đành lên tiếng:

-Em hôn tôi một cái, tôi đồng ý hứa với em. 

Lạc Mẫn lấy hết can đảm hôn lên sườn mặt lành lạnh của hắn một cái nhẹ nhàng như bướm vờn hoa. Nhưng bao nhiêu đó thôi, thật sự làm nội tâm Nguyễn Trọng Nam xôn xao không thôi. Xem như cô thật sự ngoan ngoãn rồi, thật sự sợ hắn rồi! Hay nói đúng hơn cô thật sự thừa nhận tình cảm với hắn rồi. Đáng yêu thật!

Ngắt cái mũi nhỏ khìn khịt của cô ra, rồi hôn đáp lại cô một cái trên trán, hắn kéo tay cô đặt lên môi mình, tiếp tục hôn nhẹ lên tay cô.

Lần này Lạc Mẫn cảm nhận được cánh môi mỏng mang theo sự ẩm ướt của chiếc lưỡi lúc vô tình xẹt qua. Còn cảm nhận được sự cưng cứng của những sợi râu vừa mọc nơi cằm hắn được xử lý gọn gàng. Nếu lúc trước chắc cô cảm động đến muốn khóc, còn bây giờ cô cảm thấy ghê tởm muốn chết! Nhưng cố gắng dặn lòng: 

“Không được rút tay lại! Không được!” Chỉ cần hắn tin cô đồng ý làm bạn gái hắn mới có thể tự do vào nhà hắn, mới có thể chính thức xoay chuyển tình thế!

Thấy cô không phản ứng mãnh liệt, chỉ cúi đầu xuống, Nguyễn Trọng Nam liền nghĩ cô thẹn thùng. Bèn buông tay cô ra, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên:

-Tôi hứa với em hai điều đó, nhưng em cũng phải hứa với tôi một điều. Đó là, em phải thật lòng với tôi!

“Thật lòng” hai chữ này hắn nhấn mạnh ba phần. Làm cho Lạc Mẫn không tự giác mà run run. Nếu hắn biết hành động nhẫn nhịn này là giả, lời hứa hẹn kia cũng là giả. Chỉ cần cô lấy được hình, thêm được thông tin bất lợi của hắn đem ra làm chứng cứ, thì chẳng biết lúc đó hắn sẽ làm gì?! 

Không!!! Không có khả năng! Dù sao cô cũng tin là hắn không có hứng thú với mình tới mức bỏ cả tương lai! Càng không tin hắn sẽ không buông tay nổi người như mình. Cô là người nhút nhát, sống lại một lần cũng không tìm ai trả thù, vì đơn giản cô muốn làm người yên yên ổn ổn. Nhưng hắn, kẻ nợ cô quá nhiều lại còn nhiều lần dùng thủ đoạn áp bức, thì đừng trách cô đê tiện!

Thấy Lạc Mẫn chỉ ngơ ngác, hắn nhịn không được mà béo cái má mập mạp, làm cô bất giác đưa tay đánh một phát ra tiếng vào tay hắn. 

Chết rồi, cô quên, hắn không phải là Trương Ngũ?! Chẳng biết hắn có lại đánh cô không?! Đúng là cô giấu đầu lòi đuôi mà!

Nào ngờ phản ứng của Nguyễn Trọng Nam đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là vui vẻ, đứng bật dậy xoa xoa đầu cô, nói với giọng hào sảng:

-Làm gì dữ thế, tôi có ăn thịt em đâu?! Đúng là chú thỏ mập hung dữ.

Nói rồi mất bóng nơi bếp, nếu cô không lầm còn nghe tiếng hát từ nơi bếp, khàn khàn nhưng nhẹ nhàng như biểu lộ tâm tình không tệ của người bên trong. 

Thật ra thứ Nguyễn Trọng Nam muốn chỉ đơn giản là cô đồng ý làm bạn gái hắn thôi. Hắn hứa sẽ tự cố gắng, tự trở thành mẫu người đàn ông lý tưởng của gia đình. Hắn tự cho bản thân đúng với câu: “Lên phòng khách được, xuống phòng bếp được”, sẽ sớm hài lòng cô vợ nhỏ này! Hắn tuyệt sẽ cưng chiều, bảo vệ cô hết mực.

Nguyễn Trọng Nam trong bếp còn nói vọng ra:

-Em ngồi chơi tý đi.

Hắn cũng biết nấu ăn?! Tên đàn ông đại xấu tính, chỉ chờ người phục vụ này cũng biết tự lăn vào bếp?! Định hại chết cô sao?!

Cô cũng nghe lời hắn, mắc gì phải tự hành hạ bản thân, chạy đến vuốt ve lông chú mèo máy, mềm mềm mịn mịn, thật đáng yêu! Nhưng mày không phải của tao rồi, vì tao sẽ không ở lại đây lâu đâu…

Khoảng ba mươi phút sau hương thơm món mỳ Spaghetti bay khắp cả khoang bếp. Nguyễn Trọng Nam cười tươi, lấy tay áo chậm mồ hôi đổ trên mặt. Ngẫm nghĩ lại hắn càng thấy Lương Trạch Vũ nói đúng, phụ nữ là phải nuông chiều. Vợ càng phải chiều, chỉ cần nhẹ nhàng ai lại không thích. Dù sao vợ hắn tương lai cũng chỉ có hắn, cô đã hứa vậy rồi, còn làm mặt nặng mày nhẹ làm gì cho khổ cả hai! Hắn muốn theo đuổi cô lại lần nữa. Muốn thấy cô cười, muốn cô vui vẻ, hạnh phúc, thậm chí to gan nhào vào lòng hắn làm nũng như lúc nãy, tương lai cô còn vì hắn mà nở rộ!

Bước chân nhanh chóng bước ra mà quên bản thân còn đeo chiếc tạp dề, trong có phần hơi … ngây thơ!

Lạc Mẫn vừa nhìn thấy đôi mắt đã mở to hết cỡ, miệng muốn cười mà không dám. Nguyễn Trọng Nam cũng phát hiện có điểm lạ, bèn để hai đĩa mỳ lên bàn. Nhìn xuống bản thân. Mặc quần tây đen cùng áo sơ mi xanh biển nghiêm túc. Tay áo xắn lên cao thì trông là phong trần đi, còn cổ áo mở ra hai nút xem như là gợi cảm đi, nhưng còn thân mang tạp dề thì xem trông hơi dễ thương đi. Nguyễn Trọng Nam đi nhanh kéo tay cô trên sofa lại bàn, nắm tay cô hơi chặt tý, rồi cười cười, trông ôn hòa vô cùng:

-Cười thì cười đi! Làm gì như mắc nghẹn vậy! Anh mặc vậy không phải vì em sao?!

Vì cô?! Lạc Mẫn chỉ cười khẩy trong lòng!

Vội cởi cái tạp dề ra để khôi phục vẻ tuấn tú ban đầu, trừ mùi dầu mỡ hơi khó ngửi thôi. Nhưng hắn tin cô gái nhỏ yêu thích ăn uống này sẽ không chê đâu!

Thấy cô lề mề dùng nĩa đâm đâm mấy sợi mỳ, hắn cười cười giả bộ không thấy. Nhưng đến gần mười phút hắn ăn gần nửa đĩa thấy cô vẫn còn gần cả đĩa, thật sự tặc lưỡi, rồi tự mình động thủ!

-Sao ngốc thế, làm thế này nè! Anh không biết sao em thi học sinh giỏi được nữa…

Miệng thì nói thế nhưng trong tim lại ngọt ngào vô cùng, hắn thích cô như vậy vô cùng! Rất đáng yêu, thì ra lúc trước cảm giác hắn nên có cùng vợ là cái cảm giác này. Trong tâm vui sướng vô cùng, tương lai nếu có thêm con, hắn tình nguyện đút cả hai mẹ con thế này!

Vừa nói bàn tay vừa dùng nĩa xoắn xoắn các sợi mỳ dài quyện cùng sốt cà chua kèm thịt bò đỏ ươm bắt mắt, rồi tự nhiên mà đưa lên môi Lạc Mẫn.

Trời ơi, ai giúp cô giải thích tình huống gì không?! 

Đôi mắt Nguyễn Trọng Nam lúc này không thâm cũng không sâu mà là ngập tràn tình ý, ánh mắt nâu dịu dàng như hỏi: “Sao em không ăn?”

Trước ánh nhìn soi mói vậy, Lạc Mẫn không thể không hé miệng. Đánh úp vào vị giác cô đó là vị beo béo của sợi mỳ, cùng vị chua chua ngọt ngọt của sốt cà chua, thêm nữa thịt bò vừa đủ chín làm cho món ăn thêm phần hấp dẫn! Không tệ, hay nói đúng hơn là rất ngon! 

Vừa ăn cô vừa không ngừng nhìn về phía người đàn ông đã quay sang chăm chú ăn kia. Thật sự lần này sống dậy, cô không muốn trả thù ai hết, cũng không muốn dây dưa cùng hắn. Kiếp trước cô mất đi là do tình cảm cô đối với người đàn ông ngày chấp niệm không thôi. Nghĩ lại từ đầu đến cuối là cô không tốt, là cô ép hắn từ một người đàn ông độc thân hoàng kim phải lấy vợ, phải vào khuôn khổ gia đình, trong khi người ta hoàn toàn không muốn và bản thân hoàn toàn không xứng! Hắn hận cô là phải, ghét cô cũng không sai! Cô quá ích kỷ, cô đúng là có bệnh! Tâm bệnh… Nhưng sống chung năm năm, cô biết hắn là người dễ gì chịu bước chân vào nhà bếp, vậy hôm nay tại sao lại nấu được món ăn tưởng đơn giản nhưng màu sắc và hương vị lại tốt vậy. Thật sự cô càng ngày càng cảm thấy năm năm sống chung mình chưa hiểu gì về hắn! Mà bây giờ lại càng không hiểu. Hắn và cô là hai thế giới khác nhau, buông nhau ra, mới có được hạnh phúc trọn vẹn…

Chỉ chút chuyện đã làm khóe mắt cô hơi đỏ hồng, Nguyễn Trọng Nam liền phát giác có người nhìn mình, bất giác quay về phía cô, khó hiểu hỏi:

-Không ngon hả?! Em ăn không vừa miệng thì nói, sao lại muốn khóc nữa rồi, anh đâu có để tiêu đâu?! Cay sao?!

Ngón tay thon dài, nhưng lòng bàn tay đầy vết thô chai đưa lên vuốt vuốt khóe mắt hồng hồng của cô. Giọng nói cũng nhẹ hơn mấy phần trong vô thức!

Cô ngại ngùng quay đầu tránh đi, miệng nói:

-Không sao! Em không sao. Do bị bụi thôi.

-Vậy để anh thổi cho em nha!

-Không cần mà! _ Lạc Mẫn gấp đến độ đứng bật dậy.

Nguyễn Trọng Nam cười ngại ngùng, xem ra hắn lo quá hóa vụng đi.

Chờ cả hai đều ăn xong, trên bàn cô xuất hiện ly nước nho lạnh. Uống vào thì mát lạnh, ngọt ngọt, nhưng lại không ngấy do mùi nho tươi rất thơm. Cô lẳng lặng không biết nói gì, cảm giác trong lòng lại chua chát…

Nguyễn Trọng Nam, anh đối với tôi quá muộn. Tôi giờ còn tương lai, và còn cả Trương Ngũ nữa. Nên tôi không thể để những hành động này vào trong lòng được!

Đến khi hắn đem đống bát đĩa vào trong mới vội vàng bước ra, kéo Lạc Mẫn ngồi trên sofa, rồi mới nói:

-Như đã hứa, anh sẽ thực hiện hai điều em muốn. Sau này chủ nhật em vẫn cứ đến, trước khi em đến thì cứ nhắn tin cho anh. Đừng nói em không có số anh, nếu không sao mỗi lần anh điện đến em đều ngắt máy! 

Nói đến đây mắt hắn híp lại trông đầy nguy hiểm nhưng khi chỉ nhìn thấy cái đầu tròn đang cúi xuống của cô thì bao nhiêu lời trách móc nghẹn lại nơi khóe môi!

-Nếu anh đi công tác, em hãy đến đây học bài. Còn nếu anh không bận thì em muốn ăn gì cứ nói, anh sẽ chuẩn bị, rồi em đến hai ta cùng ăn. Nếu em muốn đi đâu chơi thì anh cũng sẽ đưa em đi. Còn nếu em không muốn anh có thể giúp em dạy kèm, chịu không?!_ Hắn tiếp lời.

Lạc Mẫn cả người thừ ra theo từng lời nói của hắn. 

Nguyễn Trọng Nam cũng không ngờ mình lại có thể nói hết ra như thế! Thì ra nói hết ra cảm giác dễ chịu như vậy, thoải mái như vậy! Nhưng còn chờ phản ứng của cô vợ của hắn đi.

Lạc Mẫn chỉ gật gật, Nguyễn Trọng Nam cũng cười rộ lên.



Hắn thật sự giữ đúng lời hứa, suốt buổi chỉ ra đề bài rồi bắt cô giải. Cô đúng hắn nhàn nhạt bảo: “ừm, cũng được.”. Còn sai thì hắn cũng nhẹ nhàng chỉ ra lỗi và giải thích tận tường. Dần Lạc Mẫn cũng quên đi sự sợ hãi ban đầu! Nhưng không quên ý định ban đầu. Tới giờ dọn sách vở chuẩn bị về, cô hỏi hắn:

-Vậy sau này em muốn đến đây chơi thì có thể chứ?!

Hắn mừng còn không kịp nữa là!

-Em muốn đến lúc nào thì đến. Tùy em!

Quả nhiên Lương Trạch Vũ nói đúng, dịu dàng với phụ nữ thì tốt hơn. Nhất là đối với tiểu nha đầu mới lớn còn thích ăn thích ngủ này!

-Vậy làm sao em vào phòng?!

Hắn suy nghĩ một hồi rồi cười cười:

-Tôi dặn bảo vệ em đến sẽ đưa thẻ phòng, được không?!

Cô cười rồi ngoan ngoãn gật cái đầu nhỏ. Định bước đi thì hắn kéo cô lại, nói:

-Không lẽ đối với bạn trai em lạnh lùng vậy sao?!

Rồi từng bước từng bước ép sát cô vào tường. Lạc Mẫn có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào cổ cô, lại còn dùng đầu lưỡi vẽ hình tròn trên cổ cô làm cho lông tơ Lạc Mẫn thi nhau nổi dậy. thấy cô không phản ứng, hắn mới ngước lên nhìn. Gương mặt cô trắng tát! Không phải chứ! Hắn chỉ định thân mật cùng cô tý thôi, chứ không định hù cô đâu! Vừa cải thiện với cô một chút không thể phá hỏng được! 

Nghĩ là làm, đôi chân dài lui về sau hai bước, tạo khoảng cách gần nhưng không quá xa, nhưng cũng không áp chế Lạc Mẫn! Hai tay đút vào túi quần lấy ra, nhẹ nhàng vòng qua vai nhỏ. Bất quá hơi mạnh tay đi, vì cô định chạy mà! Rồi mới cúi mặt xuống! Dùng mũi cạ qua cạ lại mũi cô, ngọt ngào nói:

-Anh không làm gì em cả! Đừng xa cách anh vậy được không?!  

Giọng nói lúc này không khó chịu hay lạnh nhạt mà là thật lòng mong đợi. Hắn mong cô sẽ không sợ hắn nữa! Sẽ từ từ ưng thuận cho hắn bước vào trái tim cô lần nữa.

Đừng sợ anh mà, được không, Lạc Mẫn! Anh sẽ không hại em đâu.



Chờ đến khi Lạc Mẫn về rồi hắn mới suy nghĩ rất nhiều việc. Hắn đúng là không phải người tốt lành gì, nhưng đối với Lạc Mẫn có thể nói là yêu! Rất yêu! Rất yêu!

Đúng ra hắn cũng không định đến bước này. Từ lúc Lạc Mẫn cứu hắn ra khỏi tai nạn hôm đó thì tim hắn lần nữa đập nữa, hắn biết nó đập vì Lạc Mẫn, vì người con gái nhân từ tốt bụng đó. Rồi những lần tiếp xúc, những lần chậm theo theo dõi Lạc Mẫn, hắn mới phát hiện cô rất tốt, quá tốt, tốt với tất cả mọi người! Hôm nay, cô đồng ý chấp nhận hắn, nhưng trong ánh mắt của cô còn có phần do dự, nhưng không sao… Không sao cả… Chỉ cần cô chịu cho hắn một cơ hội, hắn sẽ bảo hộ cô thật tốt, thương cô thật nhiều, tới lúc đó tự dưng cô lại một lòng một dạ với hắn!

Bỗng nhưng nhớ đến việc gì, Nguyễn Trọng Nam nhíu mi tâm lại, dùng tay xoa xoa cái cổ. Rồi gặt nhẹ đã nghe tiếng rắc rắc, không khỏi tặc lưỡi! Tuổi trẻ tốt thật, có thể quần quật cả ngày! Cả đêm hôm làm việc, đến tối lại còn bị cha mẹ hắn gọi điện đến phiền nhiễu, hỏi khăng khăng cô gái hắn muốn cưới là ai! Rồi còn đòi lên tận đây xem mắt, nếu được sẽ đi làm lễ hỏi! Hắn cũng vui mừng, cha mẹ ắt hẳn cũng không đến nỗi nào ghét cô đâu! Hắn nhớ không lầm lúc trước cha hắn rất quý Lạc Mẫn, chỉ có mẹ hắn không mặn không nhạt! Nhưng Nguyễn Trọng Nam biết tất cả đều vì hắn… Sáng sớm đi ra siêu thị sớm để mua thức ăn về, làm sẵn cả. Chốc chốc lại ngồi không yên đành đích thân đến rước cô.

Điện thoại nơi túi quần rung lên, hiện “Mã”, Nguyễn Trọng Nam lạnh lùng nhếch mép, người tới cuối cùng cũng tới.

Vừa bắt máy đầu dây bên kia, giọng nói thô lỗ đã rổn rang:

-Chuyện kia tôi đã làm như cậu Nam dặn! Không biết thỏa thuận của chúng ta…

Chưa để gã hết lời, Nguyễn Trọng Nam đã cười nhạt. Cũng chỉ vì tiền thôi mà!

-Được, mọi thứ cứ như tôi đã nói. Còn tiền bạc thì anh cứ chi cho anh em, tôi sẽ trả lại thỏa đáng. Nhưng điều này nếu đến tai cha tôi thì xem như vi phạm hợp đồng. Một cắc tôi cũng không chi.... Tút! Tút!

Chưa đợi bên kia tắt máy, hắn đã nhanh chóng ngắt kết nối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.