Huyết Hồ Thiên Hạ: Cuồng Ngạo Sát Thủ Phi

Chương 6: Cảnh xuân tươi đẹp




Từ đó Yêu vương hiếm khi tới đây, Mỗ Thảo được tự do hoàn toàn, muốn làm gì thì làm. Nhưng chuyện cô thực sự muốn làm cũng không nhiều, cho nên người ta thường xuyên thấy một người vô công rồi nghề ở trong cung buồn chán đi đi lại lại.

Yêu vương khôi phục dáng vẻ lúc trước, phần lớn thời gian hắn ở cùng các thần tử, cũng có lúc gọi nữ nhân tới, nhưng cũng chẳng quá một đêm.

Lại có một ngày, Mỗ Thảo trong lúc cùng một cung nữ đánh cờ không cẩn thận làm đổ nước trà mà người hầu vừa bưng lên, ôm bàn tay bị bỏng khóc nháo, một đám người bị dọa sợ trắng mặt, cung nữ đi tìm thuốc chữa bỏng không thấy quay lại, Mỗ Thảo lại cảm thấy cửa phòng đang sáng sủa bỗng tối sầm. Vừa ngẩng đầu nhìn thì phát hiện Yêu vương đứng ngay ở cửa, vóc người như tháp sắt chặn hơn nửa lối ra. = =

Nhóm cung nhân vội vàng quỳ xuống xin tha tội, hắn cũng không nói một lời, đi tới cầm bàn tay kia lên nhìn, có vẻ không quá nghiêm trọng, vì thế mặc cho cung nhân bôi thuốc còn mình thì rời đi. Mỗ Thảo nghi hoặc, hắn cùng mình đã không gặp nhau mấy ngày rồi, vì sao đúng lúc này lại xuất hiện?

Mạc Hồ cũng đi vào, lớn tiếng trách móc cung nhân, dặn dò lần sau mang trà phải để bớt nóng mới được đưa lên, Mỗ Thảo cũng ỉu xìu, cảm giác như mình đang bị trách móc. Lúc Mạc Hồ đi rồi, cô đột nhiên thấy hứng thú với chuyện của Yêu vương.

“Haiz, vương của các cô đã kết hôn bao giờ chưa?”

Nhóm cung nhân dĩ nhiên biết tính cô trẻ con, cũng không sợ cô, một yêu cây vừa bôi thuốc cho cô vừa nói: “Thật ra trước kia chúng ta có vương hậu, diện mạo rất đẹp, tính tình cũng rất tốt. Vương vô cùng sủng ái nàng, hai người thường xuyên ngắm hoa cùng nhau. Sau này vương hậu còn mang thai. . . . .” Nói tới đây, cô ta cảm thấy có điều không đúng liền ngừng lại.

Mỗ Thảo rất hiếu kì nên lại hỏi tiếp: “Thế vị vương hậu này bây giờ đi đây rồi? Cũng không thấy con của vương đâu cả.”

Mấy cung nhân liếc mắt nhìn nhau, sau đó yêu cây kia mới nói: “Sau này bị xử tử rồi.”

“Gì?” Mỗ Thảo trợn mắt: “Tôi cũng chỉ cho là hắn hỉ nộ vô thường thôi, không nghĩ hắn lại tàn bạo như vậy, máu lạnh, không có nhân tính! ! ! Ngay cả thê tử đang mang thai của mình mà cũng giết! ! ! !”

“Xuỵt —— Hắc phi, Mạc Hồ không cho phép mọi người nghị luận chuyện này.”

Mỗ Thảo vẫn tức giận bất bình: “Hừ, gièm pha như thế này hắn đương nhiên không dám cho người ta nghị luận rồi! ! ! Tôi cứ nghĩ tính hắn không tốt một chút thôi, ai ngờ lại là loại người như thế, thực là quá xấu xa! ! !”

Cô còn chưa nói hết lời, không hiểu sao thị nữ xung quanh lại kinh sợ lui xuống, Mỗ Thảo vừa quay đầu lại đã thấy cái người xấu xa kia khoanh tay dựa vào cửa, mắt đảo qua mặt nạ màu vàng mấy lần mà không biết người này đang nghĩ gì.

Hix. . . . . Mặc dù Mỗ Thảo mắng người ta sau lưng bị bắt gặp cũng lúng túng, nhưng phần nhiều vẫn là tức giận. Nhưng dù có tức giận, cô cũng không thể chọc người trước mặt, vì vậy chỉ tức tối hừ một tiếng, quay đầu đi không thèm nhìn hắn.

Tháp sắt đi tới ngồi bên cạnh cô, áo bào đen thêu hoa lạc tiên phức tạp như bùa chú làm mê lòng người. Nhìn thấy cô quay đầu tức giận, giọng nói của hắn nghe ra giống như đang cười: “Lần sau nàng muốn nghe chuyện gì cứ trực tiếp hỏi ta.”

Mỗ Thảo không thèm để ý đến hắn, hỏi ngươi, ngươi tàn bạo máu lạnh như vậy, sao có thể tin lời của ngươi? Nhưng câu nói tiếp theo của hắn lại thu hút toàn bộ sự chú ý của cô: “Ta đặt cho tên cho nàng ấy là Viện Viện, nàng là một con thỏ tinh rất rất đáng yêu. Sau khi ta cứu nàng khỏi thợ săn nàng liền theo ta.” Giọng nói của hắn xa xăm, dường như trở về những ngày hai người gắn bó kề cận: “Khi đó chúng ta thường cùng nhau ngắm hoa thưởng trăng, nàng rất đơn thuần, ta nói cái gì cũng đều tin. Sau này ta xưng đế, thuận nước đẩy thuyền lập nàng làm hậu, sợ nàng cô đơn, ta lại dành tất cả thời gian ở cùng với nàng, dù có lâm triều cũng cho phép nàng buông rèm chấp chính.”

Giọng nói của hắn cũng mang theo một chút sầu não: “Có một lần nàng vô ý nhìn thấy mặt thật của ta dưới lớp mặt nạ, từ đó mặc kệ ta dỗ dành nàng thế nào cũng không có tác dụng. Lúc ấy ta cũng không để trong lòng, ta nghĩ có lẽ lâu sau nàng sẽ tiếp nhận ta, nhưng sau này. . . .” Hắn đang nói lại chợt dừng lại, Thất Diệp thấy mắt hắn hơi đỏ: “Sau này nàng và Trường Thị có tư tình, lúc đại phu chuẩn đoán nàng mang thai, ta đã không hề đến gần nàng một thời gian khá dài.”

Thất Diệp khiếp sợ quay đầu lại, giọng nói của hắn mang theo ý tự giễu sâu xa: “Ta vẫn giả vờ không biết, ta không muốn đi truy cứu lai lịch của đứa bé này, nhưng mà đêm hôm đó. . . . Nàng chuốc say ta, sau đó đâm một kiếm. . . . ” Tay hắn tháo mặt nạ xuống, cũng chẳng nói gì nữa, giọng nói mang sự lạnh lẽo đến tận xương tủy. Thất Diệp nhìn miệng vết thương mở rộng ở trên mặt hắn, không nén nổi sợ hãi. Cô là kiểu người vụng miệng, lại không giỏi an ủi người khác, nên nhất thời cũng không biết nói gì.

Yêu vương quay đầu nhìn cô, cười đến thê lương mà cô độc: “Kỳ thực. . . . Ta chỉ hy vọng có người thật lòng đối tốt với ta . . . . . Cho dù phải bỏ ra tất cả, dốc hết tất cả để yêu thương nàng. . . . . .”

“Vậy ngài cũng thật vô dụng a, người ta là một cô gái yếu đuối mà cũng có thể một kiếm làm ngài bị thương thành thế này.” Mỗ Thảo lại ngứa răng. = =

Nhưng Yêu vương nhưng chỉ cười cười, Mỗ Thảo thật lâu sau này mới hiểu, kỳ thực trước một người nào đấy, không phải là vô dụng, chỉ là chúng ta không hề đề phòng.

“Đúng rồi,” sau một hồi tâm sự, Mỗ Thảo lại có vấn đề mới, mặt mày hung tợn nhìn hắn hỏi: “Tại sao ngài đặt tên cho nàng là Viện Viện, lại gọi tôi là Tiểu Hắc?”

Yêu Vương nhất định là đang cười, hắn nghiêng đầu nhìn ánh nắng mặt trời ngoài phòng: “Bởi vì tên xấu dễ nuôi a.”

Mỗ Thảo 囧.

Hai người ở trong phòng cả một buổi chiều.

“Đúng rồi, tại sao hôm nay ngài lại tới thăm tôi?”

“Không phải nàng bị bỏng tay sao, ta tới thăm một chút.”

“Oa, ngài cũng biết sao.”

“Ừ, bởi vì ta đã đặt tên cho nàng, nàng bị thương, nàng ngã bệnh, hoặc là nàng nhắc đến ta, ta đều có thể cảm giác được.”

“A?” Mỗ Thảo sợ hãi biến sắc: “Vậy sau này tôi nói xấu ngài ngài cũng biết sao?”

Yêu vương vẫn điềm nhiên: “Dù sao nàng cũng nói xấu ta không ít.”

“Không được, tôi không thể cảm thấy ngài sao? Như thế không công bằng! ! !”

“Ta?”

“Ừ.”

“Không cần, ta thường bị thương, nàng. . . . .”

“Thôi đi, chắc ngài tên là Tiểu Bạch, ngại nói cho tôi biết chứ gì.”

Bên tai có một tiếng than nhẹ, Yêu vương bất đắc dĩ nói: “Lệ Vô Quyết.”

“Hả?”

“Ta tên là Lệ Vô Quyết.”

Mỗ Thảo là một người rất nặng lòng đồng cảm. Từ đó về sau, thái độ của cô đối với Yêu vương chuyển biến tốt lên. Buổi tối lúc hai người ở trên giường, cô sẽ vén mặt nạ của hắn lên, lấy hết can đảm quan sát gương mặt hắn. Lúc nhìn thấy sự tự ti trong con ngươi sâu thẳm ấy, cô cũng sẽ cảm thấy hơi đau lòng.

Thật ra thì trời cao đúng là công bằng, xinh đẹp sẽ dần phai nhạt theo thời gian, sau đó trở nên xấu xí. Nhìn lâu gương mặt này, sự khiếp sợ lúc trước cũng dần giảm bớt. Trước kia nửa đêm tỉnh dậy cô không dám ngẩng đầu lên, bây giờ thì đã quen rồi.

Mà tính tình Yêu vương cũng dần ôn hòa, tuy cũng có lúc thay đổi sắc mặt, nhưng cũng không tức giận đến mức bóp cổ cô.

Có lần, nửa đêm không ngủ, móng vuốt của Mỗ Thảo xẹt qua xẹt lại trên ngực người này, khi ngẩng đầu thấy đôi mắt dọa người kia trong đêm tối, Thất Diệp mới nhận ra mình đang làm gì. Cô vội vàng thu tay lại, lại bị bàn tay sắt bắt được, Yêu vương dùng giọng nói dịu dàng, cắn cắn tai cô, cúi đầu gọi: “Tiểu Hắc.” Sau đó lại cắn nhẹ vành tai cô, một tay nhẹ nhàng xoa vai cô.

Mỗ Thảo để mặc hắn kéo mình vào trong lòng, bàn tay thô ráp thành thạo lướt qua huyệt vị trên người, cảm thấy rất dễ chịu. Yêu vương nhẹ nhàng cởi thắt lưng trên eo cô, khống chế bản thân để không khiến cô sợ hãi, lòng bàn tay ấm áp xoa người cô, vết thương trên người cô đã không còn thấy đau nữa, da mới mọc mềm mại như da trẻ con.

“Tiểu Hắc.” Tháp sắt bắt đầu cởi quần áo của mình, đã gần như trần trụi, lúc phần thân thể nóng bỏng chạm tới, Mỗ Thảo đã ngủ thiếp đi từ bao giờ. Cô mơ hồ đáp lại gì đó, một tay đẩy vai Yêu vương.

Yêu vương lúc này như tên đã lên dây, làm sao chịu nổi sự trêu trọc như vậy, liền lập tức tách hai chân cô ra, một bàn tay lại cầm lấy tay hắn, ngăn cản động tác của hắn: “Đừng như vậy.”

Cổ họng của Yêu vương đã hơi khàn, phát âm đã không rõ ràng: “Ngoan, cho ta.” Cổ tay lại bị nắm thật chặt: “Không cần, rất đau, thật sự rất đau, tôi không muốn.”

Yêu vương lúc này phát hiện đôi khi muốn khống chế bản thân thật khó, hắn ra sức khống chế động tác của người phía dưới, giống như con rắn từng bước từng bước dụ dỗ Eva ăn quả táo: “Sẽ không đau đâu, ta sẽ nhẹ nhàng. . . . . Nhẹ nhàng có được không?”

Nếu như trong phòng có ánh nến, có lẽ Yêu vương sẽ thấy sắc mặt cô đã tái nhợt, cô đột nhiên rất sợ, nếu hắn làm tiếp, làm tiếp, giống như ở Huyền Tự Cảnh, mặc kệ giọng nói có dịu dàng thế nào, mặc kệ cô có cầu xin thế nào, Mộc Phi Huyền vẫn cứ làm tiếp. . . . Cô nắm chặt cổ tay hắn, chỉ thấp giọng nói không, sau đó nước mắt cũng rơi xuống: “Không nên như vậy. . . . Các ngươi không nên như vậy. . . . . Ta rất đau mà. . . . . “

Thân thể của cô run rẩy, từ từ trở nên lạnh lẽo, thân thể Yêu Vương cũng lạnh đi, ngón tay thô ráp lau lệ ở khóe mắt cô: “Được rồi được rồi, không khóc không khóc.” Hắn dịu dàng hôn lên chóp mũi của cô, giọng nói giống như đang dỗ trẻ con: “Ta sai rồi, đều là ta sai, Tiểu Hắc không khóc. . . . .”

Mỗ Thảo khóc cho tới nửa đêm mới ngủ, lại không biết người đàn ông trên giường lại thức tới tận sáng. . . . Đây chính là nguyên nhân nửa đêm cô tỉnh giấc sao?

Ngày hôm sau, khi Mỗ Thảo tỉnh lại ngoài ý muốn thấy Yêu vương vẫn ở đây, quần áo chỉnh tề ngồi trên giường, bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, bộ dáng đăm chiêu. Mà Mạc Hồ ngoài cửa đang lau mồ hôi, vương trông thật. . . . “Ta muốn biết lai lịch của nàng, tường tận chi tiết!” Hắn lạnh lùng nói với Mạc Hồ, đã nhiều năm rồi không thấy dáng vẻ ác độc như lúc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.