Huyết Hận

Chương 4




Tình cảm của Cảnh đế và Phó Cẩn Du càng hơn tình cảm với Lục vương gia, điểm này thì ngay cả bản thân Cảnh đế cũng thừa nhận.

So sánh với lúc nhỏ đã xích mích Lục vương gia, lúc Phó Cẩn Du mười mấy tuổi chính là thư đồng của Cảnh đế, quan hệ hai người tự nhiên càng thân mật chút, cũng chính bởi vì Phó Cẩn Du là thư đồng của Cảnh đế nên hai người có rất nhiều quan điểm cũng đều nhất trí.

Ở rất nhiều người thoạt nhìn có một bạn thân chính là chuyện may mắn trong cuộc sống.

Trong ngày thường, Cảnh đế có một số việc kiêng kỵ Phó Cẩn Du, ngược lại cũng coi như nên làm.

Nếu Cảnh đế đã nói trước đó cũng không biết gì, vậy Phó Cẩn Du đương nhiên cũng tin.

Phó Cẩn Du coi như là thở phào nhẹ nhõm rời đi, Cảnh đế đương nhiên cũng không nhiều lời gì.

Vừa ngây ngẩn một hồi, gọi Lai Hỉ: "Bãi giá Phượng Tê cung."

Mấy ngày nay mọi chuyện đều đan xen vào chung một chỗ, vô cùng bận rộn, Cảnh đế hẳn là cảm thấy, rất lâu không chơi với mấy tiểu bảo bối của mình, cũng không biết Tiểu Kiều Kiều còn nhận ra được mình hay không.

Chỉ là suy nghĩ vừa chuyển, con gái của mình vậy dĩ nhiên là thông minh tuyệt đỉnh, làm sao có thể không biết mình.

Mà lúc này Tịch Nguyệt quả thật đang chơi đùa cùng mấy đứa bé.

Hôm nay mấy đứa bé cũng hơn một tuổi rưỡi, chính là thời điểm thú vị, nói chuyện cũng không hết sức lưu loát, có điều cũng đã biết mở miệng.

Theo lão ma ma trong cung nói, đứa nhỏ này nói chuyện ngược lại cũng coi như sớm.

Cho dù là Tiểu Tứ Nhi biết nói trước, nhưng hôm nay xem ra ngược lại Kiều Kiều là miệng khéo nhất, nói đến cái gì cũng có thể diễn tả rõ ràng hơn chút.

Về phần hai đứa Tiểu Tứ Nhi, Tiểu Ngũ Nhi chính là kém rất nhiều, đặc biệt là Tiểu Ngũ Nhi cũng chỉ biết mấy chữ đơn giản thôi.

Nhưng theo Tịch Nguyệt thấy, điều này cũng chưa chắc đúng, cảm thấy đứa nhỏ này càng thêm thích ngẩn người, mà không phải là nói chuyện.

Có lẽ cậu vốn cũng không phải là không biết nói chuyện, mà là lười nói thôi.

Vật nhỏ này đúng là lười ghê gớm.

Kiều Kiều đi bộ không ổn, Tịch Nguyệt đỡ nàng đi qua lại trên giường sưởi, nàng cười "Khanh khách", rất là vui vẻ.

Mà bên cạnh Tiểu Tứ Nhi lại là chơi các loại con rối phủ Nội Vụ đưa tới, tự mình thoải mái vui vẻ. Chỉ có Tiểu Ngũ Nhi ngơ ngác nằm nghiêng ở nơi đó, thỉnh thoảng kéo tay nhỏ, thỉnh thoảng nghía Ca Ca Tỷ Tỷ một cái, sau đó chính là làm cái nghiêng mình như muốn ngủ tiếp.

"Tiểu Chủ Tử giống như lại mệt rồi sao!" Đào Nhi trừng lớn mắt, không thể tưởng tượng nổi nói.

Nhắc tới Đào Nhi, cũng coi là quả vui vẻ của  Phượng Tê cung, hình như là dù chuyện gì qua miệng nàng nói ra luôn là hết sức vui sướng. Không chỉ có như thế, đây rõ ràng không phải là chuyện gì hiếm lạ, qua nàng vừa kinh vừa đột ngột nói xong, đúng là khiến người cảm thấy hết sức thú vị.

"Chẳng lẽ Tiểu Ngũ Nhi mệt mỏi cũng là một chuyện thú vị?" Tịch Nguyệt cười hỏi.

Đào Nhi lắc đầu: "Nhưng cậu mới mới vừa tỉnh ngủ một lát mà. Nô tỳ chưa từng gặp đứa bé thích ngủ như vậy!"

Bên cạnh, Chu ma ma lại không đồng ý: "Theo ý ta, các ngươi chính là ít thấy vô cùng, ngươi lại thấy mấy đứa trẻ ở nơi nào, cũng chỉ có ba tiểu chủ tử thôi. Tiểu công chúa và Tứ hoàng tử đều không thích ngủ, ngươi chính là cảm thấy Ngũ Hoàng Tử có chút lạ. Thật ra thì đứa bé lớn như vậy, có tinh thần giống như tiểu công chúa và Tứ hoàng tử vậy cũng không nhiều!"

Đào Nhi le lưỡi một cái.

Tiểu Ngũ Nhi hình như cũng cảm nhận được ý Đào Nhi, liếc nhìn nàng một cái, "Hừ" một cái, ngay sau đó xoay người, nhắm hai mắt lại.

Đào Nhi hô to gọi nhỏ: "Chủ tử, ngài nhìn, Tiểu Chủ Tử ghét bỏ ta! Cậu mắt trợn trắng với ta đấy!"

Hạnh Nhi yên lặng cúi đầu, Đào Nhi à, cậu mắt trợn trắng với ngươi, không phải là một chuyện đáng kiêu ngạo như vậy có được hay không. Ngươi có cần giọng điệu phấn khởi như vậy hay không.

Tịch Nguyệt bật cười, nhưng vẫn là đắp chăn mỏng lên trên người của Tiểu Ngũ Nhi.

Mặc dù Ca Ca Tỷ Tỷ hò hét ầm ĩ. Nhưng Tiểu Ngũ Nhi ngược lại không để ý.

Trong mấy đứa con này, chỉ có hắn là dễ dỗ nhất.

"Hoàng thượng giá lâm ——"

Tiểu Ngũ Nhi mới vừa ngủ, tiếng tiểu thái giám vang lên lanh lảnh, nhất thời lại đánh thức cậu.

Tiểu gia hỏa không vui liếc mắt một cái, sau đó ngủ tiếp đi.

Cảnh đế cũng không quan tâm lắm.

Thấy mấy nhóc con đều ở đây, Cảnh đế cũng không qua loa, sau khi rửa tay thì ôm Kiều Kiều vào trong ngực.

"Phụ hoàng, phụ hoàng, phụ hoàng......" Tiểu Kiều Kiều là thích phụ hoàng của mình nhất, nghe tiếng Cảnh đế vào cửa, cả người đã bắt đầu nghiêng về phía Cảnh đế.

Tịch Nguyệt nhìn gọi thẳng tiểu bạch nhãn lang. (sói mắt trắng)

Có điều Cảnh đế lại đúng là vô cùng vui mừng, dĩ nhiên là vui mừng! Vốn là cung đình nước Nam Thấm đã ít có bé gái, mà Kiều Kiều lại là đứa bé hắn với Tịch Nguyệt mong đợi thật lâu, thương nàng đúng là cũng không kỳ quái.

"Kiều Kiều nhìn mẫu hậu con, mẫu hậu con ghen ư!" Dứt lời chính là ôm nàng giơ cao cao, chọc cho Kiều Kiều cười khanh khách kịch liệt.

"Phụ...... Phụ hoàng." Tiểu Tứ Nhi càng thích giơ cao cao, nhìn phụ hoàng như vậy, ném món đồ chơi của mình sang một bên, đưa hai cái tay ra, tội nghiệp nhìn Cảnh đế.

Tịch Nguyệt dĩ nhiên là thương con trai.

"Mẫu hậu ôm con có được hay không, tới đây——"

"Không!" Cậu nhóc từ chối dứt khoát.

Tịch Nguyệt nhìn Cảnh Đế vừa đến, mấy đứa bé cũng chán đi qua, bĩu môi.

Dáng vẻ có chút ghen tỵ.

Cảnh đế thấy nàng như vậy, cười nhéo gương mặt của nàng một cái: "Ngoan, trẫm hiểu nàng nhất, buổi tối cố gắng hầu hạ nàng."

Nhìn hắn không coi ai ra gì, Tịch Nguyệt xấu hổ, hừ lạnh một tiếng.

Hắn làm sao không xách hết được! 

Nàng rõ ràng là ghen tỵ đứa bé đối với hắn tốt hơn đấy, mới không phải cho là hắn thích đứa bé hơn đâu!

Thấy Tịch Nguyệt cúi đầu gương mặt đỏ bừng bừng, Cảnh đế thả Kiều Kiều vào trong ngực của nàng: "Kiều Kiều ngoan, phụ hoàng ôm đệ đệ, có được hay không?"

Kiều Kiều liếc mắt nhìn Tiểu Ngũ Nhi, thấy hắn ngủ thành chữ đại (大).

Lại liếc mắt nhìn Tiểu Tứ Nhi, ân a một tiếng.

Tiểu Tứ Nhi một khuôn mặt tươi cười to lớn, bèn trực tiếp nhào tới trên người Cảnh đế.

Cảnh đế vui mừng ôm cậu lên nâng mấy cái: "Tiểu Tứ Nhi có ngoan hay không?"

"A!"

"Tiểu Tứ Nhi có ngoan hay không đây? Nói cho phụ hoàng có được hay không? Nếu như không nói thì không giơ cao cao." Cảnh đế đùa với con trai mình, chỉ thấy Tiểu Tứ Nhi khuôn mặt tươi cười thật to.

Lộ ra mấy cái răng nhỏ: "Ngoan ——"

Tiếng nói có chút lọt gió.

Cảnh đế yêu vô cùng, hôn một cái ở trên mặt cậu.

"Phụ phụ —— phụ hoàng ——" Kiều Kiều cũng không chịu đàng hoàng, trong một lúc, trong phòng này đúng là rối loạn cả lên.

"Kiều Kiều của chúng ta cũng ngoan ngoãn, nếu không phụ hoàng không thích con." Tịch Nguyệt chọt chọt khuôn mặt nhỏ bé của con.

Tiểu nha đầu hì hục hì hục bò đến trên đùi Cảnh đế, 0di33xn0dafnl330fys0doon dùng sức cọ, nhìn ra là muốn cọ đệ đệ Tiểu Tứ Nhi của mình qua một bên.

Kiều Kiều đi cũng không hết sức trôi chảy, phần lớn thời gian, nàng vẫn thích bò, tuy là đi bộ cũng rất tốt đẹp nhưng dưới tình huống gấp gáp dùng sức, nha đầu này vẫn là dùng loại phương thức bò kỳ lạ này.

Đều ôm hai đứa bé vào trong ngực, Cảnh đế cười sang sảng.

"Thật là bảo bối của phụ hoàng."

Lời vừa nói ra, quả nhiên, lại thấy Tịch Nguyệt bĩu môi.

Cảnh đế tằng hắng một cái, người hầu chung quanh dĩ nhiên là biết tính tình Cảnh đế, lập tức dọn dẹp một chút thì bèn vội vàng ra ngoài.

Thời khắc ôn tình này, họ ở lại, mất công chọc hoàng thượng không vui thôi.

Thấy tất cả mọi người rời đi, Cảnh đế cũng để hai đứa bé xuống.

Nâng cằm Tịch Nguyệt lên chính là hôn lên, Tịch Nguyệt khước từ nhưng không bắt được mấu chốt.

"Ế?"

Nghe được đứa bé phát ra tiếng, Tịch Nguyệt thật là cực kỳ xấu hổ, cái Lão Hỗn Đản này, làm cái gì đang ở đứa bé trước mặt lại làm chuyện này?

Nghĩ như vậy, càng ngày càng bắt đầu dùng lực lên.

Cảnh đế cũng càng ôm chặt nàng, không chịu buông lỏng.

Khoé mắt Tịch Nguyệt thấy hai đứa bé cũng nghiêng đầu nhìn bọn họ, cuối cùng không nhịn được, hung hăng cắn Cảnh đế một cái, Cảnh đế bị đau, buông nàng ra.

"Sao thế?" Hắn đúng là bộ mặt vô tội.

Tịch Nguyệt hung hăng trừng hắn: "Đứa bé đều ở đây, người kiêng kỵ chút có được hay không?"

Nhìn nàng mắt trừng lớn lớn, một bộ dáng mình rất tức giận, Cảnh đế cười: "Bọn nhỏ bé như vậy, biết cái gì! Hơn nữa, trẫm sủng ái mẫu thân của bọn họ, không phải càng tốt hơn sao?"

Tịch Nguyệt bị Cảnh đế làm tức giận hết ý kiến.

Đấm hắn.

"Bọn nhỏ bé nữa cũng biết có được hay không, người thật là quá đáng."

Cảnh đế vốn chưa từng thấy Tịch Nguyệt tức giận nổi cáu, hôm nay thấy nàng như thế, lại là cảm thấy, không chỉ không khiến hắn chán ghét, ngược lại cảm thấy đáng yêu giống như con mèo nhỏ xù lông.

Lại nghĩ một chút nàng buông lỏng như thế ở bên cạnh hắn, cười trấn an: "Nguyệt Nhi đừng nóng giận, đều là trẫm không tốt. Lần sau trẫm sẽ chú ý, hửm?" Âm cuối câu mềm nhũn, thật là khiến người có mấy phần động lòng.

"Về sau không thể như vậy."

"Được rồi. Về sau không như vậy." Cảnh đế cười.

"Vậy không thể ở trước mặt đứa bé, buổi tối luôn là có thể chứ? Buổi tối tới Tuyên Minh điện." Ngón tay Cảnh đế vẽ ở trên tay Tịch Nguyệt, càng có mấy phần mị hoặc.

Khuôn mặt bé nhỏ của Tịch Nguyệt đỏ bừng, sẳng giọng: "Hoàng thượng ——"

"Kiều Kiều, chúng ta đã về rồi ——" Hai người đang dịu dàng thắm thiết, thì nghe bên ngoài hô to gọi nhỏ.

Chính là hai huynh đệ đi thượng thư phòng.

Cảnh đế bất đắc dĩ nói: "Hai tên tiểu gia hỏa này ngược lại càng ngày càng hoạt bát rồi."

Tịch Nguyệt nghiêng đầu nhìn cảnh đế, có chút kỳ quái: "Đứa bé hoạt bát chút không phải rất tốt sao?"

Cảnh đế nhìn nàng, lại nhìn động tác Kiều Kiều, không nhịn được bật cười.

Hai mẹ con này lại là một loại động tác.

"Nhi thần gặp qua phụ hoàng mẫu hậu!"

Hai đứa bé đồng loạt thỉnh an.

"Đứng lên đi. Hôm nay đã học cái gì?" Cảnh đế vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo hai đứa bé đi sang ngồi, quả nhiên, hai đứa vui mừng tít mắt.

"Hôm nay chúng con học lão ngô lão dĩ cập nhân chi lão, ấu ngô ấu dĩ cập nhân chi ấu."

Cảnh đế cười: "Vậy ý kia thật là biết?"

"Đương nhiên!" Âm thanh giòn giã.

Cảnh đế gật đầu.

"Vậy các con nói một chút đi."

Hai người liếc mắt nhìn nhau, trang ## bubble Nghiêm Vũ nói: "Ở thời điểm phụng dưỡng hiếu thuận trưởng bối của mình, không nên quên những lão nhân gia khác không có liên hệ máu mủ với mình. Ở thời điểm nuôi dưỡng đứa trẻ của mình cũng không được quên với những đứa trẻ khác không có quan hệ. Phụ hoàng, tiên sinh dạy chúng con đều nhớ kỹ."

"Quả thật là học không tệ, chỉ là có một chút Vũ Nhi và Gia Nhi còn cần nhớ. Học vấn, dĩ nhiên là phải học tập, đạo lý như vậy, các con cũng nên hiểu nhưng lúc học cái khác, thời gian càng nhiều cũng phải suy một ra ba mà không thể mù quáng chỉ y theo tất cả mọi thứ. Phải có ý nghĩ của mình."

"Hài nhi biết." Hai người đều có mấy phần nghiêm túc.

Nhìn bộ dáng mấy người, Tịch Nguyệt cười híp mắt, mắt cong thành trăng lưỡi liềm nho nhỏ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.