Huyết Hận

Chương 10




Tháp Gryffindor. Buổi tối.

Phòng ngủ của Jammu và Kerim vẫn sáng sủa như trước hai người ngồi trên giường nhìn nhau, có chút bất đắc dĩ, lại có chút không biết làm thế nào.

“Hiện tại nên làm sao đây?” Kerim bĩu môi nhìn về phía người là nguyên nhân khiến hai cậu không thể ngủ được ở đằng kia. “Nhìn bộ dạng của anh ấy là biết người mà anh ấy đợi khẳng định đã trở về!”

Hồn ma Harry Potter từ khi trở về vẫn đang ở trong tình trạng thất thần, ánh mắt rõ rang đang nhìn sàn nhà nhưng hồn không biết là đã bay đi tận đâu đâu. Trong đôi mắt xanh biếc tràn đầy bi thương.

Sự chờ đợi nhiều năm qua cuối cùng đã có kết quả, nội tâm anh vừa vui sướng lại có chút bất đắc dĩ. Lúc trước chỉ một lòng chờ đợi nhưng bây giờ khi thực sự gặp lại rồi mới phát hiện ra sự thật tàn khốc. Anh đã chết, anh là một linh hồn, hơn nữa còn là linh hồn mà ngay cả các linh hồn khác cũng không thể nhìn thấy. Ngoài trừ Jammu và Kerim tất cả những người khác đều không thể thấy anh, vậy chắc chắn hắn cũng không thấy được.

Sự vui sướng lúc ban đầu đã bị ý tưởng này hoàn toàn dập tắt.

Sự đả kích nặng nề ấy đã tạo nên một Harry ngây ngẩn như hiện tại.

Nhún vai, khôn khéo như Jammu đương nhiên đã biết người Harry đang chờ đợi là ai. Lúc cậu thấy đôi mắt xanh biếc nổi tiếng khắp Ma pháp giới ấy nhìn chằm chằm một người trên dãy bàn giáo sư, trong mắt tràn đầy yêu thương quyến luyến và dục vọng, trừ bỏ Kerim ngốc nghếch chỉ sợ ai cũng biết được thôi!

Tuy rằng cậu rất buồn ngủ, nhưng thực sự biểu hiện vừa rồi của Harry lúc ở trong đại sảnh làm bọn họ thật lo lắng. Ẩn sau vẻ lạc quan bên ngoài của Harry dường như còn có một điều gì đó khiến người ta bất an. Cho nên bọn họ chỉ có thể nhìn anh, trong đầu suy nghĩ rất nhiều biện pháp.

“Harry, dù sao anh cũng đã đợi lâu như vậy, vậy thì đợi thêm một hay hai ngày cũng đâu có sao. Một ngày nào đó anh nhất định sẽ tìm ra biện pháp mà, chí ít có hai chúng em biết đến sự tồn tại của anh mà có phải không! Có thể giáo sư Snape cũng sẽ tin tưởng anh đó!” Thở dài một hơi Jammu cuối cùng cũng phải lên tiếng đánh thức Harry.

“Đúng vậy! Đúng vậy! Giáo sư Snape…Ơ! Jammu! Bồ vừa nói gì?” Vô thức phụ họa theo Kerim bỗng nhiên phát hiện ra trọng điểm, cậu thật sự bị hoảng sợ rồi. Jammu thật muốn cốc vào đầu Kerim một cái!!!

“Em chỉ biết là…” Jammu liếc mắt nhìn Kerim một cái sắc lẹm, Jammu vươn vai thả người lên giường, nhưng Harry ở phía xa nghe thấy câu nói của cậu lại lập tức đỏ mặt, anh xấu hổ nói: “Em biết rồi ư?!”

“Gì cơ?! Harry? Chẳng lẽ người anh đang đợi là giáo sư Snape?!” Kinh ngạc cực kì! Kerim không hề nghĩ người mà Harry đợi là một người đàn ông, cậu cứ tưởng đó là một người con gái như cậu vẫn hay nghe mọi người nói, vừa rồi trong lòng cậu còn đang thầm đoán xem đó là ai.

“Bốp!!” Một cái gì đó bỗng nhiên bay thẳng tới đập luôn vào mặt cậu.

“Kerim ngốc nghếch!” Lạnh nhạt cất giọng, Jammu vẫy đũa phép cho cái gối vừa bay tới trở về bên giường.

“Ha ha ha!” Bị hai người chọc cười, Harry cảm thấy thoải mái hơn. Tuy rằng Jammu không hiền lành như chú Lupin, thế nhưng bề ngoài khôn khéo giỏi giang cảu cậu ấy ẩn giấu một chút không được tự nhiên. Tuy rằng tình cảm cậu dành cho Kerim là đặc biệt, nhưng khi nói chuyện với Kerim thì toàn nói mấy lời ác độc. Mà Kerim lại càng giống chú Sirius, bề ngoài tuy có vẻ hơi tùy tiện bất cần nhưng tình cảm bên trong lại sâu sắc hơn bất cứ ai. Hai người thực sự rất đẹp đôi!

“Được rồi! Các em đi ngủ đi! Anh ra ngoài đi dạo một lát!” Cười cười, không thể phủ nhận, hai cậu bé đã thành công an ủi anh, bây giờ tâm tình anh thoải mái hơn nhiều. Jammu nói rất đúng, anh đã đợi hai mươi năm, vậy đợi thêm hai ngày nữa cũng không sao. Trên thế giới có nhiều chuyền thần kì như vậy, nhất định sẽ có biện pháp giúp anh.

“Được ạ!!!” Kerim hô một tiếng, lập tức nhảy lên giường, nhắm mắt lại không được mười giây sau đã ngủ mất rồi. Harry mỉm cười nhìn bọn họ, sau đó nhẹ nhàng bay ra khỏi phòng.

Thở dài một hơi, Jammu nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Kerim.

Gương mặt hồn nhiên như một đứa trẻ, không có sự tinh quái lúc thức tỉnh. Jammu xuống giường đến bên giường Kerim nhìn chằm chằm cậu.

Giống như bị hạ bùa chú, Jammu vươn tay chạm vào gương mặt Kerim, vuốt theo những đường nét trên gương mặt cậu. Từ đôi mắt nhắm chặt đến sống mũi cao thẳng, xuống tới viền đôi môi hồng nhuận. Jammu khẽ nheo mắt, từ từ hạ người xuống.

Một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, Jammu hôn cậu.

Đột nhiên tỉnh lại, Jammu trợn trắng mắt, kêu lên một tiếng!

“Mình đang làm gì vậy nè!!” Mím mím môi, Jammu hoảng loạn tắt đèn, bò vội lên trên giường chum chăn lại, trái tim vẫn còn đập bang bang bang, mặt đỏ bừng. Độ ám trên môi Kerim vẫn còn lưu lại. “Mình bị điên rồi!”

Không gian trở nên yên tĩnh, chỉ có Jammu vẫn không thể bình ổn hơi thở của mình trở lại.

Harry đang bay lơ lửng trên hành lang, anh có chút mờ mịt, dường như chẳng biết phải đi đâu. Buổi tối ở Hogwarts vốn dĩ là thế giới của anh thế nhưng giờ đây anh lại tìm không được đường về, tìm không được một chỗ để đi. Vô thức bay lơ lửng, đến khi anh nhận ra thì bước chân đã đi tới một nơi vô cùng quen thuộc. Là hầm ngầm của Snape, anh muốn đi vào nhưng lại sợ sau khi nhìn thấy gương mặt mà mình luôn mong nhớ kia anh sẽ trở nên mất khống chế!

Cửa hầm vẫn đóng chặt như cũ, chỉ có tia sáng nhàn nhạt hắt ra từ khe cửa tiết lộ chủ nhân của căn hầm vẫn còn chưa ngủ.

Cắn răng, Harry xuyên qua cánh cửa, bên trong là một thế giới hoàn toàn khắc, tràn ngập hương vị của người đó. Hắn cứ như vậy ở trước mặt anh. Mang theo sự kích động Harry bay tới trước mặt Snape.

Mái tóc vừa được gội, những giọt nước trên tóc chảy dài theo khuôn mặt chương nghị lại lạnh lùng xuống dưới. Người mặc áo tắm, Snape vừa mới tắm xong mang một vẻ biếng nhác gợi cảm ngồi trên giường.

Bộ dạng này cảu hắn không phải Harry chưa từng gặp qua, nhưng anh phát hiện đây là lần đầu tiên anh khát vọng con người đó đến vậy.

Hai cánh tay trong suốt vươn ra hướng về phía Snape, mặc dù hắn không thể cảm nhận được nhưng anh chính là rất muốn ôm hắn như thế! Vươn một tay cham nhẹ lên mặt hắn, viền mắt Harry nóng rực, hai hàng nước mắt tuôn dài!

Em rất nhớ, rất rất nhớ anh!

“Severus…” Tiếng gọi tràn đầy yêu thương, chỉ tiếc là người kia nghe không được! Nếu trong quá khứ Harry gọi hắn như thế này chỉ sợ anh đã bị hắn ném lên giường ăn đến không chừa một mảnh xương rồi!

Snape im lặng một lức lâu như muốn nghe cái gì đó. Nhưng đến cuối cùng lại lắc đầu, thở dài. Hắn nằm xuống giường, cả người như chìm sâu vào tấm ga trải giường trắng tinh kia.

Trong màn đêm yên tĩnh chỉ còn nghe tiếng hít thở của hắn. Trước khi hoàn toàn ngủ say từ trong miệng hắn phát ra chỉ một thanh âm duy nhất…Harry!!

Thấy vậy Harry lại càng khổ tâm, anh tới bên cạnh hắn nằm xuống. Nhìn gương mặt người yêu gần trong gang tấc nhưng cho dù thế nào cũng chạm không được, việc này bảo anh phải làm sao!?

Việc gì cũng không làm được, Harry thở dài. Nhưng anh thật sự cảm thấy hạnh phúc, nở nụ cười, nhắm mắt lại, ôm hắn cùng ngủ ngon lành.

“Chỉ cần được nhìn anh như vậy em cũng thấy hạnh phúc rồi!” Anh thầm nghĩ.

Lần đâu tiên sau hai mươi năm Harry mới được ngủ ngon như vậy. Hơn nữa anh còn nằm mơ, một giấc mơ rất đẹp, trong mơ anh thấy mình gặp được tất cả mọi người. Severus đang ôm lấy anh nhìn mọi người đùa giỡn trên khoảng sân rộng. Mặt trời ngả về tây, cái bóng của bọn họ in dài trên mặt đất sau đó dường như hòa vào nhau.

Anh còn nhìn thấy cha, mẹ, cha đỡ đầu, thầy Dumbledore cùng tất cả các bạn của mình. Tất cả những người anh yêu thương trong mơ đều ở cùng anh, không có chia ly, không có đau khổ.

Đây chính là thế giới mà anh mong muốn, thế giời mà anh yêu thương.

Buổi sáng tiếng chim hót líu lo, ánh mặt trời nghịch ngợm nhảy nhót khắp mọi nơi, ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ chiếu đến trên giường của Kerim. Ánh nắng mặt trời giống như dát một lớp vàng lên gương mặt còn đang say ngủ của cậu.

Lông mi thật dài run run, đôi mắt xinh đẹp khiến người khác phải ngưỡng mộ chầm chậm mở ra, trong mắt còn có chút ngái ngủ. Nếu như để các fan hâm mộ của Kerim nhìn thấy cậu ấy lúc này chắc chắn tháp Gryffindor sẽ bị phá sập vì tiếng thét mất!

Không hề có hình tượng dụi dụi mắt, mỹ cảnh vừa rồi lập tức tan biến. Cậu nhảy xuống khỏi giường, có chút mơ màng đi lòng vòng, hiển nhiên là não của Kerim còn chưa có tỉnh ngủ. Ngồi xuống một lát…cậu nhìn sang một cái giường khác trong phòng – giường của Jammu. Nói thật, đối với người bạn cùng phòng này cậu luôn cảm nhận được giữa hai người có một điều gì đó rất đặc biệt. Cậu không cso biện pháp rời xa Jammu, mà cảm giác ấy bây giờ thật giống như có một điều gì đó rất kì diệu liên kết hai người lại. Ai cũng không thể rời xa người kia. Điều này quả thật làm cậu sợ, sợ có một ngày cậu vì chuyện này mà mất đi lí trí, làm ra một vài chuyện khiến Jammu hận mình!

Lắc đầu, cậu khi vào phòng tắm, sau khi vệ sinh cá nhân cậu nhẹ nhàng đi tới bên giường của Jammu, nhìn chăm chú Jammu một lúc lâu. Thở dài một hơi, chuẩn bị tâm lí thật tốt Kerim mới khe khẽ nâng tay lay tỉnh bạn mình.

“Jammu, thức dậy đi!”

Jammu ở trước mặt người khác luôn luôn khôn khéo quyết đoán, nhưng không ai biết cậu nhóc có một thói quen vô cùng xấu. Jammu thích ngủ nước, nếu như đang ngủ mà bị đánh thức thì khi rời giường sẽ vô cùng khủng bố!

“Ngô…” Nhíu mày, Jammu hàm hàm hồ hồ nói mấy câu, không thèm để ý đến Kerim xoay người tiếp tục ngủ: “Đừng ầm ĩ…”

“Jammu! Hôm nay chúng ta muốn cùng Harry đi gặp bác Hagrid, bồ quên rồi sao?” Kerim cưng chiều cười, vươn tay kéo Jammu. Nhưng Jammu lại thuận theo lực kéo tựa đầu lên vai cậu tiếp tục say ngủ, không hề có một chút ý định thức giấc.

Jammu tựa như con bạch tuộc không xương cuốn lấy Kerim, bám chặt không buông.

“Mình không muốn đâu, Jammu, bồ đứng dậy nhanh lên…” Hơi thở ấm áp phả vào cổ Kerim làm cậu sợ run một trận, xấu hổ kêu lên: “Bồ quên kế hoạch của chúng ta muốn giúp Harry hoàn thành tâm nguyền rồi sao?”

Không vui bĩu bĩu môi, Jammu hừ hừ vài tiếng, cuối cùng mới chịu mở đôi mắt đẹp mê hồn ngập nước của mình.

Nhìn bộ dạng trẻ con khó có được của cậu, trong lòng Kerim có một loại xúc động kêu gào, làm Kerim phải cố hết sức mới đè bẹp được cái ý định tiến lên hôn Jammu xuống. Hít sâu một hơi, cậu xoay người đẩy khẽ Jammu vào phòng tắm còn mình thì đi thu thập giường chiếu.

Vò vò mái tóc màu hoàng kim rối bù do mới ngủ dậy, Jammu loẹt quẹt lê dép vào phòng tắm, bắt đàu rửa mặt trải đầu.

Ngẩng đầu nhìn xung quanh, Kerim mới phát hiện hình như không thấy bong dáng Harry, dù sao anh ấy cũng có thể tự do đi lại trong tòa thành, không lo không tìm được người.

“Các em dậy rồi à?” Harry lúc này bay từ ngoài cửa vào, gương mặt cười đến sáng lạn, anh dừng lại trước Kerim một khoảng cách nhất định.

Cho dù bọn họ đã quen thuộc nhưng khí lạnh trên người Harry vẫn làm cho cậu bé sợ run. Thân thể cậu vẫn nhớ rõ tình huống lúc trước khi Harry kích động, đó là một cảm giác lạnh cóng đến đau nhức khắc vào da thịt.

“Vâng! Chờ một chút chúng em đi tìm bác Hagrid. Có lẽ sẽ tìm ra cách nào đó khiến các giáo sư tin vào sự tồn tại của anh!” Gật đầu, Kerim ngồi vào bên giường chờ Jammu.

“…Cảm ơn!” Harry cảm kích cười.

“Mình xong rồi!” Mặc dù vẫn còn hơi mơ màng nhưng cũng đã thanh tỉnh chin phần Jammu từ trong phòng tắm đi ra, nhìn hai người trong phòng tồn tại một bầu không khí hòa hợp ấm áp làm lòng cậu có chút ê ẩm, giọng nói phát ra cũng kèm theo chút ghen tuông.

Nhíu mày, Harry ngạc nhiên nhìn Jammu, cậu bé có chút kì lạ khó hiểu nhưng ah vẫn gật đầu.

Hai cậu bé này thật thú vị, rõ rang là có ý, thế mà năm lần bảy lượt đều giả vờ như không có chuyện gì. Nhưng mà, bản thân anh lúc trước cũng đã từng như vậy, lừa mình dối người, đến tận khi được chú Lupin giải thích cho thì mới chính thức ở bên người kia.

“Anh cười cái gì chứ…” Có chút đỏ mặt, Jammu cũng không biết vì sao, mãi sau cậu mới phát hiện ra giọng nói của mình hình như có chút kì quái,lại nhìn Harry có cải biểu cảm muốn cười nhưng cố nhịncaauj mới chợt nhận ra trong giọng điệu của cậu hình như mang hàm nghĩa – ghen!

“Khụ khụ!” Cảm thấy không khí có chút khó xử, Kerim đứng dậy nói: “Chúng ta xuất phát thôi.”

Lúc nhìn thấy hai cậu bé Hagrid có vẻ rất là kích động, vội vội vàng vàng đưa hai người vào trong nhà, chỉ là khi vào nhà rồi hai người mới nhận ra trong nhà còn có ba người mà bọn họ không ngờ sẽ gặp, hai vị giáo sư mới cùng với chồnh của giáo sư – Ron, Hermione và Pier.

Ba người tuy rằng mỉm cười nhưng biểu cảm lại thật kì quái.

Thấy ba người như vậy Jammu khẳng đinh chắc chắn Hagrid đã đem mọi chuyeenj nói cho mấy người bọn họ. Mà hiển nhiên bọn họ không tin! Thầm thở dài một chút, Jammu không biết nên nói Hagrid thành thực hay nên nói bác ấy quá ngốc đây!

“Các trò chính là hai học sinh mà bác Hagrid nói!” Hermione là người đầu tiên mở miệng, tuy còn trẻ nhưng không mất uy nghiêm: “Nghe nói…”

“Buổi sáng tốt lành, các giáo sư!” Cúi đầu chào thật cung kính Jammu kéo tay Kerim đang ở bên cạnh không biết làm sao, mà Harry ở ngay đằng sau bọn họ. Anh đương nhiên biết hai người bạn tốt của mình sẽ tìm cách gặp mình, đáng tiếc bây giờ anh không thể xuất hiện trước mặt bọn họ, đành phải nhún vai, vì tương lai sau này mà cảm thấy bi ai.

Theo sau Jammu, Kerim vẫn luôn im lặng. Cậu không phải người ngu ngốc, Hagrid là người đơn giản, nếu trực tiếp giảng giải thì không sao, đáng tiếc ở đây còn có những người vô cùng khôn khéo, chỉ sợ bọn họ nói gì cũng không được.

Gật đầu, mấy người nhìn nhau không nói một câu, cuối cùng Ron mở miệng trước:

“Các trò nói…Harry vẫn ở đây?” Câu hỏi thật trực tiếp nhưng trong giọng nói tràn đầy kích động. Ron không biết anh có nên tin tưởng hay không nhưng tin tức này làm anh có một chút hy vọng, bọn anh còn thật nhiều thật nhiều chuyện chưa nói với nhau.

Nhiều năm qua bọn họ đều đem cái tên Harry chôn chặt dưới đáy lòng, bọn họ không nhìn đến báo chí, con người trong quá khứ từng ở bên nhau vui đùa, nay trong chớp mắt đã biến thành một thi thể lạnh băng không còn cử động, cái cảm giác khó chịu, vô vùng khó chịu đó không phải ai cũng tiếp nhận được.

Con người thực sự rất yếu đuối, lúc trước khi nhìn đến con người ngủ say trong cỗ quan tài bằng thủy tinh kia, trái tim bọn họ đau như bị ái xé nát. Bọn họ đều biết rõ, anh đã rời đi! Lúc trước nhìn thấy nhiều người khác hy sinh, bọn họ cũng không đau đớn nhiều lắm, thế nhưng lúc Harry – người luôn luôn ở bên cạnh bọn họ rời đi, cái cảm giác đau thương này không thể xóa nhòa dù bao nhiêu năm trôi qua đi nữa!

Hơi hé miệng, Jammu kiên quyết gật đầu: “Đúng vậy! Anh ấy vẫn còn đang ở đây!” Nếu như các vị tin tưởng thì thật tốt.

“Anh ấy ở ngay sau chúng em!” Thấy nét mặt Harry có chút kích động, nhớ mong, bi thương, đau đớn, tất cả hợp lại trên mặt anh khiến người khác nhìn vào không khỏi chua xót.

Một không gian im lặng, lúc sau Pier mới nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hermione, Hermione lấy lại tinh thần, nhìn về phía sau hai người nhưng cái gì cũng nhìn không thấy, điều này làm lòng cô có chút hoảng sợ.

“Các trò…các trò làm thế nào để chứng minh?” Vành mắt Hermione đỏ bừng, cô nghẹn ngào nói: “Tôi không có cách…”

“Chúng em…” Nhíu mày lại, làm sao bọn họ chứng minh được chứ. “Bây giờ mọi người đều không nhìn thấy…” Thở dài một hơi hai cậu bé lắc đầu.

“Còn nhớ Chân Nhồi Bông không?” Bất ngờ Harry từ phía sau bay đến trước mặt Ron nói một câu, vẻ mặt tràn đầy an ủi và tự tin gật gật đầu với hai cậu bé.

“Chân Nhồi Bông?” Kerim đầy tò mò lặp lại.

Sắc mặt bỗng chốc thay đổi, Ron và Hermione đều thật khẩn trương, bọn họ nhìn cậu bé, trên mặt là sự kích động không thể che dấu.

“Là…là Harry nói cho em biết phải không?” Ron kích động nắm chặt vai Kerim không ngừng lắc khiến cậu bé nhíu mày lại, vùng vẫy thoát ra.

“Anh ấy vừa nói còn nhớ Chân Nhồi Bông hay không? Chân Nhồi Bông là cái gì?” Thật vất vả mới giãy ra khỏi tay Ron, Kerim vừa xoa xoa bả vai vừa nói.

“Hermione!” Nhìn cô bạn cũng kích động y như mình, Ron nở nụ cười: “Thật sự là Harry…Thế nhưng vì sao chúng ta nhìn không thấy? Vì sao?”

Hai người đều cảm thấy hoảng loạn, ba người bọn họ là bạn thân thiết nhất, vì sao lại không nhìn thấy Harry.

“Mình cũng không biết…” Hermione cũng lắc đầu, cô mang theo ánh mắt bất lực sợ hãi nhìn về phía chồng mình.

Pier hiểu ý ngay lập tức nở một nụ cười ấm áp với cô, xoa dịu những bất an hoảng sợ trong lòng cô.

Trấn tĩnh lại, Hermione nói với Ron: “Trong thư viện nhất định sẽ có cách gì đó, mình phải đi tra xem!” Nói xong ngay lập tức nắm tay chồng mình rời đi, chỉ để lại Ron ở phía sau cười khổ. Sau đó, Ron quay lại nói với hai cậu bé, ra hiệu cho các cậu ngồi xuống.

“Chúng ta tâm sự được không…Thầy muốn biết tình huống của Harry!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.