Huyết Ám

Chương 50




Chu Dụ từng nhận định Thẩm Hoài là kẻ bất học vô thuật. Giờ đây nàng lại khoác áo ngoài, đứng bên cửa khách sảnh nghe hắn và Ngô Hải Phong thảo luận lợi tệ của công trình chiếu sáng trung tâm thị, đến giờ phút này nàng mới chân chính ý thức ra: Trước đây đúng là mình đã bị cảm quan bản thân che mờ mắt, thật đã xem thường con người này rồi.

Với những kẻ ưa thích thảo luận chính trị và kinh tế, lúc nào trên mồm cũng treo đầy lý luận, thuật ngữ chuyên ngành.

Những người này nghe qua có vẻ kiến thức rất cao thâm, kỳ thực trong bụng lại trống rỗng, chẳng qua chỉ có cái mồm biết oang oang như máy hát thôi. Đến lúc thực sự làm việc, liền bó tay bó chân, không làm được chuyện gì cho ra hồn.

Tuy Thẩm Hoài chỉ trình bày trước Ngô Hải Phong một vài điểm trọng yếu của công trình chiếu sáng, đặc biệt chỉ là chiếu sáng khu thương nghiệp chung quanh đống xi măng bỏ hoang như khu thương mại Thiên Hành. Song từ việc hắn thuận miệng trích ra rất nhiều số liệu chuẩn xác, liền biết đối với vấn đề này hắn đã có sự nghiên cứu một cách nghiêm túc.

Chu Dụ vẫn mặc chiếc áo khoác mà Thẩm Hoài đưa cho, vạt trước sơ mi bên trong còn chưa gài lại được, không thể cởi ra đem trả lại cho Thẩm Hoài. Nàng thong dong bước tới, nói rằng: “Tiểu Thẩm là nhân tài hải ngoại mà học viện kinh tế tỉnh mời về, kiến thức, học vấn đương nhiên bất phàm, người nhà quê như chúng ta làm sao so được. Đầu năm nay dạng nhân tài hải ngoại như tiểu Thẩm đi đâu cũng được chào đón a.”

Thẩm Hoài ngước mắt nhìn Chu Dụ, nhẫn nhịn không đi quan sát mặt Ngô Hải Phong. Thầm nghĩ cho dù giữa Ngô Hải Phong và Chu Dụ có quan hệ “bí mật” nào đó, cũng sẽ không ưa thích người khác xem phá.

Chu Dụ cúi người, nhìn vết băng trên trán Thẩm Hoài, hỏi: “Trên đầu không sao chứ? Còn đau không?” Mặt nàng cách Thẩm Hoài chưa đến một gang tay, ngực lại càng gần hơn nữa.

Thẩm Hoài biết, sự quan tâm của Chu Dụ chưa hẳn đã thật lòng, nhưng cũng không thể không thừa nhận, để nàng “quan tâm” nhìn thế này, khiến tâm lý hắn không nhịn được cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Có một số nữ nhân đúng là có loại khả năng trời ban này, ánh mắt nhu hòa có thể hòa tan tâm hồn người khác. Hơn nữa dung mạo nàng còn diễm lệ mê người thế kia, chắc cơ hồ không có thằng đàn ông nào ngăn cản nổi sự dụ hoặc của nàng?

Nhưng rất hiển nhiên, lúc này Chu Dụ đang chủ động lợi dụng thiên phú của bản thân.

Thẩm Hoài thầm nghĩ: Chu Dụ biết tiếp theo mình sẽ nói gì với Ngô Hải Phong ư? Vì sao nàng muốn giúp Ngô Hải Phong khiến mình mềm lòng? Nếu không phải có Ngô Hải Phong trước mặt, nhân cơ hội này mò một cái cũng là lựa chọn không sai.

Vừa nghĩ đến đây thì giật mình kỳ quái, đây nên là ý nghĩ của Thẩm Hoài trước đây mới đúng, chẳng lẽ sau khi hắn dung hợp ký ức đã xảy ra một số tác dụng phụ.

Thẩm Hoài chỉ nhè nhẹ lắc đầu, cười nói: “Có thể bị gì được? Coi như đi đêm bị hồ ly cấu một cái thôi.”

Thẩm Hoài thong dong trêu đùa, ngược lại khiến Chu Dụ hơi bó tay bó chân, bèn quay đầu nói với Ngô Hải Phong: “Khi Tâm Vũ gọi điện thoại cho cháu thì đụng phải tiểu Thẩm ở bên hồ, điện thoại cũng rớt xuống hồ rồi, vớt cả ngày mới được, không biết đã hư hẳn chưa. Quần áo cũng rách cả, phải mượn áo ngoài của tiểu Thẩm để mặc…”

“Cháu gọi điện thoại lại cho Tâm Vũ đi, lúc nãy cậu ta vừa trực tiếp gọi cho chú xong.” Ngô Hải Phong để Chu Dụ gọi điện về cho chồng, hiển nhiên hắn cũng biết giữa vợ chồng bọn họ đang có mâu thuẫn.

Nghe thấy đối thoại giữa Chu Dụ và Ngô Hải Phong, Thẩm Hoài lại càng thêm kỳ quái.

Tựa hồ Ngô Hải Phong cũng nhìn ra Thẩm Hoài đang nghi hoặc, đợi Chu Dụ đứng dậy gọi điện thoại bèn chủ động giải thích nói: “Chắc tiểu Thẩm không biết tiểu Dụ là cháu họ của ta đúng không? Hồi nhỏ nhà ta rất nghèo, được đưa sang nhà họ Ngô làm con nuôi. Chu gia từng có người làm quan thời Quốc dân đảng, đến thập niên 60, ta muốn nhập ngũ, không còn cách nào khác phải cắt đứt quan hệ với Chu gia. Mãi đến sau này mới liên lạc lại…”

Thẩm Hoài không thể không thầm than: Đến cùng trước đây làm ăn kiểu gì thế không biết, ngay cả tầng quan hệ này mà cũng không điều tra cho rõ?

Khó trách quyền lực của Chu gia ở Đông Hoa có thể thâm căn cố đế đến vậy? Loại thâm căn cố đế này hiển nhiên không phải chỉ nhờ Chu Dụ làm con dâu nhà bí thư thị ủy tiền nhiệm mà có được.

Có đôi lúc để lộ bí mật cũng là một loại giao dịch.

Thẩm Hoài thấy Ngô Hải Phong làm bộ thần bí đem chuyện Chu Dụ là cháu gái họ nói ra, đại khái là hy vọng có thể từ mồm hắn móc ra chút bí mật tương đương. Thẩm Hoài cười khổ, sờ sờ mũi, nói rằng: “Giờ tôi mới biết Chu bí thư trưởng là cháu gái của Ngô bí thư. À, đúng rồi, lúc nãy nói chuyện với Đàm bộ trưởng, còn quên chưa báo cáo lại với Ngô bí thư ngài…”

“Đàm bộ trưởng đại biểu tỉnh ủy tìm cậu nói chuyện, không cần phải báo cáo với tôi làm gì.” Ngô Hải Phong thấy Thẩm Hoài thức thời như thế, trong lòng hơi buông lỏng, nói chuyện cùng người thông minh đúng là tiện lợi, không phải quanh co lòng vòng gì nhiều. Tay giơ lên sờ sờ mái tóc đã bị hói gần hết, lưng ngả ra sau dựa vào ghế sofa, như để che giấu bớt sự căng thẳng trong lòng.

“Đàm bộ trưởng cũng tính là trưởng bối trong nhà tôi, chỉ là trước đây chưa có duyên gặp mặt, nhất thời tiếp xúc nên hơi xa lạ, Đàm bộ trưởng kéo tôi ra nói chuyện riêng chủ yếu là tâm sự việc nhà.”

Thẩm Hoài cúi đầu nhìn xuống bàn pha lê, từ mặt bàn hắn có thể chụp được những phản xạ trên gương mặt Ngô Hải Phong.

“Trong nhà cậu là?” Quả nhiên Ngô Hải Phong hít sâu một hơi, cả người dựng thẳng lên.

Hắn ngờ giữa Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình có sự phối hợp, khả năng là sau khi nghe tin Trần Minh Đức chết, Thẩm Hoài đã liên hệ với vợ Trần Minh Đức, lại thông qua vợ Trần Minh Đức bắt được quan hệ với trên tỉnh. Hắn không ngờ được rằng, giữa Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình lại có quan hệ trực tiếp.

“Cha tôi là một cán bộ bình thường trong cục nhân sự bộ cơ giới nông nghiệp, cũng tính là người quen với Trần thị trưởng và Đàm bộ trưởng.” Thẩm Hoài cũng sợ thổi da trâu quá đà, nên chỉ nhắc qua một lượt rồi thôi.

“À…” Ngô Hải Phong ứng một tiếng, cười nói: “Sao cậu không nói sớm, nửa năm qua Đông Hoa có rất nhiều chuyện phải chạy đến các ban ngành TW, sớm biết cậu có tầng quan hệ này, vậy có phải bớt việc không.”

Hai năm nữa bộ cơ giới công nghiệp có khả năng sẽ bị sát nhập, một tên cán bộ cấp ti cục bình thường, tuy cấp bậc rất có thể ngang với chính huyện hoặc phó thị ở địa phương, nhưng quyền thế cũng không lớn; Ngô Hải Phong không hề đặc biệt coi trọng.

Có điều cũng không thể quá xem thường, địa phương đến làm việc ở trung ương, nếu có người quen trong các ban ngành sẽ dễ làm việc hơn nhiều… Hơn nữa những cán bộ phổ thông này, chỉ cần có cơ hội nhảy dù xuống địa phương, lập tức được hô biến thành “phái thực quyền”.

Tỷ dụ như Trần Minh Đức, trước đây cũng là một cán bộ bình thường ở trung kế ủy (ủy ban kinh tế kế hoạch nhà nước), thả xuống tỉnh Hoài Hải liền nhậm chức phó chủ nhiệm tỉnh kế ủy, lại thả tiếp xuống Đông Hoa thành thường ủy phó thị trưởng. Nếu không phải lần này ngoài ý bệnh mất, nói không chừng tiếp nữa sẽ là phó bí thư kiêm thị trưởng thành phố Đông Hoa.

Nghe Thẩm Hoài không có ý nói nhiều, Ngô Hải Phong liền không hỏi kỹ, thầm nghĩ: Thẩm Hoài có gia đình chống lưng, có thế mới dễ dàng giải thích tại sao hắn quen biết với Đàm Khải Bình, lại có thể trở thành thư ký cho Trần Minh Đức.

Thẩm Hoài biết lúc này bác hai cũng như nhà họ Tống chắc chắn không thích hắn bưng tấm biển Tống gia đi rêu rao lung tung. Hắn cũng sợ sau khi Đàm Khải Bình nghe được chuyện cũ liền từ ấy không để ý đến mình nữa… Bởi thế không thể diễn quá đà trước mặt Ngô Hải Phong được.

Có điều về sau muốn lưu lại Đông Hoa phát triển, nếu không mượn thế Tống gia hoặc Đàm Khải Bình, tình cảnh sẽ rất gian nan, then chốt là phải mượn đúng lúc, đúng thời điểm, và đúng mức độ.

Nếu không có chỗ dựa nào, cho dù lần này Ngô Hải Phong nợ hắn nhân tình, làm một lần giao dịch. Nhưng tiếp theo, bằng cái gì mà Ngô Hải Phong phải tiếp tục nâng đỡ hắn?

Then chốt là sớm hay muộn Ngô Hải Phong sẽ nghĩ thấu then khớp của sự tình hôm nay. Muốn để cho Ngô Hải Phong không căm giận hắn, vậy phải để Ngô Hải Phong biết rằng: Căm hận, đối với song phương đều không có lợi.

Nguyên tắc căn bản nhất của quan trường là trao đổi lợi ích.

Ngô Hải Phong sờ sờ đầu, nói: “Đúng rồi, nhà khách Đông Hoa ở Bắc Kinh luôn miệng phàn nàn thiếu một phó chủ nhiệm quen thuộc tình hình. Tôi còn nhắc qua với Trần thị trưởng, để ông ấy tiến cử người, ngược lại ông ấy không bỏ được thả cậu đi ra rèn luyện…”

Phó chủ nhiệm ban tiếp đãi ở Bắc Kinh, tốt xấu gì cũng là cấp phó xứ.

Thẩm Hoài còn rất trẻ, sau khi theo Trần Minh Đức đến Đông Hoa mới được nhấc lên chính khoa, tuy trên đầu có vòng sáng “nhân tài hải ngoại”, nhưng mới qua ngăn ngắn nửa năm lại nhấc tiếp lên phó xứ có thực quyền, duy có ném tới ban tiếp đãi Bắc Kinh mới không khiến người ta quá chú ý.

Ngô Hải Phong cho rằng gia đình cha mẹ Thẩm Hoài đều ở Bắc Kinh phồn hoa, hắn hẳn phải yêu thích cái ghế béo bở kia. Rốt cuộc sự tình lớn nhỏ đã có cha làm quan ở phòng ban trung ương che chở cho, nhìn thế nào cũng thấy tốt hơn lưu lại một mình ở Đông Hoa.

Thẩm Hoài biết đây là mồi Ngô Hải Phong ném ra, nếu không có tiểu Lê vướng víu, hắn sẽ không cự tuyệt. Nhưng hiện giờ hắn tất phải ở lại Đông Hoa.

“Ba tôi để tôi theo Trần thị trưởng đến địa phương chủ yếu là để tích lũy kinh nghiệm dưới cơ sở, ông nói thanh niên quá xốc nổi sẽ không tốt. Cho dù Trần thị trưởng muốn tiến cử tôi về Bắc Kinh tôi cũng không dám quay về. Thậm chí làm thư ký cho Trần thị trưởng ông nội tôi ở nhà cũng không vui, nói tốt nhất là đến hương trấn ăn khổ chịu khổ mới nên người. Đoạn thời gian trước Trần thị trưởng còn nói muốn để tôi tới thị trấn Mai Khê tạm giữ chức hai năm, không ngờ…” Nói đến chỗ này, thoại ngữ Thẩm Hoài nghẹn lại.

“Đồng chí Minh Đức cứ thế mà đi khiến mọi người đều đau lòng.” Đột nhiên Ngô Hải Phong phát hiện mình không mài giũa thấu tâm tư của người thanh niên trước mặt này, chỉ có thể thuận theo ngữ khí hắn nói tiếp: “Tuy đồng chí Minh Đức đã rời xa, nhưng mấy ông già chúng ta còn ở lại, ai cũng hy vọng nhìn thấy cậu tiếp tục trưởng thành, tiếp theo cậu có tính toán gì không?”

“Đàm bộ trưởng cũng hỏi tôi tiếp theo muốn làm thế nào? Tôi nói muốn lưu lại Đông Hoa.” Thẩm Hoài giản lược đề ra yêu cầu của bản thân, hắn biết chưa chắc Ngô Hải Phong đã đồng ý, mới chuyển đến chính đề: “Ngược lại Đàm bộ trưởng không nói thêm gì cả, tiếp đó ông ấy muốn báo cáo với trên tỉnh công tác xử lý hậu sự cho Trần thị trưởng, tôi liền cáo từ rời đi. Chiếu theo ý Đàm bộ trưởng, hẳn nên không muốn sự việc tiếp tục phát triển quá phức tạp…”

Nói qua những điều kia xong, Thẩm Hoài liền cáo từ lên lầu hỏi thăm vợ Trần Minh Đức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.