Huyền Thoại Trở Về Từ Tương Lai

Chương 37




Uy lực đột nhiên bộc phát của Thiên Hành cho dù cực lớn, thậm chí ngay cả cườn giả Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh sơ kỳ cũng khó mà ngăn cản. Đối với hắn mà nói, lại chẳng khác gì tiểu hài tử bên cạnh. Hắn tiện tay nắm Chưởng giáo ấn của Thanh Vân tông vào trong lòng bàn tay.

- Tứ đại Chưởng giáo ấn trùng kích, luyện hóa!

Nắm Chưởng giáo ấn, trong lòng Nhiếp Vân khẽ động, lần nữa điều động uy lực của những Chưởng giáo ấn khác trong cơ thể oanh kích tới, đồng thời chậm rãi vận chuyển thiên phú Thiên Hành sư trong cơ thể.

- Ầm ầm!

Phốc!

Quang mang trên Chưởng giáo ấn lóe lên, Thiên Hành phun ra một ngụm máu tươi, đương nhiên hắn cũng biết Chưởng giáo ấn vốn thuộc về mình đã đổi chủ!

- Sao ngươi có thể luyện hóa Chưởng giáo ấn?

Một tiếng gào thét thê lương vang vọng. Thân thể Thiên Hành lập tức hóa thành từng đạo ảo ảnh, chừng hai ngàn chín trăm chín mươi chín đạo, vừa nhìn vào đã khiến cho người ta mê muội.

Đám người ở chung quanh, cho dù là tứ đại trưởng lão Hóa Vân tông có thực lực Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh cũng cảm thấy hoa mắt, nhìn không ra chân thân của hắn ở đâu.

- Ha ha, tới đây!

Đối diện với mấy đạo ảo ảnh này, mí mắt Nhiếp Vân nhấc lên, cánh tay lập tức tăng vọt. Hai tiếng ầm ầm vang vọng, tất cả ảo ảnh biến mất. Đồng thời tất cả mọi người cũng nhìn thấy trước mắt xuất hiện một màn làm cho bọn hắn giật mình kinh hãi không thôi.

Chỉ thấy lúc này Thiên Hành đang bị nắm cổ, hai chân liên tục múa, thế nhưng thủy chung vẫn không có cách nào giãy giụa được.

Đường đường là chưởng giáo Thanh Vân tông, một trong tám đại tông môn, ở trong tay đối phương lại chẳng khác gì một con gà, một con vịt.

- Thả tông chủ chúng ta ra!

Một tiếng hét to vang vọng, ba đại Vô Thượng trưởng lão của Thanh Vân tông đồng thời ra tay.

- Hừ, bây giờ ta là tông chủ Thanh Vân tông, các ngươi dám ra tay với ta sao?

Bàn tay nắm cổ Thiên Hành, sắc mặt Nhiếp Vân trầm xuống. Sau đó bàn tay run lên, Chưởng giáo ấn của Thanh Vân tông đã bay ra khỏi cơ thể. Uy áp khổng lồ phát tán ra, tạo thành từng đạo khí tức làm cho người ta thần phục.

- Hắn đã luyện hóa được Chưởng giáo rồi sao?

- Hắn lại biến thành chưởng giáo của Thanh Vân tông rồi sao?

-

- Nhất định là hắn dùng phương pháp nào đó tạm thời khống chế Chưởng giáo ấn, ngàn vạn lần đừng tin tiểu tử này.

Nhìn thấy một màn trước mắt, ba đại trưởng lão đồng thời sững sờ. Lập tức, trên mặt lần nữa bị vẻ dữ tợn thay thế.

Ầm ầm!

Ba đại Vô Thượng trưởng lão của Thanh Vân tông, mỗi một người đều có thực lực ngoài Phá Không cảnh trung kỳ, ba người liên hợp tạo thành trận pháp. Lực lượng cuồng bạo tuôn ra, cho dù là cường giả bán bộ Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh cũng phải tạm lánh phong mang.

(Tám đại tông môn đều có Tứ đại Vô Thượng trưởng lão, Thanh Vân tông cũng vậy. Bất quá có một người đã bị Nhiếp Vân thu phục, lại ở bên trong Tử Hoa động phủ, cho nên chỉ còn lại ba người)

- Không biết sống chết. Các ngươi đã không biết sống chết như vậy ta sẽ thay Thanh Vân tông thanh lý môn hộ!

Thấy Chưởng giáo ấn đã phát huy uy lực mà ba người này còn dám xông tới. Hai hàng lông mày của Nhiếp Vân nhíu lại, trong mắt hiện lên một đạo sát ý.

Người khác cố kỵ tám đại tông môn nội loạn, thế nhưng hắn lại không quan tâm.

Khống chế Chưởng giáo ấn thì là chưởng giáo, dám động thủ đối với chưởng giáo là đã vi phạm môn quy. Cho dù có giết bọn chúng thì cũng không ai dám nói cái gì.

Nhiếp Vân xiết chặt hai tay, đối mặt với công kích, thoáng cái đánh ra một quyền.

Ầm ầm!

Một tiếng vang rất lớn vang vọng, ba đại Vô thượng trưởng lão Thanh Vân tông giống như bị một ngọn núi cực lớn đập vào ngực, máu tươi điên cuồng phun ra. Thân thể từ trên không trung ngã xuống, hít thì vào nhiều mà thở ra thì ít, có lẽ khó mà không sống nổi nữa.

Ba đại Vô Thượng trưởng lão này ở trước mặt người khác, có lẽ cường đại tới cực điểm. Là tồn tại mà mỗi người đều sợ hãi. Thế nhưng ở trước mặt Nhiếp Vân, bọn hắn lại giống như trẻ con vừa mới biết nhận biết đồ vật, một quyền là có thể đánh chết không có chỗ trống thương lượng.

- Cái gì?

- Chuyện này...

- Ba đại Vô Thượng trưởng lão không ngờ chỉ quyền đã bị đánh chết?

Nhìn thấy chưởng giáo bị đối phương bắt lấy, Chưởng giáo ấn còn bị luyện hóa, ba đại Vô Thượng trưởng lão thì bị một quyền đánh chết. Toàn bộ Thanh Vân tông trở nên lặng ngắt như tờ.

- Hừ, ta đã luyện hóa Chưởng giáo ấn. Cho nên bây giờ ta là chưởng giáo Thanh Vân tông, bốn người này ngỗ nghịch ta, xử phạt theo môn quy, trực tiếp xử tử!

Bàn tay giơ lên, Chưởng giáo ấn của Thanh Vân tông quay tròn xoay tròn, thể hiện ra chủ nhân mới chính là Nhiếp Vân.

- A... Ngươi không thể giết ta, hiện tại ta thừa nhận ngươi là chưởng giáo Thanh Vân tông, ta triệt để tâm phục khẩu phục!

Nghe thấy lời nói của thiếu niên cùng với sát ý mà hắn cảm nhận được từ trên người đối phương, hai chân Thiên Hành run rẩy, thiếu chút sợ tới mức sặc mà chết.

Tu vi càng cao thì càng sợ chết, giống như là càng có tiền thì càng sợ chết vậy. Người có thành tựu càng cao thì càng không hy vọng thứ mình vất vả có được đồ vật lại bị mất đi. Trái lại, nếu như không có gì thì càng cảm thấy mạng không đáng một đồng.

Thiên Hành tu luyện nhiều năm mới có được tu vi ngày hôm nay. Trước mặt tử vong, hắn liên tục cầu xin tha thứ.

- Không muốn chết sao? Ta có thể tha cho ngươi một mạng, bất quá...

Nhìn thấy bộ dáng của Thiên Hành, Nhiếp Vân bất đắc dĩ lắc đầu, đang định nói ra yêu cầu của mình thì đột nhiên đã cảm thấy một cỗ sát ý lạnh lẽo thấu xương từ phía sau phá không mà đến.

- Bại hoại U Minh hoàng tộc, chết đi cho ta!

Hắn lập tức nhìn thấy một người phụ nhân trung niên phá không mà tới, trong lòng bàn tay có một đạo quang mang âm hàn, giống như xé rách hư không.

Tĩnh Thiên tông, Vô Thượng trưởng lão Tĩnh Phàm!

- Chết đi!

Nhìn thấy trong mắt thiếu niên hiện lên vẻ khiếp sợ, Thiên Hành đột nhiên gầm lên một tiếng điên cuồng. Cái miệng phồng lên, một đạo hàn mang quỷ dị đột nhiên bay ra,bắn thẳng vào cổ họng của Nhiếp Vân!

Vừa rồi hắn đầu hàng là giả dối, bởi vì hắn đang chờ cơ hội này, sát chiêu chính thức cũng dành cho lúc này!

Đằng sau là Tĩnh Thiên Tông Tĩnh Phàm đánh lén, phía trước là hàn mang quỷ dị của Thiên Hành, trong nháy mắt Nhiếp Vân liền lâm vào tình huống hai mặt giáp công.

- Vốn không muốn giết ngươi, đây là ngươi tự mình muốn chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.