Huyền Thoại Trở Về Từ Tương Lai

Chương 33




- Một gia hỏa vận khí tốt, không biết gặp được kỳ ngộ gì mà thôi, không đáng để lo!

Khóe miệng Thiên Hành nhếch lên cam đoan với Di Hoa một câu. Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía Nhiếp Vân, nói:

- Tiểu tử, Tam Nguyên Kim Cương ba của ngươi rất mạnh. Sức chiến đấu cũng không tệ. Bất quá, nếu như tỷ thí đơn thuần khó tránh khỏi tổn thương hòa khí. Không bằng ta và ngươi văn đấu một trận, thế nào?

- Văn đấu sao?

- Không sai, quy củ rất đơn giản, ở đây có chín trăm chín mươi chín trận kỳ. Ta sẽ bố trí Xuân Quy Yến Tường đồ ở chỗ này, trận đồ này là thứ để tu luyện thân pháp, là đại trận tốc độ bình thường, sẽ không chết người. Chúng ta trước sau đi vào trận đồ, ai cầm được Vương kỳ ở chính giữa trận đồ thì kẻ đó là người chiến thắng. Thua thì tự động rời khỏi Lăng Tiêu đỉnh, thế nào?

Thiên Hành vuốt chòm râu, cười nói.

- Xuân Quy Yến Tường đồ?

Nhiếp Vân nhướng mày nói.

Trận đồ này kiếp trước hắn đã từng nghe nói qua, là chí bảo tu luyện thân pháp của Thanh Vân tông. Nó tương tự như mê cung vậy, bên trong chỉ có một thông đạo chính xác nhất, lại có chín chín vạn lối rẽ. Chỉ cần đi nhầm một đạo, nhất định sẽ bị truyền tống ra bên ngoài trận đồ, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Mà con đường chính xác chuyển hướng rất nhiều, bên trong có chứa một ít sát trận, một khi tốc độ quá nhanh sẽ kích phát trận pháp. Cho dù sẽ không chết người nhưng mà cũng khiến cho người ta nhận hết tra tấn, khổ không thể tả.

Chính là bởi vì như thế cho nên trận đồ này là thứ tốt nhất để tu luyện thân pháp và sức phán đoán, chiến đấu khác với chạy như điên theo đường thẳng. Phi hành cự ly ngắn, chuyển hướng tương đối nhiều, thường thường chỉ chênh lệch một tấc là đại biểu cho sống và chết. Đây cũng là đặc điểm của trận đồ này. Cho dù đi trên đường chính xác, chỉ cần nhiều thêm một phân, hoặc là thiếu một phân, nhất định sẽ rơi vào nguy hiểm.

Nghe nói mỗi một đệ tử Thanh Vân tông đều tu luyện qua trong trận đồ này. Chính bởi vì loại tu luyện hà khắc này mới khiến cho đệ tử Thanh Vân tông, cả đám thân pháp linh mẫn, thuật chạy trối chết thiên hạ vô song.

- Minh chủ, không thể đồng ý với bọn hắn a. Xuân Quy Yến Tường đồ bọn hắn tu luyện nhiều năm, quen thuộc vô cùng. Tỷ thí với hắn chẳng khác nào dùng sở đoản của mình đối đầu với sở trường của chúng!

- Vô sỉ, phải ngươi cảm thấy mình chiến đấu không phải là đối thủ của minh chủ chúng ta cho nên mới nghĩ ra loại thi đấu không biết xấu hổ này đúng không? Minh chủ, không thể đồng ý với hắn.

- Văn đấu, nói thật dễ nghe, trên thực tế là không dám chiến đấu với minh chủ, thật sự là hèn hạ!

Xuân Quy Yến Tường đồ ở trên Phù Thiên đại lục vô cùng nổi danh, Phong Vân minh cũng có rất nhiều người biết rõ. Sau khi nghe thấy Thiên Hành đường đường là tông chủ, là nhân vật thành danh lâu năm, không ngờ lại đưa ra loại quyết đấu này, cả đám lập tức nhao nhao hô lên.

- Sao nào? Không dám so hay sao? Nếu như không dám thì cứ nói. Ta cũng coi như xong. Chỉ là ta sớm nghe nói Hóa Vân tông là truyền thừa Võ Đạo sư, hậu nhân Chiến Thần, đã dám xưng là Chiến Thần, như vậy vô luận thân pháp, sức chiến đấu đều rất mạnh mới đúng a. Hiện tại xem ra, chỉ là hư danh mà thôi.

Vẻ mặt Thiên Hành vui vẻ, thanh âm bất ân bất dương.

Vân Phong này chỉ trong mấy chiêu tầm đã đánh bại Tiên Võ tam kiệt. Cho dù Thiên Hành rất là tự tin với thực lực của bản thân, thế nhưng hắn cũng không cho rằng mình có thể đánh bại đối phương. Vì vậy hắn mới đưa ra loại thi đấu này. Bề ngoài nói thật dễ nghe, trên thực tế bằng vào Thiên Hành chi khí và Tam Thiên Thanh Vân Đạo, hắn có thể đảm bảo chiến thắng.

- ...

Nghe thấy ngữ khí châm chọc của Thiên Hành, rất nhiều đệ tử Hóa Vân tông nghe vậy, vẻ mặt vì tức giận mà đỏ bừng lên.

Thứ Hóa Vân tông kiêu ngạo nhất chính là truyền thừa Võ Đạo sư. Mà người này nói cũng đúng, đã được xưng là hậu nhân Chiến Thần thì nhất định phải có nhiều mặt ưu tú. Vô luận là thân pháp, lực lượng hay là ý thức chiến đấu đều phải cực kỳ am hiểu mới đúng. Không dám tỷ thí chẳng khác nào thừa nhận mình không bằng người khác, phương diện khí thế đã e sợ rồi.

- Không dám so sao? Ta đang sợ ngươi không dám a!

Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, nói:

- Như vậy đi, nếu như là tỷ thí, không bằng đặt tiền đặt cược thêm một chút. Nếu như ta lấy được Vương kỳ trước thì cũng đã nói rõ thân pháp của ta còn nhanh hơn ngươi. Ngươi không xứng làm tông chủ Thanh Vân tông. Không bằng đem Chưởng giáo ấn đưa cho ta a. Nếu như ngươi lấy được vương kỳ trước, ta lập tức rời khỏi Hóa Vân tông, hơn nữa còn tặng chưởng giáo ấn Tiên Võ tông cho ngươi, thế nào?

- Dùng Chưởng giáo ấn làm tiền đặt cược?

Thiên Hành không nghĩ tới thiếu niên này chẳng những đồng ý mà còn trực tiếp hạ tiền đặt cược lớn như vậy. Hai hàng lông mày của hắn nhảy dựng lên.

Tuy rằng hắn là chưởng giáo, nhưng mà Chưởng giáo ấn là tín vật tông môn, là bảo bối truyền thừa mấy vạn năm, không thể tự tiện lấy ra làm tiền tiền đặt cược a.

- Sao nào? Không dám? Nếu như sợ hãi mất Chưởng giáo ấn, không có cách nào ăn nói. Như vậy coi như xong, ta cũng không ép buộc ngươi a!

Nhiếp Vân nở nụ cười nói.

- Cái này…

Thiên Hành không ngờ tới đối phương lại dùng loại thủ đoạn áp bách. Trong lúc nhất thời hắn không biết nên làm như thế nào cho phải.

- Tông chủ, thi với hắn!

- Chúng ta tin tưởng người!

- Hắn chỉ phô trương thanh thế mà thôi, ta không tin, tông chủ có thân pháp đệ nhất mấy ngàn năm nay lại có thể thất bại.

Thiên Hành còn chưa nói lời nào thì đã nghe thanh âm như biển gầm sau lưng. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tất cả Vô Thượng trưởng lão cùng với Thái Thượng trưởng lão, đệ tử hạch tâm Thanh Vân tông đều cùng kêu to, trợ uy cho hắn.

Bọn hắn cực kỳ tự tin với thực lực của tông chủ mình, thậm chí còn đạt tới tình trạng sùng bái mù quáng, căn bản không tin trên Phù Thiên đại lục này lại có người tỷ thí thân pháp thắng được Thiên Hành.

- Tốt, ta đồng ý!

Nghe thấy tiếng la như thủy triều sau lưng Thiên Hành nghiêm túc, nói.

- Đã như vậy thì hi vọng chư vị tông chủ, chư vị trưởng lão làm chứng cho chúng ta!

Nhiếp Vân thấy đối phương trúng kế, hắn nhìn quanh một vòng, cao giọng nói.

- Được, chúng ta làm chứng!

- Ta đồng ý!

Thấy song phương cũng không có ý kiến, mấy vị tông chủ, rất nhiều trưởng lão ở đây đều gật đầu.

Song phương đã yêu cầu văn đấu, bọn hắn cũng không cần phải làm người xấu cho nên rất vui vẻ đồng ý. Hơn nữa, theo bọn hắn thấy thiếu niên gọi là Vân Phong này nhất định sẽ thua không thể nghi ngờ, không có bất kỳ bất ngờ nào cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.