Huyền Thiên Tà Tôn

Chương 59




Trong hoàng cung, đám người Cơ Huyền Viễn cũng đã đến đông đủ, những hoàng tử thì nhìn về phía long ỷ chính giữa, trong mắt lộ ra một tia khát vọng và vẻ tham lam.

Sinh ra ở hoàng thất đã quyết định ngươi phải đi tranh, phải đi đoạt.

Nếu như trước đó Thái tử không có bị phế, thực lực của đám người thái vương Cơ Ngôn Thành vẫn còn. Như vậy bọn hắn sẽ không có ý nghĩ như thế này, sẽ chỉ làm một vị vương gia nhàn tản, gắng đạt tới mục đích tự vệ mà thôi. 

Nhưng bây giờ ông trời đã cho bọn hắn một cơ hội như vậy, ai mà không muốn đi tranh một chuyến cơ chứ?

Thục vương Cơ Ngôn Tú cũng ở trong đó, chỉ là biểu hiện của hắn ngược lại rất là điệu thấp, một người đứng ở một chỗ này, im lặng không lên tiếng.

Kỳ thật hiện tại hắn cũng biết, chuyện nhóm người mình có thể lên làm hoàng đế hay không hoàn toàn được nắm giữ ở trong tay đám người Cơ Huyền Viễn. 

Trước đó bọn hắn đều là các vương gia nhàn tản đã được phân đất phong hầu ở các đạo Đại Chu. Bản thân đã không có uy vọng và lực lượng gì cả.

Nếu như không phải đám người Thái tử bị phế, như vậy có lẽ đám người Cơ Huyền Viễn sẽ trực tiếp chọn bọn hắn, dù thế nào cũng không đến lượt mình.

Cho nên hiện tại bọn hắn có nhảy như thế nào thì cũng là vô dụng, vẫn nên điệu thấp một chút, đợi kết quả thì tốt hơn. 

Kỳ thật Cơ Ngôn Tú cũng có chút không cam lòng, hắn không nghĩ tới Cơ Hạo Điển sẽ đột nhiên chết đi như vậy, thậm chí ngay cả phương thức chỉ định một người thừa kế cũng không có.

Hắn kinh doanh ở Ba Thục đạo trong thời gian dài như vậy chính là vì muốn chuẩn bị đánh cược một lần ở trong Thịnh kinh thành, thậm chí còn lôi kéo được một trong tứ đại thần bộ là Tô Tín. Kết quả bây giờ tất cả đều trở nên vô dụng, chuyện này khiến cho hắn có chút buồn bực.

Mà bên kia Cơ Huyền Viễn nhìn thấy người đã đến đủ, hắn ho khan một tiếng rồi nói: 

- Nước không thể một ngày không có vua, cho nên hôm nay chúng ta đến đây chính là vì muốn tuyên bố chuyện hoàng vị thuộc về ai.

Các hoàng tử ở đây lập tức đề cao tinh thần, Cơ Huyền Viễn tiếp tục nói:

- Bệ hạ đi quá mức vội vàng, cho nên cũng không để lại di ngôn gì cả. Mà Thái tử trước đó lại bị phế, cho nên hoàng vị này thuộc về ai vẫn phải chọn ra từ trong chư vị hoàng tử. Chỉ là chúng ta thân là thần tử, kỳ thật cũng không có tư cách chỉ định người nào đó kế thừa hoàng vị. Như thế cũng không hợp với lễ nghĩa. Cho nên hoàng vị này vẫn nên để cho chính các ngươi đi tranh đoạt thì hơn. 

Nói xong, Cơ Huyền Viễn trực tiếp lấy ra mười ba tấm lệnh bài, giao cho mỗi một vị hoàng tử ở đây rồi trầm giọng nói:

- Ta biết các ngươi đều có thế lực của mình, thậm chí cũng có minh hữu của mình trên giang hồ. Cho nên lần này chúng ta đã thương nghị, quyết định cho các ngươi một cơ hội để thể hiện ra thủ đoạn và thực lực của chính mình. Các ngươi có thời gian một tháng, trong vòng một tháng ai có thể cướp được nhiều lệnh bài nhất từ trong tay đối phương thì kẻ đó sẽ trở thành Thái tử. Dựa theo lễ chế Thái tử kiến quốc, sau một tháng là có thể đăng cơ. Thế nhưng, xin chư vị hoàng tử chú ý, có thể liên thủ với người trong giang hồ. Thế nhưng lại không thể bán đi lợi ích của Đại Chu, không được học đám người ở bên trong Tông nhân phủ, ăn cây táo rào cây sung.

Vẻ mặt đông đảo hoàng tử ở đây lập tức chấn động, đương nhiên bọn hắn sẽ không đi học những tên ngu xuẩn vì hoàng vị mà bán chính mình đi. Trước mắt, ở trong những hoàng tử này ngoại trừ người thực lực thật sự quá yếu ra, những người khác đều có thế lực và quan hệ thuộc về mình. Trước mắt Cơ Huyền Viễn đã cho phép bọn hắn động thủ, những người này đều có tư cách đánh cược một lần. 

Lúc này Cơ Huyền Viễn ho khan một tiếng nói:

- Khi chư vị hoàng tử tiến hành tranh đoạt, tất cả võ giả Dương thần cảnh của Đại Chu cũng sẽ không nhúng tay vào. Bên long mạch xuất hiện một vài vấn đề, cho nên cần toàn bộ cường giả Chân Vũ cảnh còn có Dương thần cảnh của Đại Chu đồng loạt ra tay tu bổ. Cho nên lúc chư vị hoàng tử động thủ ở Thịnh kinh thành, coi như trong tay có lực lượng Dương thần cảnh thì cũng không thể vận dụng.

Đại Chu Nhân Hoàng bỏ mình, bên long mạch xảy ra một vài vấn đề. Các Trận Pháp sư của Đại Chu đều cho rằng cần một lượng lớn cường giả đến trấn áp. Thế nhưng chỉ cần mấy vị cường giả Chân Vũ cảnh kia xuất thủ là đã đủ rồi, Cơ Huyền Viễn cùng với tồn tại Dương thần cảnh bế quan không ra cũng là vì muốn hạn chế quy mô của lần tranh đoạt hoàng vị này. Dù sao nơi này là Thịnh kinh thành, làm lớn chuyện cũng không quá tốt. 

Kỳ thật theo Tô Tín thấy, đám người Cơ Huyền Viễn làm như vậy căn bản chính là cởi quần đánh rắm, vẽ vời cho thêm chuyện ra mà thôi.

Trước mắt, uy vọng của những hoàng tử này trong Đại Chu trên cơ bản bằng không, nói một câu không dễ nghe, nếu như không phải là bởi vì huyết mạch của bọn hắn thì trong những Hoàng tộc Cơ gia này, có tùy ý chọn ra một người kế thừa cũng mạnh hơn nhiều so với bọn họ.

Đám người Cơ Huyền Viễn không muốn tự mình làm chủ chọn ra một vị Hoàng Đế. Nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản, bọn hắn chỉ không muốn gây ra phiền toái mà thôi. 

Dù sao trên danh nghĩa mà nói, bọn hắn chỉ là thần tử, một đám thần tử cũng có tư cách đi chọn Hoàng Đế, loại chuyện này nói thì dễ mà nghe thì khó.

Huống hồ tâm tư người ta cũng sẽ theo địa vị thay đổi mà phát sinh biến hóa.

Nếu như hôm nay đám người Cơ Huyền Viễn lựa chọn một vị hoàng tử để kế vị Thái tử, đồng thời đăng cơ. Từ mặt ngoài không nhìn ra vấn đề gì, thậm chí vị hoàng tử được chọn ra còn có thể mang ơn với đám người Cơ Huyền Viễn. Thế nhưng đợi đến lúc hắn chân chính ngồi vững vàng trên hoàng vị thì sẽ khó đảm bảo không có tâm tư khác. 

Hôm nay các ngươi có thể nâng ta lên hoàng vị, có phải ngày sau cũng có thể nâng những người khác lên hoàng vị hay không?

Loại chuyện này rất có thể sẽ xảy ra, đến lúc đó coi như người được nâng lên hoàng vị không có hành động gì thì trong lòng cũng sẽ cảm thấy rất không thoải mái.

Cho nên đám người Cơ Huyền Viễn vừa thương lượng, dứt khoát trực tiếp mặc kệ, để chính bọn hắn làm ầm ĩ một tháng trong Thịnh kinh thành. Nhìn năng lực của bọn hắn tới đâu. 

Ngoại trừ võ giả Dương thần cảnh không thể ra tay ra, còn lại tồn tại Dung Thần cảnh và Hóa Thần cảnh thì các ngươi có thể lôi kéo được bao nhiêu lực lượng thì cứ kéo tới bấy nhiêu đi. Đám người Cơ Huyền Viễn sẽ mặc kệ, chỉ cần bọn hắn đừng làm ra chuyện nguy hại đến lợi ích của Đại Chu là được.

Lời nói của Cơ Huyền Viễn khiến cho tinh thần của đông đảo hoàng tử ở đây lập tức chấn động. Chỉ cần Cơ Huyền Viễn cho bọn hắn cơ hội này, những người này tuyệt đối dám đọ sức với nhau!

Sau khi nói xong chuyện này, đám người này trực tiếp tản ra, Tô Tín đang chuẩn bị về Lục Phiến Môn Thịnh kinh thành thì lúc này Cơ Ngôn Tú lại trực tiếp đi theo Tô Tín, thấp giọng nói: 

- Tô đại nhân, ngươi cũng đừng quên ước định ban đầu giữa chúng ta. Hiện tại chính là lúc mà bản vương cần dùng đến Tô đại nhân ngươi!

Tô Tín lắc lắc đầu nói:

- Còn chưa phải lúc, Thục Vương điện hạ, ta ra mặt sớm như vậy đối với ngươi cũng không có chỗ tốt gì. 

Cơ Ngôn Tú cau mày nói:

- Vì cái gì?

Tô Tín chỉ vào mình rồi nói: 

- Bởi vì thực lực của ta quá mạnh.

Cơ Ngôn Tú ngạc nhiên, Tô Tín có ý gì, mèo khen mèo dài đuôi sao?

Tô Tín kiên nhẫn giải thích cho Cơ Ngôn Tú: 

- Thục Vương điện hạ, chúng ta tạm không nói đến phía sau mấy hoàng tử bên kia có bao nhiêu thế lực. Thế nhưng ta dám cam đoan, coi như phía sau bọn họ có Tạo Hóa Đạo Môn trợ giúp bọn hắn thì cũng tuyệt đối không dám lộ ra ngoài. Thậm chí còn có thể toàn lực phủi sạch quan hệ với bọn họ. Mới vừa rồi Thường Sơn vương đã nói rất rõ ràng, tranh đoạt hoàng vị là tranh đoạt hoàng vị, nhưng tuyệt đối cũng không thể làm ra loại chuyện nguy hại tới lợi ích của Đại Chu. Kể từ đó, coi như phía sau bọn họ thật sự có thế lực như là Tạo Hóa Đạo Môn duy trì thì bọn hắn cũng không dám dùng, ngược lại còn phải cố gắng rũ sạch mọi thứ liên quan tới đối phương. Mà cứ như vậy bọn hắn chỉ dùng của mình bồi dưỡng thế lực hay là mặt khác đi trên giang hồ tìm kiếm ngoại viện, có thể nói kỳ thế lực đều không có dưới trướng của ta nhân mã cường đại. Nếu như bây giờ ta tỏ rõ thái độ, muốn giúp điện hạ ngươi. Như vậy sẽ có kết quả duy nhất chính là bọn hắn sẽ liên hợp lại với nhau, trước tiên diệt trừ uy hiếp lớn nhất như ngươi. Thứ cho ta nói thẳng, nếu quả thật đến lúc đó thì nhất định ta sẽ không đi ngạnh kháng với tất cả các hoàng tử đang liên thủ, mà ta cũng không có thực lực kia. Đến lúc đó Thục Vương điện hạ ngươi vẫn nên ngoan ngoãn giao ra lệnh bài trong tay, từ bỏ việc tranh đoạt hoàng vị a.

Cơ Ngôn Tú nhíu mày nói:

- Đã như vậy Tô đại nhân định chuẩn bị lúc nào xuất thủ? 

Tô Tín trầm giọng nói:

- Rất đơn giản, hiện tại mười ba vị hoàng tử đều có tư cách tranh đoạt hoàng vị, chờ đến khi mười ba vị hoàng tử này bị đào thải hơn phân nửa. Khi thế lực của những người còn lại đều ngang nhau thì ta sẽ ra tay.

Cơ Ngôn Tú gật đầu, rất là bất đắc dĩ. Hắn cũng biết lời nói của Tô Tín có đạo lý, chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi. 

Chờ đến ngày thứ hai, tin tức đông đảo hoàng tử Đại Chu sẽ tranh đoạt hoàng vị đã triệt để truyền bá ra giang hồ. Có chút tin tức thậm chí là do những hoàng tử kia cố ý thả ra, mục đích chỉ có một, đó chính là mời chào minh hữu trên giang hồ.

Đương nhiên thế lực cùng cấp bậc với Tạo Hóa Đạo Môn sẽ không cảm thấy hứng thú đối với nội vụ của Đại Chu. Huống hồ trải qua trận chiến ở Thịnh kinh thành lần trước, người Đại Chu đã tràn ngập cảnh giác đối với bọn hắn. Cho nên xem như bọn hắn muốn nhúng tay vào cũng là chuyện không thể nào.

Chỉ là đám người bọn hắn không nhúng tay vào, thế nhưng lại không có nghĩa là các thế lực võ lâm khác sẽ không nhúng tay vào. 

Triều đình và giang hồ cũng không phải là hoàn toàn đối lập với nhau, có một chút tông môn gặp phải một chút khốn cảnh, nếu như có thể liên thủ cùng với triều đình chắc hẳn cũng sẽ rất dễ dàng giải quyết mọi chuyện.

Tỷ như bên trong Thái Hành sơn trại Hà Nam đạo lúc này, cường giả ba mươi sáu đao đường hội tụ, trại chủ “Thiên Hạ Vô Đầu” Kha Yển Nguyệt đang ngồi ở chính giữa, nghe một tên võ giả ăn mặc kiểu văn sĩ ở phía dưới nói qua tin tức truyền đến từ phía Thịnh kinh thành.

"Trại chủ, Lỗ vương Cơ Ngôn Xương kia cố ý sai người truyền đến tin tức, chỉ cần lần này Thái Hành sơn trại ta có thể giúp hắn đoạt được hoàng vị thì hắn tình nguyện phong Thái Hành sơn trại ta là một quân đơn độc. Tên là “Thần đao”, đến lúc đó trại chủ chính là hành quân Đại tổng quản của thần đao quân. 

Nghe xong lời này, một võ giả ngồi ở vị trí thứ hai bên hông đeo song đao, đại khái chừng ba mươi tuổi, tướng mạo dương cương, khóe miệng mang theo một tia tà khí cười lạnh một tiếng rồi nói:

- Thả mẹ nó cái rắm! Tên phế vật Lỗ vương kia coi Thái Hành sơn trại ta là gì chứ? Đây là hợp nhất hay là chiêu an đây? Như vậy chẳng phải tương đương với việc Thái Hành sơn trại ta đầu hàng Đại Chu hắn hay sao? Huống hồ hắn chỉ cho trại chủ một vị trí hành quân Đại tổng quản là có ý gì? Hành quân Đại tổng quản của Tam đại Dã chiến quân và bốn mươi chín đạo của Đại Chu, người mạnh nhất chẳng qua cũng chỉ là Dung Thần cảnh mà thôi. Hắn làm như vậy chẳng phải là nói trại chủ chỉ bằng đám võ giả Dung Thần cảnh Đại Chu kia hay sao?

Võ giả ăn mặc kiểu văn sĩ cau mày nói: 

- Bộ Thiên Long, ngươi đừng hung hăng càn quấy. Chức vị đại tướng quân của Đại Chu có thể thống lĩnh tất cả Đại Chu quân trận, triều đình sẽ để vị trí quan trọng như vậy giao cho trại chủ sao chứ? Vị trí hành quân Đại tổng quản kỳ thật chỉ là thanh danh mà thôi. Không phải chúng ta đầu nhập vào Đại Chu, chỉ là nghe điều không nghe mà thôi. Huống hồ hẳn Đại Chu cung sẽ cho chúng ta bổng lộc, thứ này một phần cũng sẽ không thiếu. Dùng một thanh danh để đổi được nhiều đồ như vậy chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao?

Huống hồ những năm gần đây Thái Hành sơn trại chúng ta lăn lộn cũng không tốt, cũng nên tìm chỗ dựa. Tối thiểu Đại Chu này cũng rất không tệ. Nếu như chúng ta có thể giúp Lỗ vương Cơ Ngôn Xương leo lên hoàng vị, đây chính là công phò tá, thứ mà Thái Hành sơn trại chúng ta có thể có được tuyệt đối càng nhiều hơn so với trong dự tính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.